Tiểu Ma Phi Của Minh Đế

Chương 3: Xấu hổ




Ở đây ai cũng thấy được, tốc độ Lý Kiến Long chú giải trên sách hình thảo mộc nhanh hơn so với Phương Lâm một bước.

Phương Lâm mới chú giải đến trang thứ hai, Lý Kiến Long này đã chú giải đến trang thứ ba, hoàn toàn vượt qua Phương Lâm.

Không ít người đều lộ vẻ kinh ngạc, trước đó Lý Kiến Long ở trong mười người của Càn quốc, vẫn không thấy thể hiện ra tài năng gì, không có bao nhiêu người chú ý tới hắn.

Nhưng hiện tại xem ra, người này trước đó có thể vẫn luôn giấu tài, không có cho thấy thực lực của mình.

Phương Lâm không nhanh không chậm, lấy tốc độ rất bình thường tiến hành chú giải ở trên sách hình thảo mộc, thậm chí hắn còn có thời gian rảnh rỗi ngẩng đầu liếc mắt nhìn Lý Kiến Long đối diện.

Trong lòng Lý Kiến Long lại hoàn toàn không suy nghĩ tới bất kỳ chuyện gì khác, hắn tập trung tất cả lực chú ý vào trên quyển sách hình, ánh mắt cực kỳ chăm chú.

Thấy vậy, Phương Lâm bĩu môi, hắn cũng tăng nhanh tốc độ.

Chỉ có điều cho dù tốc độ của hắn nhanh hơn, tiến độ của Lý Kiến Long lại vẫn vượt qua Phương Lâm.

- Sợ rằng Phương Lâm phải thua rồi.

- Không sai, không thể theo kịp tiến độ của người này, chung quy là không được.

- Không ngờ lần này Càn quốc lại là tàng long ngọa hổ.

...

Mọi người đều thán phục, từ tình huống trước mắt có thể thấy được, Phương Lâm đã rơi vào thế hạ phong, tình hình này vô cùng bất lợi đối với hắn.

Nhưng mọi người thấy thần sắc Phương Lâm lại hoàn toàn không có vẻ gì lo lắng hoặc bối rối, ngược lại hắn có vẻ vô cùng thản nhiên và bình tĩnh, điều này ngược lại khiến cho mọi người âm thầm cảm thấy kỳ lạ.

Mà vào lúc này, một trận so tài khác càng thu hút ánh mắt của nhiều người hơn.

Triệu Thần Không của Vân quốc muốn cùng Quách Chân của Mạnh quốc tiến hành so tài.

Đây chính là một trận long tranh hổ đấu chân chính, phần lớn mọi người ở đó đều bị hấp dẫn qua, trái lại, những người quan tâm tới cuộc so tài giữa Phương Lâm và Lý Kiến Long lại ít hơn rất nhiều.

Dù sao, hai người Triệu Thần Không và Quách Chân này mới là diễn viên chân chính trong đại hội luyện đan sư lần này, tranh đấu giữa hai người bọn họ mới có ý nghĩa đặc biệt trọng đại.

Trên căn bản là thiên tài luyện đan sư mạnh nhất đại biểu cho Mạnh quốc và Vân quốc gặp nhau.

Rất khó tưởng tượng được hai người bọn họ sẽ tiến hành đánh cược so tài vào lúc này. Đáng ra, thiên tài cao cấp nhất ba nước đều sẽ cố gắng hết mức tránh tiến hành tranh đấu vào lúc này.

Bởi vì ai cũng không có nắm chắc phần thắng, nếu như thua, không chỉ có ném đi mặt mũi, hơn nữa ở trên đánh lôi đài đan đạo phía sau, trên phương diện khí thế đã thua trước một bậc.

Nhưng chẳng biết tại sao, hai người này lại hết lần này tới lần khác lại đối mặt.

Chỉ thấy Triệu Thần Không cùng Quách Chân đứng đối diện nhau, một người thần sắc ngạo nghễ, một người thần sắc lãnh đạm, cả hai đều nhìn chằm chằm vào đối phương.

- Ngươi thật sự muốn đánh với ta một trận sao?

Triệu Thần Không lên tiếng, giọng nói bình tĩnh, lại có một phần cao cao tại thượng.

Khóe miệng Quách Chân cong lên đầy quỷ dị:

- Chẳng lẽ ngươi không dám sao?

Lời này vừa nói ra, đám người Vân quốc đã không chịu nổi, đều kêu lên.

- Quá cuồng vọng!

- Cửu hoàng tử giáo huấn hắn một trận đi!

- Để cho đám nhà quê Mạnh quốc này biết được sự lợi hại của Vân quốc chúng ta!

...

Bên phía Mạnh quốc cũng không nhường chút nào, kêu gào cùng người của Vân quốc, trong lúc nhất thời cục diện có vẻ vô cùng nóng nảy.

Ngược lại, người của Càn quốc đứng ở bên cạnh vui vẻ xem kịch vui, dù sao cũng không liên quan tới bọn họ.

Triệu Thần Không liếc mắt nhìn Quách Chân, nói:

- Nếu ngươi không biết tự lượng sức mình, vậy ta lại thành toàn cho ngươi.

Quách Chân cười to:

- Ai thắng ai thua còn chưa nhất định đâu.

Khí tức toàn thân của hai người đột nhiên trở nên mạnh mẽ, một bên bá đạo cuồng liệt, một bên âm u lạnh lẽo quỷ dị.

Giữa hai người đột nhiên xuất hiện hai ngọn lửa.

Hồn mạng đan hỏa!

