Tiểu Kịch Trường Về Các Nhân Vật Trong Tác Phẩm Của Mặc Linh Đại Đại

Chương 19




"Bác trai, loại tinh thần không ngừng học tập này của bác, thật sự là làm cho người ta kính nể." Tiện tay cầm lấy một quyển chú thích Chu Dịch, Dương Tử Hiên lắc lắc đầu, lại buông xuống.

"Tôi không thể so với hậu sinh như cậu, có thiên tư dị bẩm, chỉ cần tôi hơi lười biếng một chút, sẽ rớt lại phía sau." Đái Tự Lập lắc lắc đầu tự giễu.

Hắn vẫn chú ý mật thiết đến Dương Tử Hiên, khi quản lý ủy ban cải cách xí nghiệp thuộc tỉnh La Phù, quả thực là đã làm ra vài hạng mục công tác rất ra sắc, hiện tại nhanh chóng nhảy lên tới thị trưởng cấp chính sảnh, tốc độ cực nhanh, lại làm cho hắn âm thầm tắc lưỡi.

"Bác trai, ngài đang chê bai chúng cháu, những quan địa phương đang đau khổ giãy dụa tại địa phương à?”

“Ngài là người đã đứng ở đỉnh quyền lực Kim Tự Tháp, quản lý túi tiền cho cả quốc gia, ngài khen cháu như vậy, làm cho cháu, thị trưởng một chính phủ thành phố có tài chính chuyên nghiệp vẫn chưa đến năm mươi vạn này vô cùng xấu hổ." Dương Tử Hiên buông sách xuống, ngồi thẳng người.

"Thành phố Quảng Lăng nói thế nào cũng là thành phố nhân khẩu lớn ở vùng ven sông, không đến mức kém như vậy chứ?" Đối với chính đàn Quảng Lăng, bởi vì nguyên nhân Dương Tử Hiên, Đái Tự Lập cũng lưu ý một chút.

"Thành phố nhân khẩu lớn, nhân khẩu nhiều, liền có ý nghĩa nhiều người ăn cơm, chỉ cần chính phủ thành phố nuôi mười phó thư ký trưởng, nhiều thành phần vượt biên chế, cơ cấu quá lớn, người nhiều hơn việc.”

“Tài chính năm trước thu vào, ngay cả tài chính dự toán cơ bản năm nay cũng không đủ điền, thành phố lại có mấy xí nghiệp nhà nước lớn phá sản trốn nợ.”

“Hiện tại bốn chi nhánh ngân hàng lớn lại còn chạy đến ủy ban tỉnh Tỉnh ủy đi cáo trạng, cháu ngồi trên vị trí thị trưởng thành phố còn chưa nóng đít, ủy ban tỉnh đã đưa tới một công văn phê bình nghiêm khắc rồi."

Trên mặt Đái Tự Lập hiện lên vẻ cả kinh, hỏi: "Nghiêm trọng như vậy sao?"

"Đúng thế! Tất cả đều là cục diện rối rắm, hết lần này tới lần khác, còn có người che chở không muốn để cái cục diện rối rắm này lộ ra, cháu vốn muốn làm thầy thuốc một lần, cầm dao giải phẫu, ra tay vào bầu không khí vượt biên chế ở Quảng Lăng, nhưng bây giờ lại không dám tùy tiện động dao, trách nhiệm chữa bệnh này, đúng là đang ở trên đầu cháu."

"Bí thư thị ủy không ủng hộ à? Chuyện này không hề dễ dàng, cậu đi Quảng Lăng, khả năng thật đúng là một lựa chọn sai lầm." Đái Tự Lập nhíu mày nói.

Nếu như Dương Tử Hiên gặp phải Waterloo(vấp ngã) tại Quảng Lăng, hoặc là mâu thuẫn kịch liệt hóa với Chu Lập Xương, vậy thì đối với kiếp sống chính trị của hắn mà nói, khẳng định là một sự ngăn cản và chỗ bẩn rất nghiêm trọng.

