Tiểu Ma Phi Của Minh Đế

Chương 7: Tham ăn và ái muội




Sở Ly nghiêm mặt nói:

- Phó Thống lĩnh, nếu như ta không động thủ, chẳng lẽ còn phải ngoan ngoãn ở bên kia đứng cửa, không thể tới bái kiến hai vị thống lĩnh hay sao? Mong rằng Phó Thống lĩnh thứ lỗi, tại hạ thực sự không làm được chuyện nuốt giận vào bụng như vậy!

- Hừ, nuốt giận vào bụng!

Hứa Hoàn Đức cười gằn.

- Làm Bí vệ là lực lượng dưới tay của hoàng thượng, hoàng thượng đã nói rồi, chỉ là kiêm chức mà thôi, có điều như vậy cũng là có thêm một tầng thân phận mới nha.

Sở Ly lắc đầu thở dài một hơi:

- Trong Vương phủ có một đống lớn việc vặt, ta thực sự không rảnh để quan tâm chuyện khác. Hôm nay đến Bí vệ phủ chỉ là bái kiến hai vị thống lĩnh mà thôi.

Hai người vừa nghe khẩu khí này, trong lòng càng ngày càng tức giận, khẩu khí của tên này thật là lớn!

- Theo như ngươi nói, như vậy hoàng thượng để ngươi tiến vào Bí vệ phủ là không cho ngươi làm việc hay sao?

Phó Mộng Sơn rất hòa ái cười nói:

- Nhân số của Bí vệ phủ có hạn, không có một người nào không có phận sự cả!

Sở Ly nói:

- Vậy thì hết cách rồi, vậy thì ta định đi gặp Hoàng thượng xin nghỉ phần điều động này thôi.

- Khẩu khí thật là lớn!

Hứa Hoàn Đức cắn răng cười gằn, ánh mắt lạnh lùng liếc xéo hắn:

- Ngươi cho rằng Bí vệ phủ là Vương phủ của ngươi, muốn tới thì tới, muốn đi thì đi sao?

Sở Ly nhíu nhíu mày:

- Ồ? Chẳng lẽ còn không đi được sao?

- Một ngày là Bí vệ, cả đời sẽ là Bí vệ!

Hứa Hoàn Đức lạnh lùng nói:

- Thân là Bí vệ sẽ biết quá nhiều chuyện, việc quan hệ tới sự ổn định của triều đình, tuyệt đối không cho phép đi ra, trừ phi ngươi chết!

Sở Ly cười nói:

- Hiện giờ ta không biết gì cả, như vậy có thể lui ra chứ?

- Chậm rồi!

Hứa Hoàn Đức lạnh lùng nói:

- Bắt đầu từ khi một chân của ngươi bước vào Bí vệ phủ, ngươi đã nhất định là người của Bí vệ phủ rồi!

Sở Ly lắc đầu một cái:

- Ta nghĩ, hoàng thượng sẽ cho phép ta nghỉ!

- Vậy ngươi cứ thử một chút mà xem!

Hứa Hoàn Đức cười lạnh nói:

- Nếu như ngươi có thể từ tầng thân phận Bí vệ này ta sẽ dập đầu ba cái với ngươi!

- Ta không dám nhận!

Sở Ly xua tay:

- Ta không chịu nổi đại lễ của Hứa thống lĩnh!

Hứa Hoàn Đức cắn răng cười gằn:

- Nếu như ngươi không từ được thì sao?

- Ha ha...

Phó Mộng Sơn vung vung tay cười nói:

- Được rồi được rồi, lão Hứa, đừng có như vậy!

Hắn đứng dậy rời khỏi ghế Thái sư, đi tới gần Sở Ly, mỉm cười nhìn hắn:

- Yên tâm đi, tiểu Sở, ta biết ngươi ở trong Vương phủ, bên An vương quả thật có không ít chuyện, bên này sẽ không đưa cho ngươi quá nhiều chuyện để làm đâu.

- Vậy thì đa tạ thống lĩnh!

Sở Ly mỉm cười:

- Thống lĩnh, ta nói trước một tiếng, lần trước phát hiện ra đệ tử Quang Minh Thánh giáo chỉ do trùng hợp, cũng không phải là tại hạ có bản lĩnh gì. Mà là đột nhiên cảm giác thấy hắn có chút khả nghi mà thôi.

