Tiểu Ma Vương Tìm Chồng Cho Mẹ

Chương 7: Khởi hành




Edit: Hong Van

Beta: Tiểu Tuyền

Chỉ có nàng biết rõ, do bản thân mình chạy trốn quá nhanh, đây là kết quả khi bị kéo dừng lại. Thế nhưng mà nàng lại không thấy bất kỳ sợi dây thừng nào quấn người cả mà? Nàng mới đưa tay sờ lên phần cổ của mình, lúc này mới sờ đến một sợi tơ rất nhỏ, cũng không dày hơn tóc nàng bao nhiêu. Sợi tơ này lún sâu vào trong thịt, cơ hồ muốn cắt đến khí quản của nàng rồi, hiển nhiên phía bên đầu dây kia có một người đang dùng sức kéo nàng trở về. Nàng loáng thoáng cảm thấy, nếu như mạnh mẽ chạy về phía trước, chỉ sợ đầu sẽ bị cắt bỏ!

Nàng chạy lui lại hai bước, muốn mượn cơ hội này để sợi tơ lỏng ra một chút, nhưng mà người điều khiển sợi tơ có kinh nghiệm phong phú, trong chớp mắt liền kéo căng sợi tơ một lần nữa. Nàng lấy ra cốt chủy (dao găm bằng xương) từ trong người để cắt nó, nhất thời lại cắt không được, thế mới biết là sợi tơ này cư nhiên cũng là bảo vật.

Phải biết, cốt chủy trong tay nàng là do lúc trước sau khi lập được công lao không lớn không nhỏ thì vu giả trong tộc mới tặng cho nàng. Thứ này dùng xương cốt của một đầu báo yêu chế thành, ở trên lưỡi dao sắc bén còn đặc biệt thêm lên Phong Duệ Thuật, trình độ lợi hại của nó cũng không thua thần binh của đời sau bao nhiêu.

Nhưng nàng lại không biết, đây là lần đầu tiên Tạ Hoàn Lang ra tay sau khi gia nhập nhóm nhỏ này, tất nhiên phải biểu hiện thật tốt, để cho Boss nhìn thấy, cho nên hắn thấy Lợi Xá Cơ chạy trốn, sử dụng chính là một kiện pháp khí mà bản thân tế luyện đã lâu, đó là sợi tơ của Thiên Tằm từng ăn qua một loại cây tên là Tang Lang Kim nhả ra. Độ mềm dẻo của thứ này còn hơn cả Thiên Tàm Ti bình thường, được hắn luyện qua bốn mươi chín lần, từ hữu hình thành vô hình, lúc ngăn địch bình thường, đối phương chỉ có thể nhìn đến một hư ảnh mơ hồ, lại không thấy được bản thể của sợi tơ, thường là sau khi bị quấn cổ mới cảm nhận được sự hiện hữu của nó, lúc đó thời gian chỉ trong một cái chớp mắt trước khi bị siết cổ chết.

Nhưng vì Đồ Tẫn đã thông báo muốn người sống, cho nên hắn không thể cắt đứt cổ Lợi Xá Cơ. Lúc này Lợi Xá Cơ cũng kịp phản ứng, đưa tay cầm lấy sợi tơ mạnh mẽ dùng sức kéo về phía mình, dù hai tay bị cắt đến máu tươi đầm đìa cũng vẫn tiếp tục. Tạ Hoàn Lang yếu thế hơn bởi vì bây giờ hắn chỉ có sức lực của phàm nhân, bị man lực của nàng kéo đến lảo đảo bước về trước vài bước.

May mắn giờ phút này Đồ Tẫn đã chạy đến, hóa ra một đám phân thân chui vào trong ngũ quan của Man nữ. Động tác này của hắn được che giấu rất tốt, lại ở trong hoàn cảnh tràn ngập khói xanh, bởi vậy ngay cả Tạ Hoàn Lang cũng không biết, chỉ thấy Lợi Xá Cơ đột nhiên buông tha phản kháng, thiếu chút nữa ngã quỵ. Hắn vừa thả người ra, đang muốn dùng sức bắt lại, Đồ Tẫn lại quay người nhìn hắn một cái, thản nhiên nói: “Buông tay.”

Tạ Hoàn Lang ngạc nhiên nói: “Hả?”

Giọng nói của Đồ Tẫn càng thiếu kiên nhẫn: “Buông tay ra, nàng đã vô hại.”

