Tiêu Khiển Hóa Yêu

Chương 70




Những ngày cuối năm, đường phố khoác lên mình chiếc áo mới tinh tươm, lộng lẫy được dệt bằng những tấm băng rôn đón chào năm mới và ánh sáng lấp lánh, rực rỡ của đèn điện về đêm. Tranh thủ giờ vắng khách hiếm hoi trong ngày, Miên Tú tự thưởng cho mình tách cà phê nóng, vừa nghĩ xem sẽ làm những món gì cho bữa tối để rút ngắn thời gian lòng vòng trong chợ. Một tháng trôi qua kể từ ngày cô dọn về sống cùng Trần Kha, những bữa cơm chiều ấm cúng tràn ngập tiếng cười luôn là điều ngọt ngào nhất giúp cô xua tan mệt mỏi của một ngày dài làm việc. Một tháng, không ngắn nhưng cũng không quá dài, thế nhưng lại đủ để ngôi nhà nhỏ của Trần Kha trở thành tổ ấm thân quen của Miên Tú. Chuyện dài ngắn trong một mối quan hệ không thể đo bằng số ngày, số tháng hay số năm; mà đo bằng những xúc cảm và những thương yêu hai người đã dành cho nhau nhiều thế nào!

Cô đã thuộc làu đường về với con hẻm ngoằn ngoèo nhưng luôn rộn rã tiếng trẻ con đùa giỡn, tiếng hàng xóm í ới gọi nhau mỗi chiều. Phía cuối con hẻm dài và sâu ấy là một ngôi nhà với giàn hoa sử quân tử trước ngõ - nơi Miên Tú tự tin rằng luôn có một nụ cười ấm áp đợi cô. Cô quen thuộc từng cụm hoa nhài trắng tinh khiết trong khoảng sân nhỏ trước nhà, luôn đẫm sương mỗi ban mai hay nhẹ nhàng hương thơm khi chiều về - loài hoa đầu tiên khiến cô không còn cảm giác xa xỉ khi nhắc về hoa.

Gian bếp nhỏ, nhưng gọn gàng, ấm cúng, là nơi ngày ngày Miên Tú vui vẻ chuẩn bị bữa cơm chiều. Thỉnh thoảng hai người sẽ cùng nhau làm bếp; thỉnh thoảng Trần Kha sẽ nấu nướng một mình vào những hôm Miên Tú về muộn. Khi ấy, sự chờ đợi dẫu chỉ là một mâm cơm đã nguội nhưng vẫn khiến cô ấm lòng. Đối với Miên Tú, cuộc sống đang mở sang một trang rất mới, để hơn một lần, cô biết ơn Trần Kha, biết ơn Thượng đế đã bắt đầu ưu ái cho mình.

Tiếng Nhã Đồng cất lên sau lưng khiến Miên Tú giật mình dứt khỏi dòng suy nghĩ.

- À mai tết Tây, mình nghỉ lễ!

- Dạ! - Miên Tú vừa đáp vừa chợt nghĩ sẽ nấu vài món đặc biệt hơn cho đêm giao thừa. - Chị có đi đón giao thừa không?

- Không, chị qua cái thời ham vui đó rồi, muốn ở nhà nghỉ ngơi thôi! - Trong giọng nói bình thản của Nhã Đồng vẫn khiến Miên Tú cảm thấy có chút gì đó gợn buồn, dù những nỗi buồn vặt vãnh này, chị đã rất tài tình che đậy nhiều năm.

*

Trên bàn ăn, một mâm cơm không đến mức quá thịnh soạn nhưng vô cùng hấp dẫn với toàn những món ăn mà Trần Kha thích. Từ ngày có Miên Tú, những bữa cơm của Trần Kha trở nên tươm tất hơn rất nhiều, chính vì thế cũng khiến Trần Kha ngon miệng hơn. Miên Tú nấu ăn rất ngon, cô thường làm những món cầu kỳ và hấp dẫn như dành cho giới quý tộc, lại không bao giờ thiếu trái cây tráng miệng. Chỉ cần Miên Tú vào bếp, bàn ăn hôm đó sẽ có sức quyến rũ lạ thường, từ cách chế biến đến cách bày biện, hoàn toàn không giống những món ăn dân dã và đơn giản mà Trần Kha thường tự nấu lúc còn sống một mình. Điều đó khiến Trần Kha, không ít lần có suy nghĩ rằng người con gái mình yêu, nhiều khả năng có xuất thân cao quý, hay ít nhất là phải tiếp xúc nhiều với giới thượng lưu thì mới có thể sành sỏi trong việc nấu nướng những món lạ này; hoặc là con nhà nòi của một đầu bếp nhà hàng năm sao nào đó cũng nên. Cô sà vào bếp, nhón lấy một miếng thịt gà luộc thơm phức, trắng phau đang được bày rất ngon mắt trên đĩa, vội vàng cho vào miệng trước khi Miên Tú phát hiện. Miên Tú đang sắp những lát ổi cuối cùng vào đĩa, thấy vậy lập tức đánh nhẹ vào tay Trần Kha, nguýt yêu, rồi mỉm cười âu yếm nói.

- Tắm nhanh rồi ra ăn cơm!

