Tiểu Mẹ Kế

Chương 95: Đứng đắn cười




Edit: Lạc Thần

Có lẽ là đã thấy nhiều những nữ sinh thon thả lại đẹp đẽ, nên khi xã trưởng phỏng vấn và một vài xã viên nhìn thấy Tống Hiểu Hoa thì đều ngẩn người, một người trong đó nhìn đăng ký trong tay một chút trực tiếp hỏi: "Bạn là hệ vũ đạo sao? Xem ra không quá giống à?"

Tống Hiểu Hoa không ngờ đối phương sẽ trực tiếp như vậy, chỉ là hoàn hảo những năm này trái tim mỏng manh của cô đã sớm chữa trị hết, nên bình thản thẳng thắn vô tư trả lời: "Thật ra thì tôi cũng cảm thấy mình không giống, chỉ là hết cách rồi, hệ vũ đạo nhận tôi vào rồi."

Vừa dứt lời, mấy nữ sinh liền cười rộ lên.

Trên gương mặt trẻ con của xã trưởng vẫn yên lặng bất động, hỏi "Trước tiên tự giới thiệu mình một chút, có tài nghệ gì."

Tống Hiểu Hoa nói: "Ta là Tống Hiểu Hoa, là học sinh mới vừa nhập học, hệ vũ đạo, từ tiểu học múa ba-lê, không am hiểu những cái khác, cũng chỉ có múa ba-lê có thể biểu diễn."

Xã trưởng nói: "Biểu diễn một chút đi."

Tống Hiểu Hoa gật đầu, lập tức nhảy một đoạn vũ đạoc mình đã từng biểu diễn qua, sau khi nhảy xong, xã trưởng gật đầu một cái, vẻ mặt xem ra vẫn là rất nghiêm túc, nói: "Tống Hiểu Hoa phải không? Bạn cảm thấy tại sao chúng tôi phải chiêu mộ bạn vào xã? Có nhiều người đẹp hơn bạn, cao hơn bạn, nhảy tốt hơn bạn, nhiều tài nghệ hơn bạn......" Anh nhìn Tống Hiểu Hoa, dừng một chút tiếp tục nói: "Còn có gầy hơn bạn, tại sao?"

Hàng loạt câu nói, Tống Hiểu Hoa cảm thấy xã trưởng này quả thật là muốn bị đánh, những câu đều là đặc biệt tới châm chọc cô.

Năng lực kháng đòn những năm này cũng không phải là tới không, cô ưỡn thẳng lưng, nghiêm túc trả lời: "Chẳng lẽ anh không cảm thấy tôi đứng chung một chỗ với họ rõ ràng chói mắt hơn sao? Họ đều rất đẹp không sai! Nhưng là mỹ cũng không phải là liên miên bất tận, giống như là ca sĩ có các loại hình thức biểu diễn, tại sao vũ đạo mập một chút thì không thể nhảy tốt. Ít nhất tại trên sân khấu, người xem chú ý tới không phải là xinh đẹp nhất, mà là dễ thấy nhất, tôi có tự tin sẽ trở thành người được chú ý tới."

Xã trưởng xoay vòng bút trong tay, giương mắt nói: "Tôi có thể lý giải những lời này là, tôi mập tôi kiêu ngạo sao?"

Tống Hiểu Hoa hít sâu một hơi, trả lời: "Đương nhiên."

Khuôn mặt xã trưởng rốt cuộc nở nụ cười, nhún vai, nói: "Mặc dù không muốn thừa nhận, bất quá tôi xác thực mới vừa rồi ở bên trong đám người phỏng vấn người đầu tiên tôi nhìn thấy chính là bạn, được, có thể gọi vị kế tiếp rồi."

Tống Hiểu Hoa chần chờ một chút, chỉ chỉ chính mình hỏi "Tôi qua rồi sao?"

Phó xã trưởng ở bên cạnh nở nụ cười, mái tóc dài màu đen cùng khuôn mặt trái xoan xinh đẹp làm cho người ta có cảm giác nhu hòa lại mỹ lệ, cô nói: "Về sau sẽ gọi điện thoại thông báo cho bạn hoạt động tham gia xã đoàn."

Tống Hiểu Hoa hoảng hoảng hốt hốt đi ra ngoài, không ngờ thế nhưng mình vào xã rồi, Trương Nhạc đã chạy tới cười nói: "Hiểu Hoa, như thế nào hả?"

Tống Hiểu Hoa nói: "Qua."

