Tiểu Kiều Của Quyền Thần

Chương 50: Đi Đâu




“Tiểu thư là người quá thông minh, người thông minh đều có tật xấu, thích trở mặt, ta sợ nàng vừa quay lưng đã quên ta, nên phải để lại chút kỷ niệm mới được.” Nói xong, hắn xòe tay ra, ngón tay thon dài vô cùng sạch sẽ.

Đây chính là sự uy hiếp không chút che đậy. Hắn muốn Giang Tiểu Lâu giữ bí mật chuyện này, không được nói với ai là có gặp hắn, lại uy hiếp nàng đưa ra tín vật. Đồ vật của nữ tử quý giá cỡ nào, không thể vô cớ đưa cho nam nhân, bằng không chính là đưa nhược điểm vào tay hắn. Chẳng qua, nàng cũng không phải thiên kim khuê các, không quan tâm những lễ nghi đó.

Trong lòng Giang Tiểu Lâu chuyển qua vô số suy nghĩ, lại lùi về phía sau, nói rõ ý không muốn hợp tác.

Không ngờ người kia đột nhiên vươn người tới, cánh tay dài cuộn chặt Giang Tiểu Lâu vào trong lòng, Giang Tiểu Lâu kinh hãi, đôi mắt của hắn đột nhiên xuất hiện thần thái khác thường, lóe lên ánh sáng như thiên la địa võng, dường như có ánh sao xuất hiện, bao vây nàng chung quanh.

Đôi mắt như sóng nước lấp lánh, ngầm phun trào, trong nháy mắt tỏa ra vô số mê hoặc, lại như hết sức nguy hiểm, giống như mũi tên nhọn bắn vào lòng nàng, càng làm cho nàng không thể phản ứng lại, cho dù tâm trí Giang Tiểu Lâu vô cùng kiên định, cũng không khỏi trở nên hoảng hốt, nụ cười không tự chủ đọng ở trên mặt.

Thần thái yêu diễm như sao băng xẹt qua trên mặt hắn, nếu một khắc trước hắn còn ôn hòa vô hại như một con cừu, thì bây giờ đã biến thành một con báo, quấn chặt lấy con mồi.

Đột nhiên Giang Tiểu Lâu cảm thấy mình đã biến thành con mồi, bản năng sinh tồn mãnh liệt run động. Một người, sao có thể trong chớp mắt có biến chuyển như vậy.

Cũng may cảnh này chỉ kéo dài trong chớp mắt, nhìn lại thì đối phương đã trở về vị trí của mình, nhẹ nhàng mở lòng bàn tay ra.

Giang Tiểu Lâu khẽ hô một tiếng, mới phát hiện khăn tay đã bị đối phương lấy đi.

“Cái này coi như tín vật của tiểu thư cho ta, chỉ cần tiểu thư giữ bí mật, tín vật này sẽ không bao giờ nhìn thấy ánh mặt trời.” Hắn ung dung cười cợt, lộ ra hàm răng trắng noãn.

Giang Tiểu Lâu liếc mắt nhìn khăn tay trong tay đối phương, trong lòng cười gằn, trên mặt cố lộ ra ý bất mãn: “Nếu ngươi đã lấy đi thì còn hỏi cái gì.”

Cố Lưu Niên nói: “Dĩ nhiên là…” lời còn chưa nói hết, hô hấp đã cứng lại, hắn vội vã đề khí, nhưng cảm thấy trống rỗng, trong lòng nhất thời hốt hoảng, nguy rồi.

Ánh mắt của hắn như dao nhọn hướng về Giang Tiểu Lâu: “Nàng động tay động chân?”

Hắn phát hiện ngoại trừ mình còn nói được, thì ngay cả ngón tay cũng không thể cử động, còn chưa kịp nghĩ đã nghe Giang Tiểu Lâu khẽ mỉm cười, ôn nhu nói: “Xin lỗi, ngươi không yên tâm ta, ta cũng vậy.”

Nghe âm thanh dịu dàng, nhìn thấy đôi mắt thanh lệ, Cố Lưu Niên không nhịn được nói: “Nàng động tay động chân ở đâu?”