Bữa cơm diễn ra trong không khí vui vẻ, Miên Tú hào hứng kể cho Trần Kha nghe về việc hôm nay cửa hàng đông khách như thế nào, những bộ trang phục du xuân cô phối cho ma-nơ-canh liên tục hấp dẫn được khách ra sao. Trần Kha mỉm cười lắng nghe, thỉnh thoảng góp thêm vài câu chuyện hài hước trong ngày tại văn phòng; như chuyện một đồng nghiệp nam khổ sở kể việc vợ nhắn tin đe dọa nếu không về nhà sớm thì sẽ phải ngủ ngoài sofa, không những không nhận được lời an ủi nào mà còn bị mấy đồng nghiệp khác cười hả hê. Miên Tú vui vẻ nói.

- Đàn ông thời nay mà còn có người sợ vợ vậy hả?

- Có chứ sao không?! À, thật ra… không hẳn sợ, mà là thương! - Trần Kha ôn tồn giải thích. - Giống Kha thương em, sợ em buồn vậy á!

Miên Tú cười, nụ cười của một người con gái biết thế nào là tình yêu, biết thế nào là hạnh phúc đủ đầy chỉ từ những thứ đơn giản, dung dị nhất. Trần Kha vốn không phải người quá lãng mạn, ngọt ngào, khi nói ra những câu tình cảm thì rồi cũng tự mình thấy ngượng, thế nên chủ động đổi đề tài.

- À mà Kha thấy em thích thời trang ha?

- Em cũng thích, nhưng đó giờ hông có làm!

- Ừ, nếu vậy thì theo luôn, tích góp từ từ, sau mình mở tiệm.

- Em chưa nghĩ tới bao giờ! - Miên Tú thành thật.

- Có Kha mà, sợ gì vậy ta?!

- Mở tiệm nhỏ thôi mà, có cần thuê luật sư dữ vậy hông? - Miên Tú lém lỉnh đùa.

- À, tối nay có pháo hoa ở trung tâm, em muốn đi không?

- Không Kha, em không thích tới chỗ đông người, mang trái cây qua phòng khách giùm em, em dọn dẹp chút.

Trần Kha vốn muốn cùng người yêu dọn chén bát sau bữa ăn như mọi ngày, nhưng bị Miên Tú một mực đuổi ra khỏi bếp với lý do ngày mai cô được nghỉ làm, tối nay không cần nghỉ ngơi sớm, muốn dọn dẹp lại căn bếp cho sạch sẽ hơn. Quay ra phòng khách, Trần Kha tranh thủ tìm điện thoại và bấm số gọi cho Nhã Nhu, nói ngắn gọn.

- Em hẹn lịch với bên chủ thầu Bệnh viện X lúc hai giờ chiều thứ Hai tuần sau! Chuẩn bị sẵn hồ sơ, bổ sung vài điều khoản phụ lục về tạm ứng cuối năm cho chị!

Miên Tú đã xong việc từ lúc nào, từ bếp đi ra, cô nhìn thấy Trần Kha đưa tay lên day day hai bên thái dương, vẻ mệt mỏi. Miên Tú vòng ra phía sau, dùng đôi bàn tay mềm mại, khéo léo của mình nhẹ nhàng mát-xa vùng vai gáy cho người yêu. Đôi bàn tay như có một ma lực mãnh liệt, khiến Trần Kha ngay lập tức cảm thấy dễ chịu, cô thoải mái dựa hẳn người ra sau, nhắm nhẹ hai mắt, tận hưởng cảm giác thư giãn theo từng nhịp xoa bóp của Miên Tú.

- Mai nghỉ lễ mà, đại luật sư làm gì mà chăm chỉ vậy! - Miên Tú buông giọng đùa trang trọng khiến khóe môi Trần Kha cong lên đầy thích thú.

- Đại luật sư muốn kiếm nhiều tiền để cưới vợ.

Miên Tú vòng ra trước, đẩy mớ hồ sơ chi chít chữ sang một bên, tỏ rõ thái độ không muốn Trần Kha làm việc cả vào giờ nghỉ rồi ngồi bên cạnh, dịu dàng tựa vào vai, bàn tay trái đan vào các ngón tay của Trần Kha trên đùi. Khóe môi Trần Kha càng cong lên - một hành vi tưởng chừng khiêu khích, nhưng sự thật là cực kỳ hiền lành và đáng tin đến lạ - không giấu niềm vui trước hành động đáng yêu đó, cô đưa tay còn lại vuốt nhẹ mái tóc thoang thoảng hương thơm, cảm giác càng dễ chịu, thư thái. Miên Tú nhận ra nụ cười khó hiểu của Trần Kha, cô ngẩng mặt, tròn mắt ngơ ngác trong khi Trần Kha thừa cơ hội ngắm nghía gương mặt xinh đẹp kia ở cự ly thật gần. Miên Tú hỏi.

- Sao Kha nhìn em cười kỳ vậy?

- Có gì đâu, tại càng nhìn càng thấy em đẹp! - Giọng nói vẫn bình thản nhưng ánh mắt có phần say đắm hơn.

- Kha làm chuyện gì có lỗi với em hả?