Trương Nhạc vui mừng nhảy dựng lên, so với cô còn hưng phấn hơn, nói: "Thật tốt quá, Phương Lộ cũng chưa qua, bạn đều qua, ha ha ha ha."

Tống Hiểu Hoa nói: "Bạn không đi sao?"

Trương Nhạc lôi kéo Tống Hiểu Hoa cười hắc hắc nói: "Bạn đều qua, tớ đi làm gì chứ? Bạn qua chính là tớ qua."

Tống Hiểu Hoa có chút dở khóc dở cười, nói: "Tốt, bạn lừa tớ."

Trương Nhạc nói: "Nếu không phải là tớ nói như vậy, bạn cũng sẽ không đi vào, bạn không đi vào, liền không qua, bạn phải cảm tạ tớ."

Tống Hiểu Hoa nhìn mặt của cô, lắc đầu một cái, thật là không biết nói cái gì cho phải.

Biết được Tống Hiểu Hoa thế nhưng vào xã đoàn vũ đạo, khuôn mặt của Phương Lộ trong nháy mắt liền tối, sau đó hừ nói: "Xã trưởng này căn bản là người bị bệnh thần kinh, tớ còn lâu mới tiến vào xã đoàn của họ."

Trương Nhạc liếc mắt nhìn Tống Hiểu Hoa, len lén tiến tới bên tai Tống Hiểu Hoa nói: "Cô ta chính là ghen tỵ, đừng để ý tới."

Tống Hiểu Hoa gật đầu.

Bên trong ký túc xá chung đụng một chút, về sau Tống Hiểu Hoa cùng Trương Nhạc còn có Lưu Giai Lệ quan hệ cũng không tệ, duy chỉ có Phương Lộ ba người đều không thế nào thích, từ phương diện cuộc sống trước đó mà nói, quả thực là một công chúa, bình thường lấy nước mấy người mỗi ngày đều phải đi, nhưng Phương Lộ nhàn rỗi phiền phức, mùa hè cũng còn tốt, gần đến mùa thu lập tức mỗi ngày nhờ Lý Giai Lệ lấy nước nóng, hoặc là lúc người khác đi lấy nước nhờ thuận tiện lấy giúp mình, vừa bắt đầu mọi người còn có thể nhịn, càng về sau ngay cả Tống Hiểu Hoa cũng không chịu nổi, Trương Nhạc tức không nhịn nổi, sau đó bảo hai cô không cho phép giúp Phương Lộ nữa.

Phương Lộ nhờ lấy nước không được, phải đi ra bên ngoài ở nhờ, trong lớp có một cô bạn đồng hương, quan hệ không tệ, tính tình đặc biệt nhu nhược, cũng không nói gì cô ấy.

Phương Lộ trở lại vệ sinh rất kém cỏi, trên bàn ký túc xá của chính mình lộn xộn không nói, laptop và thức uống đặt chung một chỗ, cơm nước xong chén trực tiếp đặt ở nơi đó, đợi đến khi lại cần dùng mới phát hiện trong chén nổi mốc rồi, chén mình mất thì dùng của người khác, trên giường khắp nơi đều là quần áo và chăn, rất loạn, thậm chí bạn cũng không biết cô ấy ngủ ở chỗ nào, cái này cũng thôi đi, nhưng là bình thường vệ sinh ký túc xá cô ấy cũng không quét, Lưu Giai Lệ là xã trưởng, mỗi người thay phiên quét dọn ký túc xá, mỗi lần đến phiên cô ấy thì người đã không thấy tăm hơi.

Có lúc Lưu Giai Lệ thật sự nhịn không được nữa, nói cô ấy mấy câu, sắc mặt cô ấy không tốt, miễn miễn cường cường quét xong gọi điện thoại cho bạn trai kể khổ, nói bên trong ký túc xá có người khi dễ cô ấy.

Thời gian lâu dài, hiểu rõ người này càng không muốn cùng cô ấy tiếp xúc, hoàn hảo bình thường trừ đi học ngủ, phần lớn cô ấy cũng sẽ không đợi ở túc xá.

Chỉ cần cô ấy không gây chuyện với bạn, trên căn bản cuộc sống này vẫn tính là trôi qua thoải mái.