Giang Tiểu Lâu nâng lên một chén trà, cười như không cười: “Phải đó, ngươi đoán xem.”

Cố Lưu Niên phát hiện khăn tay trước ngực mình tỏa ra mùi thơm thoang thoảng, nhất thời xụ xuống: “Khăn tay.”

“Thật là một người thông minh.” Vẻ mặt Giang Tiểu Lâu tươi cười, thở phào nhẹ nhõm.

Ngày thường Cố Lưu Niên chỉ quen bẫy người khác, chưa bị lừa gạt bao giờ, vừa tức vừa cười nói: “Chẳng trách người ta nói độc nhất là lòng dạ nữ nhân, tiểu thư tuổi còn nhỏ mà tâm tư không nhỏ.”

Giang Tiểu Lâu cười nhẹ: “Con người của ta rất đơn giản, xưa nay ngươi kính ta một thước, ta kính ngươi một trượng, nếu như ngươi không có tâm tư muốn khống chế ta, cướp khăn tay của ta, ta cũng không ra hạ sách này, ngươi còn trách được ai?” Nói xong, nàng dặn dò Tiểu Điệp, “Nói với phu xe chưa?”

Tiểu Điệp nhịn cười nói: “Dạ, đã chuẩn bị xong rồi. Đến nơi đó tiểu thư có muốn đi vào không?”

Giang Tiểu Lâu không quan tâm nói: “Không quan trọng, ta chờ ngoài cửa, ngươi phái người đưa hắn vào là được.”

Trên mặt Cố Lưu Niên nổi lên cảnh giác, chỉ tiếc một chủ một tớ đã im lặng không nói nữa. Cố Lưu Niên muốn hỏi, nhưng dược liệu phát huy tác dụng, cổ họng cứng lại, không phát ra âm thanh được.

Bây giờ, muốn giải thích đó chỉ là trò đùa thì cũng đã muộn.

Tiểu Điệp lập tức lấy lại khăn từ trong lòng ngực hắn, Cố Lưu Niên không thể làm gì hơn là giương mắt nhìn.

Cửa thành tụ tập không ít binh sĩ, từng cái luân phiên kiểm tra, tuy rằng thấy trong xe chỉ toàn nữ quyến nhưng cũng hỏi mãi mới thả đi. Giang Tiểu Lâu nhìn các binh sĩ bày binh bố trận đó, ánh mắt quét qua người Cố Lưu Niên, suy tư.

Xe ngựa đến một con phố lớn, cửa hàng bên đường san sát, tiền trang, hàng gạo, hàng trà, quán rượu, hàng gỗ, hàng ngọc, cầm đồ… Cẩm tú chói mắt, tơ lụa giăng đầy, bên đường người đi lại nhốn nháo, đồ ăn chất đống, huong thơm ngào ngạt. Xe ngựa không dừng lại, mà rẽ qua góc phố phía tây, đi hơn nửa canh giờ mới nghe Tiểu Điệp nhỏ giọng nói: “Tiểu thư, đến rồi.”

Giang Tiểu Lâu nhìn Cố Lưu Niên một chút, ánh mắt vô cùng ôn nhu, trái tim Cố Lưu Niên nhảy một cái, cảm thấy không tốt.

Xe ngựa đi lên một chút, trên đường có nhiều tường cao, mặt đường chật hẹp, chỉ lọt một chiếc xe ngựa. Âm thanh bánh xe ùng ục truyền vào tai Cố Lưu Niên. Xe đến cửa sau Sướng Xuân viên, Tiểu Điệp cũng không ra mặt, chỉ dặn dò phu xe lôi Cố Lưu Niên ra ngoài. Cố Lưu Niên nhìn chăm chú Giang Tiểu Lâu, trên mặt Giang Tiểu Lâu mang theo ý cười nhàn nhạt, nhìn theo hắn rời đi.

Không biết sao, trong đầu Cố Lưu Niên lại hiện ra tình cảnh đầy hương sắc lúc nãy.

Lúc đó bầu ngực thiếu nữ lộ ra một nữa, da dẻ mịn màng mượt mà, thân thể lung linh, cảnh tượng này vốn khiến người ta mê mẩn, nhưng nàng nhếch môi, khuông mặt lạnh lẽo…

Màn xe nhẹ nhàng hạ xuống, ngăn cách tầm mắt hắn.