- Thiệt mà, tóc em thơm quá! - Giọng nói có phần trầm xuống.

Không dừng lại, Trần Kha tiếp tục hít hà mùi hương trên tóc Miên Tú khiến cô ngượng ngùng thật sự. Cô mỉm cười hạnh phúc, vùi mặt vào ngực Trần Kha như muốn che đi vẻ e thẹn của mình.

Không để người yêu có cơ hội ngại ngùng thêm một giây nào nữa, Trần Kha nhẹ tay nâng cằm Miên Tú, hôn lên đôi môi mềm mại của cô. Miên Tú có chút e dè nhưng nhanh chóng bắt nhịp và hưởng ứng nụ hôn dịu dàng từ Trần Kha. Trần Kha vẫn luôn dịu dàng như thế, sự dịu dàng, ngọt ngào nhiều lần làm Miên Tú si mê. Bàn tay ấm nóng của Trần Kha di chuyển xuống vùng cổ trắng nõn, gầy guộc, làm cả người Miên Tú nóng ran. Cô vòng hai tay ôm lấy cổ Trần Kha, đầu lưỡi nhiệt tình quấn quýt, trao gửi đi toàn bộ tình cảm chân thành nhất dành cho người yêu, ép sát người vào cơ thể đang bắt đầu hừng hực nóng. Sự va chạm vô tình của người yêu làm Trần Kha cảm thấy hưng phấn, bàn tay không chịu để yên, từ từ di chuyển dọc theo cơ thể mảnh mai, nhẹ nhàng vuốt ve từng đường cong tuyệt mỹ. Tay Trần Kha tiếp tục vòng ra sau, luồn vào chiếc váy ngủ đã bắt đầu xộc xệch, men theo tấm lưng trần, chậm rãi mở khuy áo ngực của Miên Tú, nụ hôn bắt đầu cuồng nhiệt, hơi thở cũng trở nên gấp gáp hơn…

Miên Tú khẽ rùng mình. Khựng lại. Là cảm giác đó! Chính là cảm giác rùng mình mỗi lần thực hiện nghĩa vụ vợ chồng với Hoàng Phong - người đàn ông cô chưa từng có chút tình cảm yêu thương ngoài sự phục tùng phải có. Phải, với cô, chuyện chăn gối với chồng là một trong những nỗi ám ảnh kinh hoàng mà mãi sau này, khi gặp và yêu Trần Kha, được trải qua những ngày tháng yêu đương bình lặng, cô mới có thể tạm quên đi. Cảm giác đó nay sao lại ùa về - ngay lúc này - khi cô đang trong vòng tay người mình thương yêu nhất? Có chút khó chịu! Có chút ám ảnh! Cảm giác đó như một cơn ác mộng chen vào giấc mơ đẹp, dù chỉ xẹt ngang nhưng cũng đủ đánh thức cô choàng tỉnh khỏi cơn mê. Miên Tú tỉnh người hẳn, tâm trí nhất thời bị kéo ra khỏi nụ hôn ngày một sâu và gấp gáp của Trần Kha. Cô lắc nhẹ đầu như muốn xua đuổi những ý nghĩ và ký ức ghê sợ từng nhiều đêm hành hạ giấc ngủ ra khỏi đầu mình, cố tập trung vào không gian lãng mạn mà họ đang có. “Đối với Hoàng Phong là nghĩa vụ, còn Trần Kha là người mình yêu” - Miên Tú tự nhủ và sẵn sàng việc ép bản thân mình phải thuận theo lẽ tự nhiên của một người đang thật sự yêu.

Phản ứng rùng mình và lắc đầu nhẹ của Miên Tú vô tình khiến Trần Kha cho rằng đó là sự phản ứng của một cơ thể đang rạo rực và khát khao. Đôi môi cô không còn chịu yên vị một chỗ. Cô di chuyển bờ môi của mình xuống vùng cổ người yêu, vừa rịt chặt cơ thể luôn sực mùi hương quyến rũ đến chết người - thứ hương thơm khiến cô mê mẩn đã một thời gian dài. Cả hai dần ngả hẳn người ra sofa. Trần Kha lần mò vén chiếc váy ngủ lên cao, đến hông Miên Tú, cao nữa, và cuối cùng mạnh bạo lột tung ra khỏi người cô, để lộ ra cơ thể trắng nõn nà khiến Trần Kha trong trạng thái say mê còn phải khựng lại ngẩn ngơ đến vài giây. Mái tóc đen nhánh của Miên Tú bung xõa, càng làm nổi bật từng đường cong trắng ngần. Miên Tú xấu hổ đưa hai tay lên che mặt - như cô vẫn làm khi bị người chồng thô bạo lột sạch áo quần sau mỗi cơn say. Một sự so sánh nghe chừng chua chát quá!

Trần Kha nhìn thấy dáng vẻ của người yêu thì bật cười, một thoáng suy nghĩ rồi đứng dậy tắt điện phòng khách khiến cả gian phòng như được buông một tấm rèm mỏng, chỉ còn ánh sáng nhờ nhờ của đèn đường hắt vào qua những ô kính cửa sổ. Trần Kha nghĩ lần đầu của Miên Tú, không nên quá lộ liễu dưới ánh đèn điện sáng trưng như vậy!

