Tiểu Khất Cái Biến Thân Ký

Chương 39




Thẩm Kính Khiêm nổi giận gầm lên một tiếng: “Câm miệng cho lão tử!”

Sau đó, hắn tả hữu trừng mắt nhìn hai thằng con mất nết một cái: “Nơi này có các chú trông chừng là được, lão tử còn chưa có già, không đến phiên hai đứa ranh tụi bây làm càn ở chỗ này đâu.”

Cao Bác bất đắc dĩ lắc đầu: “Cha con mấy người đừng có ồn ào vào cái thời điểm này được không hả? Lúc đi xuống đều đem ánh mắt đánh bóng loáng cho tôi. Nhất định phải chú ý an toàn! Nhanh đem hài tử mang về đây, cũng không được làm mình bị thương! Có nghe hay không?”

“Dạ!” Ba người ba miệng một lời đáp. Vào thời khắc mấu chốt, lời nói của nhân vật chủ chốt trong gia đình so với bất luận kẻ nào đều có hiệu lực hơn hết. Nếu không chỉ cần Cao mama một ngày một đêm không cho họ cơm ăn, ba cha con chắc cũng sẽ bị đói chết.

Là nhóm người đầu tiên xâm nhập căn cứ, Thẩm Kính Khiêm hành động rất cẩn thận. Về phần đôi song sinh thì đã có dự tính riêng trong lòng. Hai huynh đệ đều luyện được một thân công phu, nhưng cho tới bây giờ đều chưa có cơ hội thi triển. Lần này mà không hảo hảo biểu hiện biểu hiện thì thật là một thiệt thòi lớn cho bọn họ mà.

Nói đến, bắt đầu từ ba tuổi, cặp sinh đôi đã quấn quýt lấy ông ngoại của mình. Tuy rằng hai người không phải là người thừa kế đời tiếp theo của nhà họ Quý, việc có học mấy thứ linh tinh kia hay không đối bọn họ mà nói chỉ do ý nguyện của mỗi cả nhân. Nhưng, hai tiểu tử này luôn rất cố chấp với việc theo đuổi giá trị vũ lực. Cuối cùng, Quý Hoành đành phải dạy từng chút từng chút một, thẳng đến khi hai tên ranh con này được mười bảy tuổi, mới coi như kết thúc.

Mà hiện tại, Quý Hoành đã bắt đầu hối hận khi xưa đã hào sảng đem đống công phu chỉ dạy hết cho hai tên ranh con này. Dẫn đến hiện tại, bản thân hắn đều tùy thời tùy chỗ bị hai đứa cháu trai chạy đến quản giáo. Nếu một ngày nào đó, Quý Hoành ở bên ngoài chơi đùa tới quên giới hạn, Diệp Thần sẽ đi tìm Cao Bác, Cao Bác tất nhiên sẽ phái ra hai anh em song sinh đem Quý Hoành tróc nã về quy án. Đã từng trong một đoạn thời gian rất dài, hai đứa cháu trai sinh đôi này đã trở thành ác mộng của Quý Hoành. Thẳng cho đến khi hắn trở nên yêu thích việc…ngủ…(?)

Bởi vì Tuyết Lang cùng Dạ Lang đã tiến vào trước, nên hệ thống bảo an đã bị hai người này triệt để cắt đứt, còn đem mật mã thiết lập ở mức đơn giản nhất. Trong tích tắc, mật mã mới lập tức đã trở thành mật mã thông dụng cho toàn bộ khu vực mỏ. Nhưng thời gian sử dụng lại hữu hạn, không vượt quá một giờ, vì nhân viên kỹ thuật sẽ rất nhanh phát hiện ra sai sót. Cho nên, bọn họ cần phải liều mạng chiến đấu trong một giờ này, đồng thời cũng phải nội trong một giờ cứu cho được hai đứa nhỏ ra. Chỉ có khi hài tử đã được an toàn, bọn họ mới có thể buông tay, đại khai sát giới, giải cứu những người thực nghiệm khác.

Thẩm Lăng Vân vừa định đi, Thẩm Lăng Vũ đã vươn tay giữ chặt hắn: “Đợi nhóm người ở mỗi tầng được cứu ra thì quá chậm, em nhìn thấy cửa thông gió, có thể trực tiếp thông đến tầng bốn. Anh chiếu cố lão cha, em đi xuống…” Nói xong Thẩm Lăng Vũ xoay người hướng đến cửa thông gió, Thẩm Lăng Vân lại giữ chặt hắn: “Ê, chú ý an toàn đấy tiểu hỗn đản!”

