Tiêu Khiển Hóa Yêu

Chương 104: Đường Hầm Xuyên Núi




Cửa tiệm bán thức ăn trong Bảo Trụ Vương Thành, nhóm người Văn Phác Chân, Chu Tĩnh Nhi không hề hay biết rằng họ vừa kích động một đám sát thủ của Hắc Sát Thiên Mạc.

Lúc này đây, họ nhìn thấy bốn người bước vào bên trong cửa tiệm, người đi đầu là một người đàn ông trung niên, ánh mắt có thần nhưng lại mang dáng vẻ vội vàng, ba người còn lại lần lượt là một người đàn ông trẻ tuổi cùng với hai cô gái tuổi tầm hơn hai mươi, một cô gái đi trước, một cô gái đi sau chứng tỏ hai người họ là một chủ, một tớ.

“Thật ngại quá, thứ lỗi cho chúng tôi không thể tiếp đón từ xa!” Người đàn ông trung niên dẫn đầu cười nói với Văn Phác Chân.

Văn Phác Chân quay đầu nhìn sang và nhận ra ngay thân phận của mấy người này, ông ta liền đứng lên rồi chắp tay đáp:

“Chào Bảo Trụ An Vương, Bảo Trụ Kim Vương cùng Như Kiều Công Chúa!” 

“Đó là những người đứng đầu Bảo Trụ Vương Triều!” Mọi người nhìn thấy hành động của Văn Phác Chân, dù nội tâm đang cảm thấy bất ngờ nhưng cũng đứng lên để chào hỏi, không mất phần lễ độ đối với chủ nhà của Bảo Trụ Vương Triều.

“Như Kiều, con qua đây chào hỏi ngài Phác Chân và những người đến từ Giáo Đình này đi.” Bảo Trụ An Vương nhẹ nhàng nói với Bảo Trụ Như Kiều.

“Như Kiều kính chào các vị tiền bối.” Bảo Trụ Như Kiều liền hơi khom người chào hỏi, một động tác chào hỏi của Hoàng Thất, cô còn cố ý nhìn xung quanh, dường như Bảo Trụ Như Kiều đang tìm kiếm một hình bóng nào đó, nhưng đáng tiếc là cô không thấy người đó ở đây.

“Tốt rồi, đừng có quá khách sáo như vậy.” Văn Phác Chân cười lắc đầu.

“Không thể được, các vị chính là người đến từ Giáo Đình, chúng tôi thân là Hoàng Thất thì phải tiếp đãi mọi người chu đáo chứ!” Bảo Trụ An Vương lắc đầu nói với vẻ mặt nghiêm nghị, ông ta còn quay sang ra lệnh cho Bảo Trụ Kim Vương.

“Hãy cho người chuẩn bị nơi nghỉ ngơi cho các vị tiền bối và một bàn tiệc thịnh soạn!”

“Vâng!” Bảo Trụ Kim Vương gật đầu trả lời.

“Chúng tôi vừa mới ăn xong…” Văn Phác Chân lại tiếp tục lắc đầu nói.

“Mọi người không cần từ chối vội, chúng ta có thể vừa trò chuyện vừa thưởng thức rượu gia truyền của Bảo Trụ Vương Triều!” Bảo Trụ An Vương nhiệt tình cắt ngang lời nói của Văn Phác Chân.

Nhìn thấy vẻ mặt chân thành, đối xử với khách đến từ xa một cách tận tâm, Văn Phác Chân và mọi người cũng không nỡ từ chối nữa, thế là Văn Phác Chân đành phải gật đầu:

“Vậy thì làm phiền các vị rồi!”

“Không phiền, không phiền!” Bảo Trụ An Vương cười hăng hái.

“Nói đi thì phải nói lại, các vị còn giúp chúng tôi giải quyết một phiền phức nữa kìa!”

“Cảm ơn ông đã giúp đỡ chúng tôi đánh đuổi bọn sát thủ của Hắc Sát Thiên Mạc!” 

