Tiểu Kiều Của Quyền Thần

Chương 40: Về Ra Mắt




Từ khi Giang Tiểu Lâu được một quyển kinh Phật, liền một mực lặng lẽ đọc, cả lúc ngủ cũng đặt bên gối. Tư tốt nhiều lần cười nhạo nàng, vì tình trạng sức khỏe của nàng cũng không nhờ niệm kinh mà khá hơn, ngược lại càng nghiêm trọng. Sốt cao không ngừng, thậm chí bắt đầu ho kịch liệt. Cơn ho này phá hoại cổ họng của nàng, ngay cả lúc nói chuyện giọng cũng khàn đi. Đồ ăn đưa tới nàng không để ăn, chỉ có thể uống chút nước và cháo loãng, Ngiêm Phượng Nhã thật sự sợ nàng chết đi, lại mời Phó Triêu Tuyên đến phòng giam khám bệnh. Nhưng mà lần này, hắn lại lấy cớ quá bận mà từ chối.

Cho đến tận chạng vạng, Giang Tiểu Lâu cũng không thấy được vị Phó đại phu đáng lẽ phải đến khám cho nàng.

Tư tốt lạnh lùng chế giễu: “Nhìn đi, gương mặt tuyệt đẹp cũng có lúc không có tác dụng, Phó đại phu nhìn thấy ngươi là buồn nôn.”

Giang Tiểu Lâu bình tĩnh nằm trên giường, khóe môi hơi nhếch lên. Phó Triêu Tuyên không đến, nếu không phải thật sự bận việc, thì chính là đang cố ý tránh né. Hắn sợ nàng, e ngại nàng, lo lắng nếu đến gần nàng thì sẽ thay đổi cái nhìn trước đây của mình về nơi này. Hoặc có thể nói là: kế hoạch của nàng đã thành công một nửa.

Ngày thứ tư cứ thế trôi qua, cách ước hẹn tử vong chỉ còn lại sáu này. Nếu sáu ngày sau nàng không có cách nào thành thông, thì nhất định sẽ bỏ mạng ở đây.

Mạng nhện bị một con côn trùng to lớn làm vỡ, lủng một lỗ rất lớn, nó hùng hổ bò đến, vội vàng tu sửa.

Ngày thứ năm, cuối cùng nàng nhìn thấy Phó Triêu Tuyên đi vào, nhưng mà vị đại phu trẻ tuổi này sắc mặt trắng bệch, đôi mắt tựa hồ có chút mê man. Hắn bắt mạch cho nàng như ngày thường, sau đó lơ đãng nói: “Nghe nói ngươi họ Giang, Giang Thừa Thiên là gì của ngươi?”

“Đó là phụ thân đã mất của ta.” Giang Tiểu Lâu âm thanh ôn hòa nói: “Huynh biết ông ấy sao?”

Âm thanh nàng nhu hòa, lại hết sức khàn khàn, làm hắn giật mình trong lòng, không tự chủ được cúi đầu: “Phải, ta biết ông ấy, đời này ông ấy làm rất nhiều chuyện tốt, sửa cầu, xây đường, tạo phúc cho bá tánh, ông ấy là người lương thiện, không ít chùa miếu đều có bài vị trường sinh của ông ấy.”

Giang Tiểu Lâu tập trung nhìn hắn ý tứ sâu xa: “Nói như vậy, huynh đã đi hỏi thăm.”

Phó Triêu Tuyên không có cách nào phủ nhận, hắn bức thiết muốn biết Giang Tiểu Lâu có bối cảnh gì, Kinh triệu doãn che giấu rất kín, tin tức không được truyền ra ngoài, mọi người trong ngục cũng bàn tán xôn cao, lại không có ai thật sự biết được lai lịch thật sự của Giang Tiểu Lâu. Hắn là người rất thông minh, giả vờ vô tình lấy được thông tin từ Ngiêm Phượng Nhã, biết được thân thế Giang Tiểu Lâu, sau đó hắn đi ra chung quanh hỏi thăm, mới có được một chút tin tức.

