Tiểu Khất Cái Biến Thân Ký

Chương 70




“Ốc đảo đó rất đẹp, lúc đó ta cứ tưởng đi sai đường, lúc trước đi ngang qua vùng đó không nhớ là có ốc đảo gì đặc biệt hết.” Gia Hỷ Lỗ Đinh nghi hoặc hồi ức lại.

Cố Tích Triều chỉ im lặng lắng nghe.

“Ốc đảo đó không lớn, nhưng lại có một hồ nước trong vắt, bên bờ hồ còn có nhiều con hoàng dương, lạc đà hoang đang uống nước, trên mặt hồ có chim nhạn vọc nước, chúng ta khi đó mới quyết định nghỉ tạm lại bên hồ.”

(linh dương Mông Cổ)

“Chúng ta cắm trại lại bên bờ hồ, lấy nước trong hồ để nấu ăn. Ban đêm không có trăng, nhưng sao rất sáng, lấp lánh đến hoa cả mắt. Ta nhìn thấy Truy tam gia nhảy lên cây gai cát bên bờ hồ để ngắm sao, Lãnh tứ gia thì đứng bên cái cây, hai người thương lượng một hồi, quyết định là Truy tam gia trực canh trước, đến giờ Tý thì đổi phiên, thế là mọi người đều đi ngủ.” Gia Hỷ Lỗ Đinh cố gắng nhớ lại từng chi tiết.

(một loại cây có nhiều gai, mọc ở nơi khô hạn)

“Chúng ta nhóm đống lửa, ngủ đến tối khuya thì ta nghe thấy có tiếng ca rất lạ, nghe rất du dương, giống như tiếng ca của Ca Lăng Tần Già trong truyền thuyết, nên mới ngồi dậy nhìn xem.”

“Tiếng ca?” Cố Tích Triều biết Ca Lăng Tần Già, đó là một loài chim lạ trong truyền thuyết Phật giáo, tiếng ca vô cùng đẹp đẽ, có thể mê hoặc nhân tâm.

“Khi các người cắm trại ở ốc đảo có kiểm tra xung quanh trước không?” Cố Tích Triều hỏi.

“Có chứ, ta ra vào đại mạc bao nhiêu năm nay, sao lại không rõ sự hiểm ác của sa mạc? Cho nên khi nghe được tiếng ca, ta rất kinh ngạc, mới vén màn lều lên nhìn, đống lửa vẫn cháy, nhưng ta cứ cảm giác có gì đó xanh xanh quỷ dị, ước chừng đã qua nửa đêm, bởi vì Lãnh tứ gia đang ngồi bên đống lửa canh gác. Nhìn tình hình có vẻ ngài ấy cũng nghe được tiếng ca. Bốn bề đen kịt, đêm không trăng, nhìn không rõ cả hồ nước cách đó không xa. Tiếng ca tuy rất nhẹ nhưng lại rất rõ ràng đó, dường như truyền lại từ phía hồ.”

“Giọng ca là nam hay nữ?” Cố Tích Triều lại hỏi.

“Lúc đó cảm thấy giọng ca rất hay, như là nhạc trời, bây giờ ngẫm lại thì không thể phân được là nam hay nữ, rất là dị thường.” Gia Hỷ Lỗ Đinh lộ ra thần sắc vô cùng sợ hãi.

“Truy tam gia cũng ra khỏi lều, đứng bên đống lửa, sắc mặt thận trọng, lần đầu tiên ta nhìn thấy dáng vẻ Truy tam gia nghiêm trọng như vậy, lúc đó liền có chút dự cảm không lành. Đêm sa mạc rất lạnh, ở ốc đảo này cũng có gió thổi lạnh thổi vù vù, cảm giác rất quái dị.”