- Ồ, ngươi có thể cảm thấy hắn khả nghi, đây chính là bản lĩnh.

Phó Mộng Sơn cười ha hả nói:

- Nhiều người như vậy, tại sao không có ai phát hiện ra hắn khả nghi mà chỉ có tiểu Sở ngươi phát hiện ra cơ chứ? Đây chính là thiên phú!

Cảm thấy có một chút khả nghi thì đã dám tìm Bảo thân vương? Đang lừa gạt trẻ nhỏ hay sao?

Sở Ly lắc đầu cười nói:

- Thống lĩnh quá khen.

Phó Mộng Sơn nói:

- Như vậy đi, ta không sắp xếp ngươi làm chuyện khác, chỉ phụ trách Quang Minh Thánh giáo, tra xét xem bên trong Thần Đô có đệ tử của Quang Minh Thánh giáo hay không.

Sở Ly lập tức nở nụ cười.

Phó Mộng Sơn cũng không ngốc, lập tức híp mắt cười nhìn hắn:

- Tiểu Sở cảm thấy không thích hợp hay sao?

Hứa Hoàn Đức nói:

- Thống lĩnh, chuyện trọng đại như thế lại giao cho hắn sao? Ta thấy vẫn nên thận trọng một ít cho thỏa đáng.

- Tiểu Sở, ngươi nghĩ sao?

Phó Mộng Sơn cười nói.

Sở Ly nói:

- Hứa thống lĩnh nói rất đúng, vẫn nên thận trọng cho thỏa đáng, một là trong Vương phủ có quá nhiều chuyện, ta thiếu phương pháp phân thân, còn nữa, lần kia là may mắn, không phải mỗi một lần đều có vận may như thế.

- Không, không không.

Phó Mộng Sơn vung vung tay, cười nói:

- Ta tin tưởng không phải là tiểu Sở ngươi may mắn, mà là bản lĩnh chân chính.

Sở Ly cười nói:

- Được Thống lĩnh coi trọng, ta vô cùng cảm kích, chỉ sợ lực của ta có hạn, làm lỡ chuyện lớn làm cho thống lĩnh bị hoàng thượng bất mãn, như vậy sẽ là tội lỗi rất lớn!

- Tiểu Sở, như vậy đi.

Phó Mộng Sơn cười nói:

- Dù sao ngươi cũng mới vừa vào phủ, yêu cầu không thể nghiêm được như vậy, chỉ cần ngươi lại bắt được một đệ tử Quang Minh Thánh giáo, như vậy ngươi sẽ có thể tùy ý làm việc, trong năm nay sẽ không giao chuyện cho ngươi làm nữa, ngươi thấy sao?

- Thống lĩnh đối với hắn đủ tốt đấy!

Hứa Hoàn Đức cười lạnh nói:

- Một năm chỉ có một nhiệm vụ, lại còn dễ dàng như vậy.

Sở Ly nói:

- Thống lĩnh, lẽ nào mỗi một Bí vệ đều có con số nhiệm vụ nhất định hay sao?

- Quả thực là không có.

Phó Mộng Sơn nói:

- Chỉ cần không quá rảnh rỗi là được rồi, nhân thủ của Bí vệ phủ chúng ta vẫn rất khan hiếm, không đủ dùng.

- Nếu như chuyện nhỏ này mà ngươi còn không làm được thì cũng không cần ngươi xin Hoàng thượng nghỉ, chúng ta sẽ trực tiếp giúp ngươi nói với hoàng thượng!

Hứa Hoàn Đức lạnh lùng nói:

- Để hoàng thượng trực tiếp điều ngươi ra khỏi An vương phủ!

Sở Ly cười cười:

- Đã như vậy, vậy ta chỉ có thể thử vận may một lần mà thôi.

- Như vậy đi.

Phó Mộng Sơn nói:

- Yêu tiên hàng đầu chính là bài trừ đệ tử của Quang Minh Thánh giáo trong Vương phủ, các đại Vương phủ đều muốn tra xét một lần, Vương phủ không có, lại tra từ quan to trong triều tra lên.

Sở Ly nói:

- Được.

Phó Mộng Sơn lại nói:

- Người có thể cho ngươi không nhiều, hai người được chứ?

- Hai người...

Sở Ly suy nghĩ một chút, rất bất đắc dĩ nói:

- Hai người thì hai người!

- Ha ha...