Phu xe giao người cho một nam nhân đứng ở cửa, dặn dò: “Người này là tặng không, nhưng phải chăm sóc cho tốt.”

Nam nhân áo xám luôn miệng nói: “Được được, lần sau có mối tốt như vậy đừng quên ta.” Nói xong, hắn dặn dò hai nam tử đi cùng, hai bên tái phải giữ chặt Cố Lưu Niên lôi vào trong.

Bước vào bên trong, hắn âm thầm đề khí, nhưng vẫn cảm thấy cả người mềm nhũn, không khỏi thầm cười khổ. Một nữ tử tuổi chừng ba mươi trang phục đẹp đẽ ra đón, vẻ mặt tươi cười nói: “Lâm Tứ, hàng ngon ta bảo ngươi tìm đâu?”

Lâm Tứ cười hì hì, chỉ vào Cố Lưu Niên nói: “Không phải ở đây sao. Nhưng mà Phong nương, giá tiền phải nói lại, cô nương này muốn nhân phẩm có nhân phẩm, muốn vóc dáng có vóc dáng, thấp hơn năm mươi lượng bạc ta sẽ không bán.”

Triệu Phong nương liếc nhìn Cố Lưu Niên, thấy hắn dung sắc tuyệt lệ, phong độ ngời ngời, khiến người ta vừa nhìn đã mềm nhũn người, dù nàng có kinh nghiệm phong nguyệt lâu năm, cũng bị nhan sắc này làm ngơ ngẩn, vội vã cười nói: “Tốt tốt, dáng người đẹp, khuôn mặt đẹp.” Nàng nhìn chung quanh một chút, còn sờ sờ vào người Cố Lưu Niên, Cố Lưu Niên đột nhiên mở to đôi mắt, âm trầm nhìn thẳng đối phương. Phong nương chỉ cảm thấy rét lạnh trong lòng, đột nhiên biến sắc lạnh lùng nói: “ Lâm Tứ, ngươi muốn chết sao, người mà ta cần là…”

Lâm Tứ không chút hoang mang: “Phong nương, lo nhiều quá làm gì, tóm lại ở đây đâu thiếu người thích sự mới mẻ chứ.”

Phong nương nghĩ lại, rồi lại cười, đưa tay lấy một cây trâm vàng cắm lên người Cố Lưu Niên, nói: “Được, ta nhận. Khách mời không thích, ta giữ lại cho mình dùng cũng được.”

Nàng là người tinh tế, đã sớm nhận ra đây là một lang quân tuấn tú, trong chớp mắt đã có ý đồ khác, Lâm Tứ cười, buông tay nói: “Vậy thì lấy năm mươi lượng ra đây.”

Trên xe ngựa, Giang Tiểu Lâu khẽ cười nói: “Chúng ta đi thôi.”

Tiểu Điệp vô cùng thấp thỏm: “Tiểu thư, nô tỳ không ngờ trong nhà lại có rắn…”

Bây giờ là mùa thu, trước khi ngủ đông rắn sẽ đi bổ sung năng lượng, cho nên lúc này nó sẽ khá hung hăn. Huống chi các nàng ở tại nông trang, ngoài cửa sổ còn có một cây nho, thường dẫn dụ tới các loại rắn hay côn trùng, Giang Tiểu Lâu không thấy kinh ngạc: “Không có con rắn đó, ta còn không dụ được hắn xuất hiện.”

Tiểu Điệp le lưỡi một cái, liếc mắt nhìn về trạch viện kia: “Tiểu thư, người bán hắn thật sao?”

“Không phải bán, cái này gọi là tặng không.” Giang Tiểu Lâu tốt bụng sửa lại.

“Nhưng mà…” Tiểu Điệp còn muốn nói thì Giang Tiểu Lâu đã nhướng mày: “Hắn cứu ta một mạng, ta đưa hắn bình an vào thành, xem như là hòa nhau. Nhưng hắn nhìn trộm ta tắm, không thể nhịn được, chẳng qua ta chỉ đáp lễ một chút.”

