Tiểu Ma Y Chín Tuổi

Chương 1




Cả ngày Khả Hoan đều nằm lẳng lặng trên giường, mắt nhìn chằm chằm vào một chỗ thất thần, mọi đồ ăn uống A Mạn Đạt mang tới cô đều không để tâm đến, thậm chí là nhắm mắt quay đi.

A Mạn Đạt xuất phát từ tình cảm của một người mẹ đối với cô con gái đang dỗi hờn nhẹ giọng khuyên giải: “Dù có chuyện gì đi chăng nữa thì cô cũng phải ăn uống vào, nếu không thân thể ngày một gầy yếu đi. Thiếu gia lần này là có việc gấp nên mới vội vã rời đi như thế”

Khả Hoan không đành lòng nhìn A Mạn Đạt vì mình mà lo lắng, rốt cuộc cũng ngồi dậy nhìn bà một cách hối lỗi: “A Mạn Đạt à, thật vất vả cho bà, bà về nghỉ ngơi cho khỏe, cháu không sao đâu, hai hôm nữa sẽ khỏi hẳn thôi”.

A Mạn Đạt xót xa nhìn Khả Hoan, cô gái này mấy hôm trước còn vui vẻ là thế, vậy mà chỉ sau chuyến trở về của thiếu gia liền trở nên suy sụp nhợt nhạt như thế này đây. Bà thở dài nói: “Cô cũng đừng nên tức giận, thiếu gia không thể ở lại lâu hơn cũng là có nguyên do cả”.

Cảm xúc lại ùa về trong tâm trí Khả Hoan, cô lại nghĩ tới những chuyện đã xảy ra với Tô Nghị, không khỏi mở miệng lầm bầm: “Tại cháu ngu ngốc quá nên luôn gây phiền toái cho người khác. Ai dính phải cháu đều không hay ho gì cả…. Thực ra cháu cũng không muốn như vậy nhưng chẳng hiểu sao việc lại ra nông nỗi như ngày hôm nay”. Nói đến đó tia ủy khuất trong lòng lại trào dâng khiến cô không ngăn nổi nước mắt.

A Mạn Đạt cuống cuồng cầm khăn tới lau nước mát cho cô, miệng vội vàng nói: “Không phải vậy đâu, hoàn toàn không phải. Cô không hề ngốc nghếch chút nào thậm chí còn thông minh hơn tất cả chúng ta ở đây ấy chứ. Cô giỏi y thuật là thế, đến cả Ba Lạp còn rất bội phục nữa là…”

Nước mắt Khả Hoan rơi ngày một nhiều, cô liên lục tắc đầu.

A Mạn Đạt sốt ruột quá đành nói: “Thiêu gia cũng mong được ở bên cô mỗi ngày… không vì cuộc chiến chết tiệt này thì ngài ấy cũng không phải bỏ cô lại đây để một mình đi ra tiền tuyến”

“Đi tiền tuyến, ai cơ, ai đi tiền tuyến? tại sao lại phải đi?” Khả Hoan kinh ngạc ngẩng đầu nhìn A Mạn Đạt hỏi dồn dập.

A Mạn Đạt nói: “Thực ra thiếu gia bảo chúng ta không được nói cho cô nhưng là ta tự nghĩ cô sớm muộn gì cũng sẽ biết. Lão gia và thiếu gia mấy ngày nữa sẽ tiến quân đi thủ đô, ngài ấy sợ cô lo lắng nên muốn giấu tin tức này, cấm chúng ta không được để lộ cho cô”

Khả Hoan há hốc miệng, một lúc lâu không có phản ứng. Trong đầu diễn ra liên tiếp các hình ảnh, chẳng lẽ vì thế hắn mới không nói lời từ biệt mà đi? Chẳng lẽ vì biết tiền tuyến nguy hiểm mà hắn không mang cô đi cùng? Mình lại còn nổi điên lên với hắn nữa… còn giận dỗi không thèm nhìn mặt hắn. Trời ạ, hôm qua mình đã làm gì thế này?

“Vậy anh ấy… anh ấy …khi nào thì trở về? Liệu có nguy hiểm gì hay không?” Khả Hoan cầm chặt tay A Mạn Đạt lo lắng hỏi.

A Mạn Đạt lắc đầu: “Hiện tại không ai trong chúng tôi biết được chiến tranh bao giờ mới kết thúc nhưng à tôi nghĩ họ sẽ nhanh chiếm được thủ đô mà thôi”.

Nghe A Mạn Đạt nói là không nguy hiểm nhưng Khả Hoan đời nào tin tưởng, nếu không nguy hiểm Tạp Trát Nhân hẳn đã mang cô đi rồi. Lần này đến phiên Khả Hoan cảm thấy áy náy, cô không ngừng hồi tưởng lại những lời nói và hành động ngày hôm qua của hắn. Cô nhớ rõ gương mặt rạng ngời hạnh phúc của hắn khi nhìn thấy mình, nhớ rõ hắn tức giận đến mức nào khi cô nói cô muốn rời khỏi hắn. Hiện tại cô mới hiểu vì sao hắn lại hành động như thế, cô đã hoàn toàn hiểu sai hắn rồi, còn câu nói cuối cùng của hắn nữa chứ: “Về sau còn dám nói sẽ bỏ tôi đi nữa, tôi sẽ giết em”

Không, làm sao em có thể rời bỏ anh được trừ khi anh không cần em nữa. Trong lòng Khả Hoan thầm nói, nhưng liệu hắn có nghe thấy tiếng lòng cô lúc này không?

