Tiểu Ma Phi Của Minh Đế

Chương 4: Bạn bè




Bên này, Hai người Triệu Thần Không cùng Quách Chân dùng ngọn lửa quyết đấu có thể nói là đặc biệt đáng chú ý, hai người trong lúc công phòng đã tiến hành mấy lần biến hóa, khiến cho mọi người kinh ngạc kêu lên hết lần này tới lần khác, nhưng hai người trước sau vẫn không có cách nào hoàn toàn ngăn chặn được đối thủ, có một loại cục diện giằng co.

Bất luận là ngọn lửa màu vàng của Triệu Thần Không, hay ngọn lửa màu tím thẫm của Quách Chân, ở trên trình độ cũng không có gì chênh lệch.

Nếu thật sự muốn quyết ra thắng bại, vẫn phải xem khả năng khống chế đối với ngọn lửa của từng người.

Ai khống chế càng thuần thục càng tinh diệu hơn, phần thắng của người đó lại lớn hơn một chút.

Đây là thử thách năng lực khống chế lửa của luyện đan sư.

Nhưng từ trước mắt xem ra, trình độ khống chế ngọn lửa của hai người đều đặc biệt cao, cũng nhìn không ra được ai thấp hơn.

Mà bên kia, một trận tranh đấu khác không có được bao nhiêu người chú ý, lúc này cũng tiến hành đến giai đoạn gay cấn.

Lý Kiến Long điên rồi, hoàn toàn điên rồi, hoàn toàn không quan tâm tới Phương Lâm nữa, hắn đặt tất cả tinh lực và lực chú ý chú ý của mình ở trên quyển sách hình thảo dược trước mắt.

Hắn muốn thắng!

Quan tâm quá nhiều chỉ có thể làm cho mình phân tâm, khiến cho hiệu suất của mình bị ảnh hưởng, cùng với lo sợ không đâu, còn không bằng tập trung tất cả vào trong chuyện trước mắt.

Nhưng chẳng biết tại sao, trong lòng Lý Kiến Long luôn có một loại cảm giác nặng trịch, dường như có một ngọn núi lớn đặt ở trên người mình, khiến cho hắn có chút không thở nổi

Lý Phong đứng ở bên cạnh, lúc này sắc mặt hắn cũng thật sự không dễ nhìn, hắn vẫn luôn đang quan sát tiến độ của Phương Lâm, lúc này tiến độ của Phương Lâm đã mơ hồ vượt qua Lý Kiến Long.

Đây cũng không phải là một tin tức tốt!

Trong lòng Lý Phong cũng có chút hoảng hốt, nhưng hắn không dám nói sợ làm phiền đến Lý Kiến Long, hắn chỉ có thể lặng lẽ sốt ruột.

Thậm chí Lý Phong còn muốn đi ngáng chân Phương Lâm, làm ảnh hưởng một chút tới tiến độ của Phương Lâm.

Nhưng ở nơi này có chấp sự Đan Minh đang giám sát toàn bộ hành trình, nếu như hắn dám đi ngáng chân đi quấy rối, chắc hẳn chấp sự Đan Minh sẽ là người đầu tiên không tha cho hắn.

Lý Kiến Long không hổ danh là thiên tài trẻ tuổi đứng đầu Lý gia trên phương diện đan đạo, ngay cả giữa đường tâm tính bị ảnh hưởng, cũng có thể đúng lúc điều chỉnh lại, suy nghĩ vẫn rõ ràng, động tác trên tay cũng không loạn chút nào.

Đáng tiếc, hắn lại gặp phải Phương Lâm một tên biến thái đến mức không có cách nào tưởng tượng được, cũng quyết định bi kịch của Lý Kiến Long.

- Đã đến giờ.

Chấp sự Đan Minh chịu trách nhiệm giám sát mở miệng nói, để hai người dừng tay.

Phương Lâm ngẩng đầu, nhìn Lý Kiến Long, người này cũng nhìn chằm chằm vào Phương Lâm, đôi mắt giống như muốn ăn thịt người vậy.

Phương Lâm mỉm cười, vẻ mặt hoàn toàn vô hại, người không biết còn tưởng rằng người này chính là ngây thơ như thế.

Lý Kiến Long thấy Phương Lâm còn cười được, cơ mặt lại co giật một hồi, hắn lại hoàn toàn cười không nổi, tâm tình đặc biệt nặng nề, cũng không biết mình là thua hay thắng.

Hắn liếc mắt nhìn qua Lý Phong bên cạnh, lại thấy thần sắc Lý Phong cũng không được dễ nhìn hơn, trong lòng Lý Kiến Long nhất thời hồi hộp.

Chấp sự Đan Minh thu quyển sách hình của hai người, Phương Lâm giống như căn bản không có để tâm tới thắng bại, hắn leo lên trên đài cao cách đó không xa, say sưa nhìn hai người Triệu Thần Không và Quách Chân tranh đấu.

Gương mặt Lý Kiến Long tối tăm, Phương Lâm này hoàn toàn không để mình vào mắt sao? Lẽ nào hắn thật sự tự tin có thể giành chiến thắng như vậy sao?

Chấp sự Đan Minh này cũng đặc biệt bất đắc dĩ. Tiểu tử ngươi tốt xấu gì cũng phải quan tâm một chút tới kết quả thắng bại của mình chứ? Sao lại điên cuồng nhìn người khác đấu như vậy?

Chấp sự Đan Minh này cũng không có cách nào, chỉ có thể bắt đầu kiểm tra quyển sách hình của hai người.