Tạ Hoàn Lang ngượng ngùng đưa tay động một cái, thu Thiên Tàm Ti trở về, quả nhiên Lợi Xá Cơ đứng nguyên tại chỗ vẫn không nhúc nhích, qua khoảng hai, ba nhịp thở, mới nhúc nhích tròng mắt, thi lễ một cái với Trường Thiên và Ninh Tiểu Nhàn.

Tạ Hoàn Lang trừng mắt đến nỗi tròng mắt sắp rơi xuống. Đây là loại Cổ Hoặc Chi Thuật gì mà lại có hiệu lực với Man nhân luôn vậy, được thi triển ra lúc nào vậy? Ở tại Nam Chiêm Bộ Châu cũng có không ít thần thông cổ hoặc nhân tâm (mê hoặc lòng người), nhưng mà có thể sử dụng được ở trong đại trận, quả thật rất hiếm có.



Thời điểm làn khói xanh này tán đi hết, phàm nhân bị dọa lui ở xung quanh lập tức tụ lại, sau đó hoảng sợ phát hiện trên mặt đất xuất hiện thi thể của hai vị Man nhân đại gia, mà Lợi Xá Cơ xưa nay đối xử tàn khốc với bọn họ nhất lại đứng nguyên tại chỗ trong chốc lát, chỉ huy hai ba phàm nhân mang ba thi thể đặt vào trong một túp lều, sau đó chỉ vào đám người Trường Thiên nói với giọng khàn khàn: “Các ngươi, đi theo ta!”

Về phần tên nam tu bị bắt kia, cũng thừa dịp hỗn loạn mà chạy thoát.

Ánh mắt ngốc trệ của phàm nhân toát ra vẻ khó hiểu: đây là làm sao vậy? Lần trước nàng không cẩn thận bị khung trúc của lều trại cắt rách váy da, đã khiến chủ nhân túp lều kia ăn đủ mười roi, đánh hắn chỉ còn lại chút sức lực, nếu không phải muốn để cho người này xuống đất làm việc, dưới cơn tức này cũng sẽ không để hắn lại đâu.

Nhưng Lợi Xá Cơ dù sao cũng là Tuần Mục Nhân, cho dù hành động của nàng có kỳ lạ, cũng không liên quan gì đến bọn họ. Cho nên sau khi Lợi Xá Cơ  bỏ đi, chỗ này lại khôi phục trật tự trước đây, nên ngủ thì ngủ, nên ngẩn người thì ngẩn người, nên ăn thì ăn…

Lúc này Lợi Xá Cơ đương nhiên đã bị phân thân của Đồ Tẫn khống chế rồi. Nàng đi rất chậm, cũng là do phân thân đang đọc lại trí nhớ của nàng, đám người Trường Thiên đi theo Lợi Xá Cơ, lại qua một khắc chung mới đi đến vùng trung tâm doanh địa của nhân loại.

Vừa rồi đám người Tạ Hoàn Lang còn chưa đi xa thì bốn tên tu tiên giả lại đánh nhau với Lợi Xá Cơ, bọn họ bất đắc dĩ phải quay trở về. Hiện tại đã có Lợi Xá Cơ trong tay, muốn tìm người hỏi thăm đương nhiên sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Ninh Tiểu Nhàn liếc nhìn Tạ Hoàn Lang, nghĩ thầm một đại nam nhân lại dùng một loại vũ khí âm nhu như thế, thật đúng là nhìn người không thể nhìn bề ngoài.

Chẳng qua bây giờ hắn lại cầm lấy sợi Thiên Tàm Ti của mình, trên mặt có vài phần uể oải. Sau khi pháp khí tiến vào đại trận, cũng biến thành vật bình thường, sợi Thiên Tàm Ti này mất đi nhiều loại diệu dụng, nhưng vẫn giữ lại độ mềm mại và dẻo dai, chính là một thứ tốt dùng để ám sát, chẳng qua bây giờ bị nhuộm lên mấy chấm đen. Cốt chủy của Lợi Xá Cơ nhất thời không thể cắt đứt bảo bối này, nhưng mà mang theo sát khí của bản thân nàng, ít nhiều đã ăn mòn được bảo vật như vậy. Đây là kết quả do tu vi của nàng yếu ớt, nếu là chiến sĩ Man tộc ra tay, chỉ sợ Thiên Tàm Ti bị tổn hại càng lớn hơn.

Hoàn cảnh của doanh địa trú quân của nhân loại dùng từ tạng loạn soa để hình dung là không đủ, nhưng đám người Ninh Tiểu Nhàn lại có thể liếc nhìn là phân biệt được lều của người dẫn đầu. Bởi vì nơi người đó ở rộng rãi hơn chỗ của người bình thường đến hai ba lần, hơn nữa bây giờ đã là lúc sau giờ Ngọ cực nóng, vị thủ lĩnh này có một tên thuộc hạ mã tử đang giúp hắn nấu cơm.

