Tiểu Khoái Lạc Của Ngài Chỉ Huy

Chương 2: Đại đại ngốc




Bắt đầu học kỳ đầu tiên của cao trung,vào buổi chiều cuối tuần Ngô Thần sẽ đến nhà Âu Dương  cùng với Âu Dương Hiên theo mẹ Âu Dương  học kiến thức pháp luật. Bắt đầu từ năm nay Ngô Thần bắt đầu xử lý một số chuyện của công ty, nếu không hiểu biết pháp luật và kiến thức kinh tế, thì con đường cô sẽ đi chỉ toàn màu đen hắc ám mà thôi.

Mẹ Âu Dương  đối với Ngô Thầnlà càng nhìn càng vừa lòng. Tâm tư của con mình bà đương nhiên là biết, từ lần gặp mặt đầu tiên trong sinh nhật đó của Âu Dương Hiên, đến lần trước thấy Ngô Thần lấy thân phận làm bạn nhảy Âu Dương Hiên xuất hiện. Kỳ thật  Âu Dương gia đối Ngô Thần cũng biết một chút. Hiện tại cho Ngô Thần đi theo mẹ Âu Dương học pháp luật, cũng là mẹ Âu Dương  tự mình đề cử, bảo  Âu Dương Hiên gọi con bé tới.

Khi Ngô Thần nghe được Âu Dương Hiên nói chuyện này  cảm thấy rất kinh ngạc. Gần đây cô cũng tự mình nghiên cứu một ít vấn đề pháp luật, nhưng cô cũng không phải học sinh chuyên khoa luật, không ai dạy thì mình không thể hiểu được. Mà mẹ Âu Dương  lại là một giáo sư  khoa luật của đại học H lại có thể nguyện ý làm giáo sư cho mình.

Ba Âu Dương với mẹ Âu Dương  xem  Ngô Thần thế nào, bằng ánh mắt Ngô Thần cũng hiểu được,bọn họ rất yêu quý mình. Nếu mẹ Âu Dương  nguyện ý  thả từng bước như thế, mình sao mà phải lo lắng nữa? Cho nên Ngô Thần bắt đầu đi theo mẹ Âu Dương học luật kinh tế.

“Thần Thần, tối nào dì Âu Dương cũng ở trong nhà, không phải cần chờ đến cuối tuần con mới tới.” Sau khi Ngô Thần học xong giờ học, mẹ Âu Dương  lôi kéo Ngô Thần ở nhà bà ăn cơm chiều. Buổi chiều nào học xong cũng được ở lại ăn bữa tối ~

“Dì à, chủ yếu là thời gian học tập của bọn con bây giờ rất bận rôn , nếu không con khẳng định sẽ thường xuyên đến nhà dì a . Đến lúc đó dì  nhất định sẽ chê con tại sao luôn luôn đến làm phiền.” Ngô Thần dường như làm nũng nhìn mẹ Âu Dương .

“Con nha tiểu nha đầu lừa đảo này, dì  là người như vậy đó hả! Ngày nào con đến đây cũng được, dì không có ý kiến.” Nói xong gõ nhẹ vào đầu Ngô Thần.

“Hì hì. Con biết dì thương con. Có thời gian con nhất định sẽ đi cùng Âu Dương Hiên đến thăm dì. Dì cũng biết hằng ngày con phải xử lý công việc trong công ty với ba con, bằng không con cũng muốn ngày nào cũng tới chơi với dì mà!” Nói xong còn dựa vào vả vai mẹ Âu Dương cọ  cọ.

“Lão Ngô này thật đúng là, tiểu Thần còn nhỏ như vậy sao cứ áp bức lao động thế chứ. Đổi thành là dì, dì khẳng định sẽ thương tiếc con.” Nói xong gắp một miếng sườn để vào trong bát của Ngô Thần. Tuy rằng nói ai oán như vậy, nhưng bà  đương nhiên hiểu được, sống trong gia đình thưong nhân như vậy những đứa bé này bắt buộc phải thế. Giống như Âu Dương Hiên nhà bà, mỗi ngày không phải học  chính trị thì cũng là pháp luật. Mà theo hướng của Ngô Thần về sau, mỗi ngày thằng bé còn phải học thêm cả luật kinh tế.