Cái đáp lễ này thật đáng sợ, Tiểu Điệp dựng tóc gáy lên.

Các binh sĩ ở cửa thành không soát được gì, bất đắc dĩ liền xông vào các hộ dân lục soát. Kiểu lục soát này thường sẽ bắt đầu từ các tửu lâu, trà lâu, tần lâu sở quán. Chuyện này vốn rất đơn giản, đêm hôm qua Trường An vương ban đêm vào cung diện thánh bị ám sát, một cây chủy thủ cắm thẳng vào yết hầu, tắt thở tại chỗ. Bọn hộ vệ liều mình đuổi theo, thích khách lại leo tường tẩu thoát. Bẩm báo lên hoàng đế, thánh thượng vô cùng tức giận, lệnh lập chốt ở cổng thành bắt đầu lùng sục điều tra, các binh sĩ từ các hộ dân tìm ra một kẻ khả nghi, nhưng cuối cùng không xác định được, phụ trách việc này là Phiêu kỵ tướng quân Vương Sung vô cùng tức giận.

Khi các binh sĩ tay cầm đuốc xông vào Sướng Xuân viên, tất cả mọi người đều bị kinh động, những nữ tử xinh đẹp sợ đến hoa dung thất sắc, lảo đảo ngả nghiên. Còn có khách nhân có thân phật cao quý bước ra ngăn cản, Vương Sung lấy ra thủ dụ của hoàng đế, không ai dám lên tiếng nữa, tất cả mọi người đều trầm mặt nhìn về phía binh sĩ đang tỏa ra các phòng, lần lượt lục soát.

Triệu Phong nương sợ đến trắng bệch, chỉ biết cười gượng dẫn binh sĩ đi kiểm tra. Gặp phải khách không chịu mở cửa, họ liền rầm một phát đạp mở cửa phòng. Lầu một không có, lầu hai cung không có, lầu ba là phòng ngủ của hoa khôi, Triệu Phong nương vội vã ngăn cản: “Trong phòng thật sự có khách…”

Xông vào như vậy, mặt mũi sẽ mất sạch.

Nhưng mà ai sẽ quan tâm đến mặt mũi của nữ tử thanh lâu? Vương Sung liếc mắt nhìn sĩ quan phụ tá bênh cạnh, hắn tiến lên đẩy Triệu Phong nương ra, rầm một tiếng, cánh cửa phòng cứng rắn bị đẩy nứt ra, rầm một tiếng ngã xuống đất, phát sinh tiếng động đinh tai nhức óc.

Trong phòng nến đỏ lập lòe, cảnh xuân dào dạt.

Dưới rèm, hình như có đôi nam nữ đang quấn lấy nhau.

Tất cả mọi người đều sửng sốt, không ai bước qua. Vương Sung hừ lạnh một tiếng, một cái trường kiếm sáng lấp lánh đẩy tấm rèm lên, làm cho hoa khôi hét lên sợ hãi.

Trên giường Cố Lưu Niên phủ trường bào trên người, gương mặt tuấn tú như hoa đào, gương mặt hoa khôi bên cạnh xám ngắt, không so được với dung nhanh tuấn mỹ của hắn. Hắng đứng lên, hơi mỉm cười, âm thanh vô cùng dễ nghe: “Vương tướng quân, ngài đang làm gì vậy?”

Vương Sung sững sờ, lập tức nhận ra thiếu niên tuấn tú trước mắt này có thân phận gì, không khỏi trầm mặt xuống.

Không ngờ lại gặp hắn.

Đôi mắt lạnh lùng của hắn nhìn đối phương: “Cố công tử, đã lúc nào rồi còn có thời gian vui vẻ, Đốc công đúng là nuôi được đứa con ngoan.”

Trên mặt Cố Lưu Niên hiện ra vẻ trào phúng, cười gằn: “Ta háo rượu háo sắc, ham muốn hưởng lạc, Phiêu kỵ tướng quân thật là lạc hậu quá, đâu phải ngày đầu biết ta, cần gì phải ngạc nhiên.”