Người này dựng một cái thạch đỉnh (nồi bằng đá) trên đám lửa, xem ra nấu đã được gần nửa canh giờ rồi, trong nồi đang sôi sùng sục, mơ hồ có mùi đồ ăn bay ra. Đây là lần đầu tiên nàng thấy được trong doanh địa có người dùng nồi nấu thức ăn, hơn nữa tuy cái đỉnh này được chế tác thô ráp, bốn vách lại mỏng, nhưng tính dẫn nhiệt không tệ.

Những người khác không phải ăn quả dại thì cũng giống như hai mẹ con vừa rồi phải đi thu thập các loại củ tinh bột, ví dụ như khoai tây, khoai lang, khoai sọ, còn có một loại ốc nước ngọt được gọi là “Địa Cổ Ngưu”, nếu không thì còn có một ít động vật nhỏ sấy nướng như là các loại côn trùng, thạch sùng… Trong cơm trưa của vị thủ lĩnh này lại xuất hiện hạt kê vàng óng ánh! Đây chính là đồ vật mà chỉ có Man nhân cao quý mới được hưởng dụng, tuy trong đó cũng có thêm vào khoai sọ, đậu tằm nấu chung, nhưng ít ra cũng nói rõ được địa vị của hắn không giống người thường, lại càng không cần đề cập đến việc giờ phút này trên đống lửa còn đang nướng một con chuột đồng béo núc đã lột da. Đây chính là thứ thường trộm cắp thành quả trong ruộng trồng hạt kê, giờ phút này cống hiến một thân dầu trơn, từng chút từng chút nhỏ vào trong lửa, vang lên tiếng nổ xèo xèo đồng thời mùi hương cũng bay xa mười trượng.

Ở loại địa phương này, một bữa cơm như vậy có thể nói là xa hoa rồi.

Chẳng qua là cho dù phàm nhân xung quanh có nhìn đến chảy nước miếng thì cũng không có một người nào dám đi lên giành ăn.

Ở đâu có người ở đó sẽ có giang hồ, cho dù là làng xóm của người nguyên thủy cũng thế. Từ trước đến nay Man tộc xem thường nhân loại, coi như là Man nhân có giai vị thấp cũng không muốn suốt ngày làm bạn với con người, cho nên đặc biệt chọn ra một “thủ lĩnh” từ trong đám người, bình thường sẽ thay họ phụ trách việc quản lý. Trên thực tế, những người tiến vào doanh địa của bộ lạc làm công, đều là do thủ lĩnh lựa chọn ra rồi giao cho Tuần Mục Nhân, để cho người đó áp giải đến bộ lạc đâm kình (xăm chữ) rồi sau đó đưa đến trong tay các nhà khác.

Đừng thấy xăm chữ lên mặt là sỉ nhục, so với hoàn cảnh sinh tồn ác liệt bên ngoài thì sau khi tiến vào bộ lạc, ít nhất là ăn mặc ở đều có bảo đảm, thật đúng là một cơ hội chạm tay vào là bỏng. Cho nên ở trong doanh địa, thủ lĩnh không chỉ có uy vọng nhất định, những người muốn gia nhập bộ lạc làm việc phải nghĩ biện pháp cho hắn chỗ tốt, mà hắn cũng là một người cơ hồ là biết rõ tình huống bên trong khu vực nhân loại sinh sống nhất.

Lợi Xá Cơ giá lâm, thủ lĩnh đương nhiên phải nhanh chóng đi ra nghênh đón.

Người này đang ở độ tuổi trung niên, đại khái bởi vì bình thường ăn uống khá tốt nên khí sắc hồng nhuận phơn phớt, dáng người cũng khỏe mạnh hơn những phàm nhân khác. Thần sắc trên mặt hắn là cung kính, khi thấy Lợi Xá Cơ nhìn thạch đỉnh (nồi bằng đá) của hắn mấy lần, không khỏi có chút ngượng ngùng. Đây là lương thực hắn lợi dụng chức vị thủ lĩnh lén giữ lại, thật ra Tuần Mục Nhân cũng ngầm đồng ý, thậm chí Lợi Xá Cơ cũng tham ô một chút trong đó, nếu không phần công tác của Tuần Mục Nhân suốt ngày phải liên quan đến đám nhân loại cực khổ hôi hám này, sao nàng có thể làm mãi được chứ? Chẳng qua là khi bị nhìn thấy tại trận, thủ lĩnh vẫn có chút xấu hổ.

