Tiểu Kịch Trường Về Các Nhân Vật Trong Tác Phẩm Của Mặc Linh Đại Đại

Chương 23




"Không cần! Cám ơn!"

Lí Nghĩa Đông trực tiếp đóng cửa lại, ngoài cửa Thường Bình quét nhìn tư thế hèn mọn và đáng thương vừa rồi, biểu lộ trở nên âm lạnh, khóe miệng hiện lên một nụ cười lạnh.

Kỳ thật, Lí Nghĩa Đông cũng thấy rất mơ hồ, Tào Tươi Tươi cường thế tại ủy ban mậu dịch, hắn cũng có nghe thấy, Thường Bình một tay nước mũi một tay nước mắt lên án, càng không giống như làm bộ, không biết Dương Tử Hiên làm sao lại không để ý đến chủ nhiệm ủy ban mậu dịch này như vậy.

"Thị trưởng, phần danh sách này có tác dụng không nhỏ à?" Lí Nghĩa Đông rót trà cho Dương Tử Hiên, khóe mắt nghiêng nghiêng nhìn Dương Tử Hiên vẫn cầm phần danh sách "thương nhân đầu tư" này trên tay, ngơ ngác đến xuất thần.

"Có phải là cảm thấy thái độ của tôi đối với Thường Bình rất không hữu hảo?" Dương Tử Hiên buông danh sách xuống, lẳng lặng uống trà hỏi.

"Tôi thấy Thường Bình không giống như là đang làm bộ, thần thái động tác đều rất giống thật." Lí Nghĩa Đông nói nghi hoặc trong lòng mình ra.

Ở trong mắt hắn, Dương Tử Hiên không khỏi quá lạnh lùng đối với Thường Bình rồi, nếu Tào Tươi Tươi thật sự là thân tín của Chu Lập Xương, vậy đây chính là một cơ hội rất tốt để bắt lấy nhược điểm của Chu Lập Xương.

Dương Tử Hiên cười cười, nói: "Hắn làm bộ quả thực quá thật, nhưng có hai điểm bán rẻ hắn. Đầu tiên, phần này danh sách rõ ràng không phải là vừa chế tạo ra, chữ trên tờ giấy này đã tồn tại trong thời gian dài.”

“Tiếp theo, thời điểm hắn lên án Tào Tươi Tươi, nói chuyện rất có trật tự, một người nội tâm bối rối, nói không có biện pháp tổ chức ngôn ngữ tốt như vậy, lên án tội Tào Tươi Tươi cực kỳ thoả đáng, phần trí tuệ nhanh nhẹn này, không phải người bình thường...”

“Rất rõ ràng, việc này đã được hắn xếp đặt —— nhất là thời điểm trách cứ Tào Tươi Tươi, cường điệu vấn đề của Tào Tươi Tươi, còn có cả quan hệ giữa Tào Tươi Tươi và Chu Lập Xương, hắn không đưa ra chứng cớ nào, không có chứng cớ, dựa vào cái gì nói Tào Tươi Tươi người ta chiếm dụng khoản chi tiêu công?"

Lí Nghĩa Đông hoàn toàn bị lời nói của Dương Tử Hiên làm cho ngỡ ngàng, cái gì gọi là chi tiết, tỉ mỉ, tất cả đều là ma quỷ, bị Dương Tử Hiên nhìn thấy rõ ràng.

"Thị trưởng không đi làm Sherlock Holmes, thật sự là lãng phí." Miệng Lí Nghĩa Đông há hốc ra, kinh ngạc đến mức có thể thả một quả trứng gà vào.

Dương Tử Hiên cười nhạt một tiếng, nói: "Những thứ này là thuật nhìn người cơ bản, nếu như một lãnh đạo ngay cả cấp dưới đang nói dối, hay là đang nói thật cũng không phán đoán được, chỉ có thể nói người đó không phải là một lãnh đạo tốt."

Dương Tử Hiên đặt chén trà xuống, chậm rãi nói: "Trong lời nói của Thường Bình cũng có thành phần thật, tôi tin tưởng hắn ở ủy ban mậu dịch đúng là bị Tào Tươi Tươi đè nén rất mạnh, nội tâm yếu ớt, nhưng vẫn chưa yếu ớt đến mức nói quá như vậy."

"Hắn bố trí Tào Tươi Tươi ở trước mặt tôi, hơn nữa còn không ngừng kéo Tào Tươi Tươi đến gần Chu Lập Xương, đơn giản chính là nhìn trúng khả năng quan hệ giữa tôi và bí thư thị ủy Chu Lập Xương sẽ trở thành thủy hỏa bất dung, muốn lợi dụng tay của tôi diệt trừ Tào Tươi Tươi mà thôi."

"Nhưng tôi sẽ dại dột như vậy, trở thành đao trong tay Thường Bình hắn, chém người đối lập sao? Thường Bình này cũng không khỏi quá đánh giá quá cao trình độ của hắn rồi." Dương Tử Hiên sờ sờ cái mũi, tự giễu.

Nói đến đây, trong nội tâm Dương Tử Hiên đã có tính toán.

Ngay ngày hôm sau, quá trình Thường Bình lên án Tào Tươi Tươi tại văn phòng thị trưởng thành phố, không biết bị ai truyền ra, một truyền mười, mười truyền một trăm, rất nhanh truyền khắp cả thị ủy chính phủ thành phố.

Tào Tươi Tươi cũng không phải là thiện nhân, biết được Thường Bình, chủ nhiệm ủy ban mậu dịch này vậy mà lại bố trí mình trước mặt Dương Tử Hiên như vậy, dám đâm một dao găm sau lưng mình, thiếu chút nữa đã tức điên phổi, tính tình nóng nảy lập tức liền bốc lên.