Gia Hỷ Lỗ Đinh nói tiếp: “Tuy là không nhìn thấy gì hết, nhưng kiếm của Lãnh tứ gia đã rút khỏi vỏ, lúc này ta nghe ra được tiếng ca dường như truyền lại từ chỗ nào đó của hồ nước, quả thực quá sức yêu dị. Hồ đó không lớn lắm, chu vi chừng mười trượng đổ lại, bốn bề có các cây gai cát vây quanh, khi kiểm tra chúng ta biết là tuyệt đối không có dân du mục nào ở gần đó, thế mà canh ba nửa đêm lại truyền lại tiếng ca!”.

“Lãnh tứ gia rõ ràng cũng thấy quái lạ, mới đi về phía hồ, ta thấy bên đó tối đen, mới đi ra rút một khúc củi từ đống lửa, đi theo Lãnh tứ gia để soi đường, nhưng ánh lửa cũng chỉ soi được một vùng nhỏ của hồ, không thấy có gì hết. Lãnh tứ gia đi một lát đã đến bên hồ, lúc đó Truy tam gia đứng bên đống lửa không cử động, nhưng dường như đang đứng đón gió, có vẻ như phát hiện được cái gì đó. Ta vừa định khuyên Lãnh tứ gia về lại đống lửa, sẽ an toàn hơn, thì nghe thấy Truy tam gia hét lớn: ‘Lãnh Huyết! Quay lại! Hồ nước không ổn!’ Tiếng hét còn chưa dứt, ta thấy bóng trắng vụt qua, Truy tam gia đã chắn giữa chúng ta và hồ nước, ta không kịp nhìn rõ cái gì hết, chỉ nghe một tiếng ‘bụp’ nặng nề, Truy tam gia đã ngã về hướng chúng ta!”

“Không nhìn thấy gì hết?” Tim Cố Tích Triều thắt lại: “Rồi sau đó?”

“Lãnh tứ gia phản ứng rất nhanh, đỡ lấy Truy tam gia liền lùi lại phía sau, ta sợ đến bò lăn bò càng về chỗ đống lửa, lúc này người trong thương đội cũng ùa ra, mọi người thắp nến và hỏa chiết tử lên chiếu rọi bốn phía, nhưng không thấy có gì hết. Ta vội vã đi xem Truy tam gia, mới biết trong hồ nước này tồn tại một thứ vô cùng đáng sợ.”

Đến lúc này Cố Tích Triều vẫn chưa nghe ra được rốt cuộc là xảy ra chuyện gì: “Truy Mệnh là do vậy mà bị vết thương chí mạng?”

“Đúng.” Gia Hỷ Lỗ Đinh đáp: “Lúc đó khắp người đầy máu, khi đó Truy tam gia quay lưng về hồ nước để cản Lãnh tứ gia đến gần thêm nữa, vì vậy mà bị thương sau lưng, như là bị lưỡi đao lưỡi kiếm cực bén cắt qua, hình như có tới cả chục vết thương lớn? Máu chảy đầm đìa cả người. Lúc này bọn ta đều quây quanh đống lửa, mặt hướng ra ngoài thành một vòng tròn để đề phòng tập kích. Ta cũng xem là luyện võ nhiều năm, tuy chưa thể đăng đường nhập thất, nhưng đã đi qua nhiều nơi, cũng có chút nhãn lực và kiến thức, ta trước giờ luôn bái phục võ công của Truy tam gia, động tác linh hoạt như vậy, trong thiên hạ không có người thứ hai, thế mà chỉ một tích tắc đã lãnh bao nhiêu là vết thương, đó không phải là chuyện người thường có thể làm được.”

“Lúc đó, tiếng ca quỷ dị kia không biết từ lúc nào đã tắt lặng, xung quanh chỉ có tiếng gió ù ù thổi qua, khiến người ta nổi hết gai ốc. Lúc đó Truy tam gia vẫn còn ý thức, gắng gượng nói: ‘Tránh hồ nước ra, có khí tanh!’ Lãnh tứ gia điểm vào mấy huyệt đạo gần vết thương, lại cởi áo ngoài ra ấn lên vết thương, nhưng máu vẫn thấm qua rất nhanh, ta biết Truy tam gia bị thương không nhẹ. Lúc đó chỉ toàn ngửi thấy mùi máu trên người Truy tam gia, ta quả thực không thể phát giác được khí tanh gì hết, nhưng ta biết Truy tam gia nói ra nhất định không sai!”