Giang Thừa Thiên là một thương nhân lương thiện, làm rất nhiều chuyện tốt, nữ nhi của ông ấy vốn là con dâu tương lai của Tần gia, nhưng Tần Tư lại thay lòng đổi dạ, có thể thấy được Giang Tiểu Lâu phẫn nộ cỡ nào, vậy thì chuyện nàng âm mưu giết người cũng rất có lý do.

“Bất kể thế nào, ngươi không nên làm bẩn thanh danh của phụ thân ngươi.” Hắn trách cứ như vậy, âm thanh lại vô cùng nhẹ nhàng, vẻ căm ghét trên mặt đã không còn nữa.

Giang Tiểu Lâu nhẹ nhàng nở nụ cười, người trước mắt này đã bất tri bất giác tiến về phía nàng một bước, cái nàng muốn chính là khiến hắn đi từng bước, từng bước như vậy. Cho nên, nàng thành khẩn nói: “Ta không có giết người.”

Ánh mắt, ngôn ngữ, hành động của nàng, đều là chân thành như vậy, nàng đang đóng vai một nữ tử thành kính tín ngưỡng Phật tổ, chỉ tiếc, Giang Tiểu Lâu thành kính tin vào Phật đã chết rồi.

“Ngươi cho rằng ta sẽ tin những lời nói nông cạn này sao? Nếu ngươi thật sự vô tội, tại sao Lương đại nhân lại oan uổng ngươi, không lẽ hắn muốn chiếm lấy lợi ích gì từ ngươi sao, hay là có người đang uy hiếp lợi dụng?” Hắn mười phần không hiểu, sự không hiểu này vẫn luôn quấy nhiễu hắn, khiến cho hắn đứng ngồi không yên.

Thần sắc Giang Tiểu Lâu bình tĩnh, bên môi mang theo nụ cười văn nhã: “Huynh thật sự không biết Lương Khánh muốn làm gì sao?”

“Ta không biết, hắn chỉ bảo ta đến chữa bệnh cho ngươi thôi.”

“Nhưng mà, huynh cũng hay chữa bệnh cho hắn, rất được hắn tin tưởng.”

“Ta không cần phải lừa ngươi, người tin Phật sẽ không nói dối, như vậy sẽ xuống Địa ngục.” Phó Triêu Tuyên cau mày.

“Vậy là Lương Khánh che giấu quá tốt, hắn hy vọng có được tài sản của Giang gia, cho nên bày mưu hãm hại, mong ta sẽ chết ở đây.”

“Không phải như vậy.” Hắn phản bác, “bây giờ ngươi vẫn còn sống, hơn nữa bọn họ trăm phương ngàn kế tìm cách để ngươi sống.”

Giang Tiểu Lâu thở dài: “Đúng, vì bọn họ vẫn chưa lấy được tài sản của Giang gia từ tay ta, cho nên ta không thể chết.”

Sắc mặt Phó Triêu Tuyên trở nên khó nói: “Ta không tin Lương đại nhân sẽ làm ra chuyện như vậy.”

“Huynh chỉ là đại phu, không phải quan viên, ta không cần huynh tin, vì huynh có tin hay không đối với ta cũng không có ích gì. Hoặc là huynh chính là đồng mưu của hắn…ý đồ lấy được tin tức từ trên người ta.” Vẻ mặt nàng lóe sáng, trở nên bất an, tràn ngập hoài nghi.

Mặt Phó Triêu Tuyên lập tức đỏ lên, ánh mắt như có lửa: “Ngươi có biết mình đang nói gì không? Nếu ta với hắn là đồng mưu, ta không cần phải phí hết tâm tư khám bệnh cho ngươi.”

Hắn nói xong câu đó, đột nhiên phẫn nộ, lập tức đứng lên muốn đi ra ngoài, lúc này tư tốt lại bước đến trước cửa phòng giam, tràn ngập hoài nghi nhìn vào bên trong.

