Tiểu Kiều Của Quyền Thần

Chương 49: Cũng Tại Anh




Tiểu Điệp nhìn ra tâm tình của tiểu thư không tốt, trên đường cũng không dám nhiều lời. Đến khi ba người trở lại nông trang, Giang Tiểu Lâu dặn dàng chuẩn bị nước nóng tắm rửa.

Cởi quần áo, tiền vào bồn tắm, Giang Tiểu Lâu mới thấy thả lỏng được một chút. Lúc này nước ấm vừa phải, Giang Tiểu Lâu vốc lên một vốc nước, hơi nước từ trong lòng bàn tay chậm rãi bay lên, ngưng kết thành một làn khói.

Giữa lúc mờ ảo đó, nàng nhớ đến khoảng thời gian trước kia của mình, ngốc như vậy, khờ như vậy, sống một cách bấp bênh.

Không có yêu hận tình cừu, không có oán hận ngập trời, chỉ đơn giản như vậy, đã không thể nào được nữa.

Sau khi chết đi, chẳng qua mất hết niềm tin, nhưng lại thấy giữa dòng nước mềm mại, bản thân mình đang từ từ nổi lên.

Dung mạo thanh lệ, nhưng trong đáy mắt lại tràn ngập máu đỏ.

Muốn bọn gian ác gặp phải báo ứng, còn có tâm huyết của phụ thân, nhất định phải lấy về.

Trong sương mù, nàng nhẹ nhàng nhắm mắt lại, tựa đầu vào thành thùng tắm, lẳng lặng nghỉ ngơi.

Bốn phía gian nhà lặng lẽ, người trong bồn tắm như ẩn như hiện.

Lặng lẽ thở dài, Cố Lưu Niên nhíu mày.

Trốn tránh đuổi bắt, không cẩn thận đụng phải tình cảm tuyệt diễm này.

Bọt nước vang lên một tiếng.

Lực kềm chế của hắn rất tốt, chỉ giữ vững tinh thần, chuyên tâm chờ nàng rời đi.

Bọt nước vang lên lần hai, hắn không một cử động, nhưng lại theo bản năng liếc nhìn xuống dưới, vừa vặn ánh mắt rơi vào đỉnh đầu đen nhánh.

Nàng là ai…

Nếu hắn không có đi nhầm, đây chẳng qua chỉ là một trạch viện nông gia bình thường. Bên ngoài dọn dẹp sạch sẽ, trong viện trồng nhiều trái cây rau dưa, một đôi nông phụ ở bên ngoài thu dọn đình viện. Phòng ốc tuy rằng bố trí sạch sẽ tao nhã, vị trí lại hết sức hẻo lánh. Đừng nói là phú quý danh môn, dù là người bình thường sẽ không chọn nơi này làm biệt viện.

Giang Tiểu Lâu chỉ muốn nhân cơ hội này nghỉ ngơi một lúc, luồng khí ấm áp dâng lên làm nàng rất thoải mái, không tự chủ được liền thả lỏng tinh thần.

“Hí hí hí”

"Hí hí hí tê tê."

Âm thanh kia rất nhẹ, nhưng Giang Tiểu Lâu lại đột nhiên mở mắt ra, đáy mắt tràn đầy đề phòng.

Chung quanh không một bóng người, nàng nhướng mắt lên, là mình nghe nhầm sao? Không, không thể. Yên tĩnh như vậy, làm sao nghe nhầm được. Huống chi nàng lại có cảm giác bất an không tên, cái cảm giác này là linh cảm khi nguy hiểm sắp đến.

Đây là một nông trang vô cùng hẻo lánh, ai sẽ nghĩ đến chuyện nàng trốn ở đây.

Giang Tiểu Lâu tiếp tục chú ý lắng nghe, quả nhiên lại một lần nữa nghe được âm thanh rất nhỏ kia.Nàng theo hướng âm thanh phát ra, cuối cùng phát hiện điều làm mình thật sự khiếp sợ, một con rắn có vảy màu đen, trong miệng phun ra cái lưỡi đỏ dài, đang ở phía đối diện. Chẳng biết từ lúc nào, nó lại ở gần nàng như vậy.

Cảm giác sợ hãi mãnh liệt dâng lên, Giang Tiểu Lâu hít vào một hơi khí lạnh.