Con của mình cố gắng như vậy, nói là mình có chút đau lòng, nhưng vui mừng vẫn nhiều hơn. Nhìn thấy tương lai của cả con dâu mình từ khi còn nhỏ đã cô gắng như vậy, thì bà lại càng thêm hài lòng .

Ba Âu Dương cùng với Âu Dương Hiên ngồi bên cạnh nghe, thường thường  cũng sẽ chen vào hai câu. Đương nhiên hai người thật cao hứng khi nhìn thấy mẹ Âu Dương  và Ngô Thần có thể thân thiết như vậy, dù sao quan hệ mẹ chồng con dâu cũng là quan hệ phức tạp nhất mọi thời đại. Âu Dương Hiên thấy được Ngô Thần có thể làm cho mẹ  yêu quý như vậy cậu rất vui, mặc dù có đôi lúc mẹ đem Ngô Thần chăm sóc tốt hơn cả chăm sóc cho con đẻ là cậu.

Vào lúc năm học đầu tiên của cao trung gần kết thúc, Cao Hứng đột nhiên mang đến  cho Ngô Thần một tin làm cho  Ngô Thần do dự thật lâu.

Radio tỉnh H công khai tuyển người dẫn trương trình!

Khi Ngô Thần nghe được tin tức  này là lúc đang ở cùng với Âu Dương Hiên thảo luận một vụ án, đây chính là đề thảo luận cuối tuần  này của bọn họ. Mà Cao Hứng đem tin tức này đến làm cho Ngô Thần rối rắm thật lâu.

Radio và đài truyền hình không giống nhau, radio càng yêu cầu nghiêm khắc hơn. Ngô Thần rất muốn đi thử xem, vì đây cũng đã từng là một giấc mộng đời trước của cô. Nhưng tình huống học tập hiện tại của mình bây giờ, mình còn không chắc sẽ có thể duy trì được nếu thêm công việc này hay không.

Ngô Thần không lo lắng rằng cô có được tuyển hay không. Nếu Cao Hứng đã đến nói cho cô biết, nói cách khác chính là tin tức mà ba Cao thả ra. Coi như là không có năng lực sẵn thì cũng được ba Cao chiếu cô, được tuyển là không thành vấn đề . Nhưng cái chính là bản thân mình có muốn đi hay là không?

Âu Dương Hiên nhìn thấy biểu tình trên mặt  Ngô Thần càng ngày càng rối rắm  thì biết cô đang nghĩ gì. Khi cậu nghe Cao Hứng nói cái tin tức kia,thì thấy Ngô Thần vẫn luôn có biểu hiện như thế này, cậu cũng không biết nên  phải nói cái gì nữa !

Đưa tay xoa đầu cô, mái tóc dài của cô vĩnh viễn làm cho cậu yêu thích đến mức không muốn buông tay.

“Nếu em đã muốn thì cứ đi đi.” Âu Dương Hiên thay Ngô Thần ra quyết định.

Ngô Thần nghe thấy lời nói của  Âu Dương Hiên , nhìn chằm chằm vào cậu nhìn   nửa ngày, vỗ vỗ mặt mình.

“Được rồi, nếu không chúng ta cứ thử đi xem thế nào!” Nói xong tội nghiệp  nhìn Âu Dương Hiên “Hiên, nếu như thế, sau này em không thể về nhà cùng với anh được !”

Từ buổi tiệc tối hôm đó, cách xưng hô với nhau của hai người cũng thay đổi. Cậu từ “Tiểu Thần” biến thành “Thần Thần” , mà cô từ”Âu Dương Hiên” biến thành “Hiên” .

“Không sao đâu, đến lúc đó chúng ta cũng phải sắp xếp thời gian nữa, để cho nó không chiếm dụng vào thời gian đi học của chúng ta. Cho nên, anh vẫn phải làm tốt công việc của anh chứ !” Âu Dương Hiên thấy Ngô Thần nói thế vừa cao hứng vừa bất đắc dĩ, cô chỉ lo về chuyện này thôi sao?