Vào lúc này trái tim Giang Tiểu Lâu như ngừng lại, đây là một trận đánh cược, cực kỳ nguy hiểm, nếu Phó Triêu Tuyên để lộ những lời nàng vừa nói, nàng sẽ không bao giờ có thể thực thi bước tiếp theo. Nhưng nếu cược thắng, nàng nhất định có thể thuận lợi đạt đến mục đích.

Thế là, nàng dùng đôi mắt khẩn cầu nhìn theo hắn.

“Ta khát nước, rót cho ta một ly nước.” Cuối cùng hắn chán nản quay về tư tốt nói như vậy.

Theo đó, Giang Tiểu Lâu nghe thấy tiếng bước chân tư tốt dần đi xa. Phó Triêu Tuyên không nói thêm với nàng câu nào, sau khi uống xong chén nước thì trầm mặc rời đi.

Phó Triêu Tuyên đi một canh giờ sau, Lương Khánh đến.

Trong nháy mắt Giang Tiểu Lâu trở nên căng thẳng, nàng nhất định phải chuẩn bị sẵn sàng, phòng ngừa Phó Triêu Tuyên nói ra gì đó, như vậy nàng phải đi theo con đường khác, cũng phí tâm tư nhiều hơn. Nhưng mà Lương Khánh chỉ mỉm cười nói: “Phần này là lời khai, nếu đến khi đó ngươi không chịu điểm chỉ, thì có người sẽ giúp cho ngươi điểm chỉ.”

Giang Tiểu Lâu liếc mắt nhìn, là lời khai mưu phản.

Nàng cười gằn: “Lương đại nhân, ngài muốn làm giả khẩu cung sao?”

"Giả là thật thật cũng là giả, chỉ cần ta đồng ý, thì đây chính là thật. Người nhà họ Giang sẽ trở thành mưu phản, những tộc nhân của dòng họ ngươi cũng sẽ bị liên lụy, cửu tộc…chà chà, không chỉ có một hai trăm người đâu.”

Giang Tiểu Lâu nở nụ cười: “Vậy đại nhân cần phải nhớ, Tần gia từng cùng Giang gia có hôn ước, tuyệt đối đừng buông tha cho họ.”

Trong nháy mắt Lương Khánh giận tái mặt: “Giang Tiểu Lâu, ngươi thật sự chết không thay đổi sao. Ở trong ngục lâu như vậy còn không nhận ra thân phận của mình, ta lại muốn xem thử, ngươi còn có bao nhiêu bản lãnh để chịu đựng.”

Hắn đứng lên, châm chọc cười gằn một tiếng, đi ra ngoài.

Giang Tiểu Lâu rất rõ, nàng chỉ còn thời gian năm ngày.

Nhưng nàng không biểu hiện ra tâm trạng nôn nóng, ngược lại, nàng cực kỳ trầm tĩnh, yên lặng chờ đợi, cúi đầu tụng kinh.

Tư tốt đi từ cuối hành lang đến, đứng trước cửa phòng giam của nàng, cười nhạo một tiếng rồi rời đi.

Giang Tiểu Lâu lẳng lặng nghe tiếng bước chân rời đi, nàng rất rõ ràng, tư tốt trẻ tuổi đó rất thích vị đại phu tuấn mỹ này, nàng thay thế Lương Khánh giám thị mình, mỗi lần nhìn thấy mình niệm kinh, dĩ nhiên sẽ nói cho Phó Triêu Tuyên: nữ nhân kia đang làm chuyện vô ích, phạm tội thì dĩ nhiên phải chịu trừng phạt, niệm kinh thì có ích gì. Buồn cười chính là, cô nương này không phát hiện ra, nam nhân mình thích lại nồng nàn mùi đàn hương trên người, cổ tay còn đeo một chuỗi Phật hâu, hắn là Phật tử, rất thành kính.

Thời gian qua nhanh, mà Phó Triêu Tuyên vẫn không có động tĩnh gì, có vẻ đặc biệt yên tĩnh.

Ngày thứ sáu, Phó Triêu Tuyên lại đến như cũ, chỉ là sắc mặc còn khó coi hơn so với ngày thường, hắn nhìn chằm chằm Giang Tiểu Lâu một lúc, mới nói: “Bệnh tình của cô nương không có chuyển biến tốt, không thể tiếp tục ở lại đây, nếu không sẽ phải chết.”

