Tiểu Kịch Trường Về Các Nhân Vật Trong Tác Phẩm Của Mặc Linh Đại Đại

Chương 36




Từ tình hình trước mắt để xem xét, sau khi Dương Tử Hiên làm thị trưởng, không hề đụng vào lợi ích của bí thư thị ủy Chu Lập Xương này, Chu Lập Xương cũng vui vẻ phải bảo trì tuần trăng mật với Dương Tử Hiên.

Trên quan trường, rất nhiều thời điểm phải cố tìm cái chung, gác lại cái bất đồng, cùng nhau thỏa hiệp sinh tồn, không xâm phạm đến lợi ích hạch tâm bản thân, không cần phải đấu tranh đến mức cậu chết tôi sống.

Lẳng lặng uống trà, Chu Lập Xương suy tư về nguyên nhân Dương Tử Hiên "đột nhiên giận dữ" lần này.

Trải qua khoảng thời gian mài hợp, Chu Lập Xương không thể coi Dương Tử Hiên là loại thanh niên mang theo chủ nghĩa lý tưởng, ngây thơ không hiểu sự đời, bởi vậy, hắn cũng sẽ không coi sự kiện Dương Tử Hiên "đột nhiên giận dữ" lần này trở thành sự kiện cô lập không có mục đích.

"Chẳng lẽ vị thị trưởng này của chúng ta đang mượn đề tài để nói chuyện của mình?" Phí Thống ở bên cạnh xen vào một câu, lại giống như là một câu bừng tỉnh người, làm rối loạn sự tự hỏi của Chu Lập Xương.

Đúng vậy!

Dương thị trưởng này chính là tại mượn đề tài để nói chuyện của mình, vậy hắn mượn đề tài để nói chuyện của mình, mục đích là cái gì đây?

Sắc mặt Chu Lập Xương biến ảo, lại rơi vào một hồi trầm tư, chẳng lẽ hắn muốn mượn chuyện có người nhảy ra nâng chân thối của thành phố Kim Kinh lần này, chuẩn bị tiến hành tẩy trừ đối với đám bộ hạ cũ Lôi Tụng lưu lại ở trong chính phủ thành phố thời còn làm thị trưởng?

Chu Lập Xương đặt chén trà xuống lắc lắc đầu, tự tin tự nói: “Kông có khả năng!”

Bộ hạ cũ Lôi Tụng của hiện tại đoàn kết như vậy, lại có phó bí thư kiêm nhiệm bí thư Ban Kỷ Luật Thanh tra Võ Đình Pháp làm chỗ dựa, ngay cả Chu Lập Xương hắn cũng phải kiêng kị ba phần, không dám động vào tổ ong vò vẽ này.

Hiện tại căn cơ chính trị của Dương Tử Hiên không yên, nếu hành động thiếu suy nghĩ, đối nghịch với Võ Đình Pháp, tương đương với việc lấy trứng chọi đá.

"Như vậy, mượn đề tài để nói chuyện của mình, có thể có tác dụng gì đây? Dùng thanh thế lớn như vậy, lên án công khai bộ hạ cũ của Lôi Tụng, hắn lại không nhúc nhích được đám người Võ Đình Pháp kia, chỉ có thể làm cho người ta chế nhạo mà thôi..."

Chu Lập Xương thật sự không dò được chính xác mạch suy nghĩ của thị trưởng này rồi, hắn đứng lên, đi tới đi lui trong phòng làm việc, bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó, nói: "Chẳng lẽ Dương Tử Hiên muốn lợi dụng cơ hội lần này, nhìn rõ ràng phân bố thế lực trong thị ủy?”

“Chính phủ thành phố xông pha trận chiến lớn, công khai lên án mạch suy nghĩ phát triển của thị trưởng trước, đả đảo lý luận phát triển của thị trưởng trước, nhất định sẽ kéo một vài thế lực bức đến trước sân khấu.”

“Các thế lực dù nhiều dù nhiều cũng phải đi ra ngoài tỏ thái độ, bứt giây động rừng như vậy, vậy thì hắn có thể nhìn rõ ràng phân bố lực lượng của cả cả thị ủy."

"Đúng, nhìn rõ ràng mới hạ thủ, xử lý!" Chu Lập Xương càng nghĩ càng khẳng định suy nghĩ của mình là đúng.

Đối với vị Dương thị trưởng này, hắn lại có thêm một tầng quen biết sâu sắc, nhiều hơn một tầng đề phòng, nhưng hắn có chút tò mò, nhìn rõ ràng thế lực thị ủy rồi, về sau, Dương Tử Hiên sẽ làm thế nào để ra tay với đám người Võ Đình Pháp kia.

