Tiểu Ma Phi Của Minh Đế

Chương 17: Rung động




Mộ phu nhân đây là điên tiết chuyện lúc tối của Diệp Ninh, muốn Diệp gia đến mang cô trả về.

Diệp Nịnh cười lạnh, “Muốn đi thì cũng phải đợi tôi chải đầu rửa mặt cái đã.”

Người làm vội lui ra ngoài chờ đợi.

Diệp Nịnh nhanh chóng tắm rửa, nhưng nhìn đến tủ quần áo thì lại gặp một trận choáng váng.

Cái cô Diệp Ninh này, thường ngày mặc quần áo kiểu gì đây không biết.

không phải váy ren tha thướt, thì cũng hơn một nữa là quần áo rườm rà hoa lá hẹ mang theo hơi thở quê cha đất tổ.

Nghĩ đến, đây đúng là phong cách của nữ chủ, trước 13 tuổi, thì cô sinh ra và lớn lên nơi vùng quê hẻo lánh, sau đó mới được đưa về Diệp gia, còn chưa kịp thích ứng với cuộc sống thị thành, thẩm mỹ còn mang theo hơi hướm nông quê, cách nói chuyện, suy nghĩ, tư duy cũng không theo kịp, cho nên côtrang điểm theo phong cách quê mùa, mặt dặm cả lớp phấn, lông mi dày dặt, quần áo không tím thìxanh, mười phần quê mùa, cũng khó trách Mộ Dạ Lê lại chán ghét không thèm nhìn mặt cô ấy đến vậy, phải dùng đến cả thuốc mới trói anh ta lên giường được.

Chỉ có thể nói, cô Diệp đây thẩm mỹ thật làm người ta muốn khóc mà.

Lúc này, Từ Nhung mang quần áo đến giúp cô thay, “cô hai, quần áo của cô đây.”

Diệp Nịnh quay đầu nhìn lại, lập tức muốn mù mắt chó.

Đây là quần áo kiểu gì đây, nhìn cứ như mấy cô em trong hộp đêm ( “)

“Vú ơi, có thể đổi không?”

Từ Nhung kinh ngạc nhìn cô, “cô hai, cái này không phải cô yêu cầu sao, nói là mới đến vài hôm, muốn long trọng một chút, hơn nữa hiện tại cô cũng là người có thân phận, không thể làm cho cậu hai mất mặt.”

Diệp Nịnh đỡ trán, “Được rồi, được rồi, không cần, để tôi tự chọn.”

cô vất vả lắm mới tìm được trong đống quần áo hỗn độn đấy một cái váy màu trắng xem ra cũng khá giống với váy của mình trước đây, không nhận lấy phấn trang điểm từ tay Từ Nhung, ngược lại chỉ bôi một ít kem dưỡng da, tô chút son môi, khẽ vuốt mi một chút thế là xong.

Từ Nhung giật mình nhìn cô chủ của mình lúc này, “cô hai, đây là áo ngủ mà”

Áo ngủ?

Áo ngủ thì áo ngủ……

Từ Nhung nhìn Diệp Ninh, nhìn thật kỹ, khuôn mặt nhỏ nhắn trong suốt, tròng mắt đen trắng rỏ ràng, môi xinh hồng đầy đặn, bộ dáng mang theo vài phần kiêu ngạo, vài phần sắc bén, quay đầu lại mĩm cười thật xinh đẹp, tim đập thình thịch, ngay cả phái nữ cũng động lòng.

Đây là cô hai nhà mình sao, giống như đã thay đổi như thế nào đó?

Mà Diệp Ninh, quay đầu lại vẫy vẫy tóc dài, nhàn nhạt nói, “đi thôi.” 

cô đi trước ra cửa, Từ Nhung cả nữa ngày sau, chợt tỉnh vội chạy theo.

Nhà họ ở là nhà cũ xa hoa của Mộ gia, lối kiến trúc cổ xưa, không khí ảm đạm, khắp nơi là hoa văn phức tạp làm nỗi bật lên gia tộc hùng mạnh nhất lại càng làm tôn lên bầu không khí đầy áp lực, cao cao tại thượng, nhưng lại thiếu đi phần nhân tính.

Nguyên chủ Diệp Ninh, đúng là không hiểu chuyện, xuống tay cũng không nhìn nơi chốn, trước mặt cái gia tộc hàng đầu với bao nhiêu kẻ ở người làm mà lại dám gây ra chuyện tày trời như vậy. Với cái thông minh như thế này, còn sống đến 21 tuổi mà không bị cái vị đại tiểu thư Diệp gia kia chỉnh chết, đã là quá may mắn rồi.

Ra khỏi phòng tắm, Mộ Dạ Lê cũng đã thay một bộ quần áo chỉnh tề, toàn thân một màu đen càng tôn lên khí chất của anh, cả người nhìn cứ như sát thủ trong bóng đêm, dung hòa cùng hơi thở cường đại mà u ám.

Mà Mộ Dạ Lê, ra khỏi phòng liền liếc mắt nhìn Diệp Ninh một cái.

một thân ảnh mộc mạt màu trắng đập vào mắt, lại làm cho người khác cảm giác đầy kinh diễm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.