Theo bản năng muốn kêu to, nhưng đến thời khắc mấu chốt nàng ngưng lại, bên ngoài chỉ có Tiểu Điệp và Ly Tuyết Ngưng trói gà không chặt, gọi các nàng vào chỉ sợ còn run rẩy hơn mình. Giang Tiểu Lâu cắn chặt hàm răng, theo bản năng mà nhẹ lùi về phía sau, ngay khi nàng cử động, con rắn kia đột nhiên ngẩn cao đầu, không ngừng phát sinh ra tiếng độc như đòi mạng, phóng như bay về hướng nàng.

Khi thấy con rắn như đã đến trước mặt, nó lại đột nhiên rớt xuống.

Giống như một chậu nước bị hắt ra lại đột nhiên đông cứng lại, mọi thứ chầm chậm giống như ảo ảnh, Giang Tiểu Lâu giật mình nhìn chằm chằm con rắn mới vừa giương nanh múa vuốt, trong thoáng chốc đã biến thành một con rắn chết, nhạy bén phát hiện ngay chỗ cách đầu bảy tấc có một lưỡi dao cực kỳ mảnh nhỏ, trong sương mù lóe ra chút ánh sáng.

Tâm tư phòng bị của Giang Tiểu Lâu rất nặng, ánh mắt lạnh lùng chậm rãi quét qua bốn phía.

Không có ai.

Sau đó, nàng từ từ ngẩn mặt lên.

Bên trên xà ngang, có một nam tử trẻ tuổi.

Trong nháy mắt, hắn nhìn thấy thiếu nữ xinh đẹp trong bồn tắm, vai trắng noãn, cổ thon dài, còn gương mặt bởi vì hơi nóng của nước mà hơi đỏ hồng, giống như một tầng vải mỏng, rung động nhè nhẹ. Trên lông mi có hơi nước, giống như cánh bướm đang múa, óng ánh long lanh, động vào sẽ tan biến.

Thanh lệ, thoát tục, lại có nét quen thuộc không nói được.

Chỉ tiếc, trên người nàng có rất nhiều vết thương, có cái đã vết vảy, có cái thì chưa, nhìn vô cùng đáng sợ, hoàn toàn phá hủy cơ thể vốn dĩ nên hoàn mỹ không khuyết điểm này.

Hắn khẽ mỉm cười, từ trên xà ngang nhẹ nhàng nhảy xuống, động tác cực kỳ gọn gàng, như một chiếc lá rụng, mắt thấy đã đến trước mặt nàng.

“Vị tiểu thư này, thất lễ.” Âm thanh hắn trầm thấp, nhẹ nhàng phun ra, có một sức quyến rũ khác với tất cả mọi người.

Ngay từ lúc nhìn thấy Giang Tiểu Lâu, Cố Lưu Niên liền nhận ra nàng là ai.

Chỉ có điều, sự đề phòng người lạ trong mắt nàng, đã nói rõ nàng hoàn toàn không nhớ hắn.

Quả thật, bây giờ bộ dạng của Cố Lưu Niên so với trước đây hoàn toàn khác nhau.

Giang Tiểu Lâu nín thở,trên đầu trộm đuôi cướp này quả thật không chỉ tuấn tú bình thường.

Vầng trán cao, sống mũi thẳng, đôi mắt khiến lòng người rung động, ánh mắt sáng như ánh trăng làm người ta run rẩy.

Gặp mặt trong tình cảnh này không thể nói là không xấu hổ, nhưng thanh niên này phảng phất không tự giác chút nào, khuôn mặt tuấn tú có thêm mấy phần cao ngạo, thiếu niên tuấn mỹ trên đời đa phần đều thích mặc đồ trắng, chỉ vì muốn có thêm cảm giác bạch y tung bay vô cùng hấp dẫn, nhưng Giang Tiểu Lâu chỉ cảm thấy vô cùng nhạc nhẽo, không ngờ nam tử trước mắt này lại khiến màu trắng trở nên hút hồn như vậy, hào quang chói lọi, như ánh trăng chiếu rọi khắp nơi, bất kể là nam hay nữ đều bị hắn mê hoặc.

Người này xuất hiện, còn ai dám mặc xiêm y màu trắng đi rêu rao nữa.

Lang diễm độc tuyệt, thế vô kỳ nhị. (vẻ đẹp của con sói là độc đáo vô cùng, thế gian có một không hai), đột nhiên trong đầu lại nảy ra hai câu thơ như vậy. Quả thật không thể dùng từ ngữ nào miêu tả vẻ đẹp của hắn, bất cứ ngôn ngữ nào cũng đều làm giảm đi sự tuấn mỹ này.