Miên Tú hốt hoảng vì không gian tối mịt bao trùm; hình ảnh Hoàng Phong như con thú lao đến trong bóng đêm, mặc sức giày vò cô không chút tiếc thương lại ùa về. Cơ thể Miên Tú bắt đầu co lại và gồng cứng, hai tay vẫn bưng kín mặt, che đậy gương mặt với đôi mắt nhắm nghiền khổ sở.

Trần Kha nhanh tay tháo áo ngực của Miên Tú, trong ánh sáng mờ mờ đục đục, cô vẫn nhận thấy một bờ ngực căng tròn, trắng mịn, mơn mởn. Vóc người Miên Tú vốn nhỏ nhắn, lại hơi gầy, Trần Kha không ngờ cô lại có một khuôn ngực đẹp đến thế. Trần Kha không chờ đợi thêm, khẽ cúi xuống, hôn lên tạo vật mềm mịn ấy, đôi môi càng lúc càng bạo dạn, một tay mân mê, vuốt ve bên còn lại.

Miên Tú một lần nữa cố gắng tự dụ dỗ bản thân - “Trần Kha là người mình yêu, đây là chuyện hiển nhiên và cần thiết”. Nghệ thuật được tạo ra từ những xúc cảm ở trái tim là nghệ thuật chân chính, thế thì, tình dục cũng thế chứ nhỉ, mọi thứ đang đẹp đẽ đến thế cơ mà, mọi thứ đang hoàn toàn xuất phát từ yêu thương cơ mà?! Nhưng những câu nói chán chường của Hoàng Phong từ cấp độ nhẹ nhàng đến hung bạo cứ dội lại trong đầu cô - “Em không thể thả lỏng một chút sao?”, “Cô chán ghét tôi đến mức không thể một lần hợp tác à?”… Miên Tú liên tục lẩm nhẩm trong đầu hai từ “thả lỏng” và “hợp tác”, cô lo sợ rằng Trần Kha cũng sẽ có cảm giác cô đang chán ghét và tránh né mình. Nên thả lỏng và nên hợp tác! Phải thả lỏng và phải hợp tác!

Miên Tú thôi che mặt, vòng tay ôm lấy cổ Trần Kha lúc này đang đè hẳn một nửa lên người cô, đôi môi dần di chuyển từ vùng eo thon gọn xuống dưới. Hai tay Trần Kha chạm phải mảnh vải che chắn cuối cùng trên cơ thể Miên Tú, ngẩng mặt nhìn người yêu như chờ đợi một sự đồng thuận. Dưới ánh sáng lờ nhờ không đủ tỏ, nhưng Miên Tú vẫn có thể bắt gặp ánh mắt đang hừng hực lửa tình, đục ngầu và có phần dại đi của Trần Kha, bối rối quay mặt đi nơi khác, không nỡ từ chối, nhưng cũng không đủ khát khao để gật đầu.

Toàn thân Trần Kha nóng rực, mảnh vải nhỏ cuối cùng cũng được cởi ra, cô càng ngây dại, cổ họng khô ran. Trần Kha quỳ một chân xuống sàn, cố gắng thật chậm rãi tách mở hai đùi Miên Tú, hôn lên vùng đùi, men theo đó, lần sâu vào nơi nhạy cảm của người yêu - thứ mà cả xã hội này cho rằng chỉ đơn thuần là một bộ phận để thỏa mãn nhu cầu tình dục của con người, nhưng với Trần Kha, đấy là nơi thiêng liêng nhất mà cô muốn dành trọn cả sự yêu thương, trân trọng của mình. Hơi thở Trần Kha càng lúc càng dồn dập, cô hôn càng sâu và dùng lưỡi nhẹ nhàng - nhưng liên tục khuấy đảo. Cổ họng thoát ra tiếng rên khe khẽ như không còn có thể kìm nén được. Tiếng gió rít ngoài cửa một lần nữa khiến Miên Tú rùng mình, nhưng lại làm cơ thể đang hừng hực của Trần Kha thăng hoa.

Đầu óc Miên Tú bắt đầu hoảng loạn hơn, cô vốn dĩ đang cố thả lỏng, nhưng cả người lại càng cứng đờ, cảm giác sợ hãi quen thuộc một lần nữa ập đến, mạnh mẽ và dữ dội hơn. Mỗi một thao tác của Trần Kha, là một lần Miên Tú rùng mình, co quắp người lại, ruột gan trộn trạo, nôn nao…

Gần quá nửa đêm, Trần Kha nằm dài người bên cạnh Miên Tú trên sofa. Cô nhắm nhẹ đôi mắt, thả lỏng từng thớ thịt trên cơ thể. Miên Tú khẽ ngọ nguậy trong lòng Trần Kha, ngồi dậy với lấy chiếc váy ngủ, lê từng bước chân mỏi mệt vào nhà tắm - đây thật sự là một sự mệt mỏi hữu cơ, đến với cô bởi những cơn run giật vì sợ, vì đau đớn, vì tủi nhục và cả vì cảm giác hối lỗi khi nghĩ về Trần Kha. Ngước mặt lên phía vòi sen, Miên Tú liên tục xả nước lên người như muốn xóa đi dấu vết mà cô cảm thấy nhơ nhớp trên cơ thể.