Cố Tích Triều cũng biết khả năng truy lùng của Truy Mệnh là thiên hạ đệ nhất, nói đến truy lùng, tất không ngoài việc lần theo dấu vết và mùi hương để lại, năng lực phân biệt dấu vết và mùi hương này của Truy Mệnh rất mạnh, nhất định là đã phát giác ra trong gió có mùi tanh kỳ dị càng lúc càng gần Lãnh Huyết, mới ra tay chặn lại, nhưng cũng đã đánh giá thấp mức độ đáng sợ của cái thứ đó.

Gia Hỷ Lỗ Đinh vẫn tiếp tục nhớ lại: “Sau đó thì không thấy động tĩnh gì nữa. Qua khoảng hơn một canh giờ, mọi người dần thả lỏng, có người lí nhí hỏi có phải trong hồ có con thủy thú lớn gì đó ẩn nấp không, rồi cho rằng chỉ cần cách xa hồ thì chắc sẽ không sao. Tuy vẫn giữ đội hình phòng thủ, nhưng tinh thần mọi người đều mệt mỏi hết cả rồi. Chỉ có Lãnh tứ gia vẫn không động thanh sắc, thân người căng như dây đàn. Bất chợt, trước mắt sáng lên, bên trời đã có ánh bình minh ló dạng, một tia ánh sáng le lói nhuộm hồng tầng mây. Lúc đó trong lòng mọi người đều thở phào, trời sáng thì yêu quái, thủy thú gì cũng không thành vấn đề, đa phần mấy thứ này đều là ban ngày ẩn nấp, ban tối chui ra. Trời dần sáng lên, cũng nhìn rõ được hồ nước, vẫn là cái hồ đó, không có một chút động tĩnh nào, lúc đó ta mới dám thở ra.”

Nhưng Cố Tích Triều nghe đến đây liền biết sự tình quyết không đơn giản như vậy, nếu có thể êm xuôi như vậy, những vết thương đáng sợ trên người Lãnh Huyết lại từ đâu ra?

Quả nhiên, Gia Hỷ Lỗ Đinh nói tiếp với thần sắc nghiêm trọng: “Mọi người vừa định tản đi, nhanh chóng thu dọn đồ rời khỏi cái chốn quỷ quái này, thì nghe thấy Lãnh tứ gia nói: ‘Không ổn, mọi người đừng động!’ Vừa nói xong câu đó, toàn bộ mặt đất liền rung động, cỏ xanh và đất cát dưới chân không ngừng nảy lên, không có ai đứng vững! Tất cả đều ngã nghiêng đổ nhào vào nhau. Chỉ có Lãnh tứ gia do có sự đề phòng nên vẫn giữ vững thân người phòng bị, lần này ta nhìn thấy từ trong hồ nước lao ra tám chín bóng người, động tác cực nhanh, ta căn bản nhìn không rõ mặt mũi và động tác của chúng, Lãnh tứ gia vung kiếm lao tới, nhưng không ngờ, bọn quái nhân nấp dưới nước đó khi bị lưỡi kiếm đâm trúng liền hóa thành khói bụi tan đi, chỉ một khắc đã không còn dấu vết. Còn mặt đất rung chuyển cũng dần dần bình ổn lại.”