Đáng tiếc, tuấn mỹ cách mấy cũng là một tên xấu xa. Thái dương trơn bóng của Giang Tiểu Lâu có một giọt nước lăn xuống, chảy dài xuống đến cằm. Cố Lưu Niên dửng sốt, Giang Tiểu Lâu cấp tốc khoác ngoại bào lên, lùi lại một ít, giữ khoảng cách với hắn, lạnh lùng nói: “Ngươi là ai?” ánh mắt nàng tràn đầy sát khí.

“Chỉ đi ngang qua, tiểu thư không nên tức giận.” Hắn bình tĩnh nhìn đôi mắt nàng, tròng mắt đen sâu như biển, trong lúc lơ đãng, một chút xảo quyệt quét qua đáy mắt hắn.

Tiếng nói của hắn, mang chút áy náy, nhưng động tác mau lẹ, một thanh chủy thủ lạnh như băng đã nằm ngay trên cổ nàng.

Nàng hít sâu một cái, kẻ thức thời là trang tuấn liệt, hiện giờ người này lặng yên không một tiếng động lẻn vào nông trang, dĩ nhiên không có ai phát hiện, quả thật khiến người hoảng sợ. Còn thanh chủy thủ lạnh lẽo ngay cổ, cho dù nàng tức giận đến mấy thì cũng phải nhịn lại.

Nhịn được chuyện mà người khác không thể nhịn, mới có thể giữ lại tính mạng mà làm đại sự, cho dù nàng hiện tại hận không thể chặt đầu kẻ xấu xa này, nàng cũng phải nhịn.

“Tiểu thư không nên hiểu lầm, ta thật sự chỉ là lạc đường, không cẩn thận nên mới ẩn thân trên xà ngang.”

Phải, là không cẩn thận ẩn thân, không cẩn thận nhìn nàng tắm.

“Ta tin ngươi.”Giang Tiểu Lâu có tâm tư cỡ nào chứ, trên mặt mỉm cười nói: “Chỉ là, rốt cuộc ngươi có mục đích gì?”

Cố Lưu Niên khẽ mỉm cười, nụ cười kia thậm chí còn khiến người ta hoa mắt: “Bên ngoài có không ít người đuổi bắt ta, ta chỉ hy vọng tiểu thư có thể đưa ta bình an rời đi.”

Nụ cười của hắn chói lòa, chiếu thẳng vào lòng người.

Tức giận của Giang Tiểu Lâu dâng lên, trên mặt càng lúc càng bình tĩnh, quả thật không ai có thể nhìn ra sơ hở: “Được, nể tình lúc nãy ngươi đã cứu mạng ta, ta đưa ngươi đi ra ngoài, chỉ có điều, ngươi xoay người lại đi, ta phải mặc quần áo vào đã.”

“Ừ, đa tạ.” Cố Lưu Niên nói.

Giang Tiểu Lâu nheo mắt lại suy nghĩ một chút, nụ cười ôn hòa như gió xuân: “Vậy ngươi xoay người đi.”

Chủy thủ từ từ thu hồi.

Nàng nhanh chóng mặc quần áo, người kia vẫn không quay lưng lại, chỉ là nhắm mắt.

Giang Tiểu Lâu cân nhắc chênh lệch giữa mình và đối phương, ước lượng khả năng chạy trốn của mình.

Không thể, người này có thể không một tiếng động mà lẻn vào, tuyệt đối không phải cao thủ bình thường. Dù sao nàng cũng là nữ tử tay trói gà không chặt, chuyện nguy hiểm vẫn là không nên làm. Nghĩ đến đây, nàng khẽ mỉm cười, phảng phất không chút ngần ngại: “Được rồi.”

Cố Lưu Niên mở mắt ra, nhìn thấy Giang Tiểu Lâu nhìn mình cười, nụ cười nhàn nhạt sáng lạng như hoa xuân, khiến người ta say mê: “Ta cho rằng tiểu thư đang suy tính khả năng giết chết ta sau đó bỏ chạy, nếu tiểu thư muốn dùng chủy thủ, thì sức của nàng quá yếu, nếu chọn lựa dìm chết ta, thì bồn tắm quá nhỏ, sợ là không chứa nổi ta…”

Giang Tiểu Lâu hơi động trong lòng, rõ ràng đối phương không mở mắt, chính mình cũng không phát ra âm thanh gì, nhưng hắn lại đoán đúng tâm tư nàng. Vẻ mặt nàng tươi cười, mắt có tia châm biếm: “Không có không có, công tử xem như là ân nhân cứu mạng của ta, sao ta lại làm ta chuyện lấy oán trả ân chứ.”