Sau một khoảng thừ người, Trần Kha đứng dậy, thu dọn qua loa đồ đạc và về phòng ngủ, buông người xuống chiếc giường êm ái. Miên Tú đã vào nhà tắm được một lúc, Trần Kha tự hỏi có phải do Miên Tú không khỏe trong người hay vì là lần đầu của cô ấy nên mới có những phản ứng không thoải mái? Những rạo rực trước cơ thể quyến rũ của người yêu và dư âm của cuộc yêu đã lụi tàn hẳn trong cô, nhường chỗ cho cảm giác bồn chồn, lo lắng ngự trị. Hình như, ngay lúc này đây, khi nghe tiếng nấc đang kiềm lại từ phòng tắm vọng ra, hình dung lại phản ứng của Miên Tú trước đó, Trần Kha mới hiểu, có lẽ, mọi sự không như cô đã tưởng; và như thế cũng có nghĩa, cô đã không thật sự hiểu hết cảm xúc của người yêu.

Ngoài kia, người người nô nức đón thời khắc chuyển giao của năm… Nhưng rồi những ồn ào ấy chìm dần theo tiếng nước xối xuống vẫn không chịu ngừng.

*

Nhịp sống những ngày cận Tết có phần hối hả. Khu chợ gần nơi Trần Kha và Miên Tú sống cũng trở nên nhộn nhịp, tấp nập và đông vui hơn hẳn. Vừa ra khỏi chợ, Miên Tú nhìn giỏ đồ trong tay, nhẩm tính xem có mua sót thứ gì - trứng, cá, cải xanh…

Một bàn tay đập lên vai Miên Tú, cô giật mình quay người lại. Trước mặt cô là một người đàn ông trung niên với chiếc áo khoác da đen láng cóng. Cặp kính đen che đôi mắt, để lộ một nửa khuôn mặt trông rất bặm trợn. Miên Tú giật bắn người, theo quán tính lùi vội ra sau. Là ai? Họ tiếp cận cô ngay nơi công cộng này sao? Họ thật sự muốn gì và sẽ làm gì? Những câu hỏi bật nhanh đến độ khiến Miên Tú lắp bắp.

- Ông… ông… muốn gì?

- Xin lỗi cô, cho tôi hỏi ra đường lớn đi hướng nào? - Người đàn ông cất giọng khàn khàn và có phần lúng túng vì nhận ra mình đã làm cô gái trẻ giật mình hoảng sợ.

- …

- Cô ơi?!

- Ờ… Dạ… dạ… chú đi một đoạn, rẽ trái rồi đi thẳng khoảng bảy trăm mét nữa là tới đường lớn.

Miên Tú trả lời thật nhanh rồi không để người đàn ông kịp nói lời cảm ơn, vội vàng đi như chạy, mong mau chóng về nhà. Những người áo đen lạ mặt luôn gợi lại mảng ký ức xám xịt, kinh hoàng mang mùi lo sợ vốn đã đeo bám Miên Tú quá lâu. Lẽ nào họ lại một lần nữa phát hiện ra tung tích của cô và một mực muốn truy đuổi tới cùng?

*

- Miên Tú, em có thấy mấy hôm nay, có mấy người đàn ông mặc đồ đen hay lảng vảng quanh tiệm mình không?

- Thiệt hả chị? - Giọng Miên Tú lộ rõ vẻ hốt hoảng.

- Em không thấy hả? Mới ngang qua nữa nè, chị vừa quay ra thấy tức thì đó.

- …

- Chị để ý hai ngày nay rồi. Chẳng biết làm gì?

-...

Những lời nói của Nhã Đồng khiến Miên Tú ruột gan bồn chồn, đứng ngồi không yên khi nghĩ đến đoạn đường về nhà. Cô đi tới đi lui trong tiệm, hai bàn tay xoắn lấy nhau, gương mặt bàng hoàng khó tả. Sau một thoáng ngập ngừng, cô rút điện thoại ra, gọi cho Trần Kha.

- Kha về chưa? Qua đón em được không?

- Ok em, mười lăm phút nữa Kha có mặt!

- Dạ!

*

Trần Kha vừa bước vào cổng thì chuông điện thoại reo. Cô nhanh tay bắt máy, giọng chậm rãi, từ tốn nhưng đầy uy lực.

- Tôi nghe!

- Việc cô nhờ hôm trước, đã có kết quả. Tôi sẽ gửi mail cho cô. - Đầu dây bên kia là một giọng nhã nhặn.

- Okay! Cảm ơn anh!

Trần Kha tắt điện thoại, rảo bước qua khoảng sân nhỏ vào nhà, trong lòng có niềm háo hức nhẹ khi nghĩ đến chuyện sắp được hiểu hơn về người yêu. Miên Tú đang làm cơm trong bếp, có vẻ như khâu chế biến đã xong vì Trần Kha thấy cô đang cắt hành cho vào nồi canh nóng hôi hổi. Trần Kha nhẹ nhàng tiến lại, ôm lấy Miên Tú từ phía sau. Miên Tú giật bắn người, con dao thái xượt qua tay cô một đường, máu ứa ra ri rỉ. Cả Trần Kha và Miên Tú đều hốt hoảng. Miên Tú lúng túng cho tay vào vòi rửa, nước mắt trào ra ướt nhòe cả má, trong khi Trần Kha vội vàng chạy lại tủ thuốc gia đình lấy bông băng.