Bình thường xong tiết học, Tống Hiểu Hoa phải đi tham gia một hoạt động xã đoàn, mấy phen chung đụng, thật ra thì con người của xã trưởng rất tốt, ở trong xã đoàn không ít người cũng rất ủng hộ anh, trên căn bản anh nói gì đám người đều tán thành, mặc dù gương mặt anh trẻ con, chỉ là so với Tống Hiểu Hoa lớn hơn, trường học này cũng có khoa chuyên ngành chính quy, xã trưởng chính là lớn thứ hai, bởi vì nhảy vũ đạo tốt, các loại vũ đạo biết cũng nhiều, tiền nhiệm trước lui xuống, liền trực tiếp đem xã trưởng cho anh.

Mà sự thật chứng minh, anh quả thật là người có tài.

Mọi vũ điệu hiện đại lưu hành đều sở trường, còn có thể theo âm nhạc bố trí hiện trường, trước kia vẫn còn ở nước ngoài đã tham gia tranh tài, cầm lấy không ít giải thưởng, cổ máy nhảy càng thêm là hạng nhất.

Bình thường xã đoàn hoạt động, học tập các loại vũ điệu, biết không ít người, Tống Hiểu Hoa cảm thấy quả thật là Nhân Ngoại Hữu Nhân Thiên Ngoại Hữu Thiên.

Cuộc sống ở trường học của Tống Hiểu Hoa trôi qua coi như không tệ.

......

Làm thế nào sử dụng thời gian có hiệu quả, đối với Thẩm Cảnh mà nói vẫn luôn là đại sự hạng nhất, đầu tiên sau khi anh học xong thì tìm một công việc ngoài giờ, là khảy đàn dương cầm ở một phòng ăn hạng sang, tiền lương vì vậy trả theo ngày, thời gian làm việc cũng không dài, hai giờ, vốn là mỗi ngày tiền lương là 300 tệ, sau khi Thẩm Cảnh lấy huy chương và chứng nhận của mình ra, ông chủ đối phương thế nhưng quyết định trả thêm hai trăm.

Phòng ăn của ông chủ hình như là có nhà đầu tư, không thiếu tiền, mở nhà ăn cũng chỉ là vợ cho mình tìm một chút chuyện để làm, cha mẹ hai người đều yêu thích âm nhạc, luyến tiếc người tài, cho là Thẩm Cảnh có thể ở nước ngoài lấy giải thưởng vô cùng không dễ dàng, nên trả tiền cũng là đặc biệt rộng rãi.

Bình thường sinh hoạt phí Thẩm Cảnh tạm thời cũng không cần lo, mỗi tháng còn có thể để dành hơn một vạn, bên trong ký túc xá người hâm mộ ghen tỵ, chỉ hận năm đó không có nắm giữ một môn kỹ thuật cho thật tốt.

Vậy mà, Thẩm Cảnh cũng không có nghĩ tới lần làm thêm này cũng đã tạo thành ảnh hưởng rất lớn đối với cuộc sống của người khác.

Ông chủ là một nhà đầu tư, mà anh đầu tư chính là thư họa bằng ngọc..., thường thường có hẹn với một vài người bán tới phòng ăn nói chuyện thu mua, Thẩm Cảnh bình thường đang ở phía trên yên lặng đàn dương cầm, chỉ là thỉnh thoảng liếc mắt nhìn.

Cơ hội to lớn xảy ra với anh là sau học kỳ năm nhất, trong phòng ăn tới một chàng trai trẻ tuổi đang thật cẩn thận cầm trong tay một bức tranh đóng kín đi tới nhìn chung quanh một chút, sau khi ngồi xuống vẫn rất hồi hộp.

Chẳng được bao lâu, ông chủ ra tới, hai người ở phòng ăn khu khách quý, bình thường hiếm khi có người tới đây.

Ngồi vào đối diện anh, hai người nói chuyện một chút, buổi trưa người của phòng ăn cũng không nhiều, Thẩm Cảnh gảy năm sáu bài, sau đó lập tức ngồi ở chỗ đó nghỉ ngơi mấy phút, ông chủ cũng sẽ không nói gì.

Anh nhìn người tuổi trẻ kia nhiều hơn mấy lần, vẻ mặt thoạt nhìn rất hốt hoảng kích động, có mấy lần hình như là bởi vì vấn đề giá cả không có nói khép, người chuẩn bị rời khỏi lại bị ông chủ gọi lại.

Ôm bức tranh trong lòng tựa như trân bảo.

Sau không biết lại nói cái gì, người trẻ tuổi từ từ mở bức tranh ra, Thẩm Cảnh liếc mắt nhìn, lập tức ngây ngẩn cả người.

Về phần tại sao anh sửng sốt......

Bức họa này là anh vẽ đấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.