Cố Lưu Niên không hé răng. Bốn chữ ân nhân cứu mạng này, phảng phất làm hắn xúc động.

Trong giây lát, trái tim thấy ấm áp không tin được.

Vẻ mặt Giang Tiểu Lâu tự nhiên nói: “Thật ra ngươi không cần phải lo lắng, ta không thể giết người ở đây được, cô nam quả nữ ở cùng một phòng đã đủ khiến người ta chê cười, mặc kệ ngươi là chết hay sống, danh tiết của ta cũng không đảm bảo, cho nên vì bảo vệ mình ta nhất định phải đưa ngươi bình an ra đi.”

Cố Lưu Niên cười một nụ cười trào phúng, tựa hồ hoàn toàn không bị nụ cười ngọt ngào mê hoặc của nàng dụ dỗ, chỉ có điều không nói thẳng ra mà thôi.

Giang Tiểu Lâu làm ra tư thế xin mời: “Trước tiên ngươi ra sau rèm tránh đi một chút.”

Cố Lưu Niên cũng rất hào phóng, thật sự bước đi ẩn mình. Giang Tiểu Lâu hít sâu một hơi, mới lớn tiếng nói: “Tiểu Điệp, vào đi."

Tiểu Điệp đẩy cửa đi vào, nhìn thấy Giang Tiểu Lâu còn đang ướt nhẹp, có chút kỳ quái nói: “Tiểu thư, người làm sao vậy?”

Giang Tiểu Lâu nói nhỏ bên tai nàng vài câu, sau đó nói: “Đi thôi.”

Tiểu Điệp giật mình trừng mắt nhìn Giang Tiểu Lâu, nhưng nàng là nha đầu tuyệt đối trung thành, cũng không dám hỏi nhiều, lập tức rời đi.

Một lúc sau, Cố Lưu Niên mới nhô đầu ra, mặt mày rạng rỡ: “Tiểu thư thật tốt bụng.”

Đáy mắt Giang Tiểu Lâu lạnh lẽo, thần thái phong lưu đầy ẩn ý: “Ta không chỉ tốt bụng, mà còn tiễn Phật phải tiễn tới Tây Thiên, nhất định sẽ đưa ngươi đến nơi bình an.”

“Thì ra tiểu thư lại lương thiện đến vậy.” Hắn nghiêm túc nói.

Không biết tại sao, Giang Tiểu Lâu nghe thấy trong giọng điệu của hắn có ý cười, giống như cười nhạo nàng mở to mắt nói dối.

Lại cẩn thận nhìn đôi mắt tươi cười nóng bỏng đó, nàng cảm thấy nghi hoặc. Tại sao hắn lại nhìn nàng như vậy? Trong lòng nàng chuyển qua vô số ý nghĩ, cuối cùng lắc đầu thở dài: “Ta không hỏi công tử tại sao đến đây, cũng mặc kệ ngươi là ai, chỉ cần đưa ngươi bình an rời đi, chúng ta cũng không quen biết nữa.”

“Đó là dĩ nhiên, đại ân của tiểu thư, ta ghi khắc cả đời.”

Trong lòng Giang Tiểu Lâu cười gằn nhưng vẻ mặt không đổi, lẳng lặng chờ Tiểu Điệp đến.

Tiểu Điệp nhanh chóng quay lại, trong tay nâng một khay, Giang Tiểu Lâu ho nhẹ một tiếng: “Mời ra đây.”

Cố Lưu Niên lập tức hiện thân, đầu tiên Tiểu Điệp kinh ngạc, sau đó là ngơ ngác nhìn người kia, đến khi Giang Tiểu Lâu phất phất tay trước mặt nàng, Tiểu Điệp mới hoàn hồn.

“Xin mời công tử mặc vào bộ xiêm y này.” Tiểu Điệp khom người nói.

“Cái này…thật giống trang phục nữ.” Còn rất to lớn, Cố Lưu Niên nháy mắt một cái.

“Là trang phục nữ, còn là cỡ lớn nhất, ngươi nên cảm kích là Tiểu Điệp nhà ta đã từng to lớn như vậy.” Giang Tiểu Lâu ung dung nói.