May mắn giờ phút này túi da của Lợi Xá Cơ đã đổi chủ, phân thân của Đồ Tẫn lạnh lùng nhìn hắn một cái, hỏi: “Người của ngươi làm việc tay chân ở trong ruộng có phát hiện trong núi rừng kế bên xuất hiện điều gì dị thường không?” Một câu này chính là nói bằng Man ngữ.

Thủ lĩnh ngẩn ngơ, lập tức sầu mi khổ kiếm, cũng dùng Man ngữ đáp: “Có có,  sáng nay lúc trời còn chưa sáng, người của thuộc hạ làm việc ở bên ruộng phía tây, kết quả có ba người bị Áp Dữ (một loại mãnh thú ăn thịt trong truyền thuyết Trung Hoa) cào bị thương, hai người bị bắt đi. Một quý này, chúng ta đã tổn thất bảy người, xin tôn giả làm chủ cho chúng ta!”

Ninh Tiểu Nhàn đi theo phía sau Lợi Xá Cơ ánh mắt khẽ nhúc nhích. Tên gọi của Áp Dữ này, nàng tất nhiên là không xa lạ, bởi cây Long Tượng Quả nhất định phải có máu của Áp Dữ tưới mới có thể sống. Ở bên ngoài Vân Mộng Trạch, loại dị thú Áp Dữ này đã tuyệt chủng từ mấy ngàn năm trước rồi, cho nên cây Long Tượng Quả đã biến mất ở Nam Chiêm Bộ Châu, cho đến khi nàng dùng Tức Nhưỡng trồng trọt, lúc đó mới có thể khiến cho Long Tượng Quả thấy được ánh mắt trời một lần nữa.

Không thể tưởng được ở thời đại này, Áp Dữ lại là quái vật tàn sát một phương. Nó có hình dáng như trâu, thân hình màu đỏ rực, có mặt người, chân ngựa, âm thanh gầm rú như tiếng khóc nỉ non của trẻ con, lại thích ăn thịt người. Thổ Hợp Cốc có nhiều người tụ tập như vậy, tất nhiên sẽ dẫn Áp Dữ đến. Nếu lại nghĩ xa hơn chút, đây chính là kết quả của việc Man tộc trắng trợn khai thác núi sông, tranh giành lợi ích với dã thú và Yêu tộc.

Chẳng qua lúc này con người đã được bảo vệ dưới cánh chim của Man tộc, cũng giống như người chăn cừu luôn bảo vệ bầy cừu của mình, phàm nhân chết bị thương nhiều, thì Man tộc phải xuất động vũ lực đánh chết ác thú Áp Dữ này, bởi vậy thủ lĩnh mới khóc lóc kể lể với Lợi Xá Cơ, hi vọng nàng sẽ phản ánh lên trên.

Lợi Xá Cơ “a” một tiếng, hiển nhiên là đồng ý. Thủ lĩnh đang kinh ngạc tại sao lần này nàng lại sảng khoái như vậy, chỉ chớp mắt đã thấy được mấy người Trường Thiên đứng sau lưng nàng, không khỏi hiếu kỳ nói: “Mấy người mới vào doanh địa này, Tôn Giả muốn đưa họ vào trú địa sao?” Bình thường đều do hắn chọn người xong, Lợi Xá Cơ mang bọn họ đi vào trong trú địa đâm kình.

Tin tức của người này ngược lại rất linh thông. Trong lòng mọi người vui vẻ, phân thân của Đồ Tẫn lại khống chế Lợi Xá Cơ lạnh lùng nói: “Những chuyện ngươi muốn quản thật sự là không ít.”

Lời này vừa nói ra, thủ lĩnh lập tức im như hến. Mặc dù ở trong nhân loại hắn có danh vọng, nhưng hắn lại tinh tường hơn bất cứ kẻ nào, một chút quyền lực của mình chính là do Man nữ trước mắt trao cho, nàng có thể cho mình, thì cũng có thể lấy đi khỏi tay mình!

May mắn lời nói của Lợi Xá Cơ chuyển đi: “Còn gì nữa không, có cái gì dị thường không?”