Đã dùng thanh thế lớn như vậy công khai lên án người ta, không thể sấm to mưa nhỏ, không bắt được Võ Đình Pháp, cũng phải bắt vài người ra chém đầu răn chúng.

Bằng không thì lần này Dương Tử Hiên lên án công khai sẽ biến thành chuyện cả thiên hạ chê cười.

Chu Lập Xương có chút đắc ý với suy nghĩ của mình, lại bảo Phí Thống ra bên ngoài, lấy một bình Xuân Tiền Mao Tiêm vào, sung sướng nhấp một hớp, thoải mái thở dài một hơi, mặc kệ Dương Tử Hiên ra tay thế nào, đều phải đứng ở mặt đối lập với đám người Võ Đình Pháp kia rồi.

Từ góc độ này xem xét, bí thư thị ủy hắn nói thế nào cũng là người chờ thu hoạch, vài cái thế lực phía dưới càng đấu càng hung, hắn an vị cái ghế hưởng thái bình này càng ổn định.

Thế lực phía dưới càng đấu càng hung ác, càng cần hắn, bí thư thị ủy đứng ra làm trọng tài.

Chu Lập Xương sờ sờ cái cằm, râu mép được cạo rất sạch sẽ, mỉm cười, trọng tài? Chấp pháp? Xưng hô thế này, tôi rất thích!

…..

Ngủ lại ở khách sạn kinh thành, khách sạn tương đối gần bờ sông, ban đêm nằm xuống, Dương Tử Hiên có thể nghe thấy các loại tiếng côn trùng kêu to ngoài cửa sổ, phập phồng cao thấp, làm cho người ta trằn trọc, khó có thể ngủ.

Thời điểm suy nghĩ nên làm thế nào để cạnh tranh với Thái Tâm Chấn, điện thoại bên cạnh gối đầu tự nhiên vang lên, tiếng con gái thanh thúy dễ nghe vang lên từ đầu bên kia.

"Nghe nói anh cũng đang ở kinh thành? Đi ra ngoài uống một chén với em nhé?"

Dương Tử Hiên cảm thấy hơi ngoài ý muốn, không hiểu Lương Quân Mi từ nơi nào biết được tin tức mình đang ở kinh thành, liền kinh ngạc nói: "Tại sao em lại ở kinh thành? Còn có, làm sao em biết anh cũng ở kinh thành?"

"Em tham gia huấn luyện cán bộ hệ thống thông tin cả nước, đương nhiên là ở kinh thành rồi, về phần làm sao em biết anh ở kinh thành, em phải để dành chỗ hấp dẫn, gặp mặt rồi sẽ nói cho anh biết." Hồi lâu không nghe thấy tiếng Dương Tử Hiên, giọng nói của Lương Quân Mi có vẻ hơi buồn.

Dương Tử Hiên hẹn gặp mặt Lương Quân Mi ở một quán bar giá cao trong kinh thành, đầu năm nay đã bắt đầu có các nhân vật lắm tiền rồi, ở trong quán bar giá cao kinh thành, có thể nhìn thấy các cô gái mặt quần áo hợp mốt xinh đẹp, trong số bọn họ, có ít người cuộc sống không khá giả, nhưng rất cam lòng tiêu phí trên mặt quần áo ăn mặc.

Thực tế, người đã đến quán bar loại Ngu Nhạc Thành này, sẽ rất chú ý đến cách ăn mặc, sao cho mình thật xinh đẹp tươi sáng, bởi vì các cô gái này hy vọng mình có thể gặp được quý nhân hoặc người thay đổi cuộc đời mình.

Váy liền áo màu trắng, cười thật xinh đẹp, Lương Quân Mi vẫn mang đầy hương vị cô gái Giang Nam, bên trong lộ ra vẻ dịu dàng, mà không mất đi vẻ dí dỏm.

Đi trong quán bar, loại địa phương con gái nhiều như quân Nguyên này, vẫn có chút hương vị hạc giữa bầy gà, một mình ngồi ở quầy bar trước, đã có mấy người con trai đến gần, đều bị nàng dùng vũ lực dọa cho chạy mất.

"Cô gái ngoan ngoãn cũng sẽ tới chỗ như thế này sao?" Dương Tử Hiên đến bên cạnh quầy bar, gọi một ly đồ uống ướp lạnh, hiện tại hắn cần làm ý nghĩ tỉnh táo.