“Hừ, Đốc công vất vả tìm kiếm đứa con thừa tự, ta chỉ sợ ngươi chết không rõ ràng trên người nữ nhân thôi.” Âm thanh Vương Sung càng trào phúng.

Trên mặt Cố Lưu Niên không chút bất an, âm thanh hào hiệp: “Lời của tướng quân sai rồi, chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu, tướng quân không hiểu chỗ ảo diệu trong đó thì cần gì cười ta.”

“Ta phụng mệnh lục soát thích khách, không rảnh phí lời với ngươi.”Thanh trường kiếm của Vương Sung vung lên cổ hoa khổi “Vị Cố công tử này ở đây cả ngày sao?”

Trên người hoa khôi khoác hờ tấm lụa mỏng, hoa dung thất sắc: “Buổi tối sao, đúng là ở chỗ ta. Ban ngày lại đi đến chỗ Xuân Oanh muội muội, cụ thể là thế nào thì ngài phải đi hỏi muội ấy…” vừa nói, vừa lùi về phía sau một chút, bộ dáng sợ hãi.

Cố Lưu Niên mỉm cười duỗi hai tay ra: “Sao vậy, tướng quân hoài nghi ta sao? Đã như vậy, không bằng ta đi cùng ngài một chuyến, lần trước vào cung bệ hạ còn khen ta thông minh, xương cốt tinh kỳ, là nhân tài luyện võ, đúng lúc ta có thể xin bệ hạ một thanh kiếm tốt.”

Vô cùng sảng khoái, không sợ hãi.

Ánh mắt Vương Sung càng ngày càng lạnh lẽo, vừa muốn mở miệng đem người về, phó tướng bên cạnh đã nói nhỏ với hắn: “Tướng quân, dù sao hắn cũng là người được bệ hạ lên tiếng ban cho Đốc công làm con thừa tự, được bệ hạ yêu thích, ngài xem…”

Không có chứng cứ, không thể dễ dàng động thủ, đặc biệt tiểu tử này lại vô cùng gian xảo.

Tay cầm kiếm của Vương Sung ướt đẫm mồ hôi, đầu óc chuyển qua vô số ý nghĩ, cuối cùng ra lệnh một tiếng, phẫn nộ rời đi.

Chuyện ám sát này, suốt cả đêm không thể bắt được phạm nhân, dư luận nhốn nháo xôn xao, Vương Sung phải lãnh đủ cơn tức giận của hoàng đế, bất đắc dĩ phải tìm người ra gánh tội. Bởi vì thân phận Trường An vương tôn quý, tội mưu sát hoàng thất liên lụy cửu tộc, trong nhất thời người bị chém đầu ngoài chợ xếp thành hàng dài, máu tươi nhuộm đỏ một vùng.

Cố Lưu Niên ở lại Sướng Xuân viên nghe hát, uống rượu, ôm mỹ nhân như không có gì xảy ra, cho dù trong lòng Vương Sung nghi ngờ, nhưng cũng không làm gì được hắn. Cho đến khi mọi chuyện lắng xuống, người đáng chết cũng đã chết rồi, Cố Lưu Niên mới ra khỏi Sướng Xuân viên.

Trường An vương quá cứng đầu, lại dám yêu cầu hoàng đế cho hắn mở rộng một phần ba đất phong, sau khi bị từ chối còn buông lời oán hận. Hắn là đường huynh của hoàng đế, thân phận khác với mọi người, tội danh bình thường không quật ngã được hắn. Huống chi Thái hậu nương nương rất che chở hắn, hoàng đế cũng không tiện ra tay. Nhưng nếu thả hổ về rừng, tương lại nhất định sẽ gây ra mối họa lớn.

Hoàng đế không thể làm, thì có thể để thân tín đi làm. Trên đời này người hoàng đế tin cây nhất, dĩ nhiên là Quyền Hải. Nhưng khi Quyền Hải nhận được mật chỉ cũng thấy khó xử, dù sao Trường An vương cũng là hoàng thân cao quý, cũng không thể tạo ra tội danh vớ vẩn gì đó định tội chết cho hắn, nhưng nếu không hành động, quá ba ngày hắn sẽ trở về đất phong của mình, bản thân mình không làm được việc, khác gì vi phạm chỉ lệnh của hoàng đế, cho nên Trường An vương không thể không chết. Nghĩ tới nghĩ lui, cũng không tìm được người thích hợp đi chấp hành mệnh lệnh. Cuối cùng, nghĩa tử hắn coi trọng nhất chủ động nhận lệnh, yêu cầu được đi giết Trường An vương. Quyền Hải không muốn vì một Trường An vương mà hủy diệt đứa con thừa tự mình không dễ gì tìm được, nhưng dưới sự đảm bảo của Cố Lưu Niên, hắn không thể không đồng ý.