Văn Phác Chân và những người khác nghe vậy, bọn họ liền biết Bảo Trụ An Vương nhầm lẫn, mà cũng có lý do cả, cảnh giới của Văn Phác Chân đã đến Tứ Dương kỳ, dư sức đánh bại sát thủ Tam Dương kỳ của Hắc Sát Thiên Mạc mà không cần ra mặt.

Nhưng tính tình của Văn Phác Chân lại không cho phép ông ta đoạt lấy công lao của Chu Tĩnh Nhi, ông ta lên tiếng giải thích một phen:

“An Vương đã nhầm rồi, người đánh đuổi sát thủ đó không phải là tôi, mà là đệ tử của tôi, Chu Tĩnh Nhi.”

Văn Phác Chân đưa một tay về phía Chu Tĩnh Nhi để giới thiệu, còn Chu Tĩnh Nhi, Trần Nghiên Trúc và Võ Gia Hân thì đang chọc phá Đa Bảo Tặc Miêu làm nó kêu meo meo không dứt, tiếng cười trong trẻo vang lên cửa tiệm, ba người hoàn toàn không nhìn vào Bảo Trụ An Vương.

Văn Phác Chân vội vàng ho khan một tiếng rồi nghiêm giọng nói:

“Tĩnh Nhi, con hãy qua chào chào hỏi Bảo Trụ An Vương.”

Chu Tĩnh Nhi nghe thấy mệnh lệnh của vị sư phụ đáng kính, cô không thể không làm theo, thế là Chu Tĩnh Nhi đến gần bốn người Bảo Trụ An Vương với vẻ mặt không tình nguyện cho lắm, giọng nói hời hợt:

“Chào các vị Hoàng Tộc của Bảo Trụ Vương Triều!”

Bảo Trụ An Vương liền gật đầu, cười hì hì, ông ta còn xoa tay nữa:

“Thì ra đây là người đã đánh bại sát thủ tàn nhẫn đó, quả là kỳ tài ngút trời, chẳng hay cô đã có người trong mộng chưa?”

“Hử?” Chu Tĩnh Nhi vừa định quay đầu, bỗng nhiên cô trừng mắt lên nhìn vào Bảo Trụ Kim Vương.

“Thôi xong!” Đây là tiếng lòng của mấy chục tu sĩ đi theo Văn Phác Chân, bọn họ có thể đoán ra chuyện gì sắp sửa diễn ra tiếp theo, lời nói của Bảo Trụ An Vương giống hệt như lời của mấy tên côn đồ đầu đường xó chợ thường hay chọc ghẹo con gái nhà lành, vẻ mặt lại còn đáng ghét, y như người xấu như vậy, ai mà chịu đựng cho nổi chứ?

Văn Phác Chân cũng cảm thấy không ổn, ông thừa biết Chu Tĩnh Nhi là một cô gái trẻ tuổi, không có suy nghĩ nhiều trước khi hành động, lại ham chơi và thích gì làm đó.

Nhưng mọi thứ đã quá muộn màng để Văn Phác Chân cản Chu Tĩnh Nhi lại, chỉ thấy Chu Tĩnh Nhi nghiêng đầu nói với Trần Nghiên Trúc:

“Nghiên Trúc, không phải em muốn đánh người xấu sao?”

“Người xấu? Ở đây có người xấu hả chị Tĩnh Nhi?” Trần Nghiên Trúc ngẩng đầu hỏi với vẻ mặt ngây thơ.

“Tất nhiên, ở trong đây, ai giống người xấu nhất?” Chu Tĩnh Nhi gật đầu đáp rồi hỏi với giọng nói nghiêm túc.

Trần Nghiên Trúc nhìn xung quanh một vòng, sau đó cô bé còn đưa một tay lên trán để suy nghĩ, giây lát sau, Trần Nghiên Trúc gật gù một vài cái rồi chỉ thẳng vào Bảo Trụ An Vương:

“Chính là ông ấy rồi, chị Tĩnh Nhi thường nói người xấu thích bắt chuyện, lại còn hay cười gian mãnh, chắc chắn Nghiên Trúc không sai được!”