Tiểu Điệp đỏ mặt, nhỏ tiếng kháng nghị: “Bây giờ nô tì đâu có mập như vậy nữa…”

Cố Lưu Niên không toát ra vẻ xấu hổ chút nào, trái lại khẽ cười:”Nàng thật là rộng rãi.”

Giang Tiểu Lâu nhàn nhạt nói: “Tương phùng là hữu duyên, công tử gặp rủi ro, dĩ nhiên ta phải giúp đỡ.”

Tiểu Điệp nâng khay lên, Cố Lưu Niên nhíu nhíu mày.

Giang Tiểu Lâu nhìn hắn: “Đây là cách tốt nhất, cũng là cách an toàn nhất.”

Giả gái… đây cũng đâu phải cách gì tốt, Cố Lưu Niên nghi ngờ nhìn Giang Tiểu Lâu một chút, gần như nghĩ nàng có phải đang tìm cớ trả thù hay không, nhưng đôi mắt trong trẻo không một chút hổ thẹn của đối phương đang nhìn hắn, không có nửa điểm chột dạ. Là hắn…nghĩ quá nhiều hay sao?

Cố Lưu Niên cầm bộ quần áo thêu hồng mai lên, khóe miệng co rút một hồi.

Chờ đến khi Cố Lưu Niên đi ra phía sau rèm thay xiêm y xong, Giang Tiểu Lâu đang dặn dò Tiểu Điệp xử lý bộ y phục nam, quay đầu nhìn lại lập tức ngơ ngẩn. Nam nhân dù sao xương cốt cao to, tay chân dài, cho dù là xiêm y cỡ lớn nhất mặc lên cũng sẽ không vừa, may mà hắn tuấn mỹ như vậy, cải trang thành nữ, ngoại trừ có chút cao to, nếu chỉ nhìn gương mặt thì sẽ thấy vô cùng mỹ lệ, Tiểu Điệp thổi phù một tiếng không nhịn được cười.

Đôi mắt Giang Tiểu Lâu chuyển động, nói:”Đẹp như thiên tiên.”

Cố Lưu Niên ngớ ngẩn, cười khổ nói: “Cái này…”

Giang Tiểu Lâu trầm mặt xuống, nói: “Công tử, đây chính là cách tốt nhất ta nghĩ ra được, ta giúp đỡ một tội phạm như vậy, đã là mạo hiểm rất lớn.”

Cố Lưu Niên cười như không cười: “Đáng tiếc ta lại không phải nữ nhân thật, đi ra ngoài sẽ bị lộ ngay.” Nói xong, hắn chỉ chỉ vào tóc của mình.

Giang Tiểu Lâu tằng hắng một cái nói: “Không quan trọng lắm, ta có cách.” Nói xong, nàng nhẹ nhàng phất tay với Tiểu Điệp, Tiểu Điệp lập tức cúi đầu dâng tráp, mở ra nhìn vào, bên trong có đủ son phấn trang sức không thiếu thứ gì.

Giang Tiểu Lâu thấy đối phương như người câm ăn phải hoàng liên, vẻ mặt vừa bực mình vừa buồn cười, trong lòng cười gằn, ngừng lại một chút rồi nói tiếp: “Ra khỏi nông trang chính là đường lớn, muốn vào thành phải trải quatầng tầng lớp lớp kiểm tra, ngươi chỉ cần cúi đầu đi theo ta, không tùy tiện lên tiếng thì sẽ không sao.”

Cố Lưu Niên cười khổ nói: “Cho dù bảo ta nói, ta cũng không biết nói gì, yên tâm đi.”

Xiêm y nữ nhân, trang sức nữ nhân. Nếu nửa khắc trước có người nói cho hắn biết chuyện như thế này, chỉ sợ hắn sẽ cắt lưỡi đối phương đi. Nhưng hiện tại, không chỉ phát sinh, mà hắn còn phải cam tâm tình nguyện làm theo.

Giờ khắc này tâm tư hắn cực kỳ phức tạp, chỉ có trời mới biết.

Hắn hít một tiếng, đi tới tấm bình phong mỹ nhân. Mỹ nhân trên bình phong che mặt, phong lưu đa tình, Cố Lưu Niên đưa tay áo lên, tạo dáng giống như nữ tử trên tấm bình phong, trừng mắt nhìn, cười nói: “Giống không?”

Bộp một tiếng, cái khay trên tay Tiểu Điệp rơi xuống.

Mặt Giang Tiểu Lâu không hề có cảm xúc: “Giống.”