Quả nhiên, hắn thành công, làm rất gọn gàng.

Phải rồi, Cố Lưu Niên sao lại thất bại được, tuy rằng hắn học võ trong thời gian ngắn, nhưng là người có năng khiếu hiếm có, nhìn qua là không quên, xương cốt thanh kỳ, đừng nói là trăm năm, ngàn năm cũng khó gặp. Trường An vương chết rồi, hắn nằm mơ cũng không ngờ yêu cầu quá đáng của mình lại dẫn đến kết cục thảm khốc như vậy.

Dưới ánh trăng, nông trang bao trùm một màn sương nhàn nhạt, tất cả mọi người đã ngủ, một nam tử trẻ tuổi cưỡi tuấn mã, lắc lư đi lên đỉnh núi, nhìn tòa nông trang ở xa xa.

Hắn cưỡi ngựa tốt, trường kiếm và ống tiêu dắt bên người, bộ áo bào trắng không dính một hạt bụi.

Giang Tiểu Lâu, nàng lại không nhớ ta sao. Đúng rồi, Cố Lưu Niên năm đó chẳng qua chỉ là một tên ăn mày ngoài đường, nếu không may mắn gặp được nàng, nói không chừng đã chết rồi.

Gặp phải nàng, làm cho ta phấn đấu hơn, để ta biết trên đời còn có thứ đáng cho ta muốn có được. Nếu lặng lẽ chết đi như vậy, quả thật là đáng tiếc.

Nàng từng giúp ta, ta vĩnh viễn không quên. Nhưng mà, sao nàng lại không nhớ ra ta là ai?

Cố Lưu Niên khẽ mỉm cười.

Trong lòng hắn, Giang Tiểu Lâu đã là một bằng hữu thân thiết. Nhưng mà trong mắt nàng, hắn chẳng qua chỉ là một kẻ xấu xa xông vào nông trang người khác. Rồi sẽ còn gặp lại nhau, hy vọng lần sau gặp lại, nàng còn nhớ đến ta. Hắn nở nụ cười, quay đầu ngựa phóng đi.

Tuấn mã màu trắng tung hoành ngang dọc trên đường, trong lúc vô tình vượt ngang qua một chiếc xe ngựa hào hoa phú quý, cuốn theo một cơn gió bụi, khiến người trên xe phải lớn tiếng mắng chửi.

Nữ tử xinh đẹp trong xe nhíu mày, theo bản năng nhấc rèm xe lên: “Bên ngoài có chuyện gì?”

Tiếng nói vừa ra khỏi miệng, đã thấy nam tử kia dừng ngựa, đúng lúc quay đầu lại. Ánh trắng chiếu thẳng vào hắn, ánh trăng đẹp như vậy, vẫn không so được với khuôn mặt hắn. Hắn đột nhiên nhẹ nhàng nở nụ cười, ánh mắt tựa như mang theo ba phần men say, thiêu đốt như lửa rồi lại nhu tình như nước.

Nụ cười kia lập tức xông thẳng vào lòng nàng, làm cho nàng nghẹnlời.

Nhìn thoáng qua, khiến nàng quên mất thân phận cao quý quyền uy của mình, quên đi kiêu ngạo và quang vinh nhiều năm của mình. Đôi mắt nàng liên tục nhìn chằm chằm vào nam tử cưỡi tuấn mã đó, quên cả hô hấp.

Nàng hoàn toàn quên đi mình đang ở nơi nào, trên gương mặt như hoa như nguyệt xuất hiện vẻ nghi hoặc và si mê.

Nam tử đó, chính là Cố Lưu Niên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.