Giọng nói ngây thờ, hồn nhiên vô tà của Trần Nghiên Trúc không khác nào một lưỡi dao sắc bén nhất của thế gian găm vào trái tim bé bỏng tràn đầy nhiệt huyết của Bảo Trụ An Vương, dù cho có trăm ngàn lời nói để phản bác nhưng An Vương vẫn không thốt ra thành tiếng, gương mặt bị ngưng đọng lại luôn rồi.

“Tốt lắm!” Chu Tĩnh Nhi gật đầu khen ngợi.

“Đối với người xấu, chúng ta cần phải làm gì?”

“Tất nhiên là đánh bại người xấu rồi giao cho anh Thanh Vũ, để anh Thanh Vũ bắt người xấu bỏ vào ngục giam!” Trần Nghiên Trúc chân thành nói, ánh mắt long lanh nhìn vào Bảo Trụ An Vương như thể một cô gái chính nghĩa đang muốn đánh bại gian tà ở ngay trước mặt.

“Đúng vậy, người xấu phải bị đánh!” Chu Tĩnh Nhi hùng hổ nói ra trong khi nhìn thẳng vào Bảo Trụ An Vương.

Bảo Trụ An Vương cười khan một cái, ông ta không biết nên làm gì, dù sao Chu Tĩnh Nhi hay Trần Nghiên Trúc đều là các cô gái bé bỏng, ông không nỡ làm bọn họ bị thương, nên An Vương chuẩn bị phòng ngự, mặc cho hai người muốn làm gì thì làm, trẻ con mà, chơi một chút rồi sẽ chán mà thôi.

Đáng tiếc, những người khác lại không nghĩ như vậy, nhất là các tu sĩ cao tuổi đi theo Văn Phác Chân đều chuẩn bị che mặt, không dám nhìn, bọn họ cũng từng ngông cuồng, ỷ già lên mặt, ỷ tu luyện mấy trăm năm nên khinh thường người trẻ tuổi, kết quả thì…

Ầm! Ầm!!

Tiếng động kỳ lạ vang lên trong cửa tiệm bán đồ ăn, ngay cả ông chủ của cửa tiệm cũng phải trố mắt ngoác mồm, ông ta nhìn thấy cô gái trẻ tuổi bỗng nhiên đánh tới người đứng đầu của Bảo Trụ Vương Triều, Bảo Trụ An Vương.

Còn Bảo Trụ An Vương vẫn thong dong, bày ra một cái thuẫn linh lực để phòng vệ, nhưng nào ngờ nắm đấm của Chu Tĩnh Nhi đánh nổ cái thuẫn linh lực, đẩy Bảo Trụ An Vương bay ra ngoài đường.

“Đánh người xấu! Đánh người xấu!” Trần Nghiên Trúc dùng giọng nói trẻ con hét lên trong khi chạy ra ngoài đường cùng với Chu Tĩnh Nhi, Trần Nghiên Trúc còn giơ hai nắm tay nhỏ tới định tấn công Bảo Trụ An Vương.

Bảo Trụ An Vương đang hoa mắt, chóng mặt vì đòn đánh trời giáng trước đó, ông ta nhìn thấy cô bé trẻ con đánh tới, lần này thì Bảo Trụ An Vương cảm thấy an toàn hơn nhiều, nhưng không hiểu tại sao khi Bảo Trụ An Vương vừa đứng lên thì có một sức mạnh vô hình đẩy tới từ đằng sau làm ông ta ngã chổng mông.

“Meow!” Một con mèo trắng nào đó vừa rút móng vuốt về từ hư không, vẻ mặt gian xảo, nụ cười đáng bị đánh.

Sau cùng, dưới sự tấn công chính nghĩa của Trần Nghiên Trúc, Bảo Trụ An Vương đầu hàng, nằm yên một chỗ mặc cho Trần Nghiên Trúc cưỡi trên người của ông.