Người này lại cẩn thận nghĩ nghĩ, mới cẩn thận từng li từng tí nói: “Cũng không còn chuyện gì lạ thường nữa rồi.” Nhìn thấy trên mặt Lợi Xá Cơ lộ ra vẻ thất vọng, biết nàng bất mãn, trái tim nhảy thình thịch vài cái, tranh thủ thời gian vắt hết óc suy nghĩ lại, tiếc rằng ngoại trừ một buổi sáng tổn thất hai người thì vô cùng bình yên.

Đồ Tẫn biết rõ chỗ này không nên ở lâu, điều khiển phân thân hỏi nhanh hơn: “Còn có một chuyện: hôm nay trong doanh địa có bao nhiêu khuôn mặt mới xâm nhập?” Làng xóm của nhân loại cũng giống như một xóm nghèo, tuy là dơ dáy bẩn thỉu, nghèo khó nhưng mà trong hỗn loạn cũng thành lập nên sự trật tự ẩn tính của chính nó. Nếu có người từ bên ngoài đến, tin tức rất nhanh sẽ truyền đến chỗ thủ lĩnh, dù sao hắn không chỉ là kẻ quản lý phàm nhân mà còn là tai mắt của Man nhân.

Quả nhiên thủ lĩnh yên lặng trong chốc lát rồi nói: “Mười lăm, không đúng, mười sáu, tính cả mấy người sau lưng ngài nữa.”

Mấy người liếc mắt nhìn nhau, cảm thấy có chút thất vọng. Cả một khu vực này, khuôn mặt mới cũng chỉ có tổng cộng mười sáu người, trong đó còn bao gồm cả một nhóm người của mình, còn có bốn người vừa bị Lợi Xá Cơ bắt được kia, như vậy thì chỉ còn thừa lại tám người từ bên ngoài vào. Đội ngũ của Khánh Xích Cáp lại có đến chín người, hoặc là bọn ở những doanh địa khác của con người, hoặc là Khánh Xích Cáp chia nhỏ thủ hạ ra, lẫn vào nhiều doanh địa, bởi vậy, độ khó của việc bắt được hắn lại tăng lên.

Một khi đám người này còn chưa diệt trừ được, cuối cùng đứng ngồi không yên vẫn là họ. Hơn nữa theo như lời của Tạ Hoàn Lang, tên Khánh Xích Cáp này rất  láu cá, lại vô cùng quen thuộc với đệ nhị mạc thiên địa, sẽ không dễ dàng lộ ra chân tướng.

Đã không có tung tích của Mộc Chi Tinh, như vậy trước hết rút đi cái gai này cũng tốt.

Thủ lĩnh thấy được nam nhân đen gầy đứng phía sau lưng Lợi Xá Cơ tiến lên một bước, nói nhỏ bên tai nàng một câu, sau đó Man nữ này mới nói: “Lựa ra những khuôn mặt mới cho ta.”

Hắn vâng dạ đáp lại, hô to một tiếng, vì vậy bên cạnh có một thiếu niên đen gầy đứng ra, thủ lĩnh chỉ vào hắn rồi nói: “Đây là A Thê, hắn sẽ mang mọi người đi tìm những người mới đến.”

Thiếu niên này nơm nớp lo sợ mà thi lễ với Lợi Xá Cơ, như là biết sự lo lắng của bọn họ, nhanh chóng tiến lên đằng trước dẫn đường.

Hiển nhiên hắn nắm rõ mọi chuyện về doanh địa của nhân loại trong lòng bàn tay, mang theo mọi người bảy quẹo tám rẽ. Thật ra pháp khí xuất hiện ở đệ nhị mạc thiên địa thường sẽ tốt hơn đệ nhất mạc thiên địa, hơn nữa ở đây có diện tích nhỏ hơn Lạc Nhật Đại Chiểu Trạch, sưu tầm cũng thuận tiện hơn, cho nên đa số tu tiên giả tiến vào đây đã tiến về núi rừng phía trước để thám hiển, giờ phút này số lượng người ở trong làng xóm của con người không nhiều lắm, Ninh Tiểu Nhàn cũng chỉ đến thử thời vận thôi.

Đang lúc đi đường, thiếu niên đen gầy phía trước đột nhiên dừng lại. Mọi người theo ánh mắt của hắn nhìn qua, cũng không khỏi co rụt đồng tử lại.

Đang có một đội binh sĩ Man tộc chạy nhanh đến từ phía cửa lớn của bộ lạc, số lượng ước chừng ba mươi người, mấy người đi trước đều cưỡi dị thú bưu hãn.

Đây là lần đầu tiên Ninh Tiểu Nhàn nhìn thấy binh lực chủ chiến của bộ lạc, không khỏi nheo mắt lại quan sát cẩn thận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.