- Xin lỗi! Kha làm em giật mình à?

Trần Kha vừa dịu dàng dán miếng băng cá nhân vào tay người yêu vừa cất giọng áy náy. Lòng cô có chút hoảng loạn khi thấy Miên Tú khóc chỉ vì đứt tay.

- Em không sao! - Miên Tú vẫn thút thít.

- Không sao mà sao em khóc? Em đau lắm phải không? - Trần Kha lo lắng.

- …

- Thôi nè, đừng khóc nữa. Có Kha đây mà! Không sao, không sao hết! - Trần Kha kiên nhẫn dỗ dành. - Nín đi em, Kha thương mà!

- Rồi, khóc… xấu hoắc luôn rồi! - Miên Tú vừa nói vừa đưa tay quẹt nước mắt.

Trần Kha bật cười trước điệu bộ đáng yêu của Miên Tú, cô hôn nhẹ lên bàn tay vừa bị đứt của người yêu, ánh mắt trìu mến. Miên Tú sà vào lòng Trần Kha, cảm thấy mệt mỏi vì những lo lắng cô đang phải đối diện, nhưng lại không dám thổ lộ ra dù chỉ một chút vì như thế sẽ khiến Trần Kha lo lắng. Trần Kha cúi xuống, tìm môi Miên Tú, trao một nụ hôn dịu dàng nhưng không kém phần nóng bỏng. Trần Kha ép Miên Tú vào lưng chiếc ghế của bàn ăn, bàn tay lại vuốt ve đường cong và có ý luồn vào trong áo. Đôi mắt Miên Tú đang nhắm lại bỗng mở to, sợ hãi, cơ thể cô như có luồng điện chạy dọc, toàn thân co lại khổ sở.

- Thức ăn sắp nguội rồi, em dọn cơm đã. Em hơi đói!

Miên Tú vừa đẩy Trần Kha ra vừa cúi người né sang một bên, quay lại tiếp tục cắt nốt mấy cọng hành dang dở. Trần Kha hụt hẫng trước thái độ của Miên Tú, bàn tay muốn với theo nhưng rồi dừng lại. Cô đi vào nhà tắm với tâm trạng băn khoăn trước thái độ lạ lùng của Miên Tú, không tránh khỏi cảm giác tổn thương. Nhớ lại lần ân ái của họ từ tháng trước, Miên Tú rõ ràng cũng có sự không thoải mái như vậy. Hôm nay, Miên Tú lại không khỏe ư?!

*

Lễ tình nhân, Miên Tú tranh thủ về sớm sau khi đã chọn được món quà ưng ý nhất cho Trần Kha - kết quả của cả một buổi loay hoay cân nhắc, cầm lên bỏ xuống. Cả ngày tất bật nhưng Miên Tú cảm thấy rất vui khi cảm nhận được sự hài lòng của khách hàng lúc họ ra về với một món quà ý nghĩa dành tặng người yêu; mà hình như vậy khiến cô cảm thấy khó lựa chọn quà ưng ý cho chính người yêu của mình. Không khí vừa rộn rã vừa ấm áp của tình yêu ngập tràn phố phường, phảng phất trên nét mặt các chàng trai cô gái khiến Miên Tú chỉ muốn được về nhà ngay, được sà vào vòng tay ấm áp và vững chãi của Trần Kha. À mà, hình như đây là lần đầu tiên trong đời, cô để ý đến ngày lễ tình nhân.

Trần Kha có mặt ở nhà từ sớm, cố gắng về trước cả Miên Tú để chuẩn bị cho người yêu một bữa tối thật thịnh soạn. Những món mà Miên Tú thích nhất, nào bò bít tết, xúp cua… được bài trí hấp dẫn, còn có sẵn một đĩa trái cây tươi ngon và socola trong tủ lạnh.

Dưới ánh nến lung linh và giai điệu nhẹ nhàng, du dương của bản nhạc không lời “Beautiful in white”, họ đã có một bữa tối lãng mạn, vô cùng ấm áp và hạnh phúc. Miên Tú quàng chiếc khăn len mình đặc biệt chọn cho Trần Kha, say sưa ngắm gương mặt cá tính, ngạo nghễ nhưng không kém phần điềm đạm của người yêu. Nụ cười tươi của Trần Kha còn khiến Miên Tú say hơn cả những ly rượu vang kia. Cô ôm lấy cổ Trần Kha, tinh nghịch hôn lên mắt, lên đôi môi còn vương mùi rượu. Nụ hôn nồng cháy theo bước chân gấp gáp của họ từ gian bếp, qua phòng khách, vào phòng ngủ. Dưới ánh sáng yếu ớt, leo lét của giá nến ngoài bàn ăn tạt vào, Miên Tú nhìn bóng Trần Kha phủ xuống trên mình, im lặng chờ đợi. Trần Kha vẫn dịu dàng, nhưng thoăn thoắt kéo khóa chiếc váy dài nền nã trên người Miên Tú xuống, thành thạo cởi bỏ nội y, vuốt ve cơ thể mềm mại rồi dùng tay, mạnh dạn tiến thẳng vào nơi sâu kín nhất…