“Lãnh tứ gia quay người đi về chỗ bọn ta, ngay lúc đó, bất chợt gai cát bên hồ nước làm như sống dậy, trườn tới người Lãnh tứ gia! Lãnh tứ gia quay người chặt xuống, mấy người trẻ tuổi trong thương đội bọn ta cũng lao tới hỗ trợ. Chúng ta quanh năm đi lại trong hoang mạc, mấy người thanh niên này công phu cũng không tồi. Nhưng mà tình hình quả thực quái dị, gai cát vừa chạm đến người thì lập tức biến thành nanh vuốt trắng nhởn, không cẩn thận liền bị nứt thịt toát da! Chỉ trong tích tắc đã có hai thanh niên bị gai cát cuốn lấy, kéo xuống hồ nước!”

Cố Tích Triều chợt nghĩ tới một khả năng: “Mặt đất rung chuyển, gai cát cuốn người, đây đều là do quái vật đó gây ra?? Cũng tức là, cả vùng đất đó đều bị yêu quái thao túng? Hay là có cả bầy yêu quái?”

Gia Hỷ Lỗ Đinh ngẩn ra một khắc, lắc đầu nói: “Ta cũng không nói rõ được, chỉ là lúc đó ánh mặt trời rọi sáng, bốn bề lại tràn lên một luồng khí tanh nồng nặc, khiến người ta càng thấy kinh hoàng khiếp đảm. Các hạ cũng biết, thương đội của ta kỳ thực là bí mật làm việc cho triều đình bên ngoài quan ngoại, văn thư cần giao lần này còn chưa kịp giao cho Truy tam gia và Lãnh tứ gia, lúc này vẫn do ta cất trong người bảo quản. Nhưng khi nhìn những người trước mặt la hét chiến đấu, trong đầu ta lại nghe thấy như có âm thanh đang kêu gọi, không thể nào tập trung vào chuyện trước mắt, trong lòng tuy cảm nhận được bất thường nhưng vẫn không thể kháng cự. Lúc đó ta cứ từng bước từng bước đi về phía hồ nước, còn lấy văn thư cất giấu kỹ trong người ra, nắm trong tay!”

Cố Tích Triều nói: “Chả trách Lãnh Huyết nói quái vật là nhắm vào mật hàm mà đến, ta từng nghe có dị thuật có thể nhiếp hồn đoạt phách, xem ra lần này các người đã gặp phải dị thuật rồi.”

“Không sai, ta cũng xem là người có ý chí vững chắc, thế mà vẫn từng bước từng bước đi về phía hồ nước, trong lòng nôn nóng muốn phát điên nhưng vẫn không cách nào khắc chế. Lúc đó cũng nhờ Truy tam gia liều chết lao tới. Ta cứ bước đi trong lúc đầu óc mù mịt, bất chợt từ sau một lực lớn đâm sầm vào, ta bị đè xuống đất, phía sau tim đau nhói, từ huyệt Tâm Du đằng sau có một cỗ chân khí truyền vào, khiến đầu óc ta chợt tỉnh lại, mới thoát được lực khống chế quái dị đó.” Gia Hỷ Lỗ Đinh nhớ lại còn thấy run.

Sắc mặt Cố Tích Triều trầm như nước, nhãn mâu đen thẳm: “Cho nên thương thế của Truy Mệnh mới không thể khống chế được, kinh mạch đứt đoạn?”

Gia Hỷ Lỗ Đinh thở dài: “Không sai, vì muốn đánh thức ta, Truy tam gia đã dồn hết tàn lực phi thân đá ta một cước, lại gắng sức đè lên lưng ta, nếu không thì vết thương của tam gia chắc có lẽ vẫn cứu được…”

Cố Tích Triều trầm mặc một hồi: “Lúc đó tình hình nhất định rất nguy cấp, Truy Mệnh chắc đã cân nhắc mới có quyết định như vậy. Vậy còn sau đó? Các người làm sao mà thoát ra được?”