“Nghiên Trúc đã đánh bại người xấu!” Chu Tĩnh Nhi vỗ tay khen ngợi.

Mặt của Trần Nghiên Trúc đỏ lên nhưng không che dấu được sự phấn kích trong lòng:

“Người xấu, sau này ông đừng làm người xấu nữa nha!” Trần Nghiên Trúc nói với vẻ mặt thiện lương, hồn nhiên trong sáng.

“Được, được, sau này ta không làm người xấu nữa!” Bảo Trụ An Vương cười khổ một tiếng rồi gật đầu.

Cũng may Văn Phác Chân kịp thời dùng linh lực che dấu cảnh vật của nơi này, nếu không người dân của Bảo Trụ Vương Thành đều biết tình cảnh thảm hại của Bảo Trụ An Vương, bị một cô bé nhỏ đánh bại.

Văn Phác Chân nghiêm nghị nói ra:

“Tĩnh Nhi, đừng có nghịch ngợm nữa!”

“An Vương, ông không sao chứ?” Võ Gia Hiệp chạy đến nâng đỡ An Vương đứng lên.

“Không sao, không sao!” Bảo Trụ An Vương cười sảng khoái trong khi lắc đầu, ông cũng biết vừa rồi ông đã buông lời thiếu suy nghĩ làm Chu Tĩnh Nhi hiểu lầm.

Khi không lại hỏi một cô gái có người trong mộng chưa, người hỏi còn là một người đàn ông trung niên, đáng tuổi bậc cha chú, lại còn chẳng quen biết gì, vậy thì chắc chắn người này là người xấu rồi!

“Nghiên Trúc, Gia Hân, chúng ta đi dạo phố thôi!” Chu Tĩnh Nhi dắt tay Nghiên Trúc rồi nói với Võ Gia Hân.

“Được đó!” Võ Gia Hân gật đầu rồi đi theo hai người Chu Tĩnh Nhi, để lại đám người Văn Phác Chân và Bảo Trụ An Vương.

“Hây dà, Bảo Trụ An Vương, không đừng có suy sụp nha, chỉ là bị đánh một trận thôi mà, ai trong chúng tôi chả bị thế?” Một tu sĩ cao tuổi đến gần An Vương rồi thành thật nói với nụ cười tỏa sáng.

“Tôi là Cao Thanh Tú, tu sĩ Tam Dương đỉnh phong.” Cao Thanh Tú tự giới thiệu.

“Ông cũng bị đánh một trận?” Bảo Trụ An Vương vừa nói nhỏ vừa liếc mắt nhìn về phía Chu Tĩnh Nhi.

“Bình thường, bình thường!” Cao Thanh Tú cười hớn hở.

“Thực lực của cô gái đó sao lại mạnh như vậy?” Bảo Trụ An Vương hỏi với vẻ mặt sửng sốt, ông không thể nào quên khoảnh khắc bị đánh bay bởi một nắm đấm của Chu Tĩnh Nhi, thứ sức mạnh cường hoành nhưng lại nhẹ nhàng tựa như mây bay trên trời kia quả thật khiến An Vương không hề có suy nghĩ chống trả, bởi vì chống trả cũng vô ích mà thôi.

“Ông vừa mới đột phá tới Tứ Dương sơ kỳ, bình thường, bình thường, nhìn qua đây một chút, tôi dù là tu sĩ Tứ Dương hậu kỳ cũng bị đánh một trận tơi bời đó nha!” Một tu sĩ cao tuổi khác vui vẻ nói ra, hình như cả đám tu sĩ cao tuổi này đang thoải mái vì An Vương bị đánh một trận thì phải, người trong hoạn nạn, cười lẫn nhau!

Bảo Trụ An Vương cười méo miệng trong khi nhìn vào tu sĩ đó, ông cảm thấy cường độ dao động linh lực của tu sĩ kia cao hơn ông khá nhiều nên biết là lời nói kia là thật.