Hắn luôn giả vờ bản thân mình không bị tác động, nhưng sáu ngày này, hắn vẫn quan sát tình trạng sức khỏe của Giang Tiểu Lâu rất chặt chẽ. Nàng là một nữ tử trẻ trung xinh đẹp, có âm thanh êm tai nhất trên đời, gương mặt trong sáng nhất trên đời, nhưng nàng lại bị nhốt ở nơi tối tăm không thấy được ánh mặt trời này, hắn chỉ có thể đứng nhìn một đóa hoa chậm rãi khô héo. Hắn là một đại phu, cũng là một nam nhân trẻ tuổi, mấy ngày nay hắn bất tri bất giác bị nàng tác động, chịu sự dày vò của lương tâm. Hắn vẫn đang suy nghĩlời nói của nàng, lặng lẽ phái người đi hỏi thăm hoàn cảnh gia đình Giang Tiểu Lâu, cái nghe được cũng chỉ có vài câu, nhưng lại làm cho hắn dao động không ngừng.

Hắn không biết nên tin ai, là Lương Khánh, hay là Giang Tiểu Lâu. Hắn cảm thấy tâm hoảng ý loạn, tình cảm mâu thuẫn làm hắn do dự, một bên là lời nhắc nhở của Lương Khánh, một bên là lời kể ôn nhu của Giang Tiểu Lâu, mà người sau dĩ nhiên có sức quyến rũ hơn.

Giang Tiểu Lâu nhìn ra nội tâm phức tạp của Phó Triêu Tuyên, nhận ra mâu thuẫn mãnh liệt giằng xé của đối phương, không sai, hắn đã nảy sinh lòng thương hại đối với nàng, nổi lên lòng nghi ngờ đối với Lương Khánh, nhưng nàng cũng không đủ chứng cứ để chứng minh tất cả với hắn. Trong mắt nàng lóe ra một tia cười không dễ phát hiện: “Nếu đại phu đồng ý trợ giúp ta, ta có thể thoát ra khỏi nơi này.”

Phó Triêu Tuyên cả người chấn động, bỗng nhiên nhớ tới lời cảnh cáo của Lương Khánh, Giang Tiểu Lâu là một yêu nữ, nàng sẽ lợi dụng nhược điểm của ngươi để đạt được mục đích, tuyệt đối không được để nàng mê hoặc. Nhiều ngày qua hắn nhiều lần tự nhắc nhở mình, mãi đến khi đã chắc chắn vững vàng mới dám đi đến nơi này, hắn là Phật tử tu tâm dưỡng tính, không có đạo lý thấy chết không cứu, nàng đã là bệnh nhân của hắn, hắn nhất định phải chữa khỏi cho nàng, cái khác hoàn toàn không cần quan tâm. Nhưng hiện tại, đứng trước đôi mắt tràn đầy sức quyến rũ này, niềm tin của hắn bị dao động.

“Dĩ nhiên ta sẽ không đem phiền phức đến cho huynh, ta chỉ cần huynh trợ giúp ta một chút mà thôi. Phật tổ nói, cứu một mạng người còn hơn xây bảy cấp phù đồ, huynh muốn trơ mắt nhìn một người vô tội bị chết ở trong này sao?” Âm thanh này vô cùng ôn hòa, mang theo một loại khẩn cầu tha thiết.

Mỹ mạo, ôn nhu, thấu hiểu lòng người, đó chẳng qua là vẻ bên ngoài của Giang Tiểu Lâu, dưới làn da mỏng manh đó, ẩn giấu một linh hồn hung ác nham hiểm, nhưng mà ai có thể nhìn xuyên qua lớp bên ngoài để thấy được linh hồn đang phẫn nộ rực cháy đây, ai có thể chống cự được mê hoặc tuyệt vời đó?