Gia Hỷ Lỗ Đinh nói: “Truy tam gia ngã trên lưng ta, đã không thể trở người dậy được nữa, nhưng ta nghe thấy ngài ấy thì thào: ‘Bắn mặt trời!’, trong lòng ta như có tia sáng lóe qua, chợt như bừng hiểu. Ta đỡ lấy Truy tam gia, bên kia Lãnh tứ gia và mấy người thanh niên còn đang bận chiến đấu với thứ quái vật giống như gai cát kia, ta mới cùng trướng phòng (người quản lý tiền nong sổ sách), hướng đạo (người dẫn đường) trong thương đội rút lấy mấy thanh củi đang cháy trong đống lửa ra ném về phía hồ nước, đẩy lui được một mớ. Bọn người Lãnh tứ gia được rảnh tay một lúc, mới nhảy thoát về chỗ dựng trại. Ta chuyển lời mà tam gia nói trước khi ngất đi cho tứ gia biết, tứ gia nghe qua liền hiểu vấn đề, lập tức nắm được ý của tam gia.”

Cố Tích Triều nghe đến đây, coi như cũng hình dung được tình cảnh quái dị lúc đó: “Truy Mệnh quả nhiên quan sát cẩn thận, không thẹn là người có năng lực truy lùng giỏi nhất trong tứ đại danh bộ, nếu không phải y phát hiện ra sơ hở trong đó, chỉ e các người đều không thể toàn mạng thoát ra khỏi chỗ đó? Con quái vật này quá lợi hại mà.”

Gia Hỷ Lỗ Đinh kính nể nói: “Đúng, là Truy tam gia cứu hết tính mạng của cả đội! Sau đó, tất cả mọi người trong thương đội quây thành một vòng, bảo vệ phía trong, Lãnh tứ gia lấy trường cung dùng để phòng vệ của thương đội, nhắm vào mặt trời mới mọc lên, bắn liền ba phát! Liền nghe thấy một tiếng gầm kinh hồn, sau đó trước mắt mọi người tối sầm, rồi trong một mảng u ám chỉ còn thấy chút ánh sáng yếu ớt từ đống lửa trại sắp tàn.”

Cố Tích Triều nghe nói cũng thấy kinh ngạc: “Ánh sáng bình minh đó lại chính là ảo ảnh do yêu quái tạo ra??”

“Đúng, đều là ảo ảnh, kỳ thực lúc đó trời còn chưa sáng, ước chừng chỉ mới đầu giờ Dần (3 giờ sáng), chỉ là trong lúc căng thẳng cực độ, chúng ta cảm thấy thời gian đã qua khá lâu, lại thấy trên trời dần sáng, ánh mặt trời tỏa rạng, mới thả lỏng ra, suýt chút nữa thì mất luôn văn thư, chết lại chỗ đó.”

Cố Tích Triều đã hoàn toàn hiểu rõ: “Tất cả đều là ảo ảnh, ông từng nói, vùng đó vốn không có ốc đảo, ông tưởng là khi đi trên sa mạc đã đi nhầm đường? Kỳ thực, ốc đảo đó cũng là ảo ảnh!”

Gia Hỷ Lỗ Đinh gật đầu: “Đúng vậy, Lãnh tứ gia bắn trúng mặt trời giả xong, lửa trại vẫn còn, lều trướng vẫn còn, nhưng gai cát, thảm cỏ và hồ nước trước mặt đều bốc hơi không tăm tích, chỉ còn lại đất cát và gió đêm…”

Cố Tích Triều bất giác nhớ đến bản thân lúc này cũng đang ở trong một ảo ảnh, thật không ngờ ảo ảnh trong ảo ảnh này lại quỷ dị, chết chóc như vậy!

Nói chuyện với Gia Hỷ Lỗ Đinh xong, chiều tối hôm đó, Thích Thiếu Thương đã tới Hy Châu.

TBC

Gai cát tên gốc dịch theo âm Hán Việt là Sa Cức, nghe không nhã, mà ta không tìm được tên tiếng Việt của nó (tiếng Anh là Sea Buckthorn) nên tự dịch theo nghĩa lun

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.