Tiểu Miên Hoa

Chương 15




Đã biết một nước cờ thua, Hàn Sơn Hà cùng thiếu niên áo đen vốn tràn đầy hy vọng, ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, không còn lời nào đề nói.

- Có thể là do trong Bách Trượng hồ này căn bản không hề có Kỳ Lân Ngư hay không?!

Thiếu niên áo đen không can tâm, nói ra một cái đáp án mà đến bản thân cũng không tin nổi.

Hàn Sơn Hà nhíu mày không nói, đối với việc này, hắn có vô số nghi hoặc mà không thể giải đáp, nhưng hắn cũng không muốn lừa gạt chính mình.

- Nếu trong Bách Trượng hồ không có Kỳ Lân Ngư, vậy vì sao Lăng Tiêu Túy phải đặc biệt tới đây câu cá?

Thiếu niên áo đen nói:

- Theo sự phụ ta nói, thứ Lăng Tiêu Túy cần nhất chính là Kỳ Lân Ngư, phàm là nơi mà Lăng Tiêu Tuý ngừng chân, lại liên tục thả câu, nơi đó tất có Kỳ Lân Ngư tồn tại.

- Điểm này tuyệt không sai.

- Mà Ngư Hồn hương của chúng ta, chính là bí dược mà môn phái đặc chế nhằm vào Kỳ Lân Ngư... So với con mồi mà Lăng Tiêu Túy dùng còn cao cấp hơn mấy lần... Không có lý nào mà hắn câu được còn chúng ta thì không, điều này thực không có đạo lý a...

Thiếu niên áo đen cảm giác như đầu mình sắp nổ tung.

Ngư Hồn hương có hiệu lực như vậy, trình độ trân quý của nó có thể nghĩ, vô luận là nguyên liệu hay thao tác chế tác đều vô cùng khó khăn, tuyệt không phải thứ mà người thường có thể tưởng tượng ra nổi.

Lần này bản thân mang đi nhiều Ngư Hồn hương như vậy, vốn nghĩ một lần hành động thu hoạch lớn, cũng làm cho tu vi bản thân bay vọt, không nghĩ tới lại làm thức ăn cho đám tạp ngư...

Nếu báo về môn phái, coi như sư phụ đặc biệt sủng ái bản thân, sẽ không trách tội, nhưng việc này tất sẽ trở thành trò cười trong lúc trà dư tửu hậu, một trò cười vĩnh hằng.

“Ngươi biết gì chưa? Cổ Cổ, tâm ca bảo bối của sư phụ mang Ngư Hồn hương ra ngoài, câu được một đám tôm cá nhãi nhép...”

“A ha ha ha... Thú vị thú vị...”

Cổ Cổ vừa nghĩ đến cảnh đó, cũng cảm thấy bản thân như sắp phát điên.

- Thực sự xác định là Lăng Tiêu Túy câu được Kỳ Lân Ngư từ trong Bách Trượng hồ sao?

Hàn Sơn Hà nói khẽ:

- Liệu có phải... Lăng Tiêu Túy cũng không câu được?

Thiếu niên áo đen nghe vậy cũng trầm mặc một hồi, đến cùng Lăng Tiêu Túy có câu được hay không, thực đứng là không biết rõ ràng.

Chuyện này cũng không có người nào thực sự xác định, không ai dám đi chứng thực chuyện này với Lăng Tiêu Túy.

- Nếu Lăng Tiêu Túy kia cũng không câu được, như vậy, Bách Trượng hồ, thực sự có thể không có loại cá này...

Hàn Sơn Hà nói.

Thiếu niên áo đen cúi người không nói.

- Về đi.

Hàn Sơn Hà thở dài một hơi.

- Dù sao Kỳ Lân Ngư cũng là thiên địa thần vật, nếu có thể câu lên dễ dàng như vậy, chỉ sợ... Cũng không có trân quý như vậy.

Hàn Sơn Hà nói một câu trấn an:

- Lấy tư chất thiên khai cửu khiếu của ngươi, bất kể thế nào, tương lai tất thành nhân vật đứng trên đỉnh phong Thiên Huyền đại lục... Có lẽ, không đi con đường tắt này, chính là vận mệnh của ngươi.

Thiếu niên áo đen thở dài, rầu rĩ không vui đứng lên:

- Hiện tại cũng chỉ đành như vậy.

Ngay cả cần câu cũng không thu lại, nếu đã không câu được Kỳ Lân Ngư, còn giữ lại cần làm gì?

Trực tiếp đứng dậy, than thở chậm rãi đi về.

- Chuyện liên quan tới Bạch Y Tuyết, ta đã bẩm báo lại cho sư môn.

Thiếu niên áo đen nói:

- Sư phụ ta đã phái người đi tìm vị Bạch Y Tuyết này, việc này, dù sao cũng phải đòi một câu trả lời từ hắn.

- Cổ Cổ, Bạch Y Tuyết kia cũng không phải người bình thường. Người sư phụ ngươi phái ra là ai? Có thể hay không...