"Có gì kỳ quái sao? Chỗ này không phải là đầm rồng hang hổ, vì cái gì em không thể tới.” Lương Quân Mi liếc xéo tròng mắt, rất có một phen phong tình quyến rũ khác, nhìn chằm chằm vào Dương Tử Hiên.

"Đến kinh thành tham gia huấn luyện cán bộ thông tin cả nước? Em có ý định đổi địa bàn à?" Dương Tử Hiên không muốn tiếp tục dây dưa ở trên một chủ đề với nàng, giảng đạo lý với các cô gái, có hại chịu thiệt vĩnh viễn là đàn ông.

"Đúng vậy, em cảm thấy mệt mỏi, đã trình xin chính pháp ủy tỉnh La Phù rồi, xin quay về Nam Tô, Thạch cục trưởng đã phê rồi, nhưng anh ta đề nghị em tới tham gia huấn luyện này, nói về Nam Tô rồi, có thể thăng thêm một bậc."

"Định cùng anh kề vai chiến đấu? Đến phòng công an tỉnh à?"

Dương Tử Hiên ý vị thâm trường quét một vòng ở trên khuôn mặt tinh sảo của nàng, nói: "Trong triều có người xử lý hộ mình thật tốt, hiện tại anh đang lo bắt tay vào làm việc, lại không có nhân viên công an có thể dùng, làm chuyện gì cũng bó tay bó chân."

"Nghĩ hay quá nhỉ, ai kề vai chiến đấu với anh, một mình anh phấn đấu đi!"

Lương Quân Mi gắt một cái, gò má ửng đỏ, nói: "Em chỉ đáp ứng yêu cầu của cha em mà thôi, trước kia đi La Phù là muốn trốn tránh một việc ở Nam Tô, hiện tại đã không cần trốn tránh nữa rồi."

"Hứa hôn à?" Dương Tử Hiên khẽ cười nói: "Hiện tại anh cảm giác giống như là giấy vệ sinh dùng một lần, bị em dùng hết liền ném sang một bên."

"Anh thật là, nói chuyện làm sao lại chán như vậy?" Lương Quân Mi duỗi ngón tay trắng nõn óng ánh ra, nhẹ nhàng sờ lên trên cánh tay Dương Tử Hiên, vẻ mặt phẫn nộ nói: "Em coi anh là giấy vệ sinh lúc nào hả."

"Cầm anh làm tấm chắn một lần, sau đó liền ném anh sang một bên, đáng thương cho anh, hiện tại anh đang gặp phải tình nhân lớn của em, Thái công tử công kích mãnh liệt." Vẻ mặt Dương Tử Hiên đầy khổ sở.

"Chuyện gì xảy ra vậy? Anh và hắn có gì xích mích sao?" Khuôn mặt Lương Quân Mi hoảng hốt, buông lỏng tay nắm Dương Tử Hiên ra, giọng điệu đầy vẻ kinh ngạc.

Dương Tử Hiên liền đem việc Thái Tâm Chấn đoạt hạng mục với hắn ra nói một lần, Lương Quân Mi ngồi yên tĩnh nghe xong, mới chậm rãi nói: "Thái gia thế lớn, chuyện này thì em cũng không giúp được quá nhiều, nhưng em có thể giới thiệu một người để anh quen biết."

"Ai?"

"Lệ Vừa! Tư lệnh quân khu Quảng Lăng các anh! Cũng là một trong những thường ủy thị ủy."

Lương Quân Mi khẽ cười nói: "Việc anh tới kinh thành công, chính là anh ta nói với em, trước kia anh ta là cấp dưới của cha em."

"Anh phải cám ơn em trước, ít nhất thì anh cũng có thể bắt được một phiếu trên hội thường ủy." Dương Tử Hiên cười tủm tỉm, trong nội tâm lại thở dài, một phiếu đúng là vẫn quá ít.

Tâm tư các khác thường ủy, Dương Tử Hiên vẫn chưa nhìn rõ ràng, mặc dù Vệ Chính Phong có mục đích hợp tác với hắn, nhưng chưa từng có hành động gì, Dương Tử Hiên không có khả năng lập tức trở mặt với Chu Lập Xương, trước mắt, muốn hình thành ưu thế trên hội thường ủy, vẫn rất khó khăn.

Ngoại trừ hội thường ủy ra, muốn hình thành ưu thế trên cuộc họp hội ý bí thư cũng càng khó, phó bí thư kiêm nhiệm trưởng ban tổ chức Mục Anh là lá phiếu máy móc của Chu Lập Xương, phó bí thư kiêm nhiệm bí thư Ban Kỷ Luật Thanh tra Võ Đình Pháp thái độ không rõ ràng.