“Ta…tuy rằng ta rất thương hại nàng, nhưng dù sao nàng cũng là phạm nhân, ta không thể xác định sự trong sạch của nàng, cũng không thể phán quyết tội lỗi của nàng, càng không thể phản bội Lương đại nhân giúp đỡ nàng.” Hắn do dự mãi, vẫn là lắc đầu.

“Tự huynh có mắt,” nàng thở dài nói, “nhưng huynh lại giả vờ không nhìn thấy, nếu ta thật sự có tội, trên tay bọn họ đã có đủ chứng cứ, tại sao không trực tiếp kết tội? Tất cả tội danh chẳng qua là ngụy tạo, tội lỗi duy nhất của ta chính là không chịu nhận tội, không chịu giao ra tài sản của Giang gia. Thật ra tất cả hành vi của Lương Khánh, huynh không thể nào không nhận ra, tại sao vẫn không dám thừa nhận, cố chấp cho rằng ta có tội?”

Phó Triêu Tuyên cắn chặt hàm răng, trên trán mơ hồ lộ ra gân xanh.

Giang Tiểu Lâu nở nụ cười, nhẹ nhàng sờ vào trang bìa quyển kinh Phật, động tác dịu dàng: “Đại phu, huynh có sống thật với lòng không?”

Phó Triêu Tuyên thấy nàng không theo đuổi đến cùng đề tài vừa rồi, thở phào một hơi nói: “Sống thật với lòng, nói thì dễ, khi làm mới thật sự khó.”

“Khó sao?” Đôi mắt trong trẻo của Giang Tiểu Lâu nhìn hắn, mang theo chất vấn.

Phó Triêu Tuyên thở dài: “Nếu tất cả mọi người đều thích làm gì thì làm, trật tự thế giới sẽ bị đảo lộn, vì lẽ đó cần có những người như Lương Khánh, ta biết ở sau lưng rất nhiều người nói hắn lãnh khốc vô tình, chấp pháp nghiêm khắc, nhưng nếu không có hắn, thì sẽ càng tệ hơn.”

Giang Tiểu Lâu khe khẽ lắc đầu, trong nụ cười ẩn chứa sự khinh bỉ không hề che giấu. Hắn nhíu mày, không nhịn được hỏi: “Tại sao nàng lại cười?”

“Ta cười huynh, huynh cảm thấy Lương Khánh tàn nhẫn là duy trì trật tự cho thế gian, ta lại cảm thấy hắn là một đao phủ lạm sát người vô tội. Bệ hạ dựa vào Lương Khánh để giữ được hoàng quyền, còn huynh? Là một đại phu cứu người, một người thờ phụng Phật tổ, tại sao lại bị mặt nạ của Lương Khánh lừa dối? Tại sao biết sự tồn tại của hắn chính là tai họa cho bá tánh, là chà đạp lên lương thiện, tại sao còn giải thích cho hắn?” Nàng rõ ràng là đang trách móc, nhưng mà vẻ mặt vẫn ôn nhu quyến rũ như cũ.

Trong lòng hắn nháy mắt như bị dội một gáo nước sôi, trong khoảng thời gian ngắn mặt đỏ ửng lên, vô cùng khó chịu. Hắn luôn miệng nói không tin Giang Tiểu Lâu, trên thực tế không thể không tin nàng. Nàng trải qua đau khổ, tin tức về Lương Khánh, thậm chí là hình phạt khủng bố trong ngục giam này, đều nói rõ Lương Khánh là dạng người gì. Chỉ có điều, từ trước bởi vì Lương Khánh khéo ăn nói, cộng thêm hắn chưa từng tận mắt nhìn thấy chuyện gì, cho nên mọi thứ đều bị hắn bỏ qua. Bây giờ bị Giang Tiểu Lâu chỉ trích trước mặt như vậy, trong lòng hắn thẹn thùng đan xen.

“Huynh là người tin Phật, nhưng Phật là gì, mục đích niệm kinh là gì, là tự mình tu hành, hay là phổ độ chúng sinh?” Nàng hỏi như vậy, đôi mắt lóe sáng.