A Mạn Đạt tưởng rằng nói sự thật xong Khả Hoan sẽ an tâm và vui vẻ hơn, ai ngờ Khả Hoan nghe xong thẫn thờ một lúc rồi ôm chầm lấy bà khóc rống lên. A Mạn Đạt hoảng hốt, miệng không ngừng an ủi: “Rất nhanh thôi mà, chiếm được thủ đô họ sẽ lập tức trở về. Trát Phi thiếu gia và Tạp Trát Nhân thiếu gia đều ra trận nhiều năm như vậy nên bọn họ sẽ biết cách bảo vệ bản thân”

Khả Hoan nghẹn ngào nói “Anh ấy còn nói gì nữa không? trước khi đi còn dặn gì không?”

A Mạn Đạt nói: “Thiếu gia rất lo lắng cho cô, ngài ấy nói chờ khi nào tiền tuyến có tin tức tốt mới được nói cho cô. Kêu chúng ta chăm sóc cô cho chu đáo, rằng cô thích ăn gì thì làm cho cô ăn, thích học gì thì cho cô học..”

Khả Hoan cảm giác chống chuếnh. A Mạn Đạt nói thêm: “Đúng rồi, lão gia sẽ thường xuyên cho người mang tin tức về, Ba Lạp sẽ thông báo lại cho chúng ta. Nếu sức khỏe cô không tốt thiếu gia làm sao an tâm đánh giặc. Trên chiến trường còn có thể bị phân tâm a”

Khả Hoan nghe xong cả kinh, tiếng khóc nhỏ dần rồi lí nhí nói: “Cháu sẽ cố gắng ăn uống cho tốt, bà không cần quá lo cho cháu”

A Mạn Đạt nghe xong thở phào nhẹ nhõm, hóa ra bà đã quyết định đúng khi đem mọi sự tình kể cho cô.

Đêm đến, Khả Hoan ôm chặt chiếc gối Tạp Trát Nhân thường gối vào lòng âu yếm nói: “Thực xin lỗi, xin lỗi anh. Em sẽ chờ anh, chờ đến khi anh trở về…Anh nhất định phải trở về đón em, nhất định…” Chiếc gối chẳng mấy chốc trở lên ướt đẫm.

Tại nhà trọ của căn cứ.

Tạp Trát Nhân không hề buồn ngủ, ban ngày dốc sức duyệt binh duyệt ngũ khiến hắn không có thời gian phân tâm nhưng đêm đến trái tim hắn lại bị nỗi nhớ thương da diết cắn xé. Hắn dựa vào xích đu trong phòng, hồi tưởng lại bộ dáng vô cùng đáng thương của Mèo con sau khi bị hắn ép buộc. Lại nhớ tới ngày đầu tiên hắn gặp Mèo con, lúc đó Mèo con hẳn là bị dọa chết khiếp nhưng khi bất đắc dĩ phải cầm dao giải phẫu cho hắn liền trở thành một dũng sĩ can đảm. Chính Mèo con đã cứu hắn một mạng. Tay hắn bất giác sờ sờ lên vết sẹo sau lưng trong lòng xẹt lên một tia ấm áp. Không biết lúc này cổ họng Mèo con đã khỏi hẳn chưa, đã ăn được cơm chưa.

Càng nghĩ hắn càng thêm ảo não, lẽ ra ngày hôm qua hắn không nên khi dễ Mèo con như thế. Mặc dù mấy câu nói của Mèo con thật đáng giận,đáng lẽ hắn chỉ nên đánh vào mông Mèo con mấy cái mà thôi. Trước khi rời đi hắn vốn định nói vài câu với Mèo con để cô yên tâm nhưng hắn sợ làm như thế người không an tam lại là hắn.

Không hiểu tại sao cứ mỗi lần đối diện với Mèo con hắn liền gần như mất đi lý trí, cực kỳ dễ dàng xúc động. Hắn lại nhớ tới những lời của A Mạn Đạt, rằng Mèo con chỉ thực sự vui vẻ khi trị bệnh cho Bối Tư, rằng y thuật của Mèo con làm cho tất cả mọi người đều bội phục, ngay cả thầy thuốc Kỳ Lạc cũng tâm phục khẩu phục hòan toàn. A Mạn Đạt còn nói thật tiếc Mèo con là nữ nhân, nếu cô là nam nhân chắc chắn cô có thể cống hiến rất nhiều cho gia tộc.

Tạp Trát Nhân xót xa khi nghĩ tới việc chính mình bắt Mèo con đến nơi này, vì muốn giữ Mèo con ở bên cạnh mình mà vô hình trung giam cầm Mèo con, khiến tài năng của cô không được tỏa sáng, khiến lý tưởng và hoài bão của cô bị vùi dập. Chẳng lẽ đây là cách hắn yêu cô hay sao?

May mắn ngày mai có người trở về trang viên, đây là cơ hội để cho hắn bù đắp cho Mèo con, hắn tự nhủ sẽ chuộc lại lỗi lầm bằng hành động nho nhỏ, chắc chắn Mèo con sẽ thích lễ vật này của hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.