Hai người Lý gia không có tâm tình xem người khác so tài, nhất là Lý Kiến Lon đang cảm thấy bất ổn.

- Không sao, ngay cả tiến độ của Phương Lâm này không có bị giảm xuống, nhưng trên phương diện chính xác, vẫn là ngươi cao hơn một chút.

Lý Phong khuyên giải nói, chỉ có điều trên thực tế trong lòng hắn cũng không nắm chắc.

Bên này, Quách Chân cùng Triệu Thần Không so tài càng thêm kịch liệt, toàn thân hai người đều có lửa mạnh điên cuồng phun ra, tiến hành lần lượt va chạm và giao phong.

Lúc này, người sáng suốt cũng đã nhìn ra được, ở trên trình độ khống chế lửa Quách Chân và Triệu Thần Không hiển nhiên chẳng phân biệt được cao thấp.

Bởi vậy, mấu chốt để quyết ra thắng bại vẫn phải đặt ở trên trình độ của ngọn lửa.

Lúc này, mọi người chú ý tới Phương Lâm đã bò tới cao hơn, mỗi người đều thoáng ngẩn người ra.

Quách Chân và Triệu Thần Không cũng nhìn thấy được Phương Lâm, cả hai đều nhìn hắn với một ánh mắt đầy thù địch.

Phương Lâm ngược lại hoàn toàn không để ý chút nào, mắt sáng lên nhìn chằm chằm vào hồn mạng đan hỏa trên người hai người.

- Đều là ngọn lửa thật sự không tệ.

Phương Lâm chép miệng một cái, dường như nước miếng cũng muốn chảy ra vậy.

Mọi người thấy vẻ mặt của hắn đều cảm thấy bất đắc dĩ, chẳng lẽ tiểu tử ngươi còn muốn có ý đồ với hai người này hay sao?

Phải nói rằng Phương Lâm thật sựcó ý nghĩ như vậy, nhất là ngọn lửa màu vàng của Triệu Thần Không, tuy rằng là ngọn lửa lấy từ thú lửa, nhưng theo Phương Lâm thấy nó lại đặc biệt không bình thường.

Vừa nhìn cũng thấy được, con chim ẩn nấp ở trong ngọn lửa màu vàng không phải là yêu thú bình thường, rất có khả năng là kỳ thú ẩn chứa huyết mạch viễn cổ.

Đương nhiên, ngọn lửa màu tím thẫm này của Quách Chân cũng không kém, dù sao cũng là dp thiên địa sinh thành, dù thế nào không sẽ yếu.

Chỉ có điều theo Phương Lâm thấy, thứ có giá trị bồi dưỡng hơn vẫn là ngọn lửa màu vàng này.

Trên thực tế, ngọn lửa do thiên địa sinh thành tuy rằng ở trên trình độ được phổ biến rộng rãi hơn thú lửa, nhưng từ rất lâu, một ít thú lửa đặc biệt lại có giá trị bồi dưỡng cao hơn.

Ngay cả từ lúc đầu vẫn rất yếu, nhưng theo luyện đan sư không ngừng bồi dưỡng, ngọn lửa sẽ không ngừng được nâng cao, trở nên mạnh mẽ.

Ở Đan Thánh cung trong kiếp trước của Phương Lâm lại có một luyện đan sư hấp thu một loại thú lửa không biết tên, ngay từ lúc đầu vô cùng yếu ớt, bị rất nhiều người chế giễu.

Nhưng sau đó, nhờ luyện đan sư kia chuyên tâm bồi dưỡng, ngọn lửa không ngừng lớn mạnh, cuối cùng dựa vào ngọn lửa này, luyện đan sư kia trở thành một trong những luyện đan sư xuất sắc nhất của Đan Thánh cung.

Vừa nhìn, ngọn lửa màu vàng Triệu Thần Không lại vô cùng đặc biệt, theo Phương Lâm thấy chắc là rất có giá trị bồi dưỡng.

Đáng tiếc, ngọn lửa này lại là thuộc về Triệu Thần Không, muốn đoạt nó tới tay vẫn có độ khó rất lớn.

Bên này, chấp sự Đan Minh chịu trách nhiệm giám sát cuộc so tài giữa hai người Phương Lâm và Lý Kiến Long, lúc này đã xem xong sách hình của hai người, thái độ trên mặt hắn vô cùng cổ quái.

Lý Kiến Long vẫn luôn quan sát biểu tình của chấp sự này, nhìn thấy chấp sự lộ ra biểu tình kỳ quái như vậy, dự cảm không tốt trong lòng hắn lại càng thêm mãnh liệt.

Lúc này, chấp sự Đan Minh này nhìn về phía Phương Lâm đã bò tới chỗ cao, sau đó nhìn về phía Lý Kiến Long, mở miệng nói:

- Ngươi thua rồi.

Oong!

Lý Kiến Long nghe được ba chữ này, cảm giác đầu óc của mình giống bị người ta hung hăng nện một cái, trong nháy mắt hắn thấy dường như trời đất quay cuồng, thân thể cũng không đứng vững được.

Trong phút chốc đó, Trên mặt Lý Phong cũng không còn sắc máu, toàn thân lộ ra vẻ khó tin.

- Không thể như vậy được!

Lý Kiến Long đột nhiên giận dữ gầm thét lên, toàn thân giống như phát điên, khiến không ít người xung quanh phải giật nảy mình.

Phương Lâm cũng quay đầu liếc mắt nhìn qua, nghi ngờ nói:

- Làm gì vậy? Gào lớn tiếng như vậy muốn hù chết người à?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.