Trưởng phòng tuyên truyền Lý Hoán, Dương Tử Hiên chưa từng tiếp xúc, phó bí thư chuyên trách đảng Vệ Chính Phong cũng không nhất định sẽ triệt để dựa về hướng mình.

Tiền đồ….gánh nặng đường xa.

"Nhìn kìa, anh công tác tại Quảng Lăng không bao lâu, đã mang khuôn mặt đau khổ rồi, làm quan không dễ dàng."

Lương Quân Mi cảm khái nói.

"Làm sao anh có thể tiêu dao như em được, muốn làm thì làm, không muốn làm thì còn có ông bố bao bọc."

Dương Tử Hiên cười khổ lắc đầu, nói: "Đúng rồi, Lương gia các em ở hệ thống công an Nam Tô có thế lực thân cận nào không?"

Loại lời này, Dương Tử Hiên không dám hỏi Lương Khoái, nhưng hỏi Lương Quân Mi một chút vẫn có thể.

"Không nhiều lắm, nhưng cũng không phải là không có, nhà em không muốn lẫn vào chính trị địa phương, trung ương cũng tương đối kiêng kị loại thế lực gia tộc quân đội lấn sân qua đảng chính..."

"Quảng Lăng bọn anh còn còn thiếu một bí thư chính pháp ủy, em có thể thay tôi hỏi chú Lương một chút, xem chú có hứng thú không?" Dương Tử Hiên gõ ngón trỏ lên mặt bàn.

Cái bí thư chính pháp ủy này, nếu như có thể có người Lương gia đến ngồi, sẽ trợ giúp không nhỏ đối với hắn, cho dù không thân cận hắn, cũng sẽ không đứng ở mặt đối lập với hắn, như vậy thì Dương Tử Hiên có thể buông lỏng một hơi rồi, nếu như bị cục trưởng cục công an Mao Tây Khê, một người địa phương ngồi vào, thật sự là không hề tốt đối với hắn.

"Hỏi một chút cũng được, nhưng tốt nhất là anh đừng ôm quá nhiều hi vọng."

Lương Quân Mi và Dương Tử Hiên một trước một sau đi ra ngoài quán bar, Dương Tử Hiên đưa Lương Quân Mi về khách sạn, vẫn chưa xuống xe, Dương Tử Hiên liền cảm nhận được một đạo ánh mắt lạnh lẽo, đang dò xét trên người hắn.

Ngẩng đầu nhìn lên, Thái Tâm Chấn cao lớn anh tuấn đang bưng một bó hoa đứng lặng trước khách sản, lẳng lặng nhìn Lương Quân Mi và Dương Tử Hiên đang cùng nhau bước xuống xe, miệng trắng bệch.

"Anh Thái, tại sao anh lại ở chỗ này."

Tuy Lương Quân Mi không thích người này, nhưng nàng là loại cô gái không dán tâm tình chán ghét lên trên mặt, liền chào hỏi Thái Tâm Chấn.

"Thái thị trưởng, chúng ta lại gặp mặt nhau rồi." Dương Tử Hiên tiến tới một bước, muốn bắt tay Thái Tâm Chấn.

Thái Tâm Chấn lại làm như không nhìn thấy, con mắt dừng lại trên khuôn mặt Lương Quân Mi, đưa hoa hồng cầm trong tay cho nàng, khóe miệng mỉm cười, nói: "Tặng em."

Lương Quân Mi xinh đẹp đứng trong gió, mím mím môi, không đưa cánh tay tiếp nhận hoa, chỉ cười nói: “Anh Thái quá khách khí rồi, em không thể nhận được."

Sắc mặt Thái Tâm Chấn hơi đổi, lập tức khôi phục thần thái bình thường, cười cười nói: "Chờ em ở chỗ này đã lâu, vốn muốn mời em đi ăn cơm."

"Hảo ý của anh Thái, em xin lĩnh nhận." Lương Quân Mi mỉm cười, gật gật đầu, nhưng hương vị cự tuyệt lộ ra trong lời nói, ngay cả Dương Tử Hiên nghe thấy cũng trái tim băng giá.

Sắc mặt Thái Tâm Chấn cũng trở nên khó coi rồi, ở bên trong cuộc đời hắn, ngay cả bây giờ, các cô gái chưa bao giờ là vật phẩm khan hiếm, thậm chí có thể nói, các cô gái xinh đẹp quay bên người hắn không hề ít.