Hàn Sơn Hà nhắc nhở:

- Có điều nhất định phải chú ý an toàn. Không được phớt lờ.

Thiếu niên áo đen Cổ Cổ nói:

- Lần này, người sư phụ phái ra là đại sư huynh, năm xưa đại sư huynh từng đại chiến một trận với Bạch Y Tuyết. Xem như hiểu rõ lẫn nhau, tin rằng sẽ không có chuyện gì ngoài ý muốn. Đại soái yên tâm.

Thiếu niên áo đen ngừng một chút, lại nói:

- Đại soái, kỳ thực ta vẫn luôn cảm thấy nghi hoặc về một vấn đề!

Hàn Sơn Hà sững sờ:

- Là chuyện gì?

Thiếu niên áo đen trầm ngâm một chút rồi nói:

- Hỳ thực, ta hoài nghi Hà lão Hà Hán Thanh kia...

Hàn Sơn Hà lại sững sờ, kinh ngạc nói:

- Cổ Cổ ngươi nghĩ gì? Cứ việc nói.

Thiếu niên áo đen nói:

- Đại soái còn nhớ ngày đầu chúng ta gặp Bạch Y Tuyết chứ?

Hàn Sơn Hà cũng có vể hiểu rõ, hơi suy nghĩ một chút, đã có thể ẩn ẩn đoán được điều nghi hoặc của thiếu niên áo đen:

- Ý ngươi nói, là Hà Hán Thanh kia không nói hết sự thật?

- Nào chỉ không hết sự thật, ta rất hoài nghi, mời đại soái thử nghĩ, bên cạnh người có tới tám tên hộ vệ, tất cả đều là cao thủ hàng đầu, mặc dù còn chưa đạt đến hàng ngũ đỉnh cao, nhưng nếu bốn người liên thủ, cũng đã đủ đến chống đỡ cao thủ đỉnh phong, coi như cuối cùng cũng không thể địch lại, nhưng vẫn có thể gượng chống nhất thời, nhưng bốn người bọn hắn liên thủ, căn bản vẫn không thể lọt vào mắt Bạch Y Tuyết, hoặc có thể nói, Bạch Y Tuyết muốn phá vỡ sự liên thủ của bọn hắn là chuyện dễ như ăn kẹo, đây cũng là điểm mà Bạch Y Tuyết dựaào để nói có thể đánh giết Nguyên soái ngài, thế nhưng Hà lão kia, dựa vào cái gì mà có thể thoát khỏi sự ám sát của Bạch Y Tuyết? Chỉ bằng nghĩa sĩ trong lời hắn nói sao?

Thiếu niên áo đen trầm giọng nói.

Hàn Sơn Hà trầm ngâm nửa ngày, chậm rãi nói:

- Hà Hán Thanh kia có chút thanh danh, ở Ngọc Đường lại càng là nhân vật đức cao trọng vọng, biết đâu, bên người hắn lại có cao nhân tương trợ thì sao!

Thiếu niên áo đen nói:

- Nếu quả thật như vậy, Hà lão kia càng không đơn giản, hắn có thể có một đội hình đủ để đối kháng Bạch Y Tuyết, thực lực này, đã đạt đến mức độ đáng kinh ngạc! Nếu hắn cố tình nhắm vào chúng ta, trên đường chúng ta về, e là không dễ đi a!

Hàn Sơn Hà gật gật đầu:

- Ta hiểu ý của ngươi, Ngọc Đường này đúng là không nên ở lâu, nếu đã không thể thu được Kỳ Lân Ngư, vậy chúng ta liền mau chóng trở về.

Thiêu niên áo đen nói:

- Vâng.

Khẽ quay đầu nhìn mặt nước Bách Trượng hồ tĩnh mịch, trong mắt vẫn lướt qua một tia không cam lòng.

...

Sớm ngày thứ hai.

Hàn Sơn Hà viết một bức thu, sai người chuyển tới phủ Thu Lão Nguyên soái, đơn giản nói chuyện rời đi.

Thu Kiếm Hàn nhìn thấy tin, rốt cục thở dài một hơi, rốt cục tên ôn thần này cũng đi. Lúc muốn đưa tiễn tạm biệt một chút, đám người Hàn Sơn Hà đã sớm ra khỏi cửa thành, lúc này cũng đã đi được mấy chục dặm...

- Gặp lại chính là sinh tử a...

Thu Kiếm Hàn thở dài, bưng chén rượu lên, kính về hướng xa:

- Hàn Sơn Hà, lên đường bình an.

...

Vân Dương vừa mới rời khỏi giường, đã thấy Phương Mặc Phi cùng Lão Mai trầm mặt đứng ngoài cửa.

- Xảy ra chuyện gì?

Vân Dương cầm khăn lông lau mặt, vừa lau vừa hỏi.

- Xảy ra chuyện lớn. Bạch Y Tuyết kia tới...

Phương Mặc Phi nói.

- Hả?

Vân Dương gật nhẹ:

- Để ta tới xem một chút.