Nhất là sự tình chỉ trích nàng lẳng lơ, đối với một cô gái mà nói, làm sao có thể nhẫn chịu được, Tào Tươi Tươi càng không thể chịu đựng được.

Trưa hôm đó, ủy ban mậu dịch liền diễn ra một màn hài kịch cực kỳ buồn cười.

Đường đường phó chủ nhiệm chủ trì công tác hằng ngày ủy ban mậu dịch, bình thường thông minh tháo vát, Tào Tươi Tươi, cầm một cây gậy, đánh nhau với Thường Bình ở ngay trước mặt tất cả người văn phòng, hai bên nhục mạ chỉ trích, công kích đối phương.

Chủ nhiệm văn phòng chứng kiến tình thế bất thường, vội vàng gọi điện thoại đến văn phòng thành phố, muốn mời Dương Tử Hiên và thư ký trưởng tới hòa giải, nhưng là bị nhân viên công tác thông báo, Dương Tử Hiên và Tống Tịnh Thông đã ra vùng ngoại thành điều tra nghiên cứu tình huống phát triển kinh tế.

Bất đắc dĩ, chủ nhiệm văn phòng ủy ban mậu dịch trực tiếp gọi điện thoại đến văn phòng thị ủy, nhờ văn phòng thị ủy cùng bí thư thị ủy tới, tiến hành hòa giải.

Chu Lập Xương đang đem chơi một cái nghiên mực, nghe được Phí Thống vội vàng chạy vào báo cáo tin tức này, nghiên mực liền leng keng rơi trên mặt đất, vỡ ra thành vô số mảnh nhỏ, tiếng chói tai thật lâu không dứt.

"Ngu xuẩn! Tạo phản rồi!"

Chu Lập Xương hồi lâu mới hộc ra một câu, Phí Thống khẩn trương đứng ở trước mặt Chu Lập Xương.

Hai cán bộ cấp ban đánh nhau trong cơ quan, ảnh hưởng cực xấu đối với hình tượng thị ủy Quảng Lăng, nếu truy cứu đến thị ủy, chính là trách nhiệm của Chu Lập Xương, loại sự tình không thể lộ ra ngoài ánh sáng này truyền ra ngoài thành phố, rơi vào tai Tỉnh ủy ủy ban tỉnh, mất mặt cũng là bí thư thị ủy hắn.

Bí thư thị ủy điều hành tác phong và tư tưởng cán bộ, hai cán bộ cấp ban tư tưởng tác phong giống hệt như lưu manh thổ phỉ, đánh nhau tại văn phòng, truyền đến Tỉnh ủy, cũng đủ để Chu Lập Xương uống một bình nước đắng rồi.

"Có nên để cho cục trưởng Mao Tây Khê phái cảnh sát tới hay không, nghe tin tức văn phòng ủy ban mậu dịch truyền đến, hai người như là phát điên, đánh nhau vô cùng ác liệt, văn phòng ủy ban mậu dịch đã bị đánh nát, không ai dám lên khuyên can..."

"Hết lần này tới lần khác, lúc này đây, Dương thị trưởng và chủ nhiệm văn phòng thành phố Tống Tịnh Thông đều xuống dưới điều tra nghiên cứu tình hình sản xuất nông nghiệp và công nghiệp..."

"Tôi nói này, làm sao cậu lại ngu xuẩn thế hả, loại sự tình này mà còn kinh động đến cảnh sát, truyền ra ngoài, mặt thị ủy chúng ta còn đặt ở đâu?" Chu Lập Xương tức giận đến phát run, sải bước đi về hướng văn phòng ủy ban mậu dịch.

…..

Vùng ngoại thành Quảng Lăng, bên trong Phú Khang, Lí Nghĩa Đông làm một cái báo cáo đơn giản về tin tức vừa mới truyền tới cho Dương Tử Hiên nghe, thiếu chút nữa bật cười, trong nội tâm âm thầm cảm thán, các cô gái quả nhiên là động vật cảm tính, dễ dàng xúc động.

Xuống nông thôn điều tra nghiên cứu, Dương Tử Hiên không để cho Lão Lưu lái Audi 100 cực kỳ gây chú ý.

"Không biết lần này làm sao để xong việc."

Tống Tịnh Thông đi theo sau lưng Dương Tử Hiên, càng đi theo Dương Tử Hiên, hắn càng cảm giác được Dương Tử Hiên rất tài giỏi, rất nhiều vấn đề khó giải quyết, đến trong tay hắn đều là cử trọng nhược khinh (lấy nhẹ chế nặng), mượn việc hai chủ nhiệm ủy ban mậu dịch đánh nhau lần này, sau lưng chính là Dương thị trưởng thôi động, không khác gì hung hăng tát một cái vào mặt thành ủy, thị ủy.

Nội dung nói chuyện giữa Thường Bình và Dương Tử Hiên, vốn không có nhiều người biết rõ, Dương Tử Hiên đứng sau lưng, cố ý bảo người ta truyền ra ngoài, vậy nên mới rơi vào trong lỗ tai Tào Tươi Tươi, sau đó liền có một màn kịch hai chủ nhiệm ủy ban mậu dịch đánh nhau này.

Nói trắng ra là, vị Dương thị trưởng này mới đúng là người bắt đầu.

Nhưng người đầu têu này đang nhàn nhã bước chậm tại đầu đường Quảng Lăng, trải nghiệm cuộc sống phố phường của thành phố có bề dày lịch sử, mặc kệ thị ủy giúp ủy ban mậu dịch chùi đít.

"Sự kiện ác liệt đã hình thành, chỉ sợ cũng không dễ giải quyết như vậy! Đủ để làm Chu Lập Xương đau đầu một tháng!."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.