Thân thể cao lớn anh tuấn tăng thêm gia thế hiển hách, trí tuệ xuất chúng, thấy thế nào cũng cao hơn đám đàn ông khác, cô gái có thể làm cho hắn kinh ngạc gãy kích, thật sự là chỉ có Lương Quân Mi.

"Vị Dương tiên sinh này là gì của em?" Thái Tâm Chấn không thể từ trong miệng Lương Quân Mi chiếm được câu trả lời hữu ích, liền đưa ánh mắt về phía Dương Tử Hiên, chỉ có từ trên người Dương Tử Hiên, hắn mới có thể một lần nữa nhặt được cảm giác về sự ưu việt.

Lương Quân Mi thật sự không biết làm sao để giới thiệu thân phận Dương Tử Hiên, bạn trai, quá thân mật, hai người còn chưa tới một bước kia, bạn bè bình thường sao, đêm khuya cùng nhau trở về, nói ra người khác cũng không tin, chỉ có thể ngượng ngùng cười nói: "Dương Tử Hiên, bạn tốt của em."

Thái Tâm Chấn chú ý tới chuyện Lương Quân Mi vẫn chưa xác định Dương Tử Hiên là bạn trai, liền biết Dương Tử Hiên chưa cướp được cô gái này tới tay, lúc trước hắn một mực mê hoặc, không biết quan hệ chính thức giữa Dương Tử Hiên và Lương Quân Mi, hiện tại xem ra, chỉ là quan hệ bạn bè mật thiết mà thôi, còn chưa tới một bước kia, việc này có ý nghĩa, hắn còn cơ hội...

Không thèm để ý tới Dương Tử Hiên, Thái Tâm Chấn hàn huyên vài câu đơn giản với Lương Quân Mi, hẹn hôm nào đó mời nàng ăn cơm.

"Dương thị trưởng đến kinh thành để chạy hạng mục Trung dầu mỏ à? Quảng Lăng các cậu giấu tin tức thật sâu." Trước khi lên xe, Thái Tâm Chấn bỗng nhiên xoay đầu lại, hướng Dương Tử Hiên nói một câu.

"Giấu sâu hơn nữa, chính phủ thành phố Kim Kinh các cậu vẫn có con đường tin tức để biết."

"Nhắc tới cũng lạ, thị ủy chính phủ thành phố Quảng Lăng các cậu và thành phố tôi trước sau như một, cực kỳ hữu hảo, ngay cả hạng mục tin tức quan trọng như vậy cũng hưởng chung, nói đến đây, tôi còn phải cảm tạ cậu, không có chính phủ thành phố Quảng Lăng các cậu làm nhiều công tác giai đoạn trước hạng mục như vậy, chúng tôi và phương diện Trung dầu mỏ đàm phán không thể dễ dàng như bây giờ."

Giọng nói Thái Tâm Chấn đầy khẩu khí kiêu căng, từ trên cao nhìn xuống, vô cùng hách dịch.

"Xem ra Quảng Lăng chúng tôi đã làm mai mối cho Kim Kinh các cậu." Dương Tử Hiên không muốn đọ miệng lưỡi với hắn, liền phản phúng một câu.

Tư thế Thái Tâm Chấn kiêu căng như thế, đơn giản là muốn làm bộ dáng cho Lương Quân Mi xem, ý ở ngoài lời chính là, nhìn người đàn ông em chọn đi, hắn quá dễ dàng bị tôi đánh bại.

"Hắc hắc, còn phải từ từ cảm tạ chính phủ thành phố Quảng Lăng các cậu làm nhiều công tác như vậy!" Thái Tâm Chấn phịch một tiếng, đóng cửa xe, khởi động xe, lập tức biến mất.

"Anh và hắn trở mặt, dường như không tốt lắm!" Lương Quân Mi lặng yên đi đến bên người Dương Tử Hiên, nhìn phương hướng Thái Tâm Chấn biến mất.

"Trên thế giới này có một vài người, trong mắt bọn hắn, chỉ có ba loại người, một loại người có tác dụng đối với bọn họ, một loại là không có tác dụng với bọn họ, còn có một loại, là người có khả năng có tác dụng với bọn họ, tôi thuộc về người không có tác dụng, từ lúc vừa mới bắt đầu đã nhất định bị hắn không đếm xỉa và chèn ép." Dương Tử Hiên bất đắc dĩ giang tay ra, nói thật là hắn không muốn trở mặt với con của phó bí thư chuyên trách Tỉnh ủy, nhưng có một vài người phải đắc tội và trở mặt, trốn cũng vô dụng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.