*

Hoàng Phong càng lúc càng mạnh bạo, đã không còn suy nghĩ sẽ nhẹ nhàng chờ đợi Miên Tú sẵn sàng nữa. Đó không phải là hôn, mà là cắn rít, không chút e dè để lại hàng loạt dấu vết thô bạo ở mọi nơi trên cơ thể cô. Lưỡi anh như một cơn sóng dữ từng đợt ập vào nơi nhạy cảm ấy, kèm theo tiếng rên như tiếng gió thét gào, khiến cô rợn người, ghê sợ. Miên Tú ra sức túm lấy tóc Hoàng Phong, đẩy ra, nhưng không tác dụng. Tiếp đến là hai ngón tay trườn dài sực mùi dục vọng, mặc sức quấy phá mà không hề quan tâm đến sự đau đớn của cô. Miên Tú cảm giác cơ thể như đang bị xé toạc. Những giọt nước mắt đầm đìa trên mặt người vợ xinh đẹp không khiến Hoàng Phong mảy may động lòng, mà thật ra, anh vốn dĩ đã không muốn để ý đến, bởi nếu càng để ý chỉ càng làm anh mất hứng như mọi lần. Miên Tú như con mèo nhỏ tội nghiệp vừa ướt sũng sau trận mưa đêm. Cô không còn chút sức lực nào nhưng vẫn kinh khiếp đến tột độ khi Hoàng Phong vật người cô dậy, ấn đầu cô vào bộ phận sinh dục của anh, ý muốn cô phải đáp trả bằng những thao tác tương tự.



- A… a… a…!

Trần Kha giật mình bởi tiếng la thất thanh của Miên Tú. Chợt khựng lại, ngẩng mặt nhìn người yêu đang dùng tay che kín mặt. Trần Kha hốt hoảng.

- Kha làm em đau hả?

Miên Tú không trả lời, chỉ im lặng lắc đầu, thổn thức, một giọt nước mắt đã kịp trào khỏi khóe mi, lăn xuống. Cô đẩy Trần Kha sang một bên, bật người dậy, lảo đảo bước nhanh vào phòng tắm. Tiếng nước ầm ào xối, như xoáy thẳng vào một vết thương không bao giờ có thể lành lại được, và dội sâu vào cảm xúc của người đang lặng im ngồi ngoài lắng nghe. Tai Miên Tú lùng bùng, cả người rợn cảm giác kinh tởm. Miên Tú tự hỏi tại sao cái cảm giác ghê sợ đó cứ vây lấy cô dù biết rõ người đang mặn nồng với mình là Trần Kha chứ không phải ai khác? Nếu chuyện chăn gối với chồng là điều tồi tệ vì không có tình yêu thì tại sao đứng trước tình yêu thật sự, cháy bỏng mình dành cho Trần Kha, cô cũng hoàn toàn không có xúc cảm rung động và khao khát? Lần đầu tiên có thể tạm chấp nhận vì sức khỏe và tâm lý chưa sẵn sàng, nhưng còn lần này thì sao? Ghê rợn, muốn tránh né, hoang mang trước cảm giác của chính mình, day dứt… là tất cả cảm xúc của Miên Tú lúc này. “Lẽ nào mình thật sự không thể, kể cả với nữ - lại là người mình yêu?” Bàn tay không còn ra sức chà rửa những vết hôn vương trên người, cô bưng mặt nức nở, khụy vào tường. Nghĩ đến Trần Kha lúc này đang bị bỏ mặc trong căn phòng mà mới đây thôi còn tràn ngập hạnh phúc, cô thấy lòng nhói đau, bất lực! Có thể nào, con người ta bị vắt kiệt sức chỉ bởi cảm xúc của chính mình?

Trần Kha không ngủ được, sau khi liên tục nói lời xin lỗi và tìm cách vỗ về, an ủi mà Miên Tú vẫn không chịu cho cô biết là có chuyện gì, chỉ một mực bảo rằng không sao và muốn ngủ sớm. Còn lại một mình, Trần Kha trằn trọc cả đêm, hai mắt trừng trừng nhìn xoáy vào màn đêm sâu thẳm, gác tay lên trán suy nghĩ về những việc vừa xảy ra. Miên Tú quay mặt sang bên kia, có lẽ đã say ngủ, cô muốn vòng tay ôm người yêu nhưng nửa chừng lại thôi. Trần Kha không biết chuyện gì đã xảy ra, cũng như không biết được rằng Miên Tú cũng đang thao thức và đau khổ tột cùng - thật khó khăn để giữ cả tấm lưng không rung lên theo nhịp nước mắt.

