Tiểu Mèo Hoang Từ Đâu Tới

Chương 11




Hoàng Bắc Nguyệt cười lạnh: “Cao điểu tận, lương cung tàn sao? Nàng là nữ nhi ruột thịt của người đấy.”

“Nguyệt nhi, có một số việc…” Tiêu Dao vương từ trên khán đài đi xuống, đau lòng nhìn bộ dạng của Hoàng Bắc Nguyệt.

“Không cần giải thích!” Hoàng Bắc Nguyệt quát lạnh một tiếng, thanh âm khàn khàn ẩn chứa chút nghẹn ngào: “Hổ dữ không ăn thịt con, Hoàng tổ mẫu, đến hổ dữ còn không ăn thịt con nó, người có biết hay không!!!”

Đám quý tộc rối rít quay đầu lại, hiếu kỳ muốn biết đến tột cùng đã phát sinh chuyện gì, thế nhưng bọn họ lại bị Hắc sắc kỵ binh nghiêm nghị xua đi.

Hoàng thượng chán nản xoay người, vô lực hỏi: “Mẫu hậu, tại sao lại như vậy?” Lời vừa ra khỏi miệng, hốc mắt của hắn đã ươn ướt, hắn là vua của một nước, nhưng bây giờ, ai sẽ đi quản chuyện này chứ.

Thái hậu vẫn như cũ không nói lời nào, chỉ có Tô ma ma mở miệng lên tiếng: “Hoàng thượng, ngài phải hiểu nỗi khổ tâm của Thái hậu, tất cả những gì Thái hậu làm đều là vì Nam Dực Quốc chúng ta.”

“Nam Dực Quốc? Vì Nam Dực Quốc nên Mẫu hậu mới phải tự tay giết chết Hoàng tỷ sao? Hoàng tỷ đã làm sai cái gì?”

“Sai lầm của nàng sao? Sai lầm của nàng chính là vì nàng quá tốt.” Thái hậu rốt cục cũng mở miệng nói chuyện, thanh âm run rẩy, hai hàng nước mắt theo gò má già nua chảy xuống: “Nàng quá tốt, tốt tới mức khiến cho lão thiên (Dạ: ông trời) cũng phải ghen tỵ”

Hoàng thượng kinh ngạc nhìn bà, có chút không hiểu, lời này là có ý gì? Chỉ vì Hoàng tỷ quá tốt nên mẫu hậu mới đoạt đi tính mạng của nàng sao?

Thái hậu nhìn về phía Hoàng Bắc Nguyệt, cái loại ánh mắt vừa đau khổ lại vừa thương tiếc kia càng khiến người khác cảm thấy khó chịu.

“Thái hậu, người có biết trước khi chết, mẫu thân đau khổ đến mức nào không? Người cũng đủ độc ác, ngay cả việc để nàng nhìn nữ nhi của mình một lần cuối cũng không cho, cứ như vậy hạ độc giết chết nàng.” Hoàng Bắc Nguyệt từ từ nói.

Nàng đổi cách xưng hô với Thái hậu, từ “Hoàng tổ mẫu” thành hai chữ “Thái hậu”.

“Người có biết, sau khi nàng qua đời, nữ nhi duy nhất của nàng sống thế nào hay không? Ta không cần biết lý do, cũng không cần biết người là vì cái “đại nhân đại nghĩa” gì cả, ta chỉ biết chính người đã giết chết nàng.”

Hoàng Bắc Nguyệt chợt tăng nhanh cước bộ, sắc mặt nàng âm lãnh, một thân khí chất quỷ dị thẳng tắp hướng về phía Thái hậu trên khán đài đi tới.

“Nguyệt nhi, ngươi bình tĩnh một chút!” Tiêu Dao vương cách nàng gần nhất lập tức tiến lên ngăn trở.

Tay Hoàng Bắc Nguyệt nặng nề vung lên, Tiêu Dao Vương chẳng qua chỉ là một Luyện dược sư, ngay lập tức bị hất bay ra ngoài, phun ra một ngụm máu.

Trông thấy hành động đó của nàng, Hoàng thượng cũng không kịp phản ứng, chỉ có Hoàng hậu tỉnh táo, lập tức đỡ Thái hậu dậy, vội vàng nói: “Mẫu hậu, Bắc Nguyệt Quận chúa hình như có chút không đúng, người mau rời khỏi đây trước đi.”

Thái hậu cũng không có rời đi, chỉ lẳng lặng đứng trên khán đài nhìn Hoàng Bắc Nguyệt từ từ tiến đến, nói: “Bắc Nguyệt, ngươi không muốn nghe Hoàng tổ mẫu giải thích chuyện này sao?”

“Không cần, ta chỉ cần biết cái kết quả này là đủ rồi! Bất kể lý do là gì, ta cũng không bao giờ tha thứ cho người!”

Thị vệ chạy tới ngăn trở tất cả đều bị nàng dùng song quyền đánh bay, những người kia trước mặt nàng căn bản không chịu nổi một kích.

Sắc mặt Thái hậu buồn bã, lùi lại mấy bước.

“Bắc Nguyệt Quận chúa!” Thân ảnh Chiến Dã nhanh chóng lao tới, đánh ra một chưởng ngăn trở quyền phong bén nhọn của nàng.

Hàn quang chợt lóe trong mắt, quyền thứ hai của Hoàng Bắc Nguyệt lập tức hướng ngực Chiến Dã đánh tới: “Đừng hòng ngăn cản ta!”

“Ngươi muốn mang tội danh đại nghịch bất đạo sao?” Chiến Dã ngăn được một quyền kia nàng, chỉ là hổ khẩu (Dạ: phần giữa ngón cái và ngón trỏ) có chút đau đớn. Trong lòng hắn âm thầm kinh ngạc, rốt cục nàng có bao nhiêu lực lượng, sao lại có thể lợi hại như vậy.

“Đại nghịch bất đạo?” Hoàng Bắc Nguyệt cười lạnh: “Tội danh hạ độc hại chết nữ nhi ruột thịt của mình chẳng phải còn nghiêm trọng hơn sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.