“Vậy được rồi! Vậy cơ hội đưa đón em vẫn sẽ giao lại cho anh !” Ngô Thần vô lại  nói xong câu đó, nhìn ánh mắt sủng nịnh của Âu Dương Hiên, ngượng ngùng  dựa vào cánh tay Âu Dương Hiên  cọ  cọ.

Không ngoài ý muốn  nghe được tiếng cười Âu Dương Hiên  .

Thời gian Ngô Thần đi phỏng vấn  được sắp xếp vào buổi chiều thứ 7. Ngô Thần có thể đi phỏng vấn sau khi cùng Âu Dương Hiên đến nhà Đường Vũ học tập. Âu Dương Hiên  cũng thay phương tiện đi lại bắt đầu từ hai chân chuyển sang hai bánh giờ lên cao trung thì chuyển sang bốn bánh, hơn nữa này mọi chi phí đều là Âu Dương Hiên tự mình trả lấy. Nếu không phải Ngô Thần còn quá nhỏ tuổi, thì cũng có khả năng cô cũng sát nhập vào bộ tộc những người có xe bốn bánh.

Âu Dương Hiên từ năm trước bắt đầu  đi theo Ngô Thần bắt đầu làm quen với đầu tư tài chính, tự mình ở trên thị trường chứng khoán tung hoành một phen. Mà cậu vẫn còn có thói quen gửi cho các tòa soạn những bài bình luận văn vẻ. Việc này làm cho Âu Dương Hiên đem được những kiến thức mình đã học áp dụng được vào thực tế .

Thứ 7 hai giờ chiều.

Đến dưới tòa nhà, Âu Dương Hiên đem xe dừng lại cùng với  Ngô Thần đi vào bên trong. Vốn là Ngô Thần muốn để cho  Âu Dương Hiên đi đâu đó cô tự vào, nhưng Âu Dương Hiên lại làm như không hiểu ý của cô theo cô đi vào .

Được rồi, Ngô Thần thừa nhận, kỳ thật đối với hành động này của Âu Dương Hiên  trong lòng cô vẫn rất cao hứng .

Âu Dương Hiên cùng Ngô Thầntrực tiếp đi vào  văn phòng phó ban, đây là văn phòng của Cao ba ba  . Sau khi Ngô Thần báo danh, Cao Hứng trực tiếp nói cho Ngô Thần biết trước khi phỏng vấn thì đi tìm ba của cậu, nói là ba Cao có chuyện muốn nói với cô.

“Chú Cao chào chú ạ.”

“Tiểu Thần đến rồi à. Lại đây, ngồi đi.” Hai người nghe lời  ngồi ở  trên sô pha trong văn phòng  .

Chú Cao liếc mắt nhìn hai người một cái, sau đó nói với Ngô Thần, “Hôm nay  phỏng vấn chỉ là để cho các ůanhx đọa nghe được giọng nói mà thôi. Nếu đã được nhận thì có thể trực tiếp đi nhận tiết mục !”

“Không cần phải tiến hành sang lọc một chút ạ?” Ngô Thần tò mò  hỏi ba Cao.

“Kỳ thật sàng chọn cũng chỉ là chọn giọng nói và năng lực những điều này của cháu ta đã biết hết rồi. Cho nên ta trực tiếp nhận cháu vào luôn cho rồi. Chẳng lẽ cháu lại muốn tốn thêm thời gian à?”Ba  Cao buồn cười  nhìn Ngô Thần.

Ngô Thần nhanh chóng lắc đầu, nở nụ cười sang lạng với ba  Cao”Có chú Cao ở đây thật tốt!”

“Cái con bé này!”chú  Cao vỗ vỗ đầu của Ngô Thần. Sau đó vừa lòng  nhìn hai đứa bé này, đây là những đứa trẻ mà con trai mình xưng huynh gọi muội. Hiện tại người lớn của mấy nhà này đều biết chuyện của tụi nhỏ, đều cảm thấy rất  thích hợp. Thì cũng kệ tụi nó đi! Bây giờ ông gặp hai đứa nhỏ này lại càng cảm thấy hài lòng.