Phó Mộng Sơn vỗ vỗ bả vai hắn, khen ngợi nói:

- Thoải mái, tiểu Sở ngươi làm việc rất hợp khẩu vị của ta, như vậy là tốt nhất, vậy ngươi có thể tùy ý chọn hai người, đương nhiên là người không có chuyện gì trên người.

- Vậy thì là hai người canh cửa kia đi.

Sở Ly nói.

- Ngươi nha...

Phó Mộng Sơn chỉ chỉ vào hắn, lắc đầu bật cười:

- Vẫn là tâm tính của người trẻ tuổi... Hai người bọn họ là người mới vào phủ, kinh nghiệm ít, tính tình còn không tốt, rất dễ kích động làm chuyện xấu.

Hứa Hoàn Đức lạnh lùng nói:

- Ta cũng nói sớm với ngươi một tiếng, Bí vệ phủ nghiêm cấm tự giết lẫn nhau, nếu làm trái giết không tha!

- Ta còn không đến mức giết bọn họ.

Sở Ly nói:

- Hứa thống lĩnh yên tâm, ta sẽ thay Bí vệ phủ rèn giũa tính cách của bọn họ một chút.

- Được, vậy thì làm phiền ngươi rồi.

Phó Mộng Sơn cười nói:

- Ta sẽ giao hai người bọn họ vào tay ngươi, có thể đánh bóng, nhưng không được để cho xảy ra chuyện gì, nếu như có chuyện gì ngoài ý muốn thì ta sẽ hỏi tội ngươi!

Sở Ly ôm quyền.

- Chu Lương!

Phó Mộng Sơn cất giọng nói.

- Vâng, thống lĩnh!

Bên ngoài truyền đến âm thanh của Chu Lương.

- Ra gọi hai người thủ vệ vào đây.

Phó Mộng Sơn nói.

- Vâng.

Chu Lương đáp một tiếng, tiếng bước chân đi xa.

Phó Mộng Sơn lại nói:

- Bí vệ phủ chúng ta thực hành quân chế, đội trưởng, ngũ trưởng, thập trưởng, Bách phu trưởng, Phó Thống lĩnh Thống lĩnh, tuy rằng cấp bậc của ngươi cao, thế nhưng dù sao cũng mới vừa vào phủ, cho nên bắt đầu từ đội trưởng làm lên đi.

- Đa tạ thống lĩnh.

Sở Ly nói.

Rất nhanh hai người kia đã theo Chu Lương tiến vào phòng khách.

- Xin chào Thống lĩnh, Phó Thống lĩnh!

Hai người cung kính hành lễ.

Phó Mộng Sơn ngồi vào bên trên ghế thái sư, trầm giọng nói:

- Dương Tông Văn, Đổng Kỳ Phi, bắt đầu từ hôm nay các ngươi sẽ thuộc về đội của Sở Ly.

- Cái gì?

Đổng Kỳ Phi thất thanh kêu lên.

Vẻ mặt của Dương Tông Văn cũng rất kinh ngạc, nhìn Phó Mộng Sơn, lại nhìn về phía Sở Ly.

Sở Ly trầm mặt, vẻ mặt rất nghiêm túc.

Đổng Kỳ Phi vội hỏi:

- Thống lĩnh, không phải ta thuộc đội của Trương đội trưởng sao?

- Ngày hôm nay bắt đầu được điều đến làm thủ hạ của Sở Ly.

Phó Mộng Sơn cười nói:

- Sở đội trưởng của các ngươi là thanh niên tuấn kiệt nổi danh Thần Đô, các ngươi đi theo hắn, cơ hội lập công cũng sẽ không ít!

- Thống lĩnh!

Đổng Kỳ Phi vội vàng kêu lên.

- Được rồi!

Hứa Hoàn Đức trầm giọng nói:

- Quyết định như thế đi!

Sở Ly trầm mặt nhìn về phía Đổng Kỳ Phi:

- Được điều đến làm thủ hạ của ta, có phải là khuất nhục hay không?

Phó Mộng Sơn nói:

- Tiểu Đổng, tiểu Dương, các ngươi biết quy củ của Bí vệ phủ chúng ta rồi đó, điều phủ vệ như điều quân, nếu các ngươi vô cớ không tuân lệnh thì chớ trách phủ quy vô tình!

- Vâng!

Hai người lập tức ôm quyền.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.