Bảo Trụ An Vương lại nhìn sang Văn Phác Chân, dường như người sư phụ này đánh không lại đệ tử thì phải.

Văn Phác Chân nhận ra ánh mắt khác thường từ Bảo Trụ An Vương và mọi người, ông ta lên tiếng chuyển sang chủ đề khác:

“Nếu Bảo Trụ An Vương đã có nhã hứng uống rượu, vậy thì chúng ta vừa uống vừa bàn bạc công chuyện kế tiếp đi.”

“Chúng tôi rất vinh hạnh chào đón các vị!” Bảo Trụ An Vương cao giọng nói, ông ta dẫn theo đoàn người tiến vào Vương Cung.



Ở trong một không gian tối tăm nào đó, ánh sáng của Mặt Trời không thể chiếu rọi vào đây, chỉ có ánh nến lập lòe như thể chúng có thể dập tắt bất cứ lúc nào, trong không gian lại có tiếng gió thổi vù vù, giống như tiếng khóc thét đau khổ, nhưng nếu như tập trung nghe thì lại không nghe thấy gì bất thường cả.

Đây là một địa đạo dưới lòng đất, căn phòng tối này chỉ là một phần nhỏ của khu địa đạo khổng lồ này.

“Dị Hồn, tuy rằng nay Tử Vi Châu đã lâm vào loạn lạc, nhưng Thiên Quy Bí Cảnh chuấn bị hiện thế, tai mắt của thế lực các nơi đã dòm ngó về phía đây, chúng ta cần phải nhanh hơn nữa trước khi cường giả của thế lực khác phủ xuống!” Một giọng nói lạnh nhạt bỗng nhiên vang lên giữa căn phòng.

Âm thanh chấn động làm ánh nền lập lòe càng nhanh hơn, phản chiếu ra một bóng hình mờ nhạt ở giữa căn phòng tối, người này chính là Dị Hồn Chân Quân mà thế nhân hay gọi.

“Tô Khắc, thời cơ chưa tới!” Dị Hồn khẽ mở đôi mắt kỳ dị như thể một hố sâu có thể hút lấy linh hồn của con người, giọng nói lãnh tĩnh, không thể hiện cảm xúc gì.

“Chỉ cần một mệnh lệnh của ngươi thì Tử Vi Châu sẽ đại loạn, chiến tranh nổ tung, khi đó Cửu Thi Ma Tông chúng ma mới có thể thừa cơ đoạt lấy tài nguyên!” Tô Khắc nhàn nhạt nói tiếp.

“Thời cơ đó, rốt cuộc chính là gì?” Tô Khắc nói với vẻ mặt không dễ chịu, lúc đầu Tô Khắc cũng không đồng ý với kế hoạch của Dị Hồn nhưng vẫn đành phải làm theo vì muốn thăng tiên trong Cửu Thi Ma Tông.

“Thiên Quy Bí Cảnh!” Dị Hồn nở một nụ cười nhẹ nhàng.

“Thiên Quy Bí Cảnh? Ngươi định làm gì?”

“Không phải các cường giả sẽ phủ xuống đây sao? Nơi này, rất thích hợp trở thành mồ chôn tập thế của bọn họ.” Dị Hồn hờ hững nói.

“Ngươi muốn Cửu Thi Ma Tông trở thành kẻ địch chung của thiên hạ sao?” Tô Khắc biến sắc, giọng nói chứa đựng cảm xúc sợ hãi vì sự điên cuồng của Dị Hồn.

“Đây chính là cơ hội tốt, ngược lại, Cửu Thi Ma Tông nội tình hùng hồn, đừng nói là thiên hạ, dù cho Tiên Nhân giáng xuống cũng sẽ bị bọn họ biến thành một cái Tiên Thi mặc người khác khống chế!” Dị Hồn cười nhạt.

“Ngươi đang khiêu khích giới hạn của Cửu Thi Ma Tông!” Tô Khắc lạnh lùng nói.