Hắn sững sờ, lập tức lẩm bẩm nói: “Tu Phật là thoát ly cảnh giới bản thân, cứu độ chúng sinh thoát ly biển khổ, hành y cũng như vậy, nhờ y thuật của ta, có thể cứu được nhiều người.”

“Hành y chỉ chữa khỏi bệnh về thân thể, nhưng huynh không thể chữa khỏi tâm hồn. Huynh có biết ý nghĩa thật sự của câu nói: địa ngục chưa trống thì thề không làm Phật của Địa Tạng Bồ Tát không?” Ánh mắt của Giang Tiểu Lâu dừng lại trên người hắn rất lâu, âm thanh uyển chuyển từng bước dụ dỗ, “Bồ Tát biết, địa ngục vĩnh viễn sẽ không trống, bởi vì dục vọng của con người sẽ không biến mất, ác quỷ của địa ngục sẽ không biến mất, những chuyện tạo nghiệp sẽ không biến mất. Bồ tát thề không thành Phật, là tự mình hy sinh đi phổ độ chúng sinh, dùng sự nỗ lực yếu ớt của bản thân đi thay đổi thế giới này. Nói cách khác, nếu huynh chữa trị cho người hiền, hắn sẽ đi giúp nhiều người hơn nữa, tạo ra thiện niệm. Nhưng nếu huynh trợ giúp kẻ ác, hắn sẽ không ngừng thương tổn người khác, tạo ra ác niệm, đại phu, ta nói như vậy huynh có hiểu không?”

Phó Triêu Tuyên hoàn toàn cứng người, hầu như đã mất đi ngôn ngữ. Giọng điệu Giang Tiểu Lâu vô cùng ôn hòa, thần thái lại càng dịu dàng, nhưng trong dịu dàng mang theo một sức mạnh mê hoặc lòng người, để hắn không tự chủ được phải nương theo dòng duy nghĩ của nàng.

“Lương Khánh giết chết huynh trưởng của ta, vì muốn đoạt tài sản của Giang gia, đem nhốt ta vào ngục, sử dụng đủ loại hình phạt, lại còn muốn vu oan cho ta. Hắn làm cho một nữ tử vô tội bị tổn hại thanh danh, mất sạch tôn nghiêm, Phó đại phu, nếu mẫu thân của huynh, tỷ muội của huynh cũng lưu lạc tới tình cảnh này, huynh sẽ làm sao, khoanh tay đứng nhìn sao?” Vẻ mặt Giang Tiểu Lâu dần trở nên lạnh nhạt.

Muốn một người bỏ xuống đồ đao không phải chuyện khó, nhưng muốn hắn thay đổi hoàn toàn lập trường, quả thật là một chuyện rất khó khăn. Nhưng nàng rất có lòng tin, có thể đối phó với mọi vấn đề. Từ ngày đầu tiên, nàng đã biết hắn là người có tỉnh kỷ luật cao, nghiêm túc chính trực, thậm chí còn có lòng cảnh giác với những nữ tử xinh đẹp, có lẽ đó là lý do Lương Khánh cho phép hắn đến xem bệnh cho nàng. Lương Khánh là người cẩn thận, lại mang lòng đa nghi, hắn chọn Phó Triêu Tuyên, là vì biết vị đại phu này sẽ không dễ dàng thay đổi nguyên tắc và thái độ của mình, càng sẽ không dễ dàng bị nàng mê hoặc. Vẻ đẹp và nước mắt của một thiếu nữ là có lực sát thương lớn nhất, nhưng nam nhân trước mặt này lại căm ghét mỹ nữ thì có dùng cách gì với hắn cũng vô ích. Dĩ nhiên, hắn cũng không phải người tâm địa sắt đá, hắn tin Phật, trên người luôn nồng nàn mùi đàn hương. Đây là chỗ đột phá duy nhất, Giang Tiểu Lâu lợi dụng điểm này đánh vỡ bức tường không thể xuyên thủng của hắn. Nàng dùng vóc dáng ôn hòa và bộ dạng tiều tụy để hắn tin tưởng nàng cũng là người tin Phật giống hắn, tìm được nhược điểm trong nội tâm hắn, một ngày, hai ngày, ba ngày…từng chút một ảnh hưởng hắn, cảm hóa hắn, dao động hắn, cho đến cuối cùng khống chế tư tưởng hắn.