Cho đến khi thấy Bạch Y Tuyết, Vân Dương không khỏi lấy làm kinh hãi.

Bạch Y Tuyết đúng là đã tới, nhưng hình tượng hiện tại cũng đã không thành hình người. Mặc dù còn có thể miễn cưỡng đứng thẳng, nhưng hình tượng cũng chật vật đến cực điểm, chỉ có đôi mắt là vẫn đang hung hăng nhìn hắn.

Một thân áo trắng vốn không nhuốm bụi trần, lúc này cũng đã trở nên lam lũ không chịu nổi, máu me bê bết, trên vai còn có một lỗ xuyên thấu, hai bên đùng có mười mấy lỗ sâu.

Thân chịu thương nghiêm trọng như thế, đổi lại là người khác, đã sớm đi đời nhà ma.

- Có chuyện gì xảy ra vậy?

Vân Dương kinh ngạc nói:

- Bạch huynh, sao lại ra nông nỗi thế này?

Vân Dương không nói còn tốt, vừa nói một câu, Bạch Y Tuyết đã sửng cồ lên:

- Chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ ngươi lại không biết?

Vân Dương nhếch nhếch miệng:

- Cái này, đúng là ta không biết a...

Tròng mắt Bạch Y Tuyết cơ hồ muốn phun lửa:

- Bớt con mẹ nó giả bộ cho ta! Ngươi nói rõ ràng cho ta biết, Hà Hán Thanh kia, rốt cục là ai?

Vân Dương kinh ngạc nói:

- Tông sư văn nhân Ngọc Đường, nhất thế nho môn lãnh tụ...

Lời còn chưa nói hết, Bạch Y Tuyết đã khó thở ngắt lời hắn:

- Văn nhân cái cứt chó, nho môn cái cọng lông, ngươi rõ là hố chết ta mà không đền mạng...

Bạch Y Tuyết khổ cực gầm rũ:

- Coi như lúc ta đánh nhau với Sâm La đình, còn không có phải cực khổ chật vật thế này...

Lúc này, Bạch Y Tuyết thực sự ủy khuất không chịu nổi.

Chưa thấy chuyện hố người như thế bao giờ...

Từ lúc rời khỏi Hà phủ, Bạch Y Tuyết phát hiện bản thân trở thành cái bia ngắm! Mặc kệ hắn chạy tới đâu, đều có sát thủ đang đợi hắn.

Bất kể vô tình gặp người nào, đều sẽ bắt đầu động thủ với hắn.

Trước trước sau sau, số lần bị tập kích đã hơn 120 lần!

Mới được bao lâu a?

Hơn nữa, trong số người tập kích hắn, có tám người tu vi không kém hắn mấy, lại có tới mười người tu vi hơi nhỉnh một chút.

Thậm chí còn một người có tu vi cao hơn hắn cả một bậc, cũng đang tìm kiếm hắn...

Cũng may Bạch Y Tuyết có lực cảm ứng cường đại, nếu không giờ này đã sớm xuống tới cửu tuyền, có điều, vẫn từ một người tự do tự tại, biến thành chuột chạy qua đường, người người kêu đánh a!

Cho dù là lúc bị Nhất Điện Tần Quảng Vương tử vong truy sát, cũng luôn có lúc thở dốc...

Nhưng lần này, tựa như thiên la địa võng, liên tục không ngừng, người đến cứ lần lượt nối đuôi.

Hắn giết một tên Ngũ trọng sơn, liền đ-ng phải một cái Thất trọng sơn, giết Thất trọng sơn, lại gặp một tên Cửu trọng sơn, đánh bại Cửu trọng sơn, lại liên tiếp gặp phải mấy tên Đại viên mãn...

Sau đó, càng đánh càng gặp đối thủ mạnh...

Có vẻ như... Chỉ cần hắn tiếp tục đánh tới, như vậy đối phương sẽ còn liên tục xuất động cao thủ mạnh hơn tới, thẳng đến khi giết hắn mới thôi!

Đối với tình trạng trước mắt, Bạch Y Tuyết thực sự nhìn không được nữa, sau một trận chiến kịch liệt gần nhất, hắn phát động huyết hồn chi độn, lấy cái giá đốt cháy tiềm lực, đạt được tốc độ siêu cực hạn, trực tiếp tìm tới nhà Vân Dương.

Nào biết được, người xui xẻo dù đánh rắm cũng có thể đập vào gót chân. Khi trở về, lại gặp phải Nhất Điện Tần Quảng Vương vốn biến mất mười mấy ngày trời...

Sau một phen đánh nhau, trọng thương tới mức gần hấp hối, cuối cùng dùng hết các thủ đoạn, giữ được cái mạng nhỏ. Giãy dụa chạy đến chỗ Vân Dương.

- Hôm nay ta nhất định phải hỏi cho ra nhẽ!

Bạch Y Tuyết cảm thấy bản thân vô cùng ủy khuất, bi phẫn nói:

- Đến cùng là ngươi muốn ta đến cái đầm rồng hang hổ nào...

Cũng không nên đùa người khác như vậy a!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.