“Bên dưới Thiên Quy Bí Cảnh, cũng có Tiên Thi!” Dị Hồn chầm chậm nói ra.

“Thời gian qua lâu như vậy, Tiên Thi cũng đã bị tổn hại, không có giá trị!” Tô Khắc bình tĩnh đáp lời.

“Có thật như thế không?” Dị Hồn khép hờ đôi mắt sắc lạnh.

“Ngươi muốn đánh cược? Nếu như thua thì ngươi sẽ chết không toàn thây!”

“Nếu ta thành công thì sao? Huống hồ, Tô Khắc, ngươi tưởng ta không nhìn ra ngươi chỉ là một phân thân thôi sao?”

“Người có thể chiếm lấy tiên cơ ở Thiên Quy Đảo, không phải là một nhân vật nhỏ!”

“Tiên Thi!” Tô Khắc nghe xong, ông lạnh lùng nhìn vào Dị Hồn, sau đó ông ta lẩm bẩm một tiếng rồi biến mất.

“Nếu như ngươi thành công, ta sẽ trợ giúp ngươi trong Cửu Thi Ma Tông!”

“Một lời đã định!” Dị Hồn cười khẽ một tiếng, sau cùng không gian rơi vào tĩnh lặng, không một tiếng động.

“Tham kiến chủ nhân!” Đột nhiên, một bóng người mơ hồ, còn tản mát ra quỷ khí nồng nặc xuất hiện trước mặt Dị Hồn Chân Quân.

“Có chuyện gì?’ Dị Hồn liếc mắt nhìn vào bóng hình đó rồi hỏi.

“Các Quỷ Vương từng tiếp xúc với Quang Minh Giáo Đình xảy ra vấn đề!” Bóng người mờ hồ kia vừa cúi đầu vừa báo cáo.

“Há? Bọn họ đã bị khống chế, ngay cả ta cũng không thể giải thoát cho bọn họ!” Dị Hồn nhàn nhạt nói.

“Chủ nhân đã biết?” Bóng người mơ hồ biểu lộ vẻ mặt kinh ngạc.

“Lui ra đi!” Dị Hồn thản nhiên nói ra.

Bóng người tản ra quỷ khí liền cúi đầu rồi biến mất như chưa hề tồn tại.

“Thiên Linh Phá Diệt Trận là một ngòi nổ, Quang Minh Giáo Đình, các ngươi đang đùa với lửa!” Dị Hồn Chân Quân cười nhếch miệng.

“Đây là những sinh vật ô uế?” Dị Hồn nhíu mày trong khi nhìn về phía xa, bên ngoài địa đạo, hắn nhìn thấy khá nhiều sinh vật ô uế hiếm gặp đang bay về một hướng duy nhất, đó là hướng nam.

Dị Hồn liền đưa một bàn tay ra chộp vào không gian trước mặt, hắn bắt lấy một sinh vật ô uế, sức mạnh tinh thần khổng lồ tràn ra, xâm nhập vào sinh vật ô uế làm nó kêu rên dữ tợn, khoảng một vài giây sau, sinh vật ô uế tan biến, còn Dị Hồn thì lẩm bẩm với vẻ mặt ngạc nhiên:

“Không ngờ có kẻ lại vượt qua Tâm Sinh Nghiệp Chướng, đang độ Thiên Tồn Nghiệp Chướng, nếu như kẻ đó vượt qua Thiên Tồn Nghiệp Chướng và cửa ải cuối cùng, Chúng Sinh Chủng Niệm thì sẽ điều khiển được Hồng Liên Nghiệp Hỏa!”

“Kẻ này, có thể gây hại đến ta!” Đôi mắt của Dị Hồn hiện lên vẻ sắc bén.

“Kinh Hồng Vương Triều sao? Ta nên đi một chuyến, bóp chết mầm họa này!” 

“Chỉ là một thế lực nhỏ bé, phân thân Hóa Thần kỳ đủ rồi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.