"Cháu chỉ là một hậu sinh trẻ tuổi, chén đĩa tốt cũng không tới phiên cháu, đi hái quả đào cũng không tới phiên cháu, có thể lăn lộn đến Quảng Lăng làm thị trưởng, đã là tổ chức đặc biệt khai ân chiếu cố rồi."

Dương Tử Hiên giới thiệu sơ lược về tình huống hiện tại một chút, sau đó mới nói: "Cho nên nhậm chức không được vài ngày, cháu đã phải dấn thân vào nguy hiểm chính trị, chạy tới kinh thành, muốn tìm hai vị bác trai mượn lực."

Nói lên kinh thành là nguy hiểm chính trị, thật sự là Dương Tử Hiên không hề khuyếch đại.

Trong khoảng thời gian hắn chạy tài chính ở kinh thành này, không biết thị ủy Quảng Lăng có thừa dịp hắn ra ngoài, đột nhiên làm tập kích nhân sự hay không.

"Chuyện ngày hôm qua, Mộc Cát đã nói cho tôi biết, mấy cái hạng mục các cậu đưa lên, kể cả một cái đường cao tốc, đã được duyệt tài chính, Tống Đào sẽ giúp các cậu hoàn tất." Đái Tự Lập cười cười nói.

Hắn cũng là bánh chưng đi, bánh chocola lại, không có đề nghị của Dương Tử Hiên lúc trước, hắn cũng không nhất định có thể ngồi trên vị trí người quản lý tiền của quốc gia này.

"Có thể tranh thủ thêm chút tài chính giúp đỡ người nghèo không?" Lo liệu việc nhà mới biết dầu muối quý, Dương Tử Hiên tự mình ngồi lên trên vị trí thị trưởng, liền hiểu cảnh một phân tiền làm khó anh hùng, khắp nơi đều cần tài chính.

"Cái lỗ hổng này không thể mở loạn, tuy có thể làm, nhưng mở cái lỗ hổng này ra, sẽ rất khó buộc chặt lại, tuy thành phố Quảng Lăng các cậu rất nhiều nhân khẩu nông nghiệp, nhưng không có chỉ tiêu tài chính giúp đỡ cho huyện nghèo khó và người nghèo, tôi không thể cho cấp phát tiền quá nhiều cho các cậu." Đái Tự Lập lắc đầu, có một vài chương trình phải đi.

Chỉ là, Dương Tử Hiên cũng không có ý định kiếm chác tài chính chuyên nghiệp gì từ Đái Tự Lập, Đái Tự Lập là người xuất thân học giả, tính nguyên tắc rất mạnh, đây cũng là một cái nguyên nhân rất quan trọng giúp hắn có thể nhậm chức bộ trưởng.

Làm Bộ trưởng bộ tài chính, nắm túi tiền, cấp phát tài chính, nếu như không thể xử lý sự việc công bằng đối với địa phương và trung ương, chỉ sợ sẽ có rất nhiều người không phục.

"Bác trai giao thiệp rộng ở kinh thành, có thoáng thể chiếu cố Quảng Lăng chúng cháu một tý, giới thiệu cho chúng cháu mấy cái hạng mục tốt hay không?" Mục đích thực sự của Dương Tử Hiên là ở chỗ này.

Đái Tự Lập cự tuyệt cho Quảng Lăng một khoản tài chính chuyên nghiệp, nếu lại cự tuyệt trên mặt hỗ trợ tìm hạng mục, vậy thì sẽ có vẻ không phúc hậu rồi.

Điểm tính toán nhỏ nhặt ấy, đương nhiên không thể gạt được con mắt Đái Tự Lập, hắn gõ một cái lên đầu Dương Tử Hiên, cười cười mắng: "Thằng nhóc này, vừa mới đến địa phương đã học được cách mai phục lãnh đạo rồi! Vừa cự tuyệt thỉnh cầu xin tiền của cậu, nếu lại cự tuyệt ý tứ xin hạng mục, chẳng phải là sẽ bị cậu ở sau lưng chọc thủng sống lương?"