Tư thái của Cố Lưu Niên vốn là số một, giờ khắc này lông mày khẽ nhếch, không dài không ngắn không đậm không nhạt, đôi mắt tỏa sáng, quả thật là tuấn tú vô cùng, dù là nam giả nữ cũng rất phong lưu, Tiểu Điệp không nhịn được cứ quay đầu nhìn. Ly Tuyết Ngưng đã nghĩ ngơi, những nô bộc trong nông trang đều bị Tiểu Điệp sai đi nơi khác, Cố Lưu Niên đi theo Giang Tiểu Lâu, trong lòng như đang nhỏ máu.

Giang Tiểu Lâu thầm nghĩ, nam tử này tuổi không lớn nhưng võ công cao cường, nếu mình không cẩn thận, sợ là sẽ bị hàm hại. Quả thật hắn đã cứu nàng, nhưng lại nhìn thấy cái không nên thấy, nên phải chịu chút giáo huấn mới được.

Cố Lưu Niên cười đến cong đôi mắt, khiến người ta mêm mẩn: “Tiểu thư, giúp người giúp đến cùng, tiễn Phật tiễn tới Tây Thiên, nàng phải đưa ta vào thành an toàn mới được, ta sẽ nhớ kỹ đại ân đại đức này.”

Cho dù Giang Tiểu Lâu là người có tâm địa sắt đá, cũng không khỏi bị nhan sắc đó làm kinh ngạc. Hô hấp dừng một chút, lập tức nở nụ cười nói “Được.” Nói xong, nàng lên xe ngựa trước, Tiểu Điệp ngại ngùng nở nụ cười: “Xin mời.”

Cố Lưu Niên nhẹ cười, cũng leo lên xe ngựa.

Xe ngựa bố trí vô cùng mộc mạc, Giang Tiểu Lâu lên xe liền nhắm mắt dưỡng thần, chỉ nghe âm thanh Cố Lưu Niên trầm thấp nói: “Vào thành.”

Tiểu Điệp lập tức dặn dò phu xe khởi hành, xe ngựa khởi động, Giang Tiểu Lâu mở mắt ra mới phát hiện ánh mắt đối phương vẫn chăm chú nhìn vào mình. Nàng càng thêm nghi hoặc, lẽ nào bọn họ đã từng gặp nhau? Nhưng mà…không có chút ấn tượng gì.

Ra khỏi nông trang, đến quan đạo Giang Tiểu Lâu mới phát hiện quan phủ đang kiểm tra, có không ít người đi đường đều bị giữ lại. Chỉ là cái xe này khá tầm thường, binh sĩ vén rèn lên thấy chỉ toàn là nữ quyến, liền dễ dàng cho qua.

Cố Lưu Niên mỉm cười, đôi mắt tỏa sáng: “Tiểu thư quả nhiên giữ lời.”

Nụ cười trên mặt Giang Tiểu Lâu càng sâu, nói: “Không cần khách khí, sau này chúng ta coi như chưa từng gặp nhau, cũng không cần nhớ kỹ ân đức của ta.”

Cố Lưu Niên nheo mắt: “Không thể, ta là người có ân phải báo, ta sẽ nhớ kỹ tiểu thư, hy vọng nàng cũng đừng quên ta.”

Người này trên mặt mang theo ý cười ôn hòa, xem ra tao nhã thân thiết, đáy mắt lại cất giấu sát cơ, giống như một lưỡi kiếm bén nhọnnhắm thẳng vào đáy lòng đối phương, ánh mắt trầm tĩnh như vậy, trên đời có mấy người có được?

Cơn phẫn nộ hiếm thấy bốc lên, thanh đao bén nhọn trong lòng Giang Tiểu Lâu sớm đã đem người trước mắt băm thành ngàn mảnh, trên mặt vẫn là nụ cười như hoa xuân: “Công tử đúng là người tốt.”

Người này quả thật ngoài mặt ôn hòa nội tâm gian trá, rõ ràng ý muốn đe dọa nàng không được để lộ chuyện hôm nay, bằng không hắn sẽ tìm tới cửa. Nàng đang tắm rửa, hắn đột nhiên xông vào nhìn sạch sẽ, bây giờ được lợi còn ra vẻ, thật hận không thể khai hắn ra…Nàng càng nghĩ như vậy, lại càng ôn nhu vô cùng.

Bệnh cũ, tiểu thư mà cười, Tiểu Điệp liền thấy sợ hãi, nhanh chóng cúi đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.