Trần Kha chỉ cảm thấy mình đang bị bủa vây bởi hàng trăm câu hỏi, tại sao Miên Tú lại có những phản ứng như vậy? Cô đã quá thô bạo làm Miên Tú đau sao? Nghĩ đến đó, Trần Kha thấy day dứt, bức bối trong lòng vì mình không tốt, đã để những ham muốn lấn át tình yêu thương, sự trân trọng mà cô muốn dành cho người yêu một cách trọn vẹn. Nhưng, nếu là như vậy, Miên Tú vẫn có thể thẳng thắn với cô mà? Miên Tú đang có chuyện gì không vui? Nhưng chẳng phải bữa tối đã diễn ra rất hạnh phúc và vui vẻ đó sao? Hay là Miên Tú không yêu cô đủ nhiều để đón nhận chuyện đó? Hay là trong lòng Miên Tú, cô vốn không phải là người duy nhất? Không phải! Trần Kha vội lắc mạnh đầu, xua đi những ý nghĩ mà cô biết mình không nên nghĩ, bởi cứ đuổi theo thì đích đến chỉ là đau khổ cho cả hai mà thôi. Cô cố nén tiếng thở dài, dỗ mình đi vào giấc ngủ muộn màng và đầy ưu tư.

*

Chủ nhật hiếm hoi không phải đi làm, Miên Tú lười biếng muốn ngủ nướng thêm chút nữa thì bị đánh thức bởi tiếng “xoảng” từ bếp vọng ra. Cô bật dậy, chạy vội vào bếp thì thấy Trần Kha đang luống cuống thu dọn những mảnh vỡ của chiếc ly thủy tinh. Thấy cô, Trần Kha quay lại, giải thích.

- Kha định pha nước cam cho em.

Trên bếp là chảo trứng ốp la đã bắt đầu có mùi khét. Trần Kha vội vàng đứng dậy tắt bếp, nhưng không kịp nữa rồi, lớp trứng phía dưới vừa được Trần Kha lật lên, lộ ra từng mảng cháy lớn, đen sì.

- Thôi, mình ra ngoài ăn đi em! - Trần Kha lúng túng khi biết Miên Tú đang ngạc nhiên trước dáng vẻ vụng về hiếm thấy của mình.

- Để em làm lại cái khác, nhanh mà!

- Đi ăn rồi ghé Tử Du luôn, cũng lâu rồi mình không qua nó!

Trần Kha nói luôn dự định của mình cho ngày hôm nay, vì thời gian gần đây cô thấy tâm trạng Miên Tú có phần không ổn, cô muốn cùng người yêu có những phút thư giãn, thảnh thơi. Có vẻ như, không gian yêu đương của hai người đôi khi sẽ là nơi giam nhốt nhiều thứ, nếu chúng ta không tìm thấy cách để cả hai có thể cùng nhau thăng hoa…

Miên Tú lừng khừng trước lời đề nghị đó. Từ khi có cảm giác bị theo dõi, cô hạn chế ra đường, trừ những khi đi làm, đi chợ, còn lại luôn nhốt mình trong nhà mới thấy yên tâm. Nhưng cô lại cảm thấy thời gian qua đã để cảm xúc của mình ảnh hưởng đến Trần Kha, không ít lần làm Trần Kha thất vọng, nhất là trong lần gần gũi vừa rồi. Cô ngập ngừng một chút, rồi nhanh chóng gật đầu.

- Dạ, đợi em thay đồ rồi mình đi!

*

Sáng Chủ nhật, tiệm cà phê Mèo khá đông khách, nhưng đa số đều là khách quen. Trần Kha theo thói quen vào quầy tự pha trà cho cô và Miên Tú. Tử Du đang bận tiếp chuyện vài người khách ở gian trong, để mặc cho Trần Kha tự biên tự diễn theo ý mình. Miên Tú vẫn ngồi ở vị trí quen thuộc, cúi đầu đọc quyển sách mang theo, khẽ lắc lư theo giai điệu vui tươi của bài hát đang phát. Cửa mở, khách vào là một cô gái với khuôn mặt được trang điểm sắc nét, mái tóc dài buộc cao cá tính, bộ váy đen bó sát người tôn lên thân hình nóng bỏng trên đôi guốc cao. Cả người cô tỏa ra sức hút lạ thường khiến Miên Tú đang tập trung đọc sách vẫn bị chi phối, ngẩng đầu nhìn say mê. Cô gái trẻ đảo mắt một vòng, dừng lại ở quầy pha chế, khóe môi dần cong lên ẩn hiện nụ cười mang nhiều hàm ý thật sự khó đoán. Cô đi thẳng đến quầy pha chế - nơi Trần Kha vẫn đang loay hoay pha đồ uống và không để ý sự gì xung quanh - tựa người vào quầy, hai tay khoanh trước ngực, nhìn thẳng vào Trần Kha, cất cao giọng.

- Một cà phê đen, không đường, không đá!

Trần Kha giật mình khi nghe giọng nói quen thuộc, ngước mắt lên, sững người và bất động khi trước mặt mình là khuôn mặt với nét xinh đẹp kiêu sa dù đã lâu cô không còn thấy. Cô gái trẻ nháy mắt, ý cười càng khó hiểu. Cô õng ẹo buông lời chọc ghẹo.

- Lâu quá không gặp! Đại luật sư không phải đã quên em rồi chứ?!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.