"Cháu nào dám!" Dương Tử Hiên cười hắc hắc.

"Bộ tài chính chúng tôi không có hạng mục gì, muốn bắt được hạng mục, tôi cảm thấy cậu nên trực tiếp đi tìm bộ kế hoạch quốc gia."

"Bộ kế hoạch bên kia, thật sự là hai mắt cháu đen kịt, nhân mạch nào cũng không có, ngài biết đấy, mỗi ngày có bao nhiêu quan địa phương luồn lách ở cửa ra vào bộ kế hoạch, cố gắng nịnh nọt những lãnh đạo bộ kế hoạch kia, đoạt hạng mục về chỗ mình.”

“Chúng tôi có thể vượt qua được những thành phố tài lớn khí thô (tiền nhiều như nước) kia sao?"

"Lời ấy sai rồi, nếu như tôi nhớ không lầm, cục trưởng cục tổng hợp kế hoạch Lỗ Phàm Thành chính là người Khương Châu Quảng Lăng các cậu mà?"

"Hiện tại người Khương Châu đã không muốn liên kết với Quảng Lăng chúng cháu nữa rồi, có cùng ý tưởng đen tối, tìm đến hắn, thuần túy là tìm ăn đòn! Không dùng được!"

Nghĩ đến việc Khương Châu náo loạn muốn độc lập, trên mặt Dương Tử Hiên liền có một tầng âm u, nói: "Xin ngài tìm người đáng tin cậy hơn cho cháu."

"Mấy ngày hôm trước tôi trao đổi với một vị cao tầng tổng công ty dầu mỏ, bọn hắn chuẩn bị Hoàng Giang hạ du thành lập một cái kho căn cứ cất chứa và căn cứ luyện hóa chất, đầu tư ngoài bốn trăm triệu, tôi cảm thấy các cậu có thể làm văn trên việc này." Đái Tự Lập lẳng lặng uống trà, ngón trỏ gõ gõ trên mặt bàn.

Ánh mắt Dương Tử Hiên sáng lên, có chút kích động hỏi: "Tin tức này đáng tin cậy không bác?"

"Có chín thành tin tưởng, cái hai hạng mục này, chính là Thịnh Đồng kéo về, cô ấy không thể nói lời bịa đặt ở trước mặt tôi."

"Thịnh Đồng?" Đối với cái tên này, Dương Tử Hiên không hề lạ lẫm, người này đúng là tổng kỹ sư dùng thủ đoạn thôi động thị trường tổng công ty dầu mỏ đưa ra ngoài màn, cũng là bạn học của tại thời điểm Dương Tử Hiên học nghiên cứu sinh ở học viện Worton.

Nhưng lúc này Thịnh Đồng còn rất trẻ tuổi, Dương Tử Hiên liền hỏi: "Cô ấy bây giờ đang đảm nhiệm cao tầng quyết sách chiến lược ở tổng công ty dầu mỏ?"

Đái Tự Lập gật gật đầu, tiếp tục cung cấp cho Dương Tử Hiên tin tức về mấy cái hạng mục: "Khả năng của tôi cũng chỉ đến đây thôi, tôi đưa tin tức tới cho cậu, có thể kéo những hạng mục của xí nghiệp trung ương này ngụ lại Quảng Lăng các cậu hay không, phải xem tài năng cá nhân các cậu."

Có đôi khi tin tức linh thông, chính là cơ hội cực lớn, loại hạng mục to lớn của xí nghiệp trung ương này, có trợ giúp rất lớn đối với sự phát triển kinh tế của một tòa thành thị.

Một khi Quảng Lăng có hai tổng công ty dầu mỏ to lớn đầu tư căn cứ luyện hóa và căn cứ kho cất chứa, nhất định có thể cung cấp thuế thu vào ổn định cho Quảng Lăng, ngoài ra còn kéo theo sản nghiệp liên hoàn địa phương phát triển.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.