Nàng không khác một con nhện gian xảo, dùng những sợi tơ chắc chắn, cuốn Phó Triêu Tuyên vào trong lưới của mình.

Thân là nữ nhân, cũng không khác gì nam nhân, nàng phải dũng cảm hơn cả sư tử, gian xảo hơn cả hồ ly, phải độc ác với những kẻ đã phản bội mình. Có thể từ bi hướng thiện, thành thật ôn hòa, nhưng nếu cần, nàng cũng có thể từ bỏ tất cả những phẩm chất tốt đẹp đó. Nói chung, vì đạt được mục đích, không chừa thủ đoạn nào.

Phó Triêu Tuyên cật lực khắc chế chính mình, nhưng vẫn đổ mồ hôi hột ra trán, người hắn đang chữa trị là một tên đao phủ, là một tên hung thủ giết người vô tội, suy nghĩ này khiến hắn cảm thấy cả người tê dại.

Giang Tiểu Lâu quan sát vẻ mặt hắn, đôi mắt vẫn trong trẻo như nước: “Người không thể tự cứu mình, huynh có biết tình trạng sau khi Lương Khánh nhậm chức Kinh triệu doãn không? Bắt bớ, giết người, hãm hại, đều không dừng lại một ngày nào, mỗi ngày đều có bốn năm mươi người vô tội bị giết. Tàn sát bá tánh, trong mắt hắn là chuyện cơm bữa. Những người cố gắng kết tội hắn đều chưa từng thành công. Vì sao? Vì bệ hạ tin tưởng hắn, đồng thời cũng cần hắn. Chỉ cần hắn còn sống một ngày, sẽ có vô số người chịu oan khuất, rơi vào địa ngục.”

Phó Triêu Tuyên chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, theo bản năng lùi lại một bước: “Nàng…nàng…”

“Nếu huynh đồng ý, thì mời nhìn xem sự thật là gì.” Nàng nhanh chóng cởi áo ra, quay lưng lại, cho hắn nhìn thấy tấm lưng đầy vết sẹo của mình. Từng vết thương nứt ra đầy khủng bố, giương nanh múa vuốt nằm trên làn da trắng noãn như ngọc của nàng, uốn lượn trải rộng, không bao giờ phai nhạt.

Cảnh tượng như vậy, không hề mang chút thướt tha yểu điệu này, chỉ có một vẻ đẹp rất đáng sợ.

“Đây là…” hắn xanh cả mặt, người như bị sét đánh.

“Là do đồng minh của Lương Khánh, kẻ thù của ta gây ra.” Giang Tiểu Lâu khoác lại áo, vẻ mặt lạnh lùng quay lại, một lần nữa đối mặt với hắn, “những kẻ đó mặc kệ ta van xin, không nhìn thấy đau khổ của ta, mạnh mẽ bắt lấy ta, dùng thiết bản nóng đỏ, kim nhọn châm từng cái vào người ta, làm cho ta thương tích khắp người. Khi đó ta khóc đến không kịp thở, gần như mất đi tri giác, ta liều mình cầu xin Phật tổ, nhưng Phật tổ không có cách nào cứu ta. Bởi vì đau đớn và sỉ nhục, ta từng muốn chết cả trăm lần ngàn lần. Nhưng ta vẫn còn sống, huynh có biết tại sao không? Vì tính mạng của ta cũng không hoàn toàn thuộc về ta, thân thể máu thịt này, ban đầu là do cha mẹ sinh dưỡng, ta có nghĩa vụ làm cho mình được sống hạnh phúc hơn, có ý nghĩa hơn, ta không có quyền hủy diệt tính mạng của mình. Ta căm hận Lương Khánh, cũng không phải vì thù hận cá nhân, mà càng vì những người vô tội khác, bây giờ ta có thể kiên trì sống tiếp, là vì muốn trừ hại cho dân.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.