Bọn họ vốn ở tỏng cùng một tiểu khu, mẹ Cao mẹ và ba Ngô có đôi khi cũng hợp tác nhau trong công việc, cho nên người lớn hai nhà cũng rất thân thuộc với bọn trẻ.

Ba Cao bảo  Âu Dương Hiên ở bên ngoài đợi thêm chút nữa, rồi dẫn Ngô Thần vào một  văn phòng.

Đây là một văn phòng hội nghị. Trên đầu bàn kia ngồi một vài vị khoảng hơn ba mươi tuổi, có nam có nữ. Nhìn thấy ba Cao đi vào rất nhanh đứng dậy tiếp đón. Sau đó ba Cao ngồi xuống, chờ Ngô Thần tự giới thiệu.

“Xin chào các vị giám khảo. Cháu tên là Ngô Thần, hiện tại đang là học sinh năm nhất cao trung A. Cháu rất vui khi có được cơ hội đến đây để học tập kiên thức với mọi người. ••••••••••” Ngô Thần đem những lời đã nghĩ ra trong đầu nói ra, rồi chờ những câu hỏi của các vị ở đây.

Trong đó một  nam nhân nhìn thoáng qua dáng vẻ khá cao, ôn hòa  hỏi Ngô Thần” Theo như lời cháu nói thì cháu mới học năm nhất cao trung, nếu như có một tiết mục hàng ngày giao cho cháu thì cháu phải làm sao?”

Ngô Thần nghĩ nghĩ” Nếu như ở thời gian cho phép, cháu  nghĩ là có thể được ạ .”

“Ý của cháu là, nếu thời gian không cho phép ngươi thì cháu sẽ không hoàn thành  được công tác của cháu phải không?” Câu hỏi có chút sắc bén .

“Không,cháu nghĩ chú đã hiểu nhầm lời nói của cháu . Nếu như cháu không hoàn thành được phần công việc này thì  ngày hôm nay cháu sẽ không đứng ở đây . Nếu cháu đã đồng ý nhận phần công tác này, cháu đương nhiên sẽ hoàn thành nó thật tốt.”

“Như thế này, nếu chúng tôi cho ngươi một tiết mục về vấn đề kinh tế, cháu có thể hoàn thành được hay không?” Nghe được ông hỏi  những lời này, Ngô Thần nở nụ  cười càng ngày càng tự tin.

“Cháu nghĩ phần công tác này chắc chắn có thể làm được.” Những tiết mục như thế này kiếp trước của Ngô Thần cô cũng đã từng nghiên cứu rất lâu, kiếp này cô lại còn học về kinh tế cũng đã được vài năm, dù thế nào đi nữa cô cũng hoàn toàn tin tưởng vào bản thân!

Rất thuận lợi thu phục được các vị giám khảo này! Về phần thời gian công tác sẽ do ba Cao chỉ định, thời gian được định ra là từ 6 giờ chiều đến 7 giờ chiều hàng ngày. Vừa vặn đúng thời gian kết thúc chương trình học ở trường, cũng đủ thời gian để Ngô Thần hoàn thành phần công việc này.

Sau khi tạm biệt ba Ngô, Ngô Thần cao hứng  ôm lấy Âu Dương Hiên.

“Em vui lắm hả?” Âu Dương Hiên nhìn Ngô Thần tươi cười vui vẻ thì  hỏi cô.

“Ừm, coi như là em đã hoàn thành được một giấc mộng của em đi!”

Đúng vậy. Coi như mình đã hoàn thành được tâm nguyện đời trước của cô rồi, về sau  kiếp trước và kiếp này cô sẽ không đi cùng đường với nhau nữa !

Nhìn Âu Dương Hiên bên cạnh  , Ngô Thần nở nụ cười sáng lạn  , cô cảm thấy thật hạnh phúc!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.