Không ít người kinh ngạc kêu lên thành tiếng, tất cả đều lui về phía sau, sợ bị ảnh hưởng đến.

Nội dung đánh cược giữa Triệu Thần Không cùng Quách Chân chính là khống chế lửa, từng người lấy ra hồn mạng đan hỏa tới tiến hành tranh đấu.

Chỉ thấy hồn mạng đan hỏa của Triệu Thần Không hiện ra màu vàng kim, trong ngọn lửa mơ hồ có thể thấy được một con chim đang giang cánh ở trong ngọn lửa muốn bay.

Từ con chim màu vàng kia có thể nhìn thấy, ngọn lửa này chắc là lấy ra từ trong cơ thể của yêu thú lửa, chỉ có điều khí tức lại đặc biệt cường thịnh, cường đại hơn nhiều so với ngọn lửa được lấy ra từ con thú lửa tầm thường.

Ngọn lửa của Quách Chân lại có màu tím quỷ dị, hơn nữa còn là màu tím sậm, nếu như đứng xa một chút, nhìn qua sẽ tưởng là màu đen.

Ngọn lửa màu tím sẫm này có khí tức có vẻ vô cùng âm u lạnh lẽo, giống như hoàn toàn không có nhiệt độ vậy.

- Vì sao ta cảm thấy ngọn lửa của Quách Chân hình như rất lạnh?

- Đây hình như không phải là thú lửa.

- Đây là ngọn lửa do thiên địa sinh thành!

...

Không ít người lộ ra vẻ thán phục, nhất là những người không có hồn mạng đan hỏa, trong mắt càng tràn ngập vẻ hâm mộ.

Bất luận là ngọn lửa màu tím thẫm của Quách Chân, hoặc là ngọn lửa màu vàng của Triệu Thần Không đều là hồn mạng đan hỏa vô cùng tốt, chỉ có thể gặp mà không thể cầu.

Hai loại hỏa diễm khác nhau tung bay ở trước người của hai người, Quách Chân hành động trước, ngọn lửa màu tím thẫm này đột nhiên biến hóa làm một thanh kiếm sắc bén, đâm thẳng về phía Triệu Thần Không này.

Triệu Thần Không lộ ra một sự xem thường, ngọn lửa màu vàng biến thành tấm lá chắn.kiên cố vô cùng

Ầm!!!

Hai người va chạm vào nhau, lập tức ngọn lửa màu tím thẫm tán loạn, ngọn lửa màu vàng này cũng dao động kịch liệt.

Chỉ có điều đúng lúc này, ngọn lửa màu tím thẫm vừa tán loạn ra, lại biến thành từng con rắn lửa màu tím, từ bốn phương tám hướng lao về phía Triệu Thần Không.

Cảnh tượng như vậy khiến cho không ít người của Vân quốc đều kinh ngạc kêu lên, đám người của Mạnh quốc lại lớn tiếng trầm trồ khen ngợi.

Chiêu thức này cũng khiến cho nhiều người thấy được sự lợi hại của Quách Chân, không ngờ có thể khống chế hồn mạng đan hỏa đến như vậy, xem như là đặc biệt tốt.

Trong mắt Triệu Thần Không cũng có một tia bất ngờ, chỉ có điều hắn vẫn không bối rối, ngọn lửa màu vàng tản ra, không ngờ hóa thành từng con chim màu vàng kim, công kích từng con rắn lửa màu tím kia.

- Thật là lợi hại!

- Hai người đều khống chế ngọn lửa tinh diệu như vậy!

- Đúng là một trận tỷ thí hiếm thấy!

...

Bất luận là các luyện đan sư thiên tài của ba nước hay các luyện đan sư của Hắc Đỉnh thành đều kinh ngạc thán phục không thôi, hai người quyết đấu tới mức độ như vậy cũng không hổ danh là thiên tài nổi danh đứng đầu quốc gia của mỗi người.

So sánh xuống, hai người Phương Lâm và Lý Kiến Long quyết đấu lại có vẻ rất không có đáng xem nữa, không chỉ có trên hình thức, trên chất lượng cũng hoàn toàn kém hơn hai người Triệu Thần Không và Quách Chân.

Chỉ có điều, vào giờ phút này Phương Lâm và Lý Kiến Long đều không có bị Triệu Thần Không và Quách Chân ảnh hưởng, ngược lại, hai người ở dưới những tiếng ầm ĩ như vậy không ngờ càng nhập tâm vào.

Lý Kiến Long ngẩng đầu liếc mắt nhìn, đồng tử lập tức co lại, hắn phát hiện tiến độ của Phương Lâm đã bất tri bất giác đuổi kịp mình.

- Đáng chết!

Trong lòng Lý Kiến Long thầm tức giận mắng một tiếng, tiến độ của hắn cũng lại nhanh hơn, gần như là đạt tới cực hạn.

Cứ như vậy, hắn lại đuổi kịp và vượt qua Phương Lâm.

Nhưng chẳng được bao lâu, khi Lý Kiến Long lại ngẩng đầu quan sát Phương Lâm, hắn hoảng sợ phát hiện, người này tự nhiên lại đuổi kịp mình.

- Làm sao có thể?

Lý Kiến Long có chút luống cuống, trước đó mình vẫn vượt qua Phương Lâm hai ba trang, thế nào chỉ trong thời gian nửa chén trà nhỏ, hắn lại đuổi tới?

- Không được! Ta không thể thua! Tuyệt đối không thể!

Trong lòng Lý Kiến Long giận dữ gầm thét lên, trên mặt hắn lộ ra một sự dữ tợn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.