Thẩm Lăng Vũ nhíu mày: “Lo lắng cho em sao?”, Thẩm Lăng Vân hừ lạnh một tiếng, lặng lẽ đuổi theo Thẩm Kính Khiêm.

Thẩm Lăng Vũ nhẹ nhàng nhảy xuống, hai chân leo lên cửa thông gió, giống như một chú khỉ linh hoạt chầm chậm treo ngược, rồi di chuyển xuống lổ thông gió chật hẹp. May là hắn từ nhỏ đã học được một thân bản lĩnh cả trong lẫn ngoài, mấy món nghề như súc cốt công hay tay không trèo núi đá đối với hắn mà nói chỉ là chuyện nhỏ. Nhưng lỗ thông gió này vừa nhỏ vừa chật, cũng may thân hình hắn gầy yếu, hắn mới có thể sử dụng súc cốt cong thong thả bò đi trong thời gian dài.

Ước chừng năm phút đồng hồ sau, hắn dừng lại ở cửa thông gió tầng bốn của khu khai thác mỏ. Vừa phóng mắt nhìn xung quanh, hắn vừa khôi phục thân hình lại như bình thường, rồi mới nhẹ nhàng nhảy xuống mặt đất.

Mới vừa chạm đến sàn, ở nơi cách đó không xa liền truyền đến thanh âm có người nói chuyện. Thẩm Lăng Vân xoay người lui vào trong góc phòng, chờ thanh âm của người nọ dần đi xa hắn mới di chuyển ra khỏi nơi ẩn nấp. Trên người hắn hiện đang mặc một bộquần áo bác sĩ do Thẩm Lăng Vân tìm được. Hai con mắt còn rất linh động đổi tới đổi lui không ngừng. Chợt hắn vung nhẹ tay, một cái roi sắt liền như rắn nước bám lên trần nhà. Hắn thuận theo đó, nhẹ nhàng nhảy lên nóc, ôm ống thông gió trên đỉnh, chậm rãi tiến về trước. Thẳng đến khi xác định đại khái phương hướng, hắn mới thả người từ trên xuống, lấy tốc độ mà mắt thường không thể nhìn thấy được lắc mình về hướng mục tiêu. Thẳng cho đến khi đóng cửa phòng lại, hắn mới thong thả hí mắt quan sát chung quanh.

Cao Thừa Tử lúc này đang đem hai đứa nhỏ bảo hộ sau người, vẻ mặt cảnh giác nhìn người vừa tới. Sau khi thấy rõ người đến là Thẩm Lăng Vũ, hắn mới lập tức buông lỏng tâm tư: “Tiểu Vũ, sao người vào đầu tiên lại là em?”

Thẩm Lăng Vũ đáp: “Em lần mò theo lỗ thông gió đi vào, hệ số an toàn tám mươi phần trăm, chỉ là có chút nghẹn khuất nha. Nếu là mấy đứa nhỏ thì không thành vấn đề. Nhưng Nhị ca anh không được.”

Cao Thừa Tử cũng trả lời: “Vậy là tốt rồi, em lập tức đưa hai đứa nhỏ đi ra ngoài… Không có Tiểu Vân, song tiên (hai cái roi ==) của em có sử dụng được không đấy?”

Thẩm Lăng Vũ cười lạnh một tiếng: “Nói giỡn, song tiên không chỉ có tên là song tiên, lại nói, em cảm thấy chỉ bằng cái cự ly đó, lại còn ở ngay trong lỗ thông gió, em hẳn là không có cơ hội đánh nhau đâu.” Hắn vừa nói một bên vừa lôi ra chocolate đưa cho hai đứa nhỏ: “Bổ sung năng lượng, rồi cùng chú Vũ đi đạo động nha!”

Đôi mắt hồng hồng của Tử Tử lập tức sáng ngời: “Cháu cũng có thể đi vào động sao?”

Thẩm Lăng Vũ xoa bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của nhóc, rồi nói: “Đương nhiên có thể nha! Lát nữa cho cháu cưỡi trên cổ chú Vũ…” Sau đó Thẩm Lăng Vũ đảo mắt nhìn về phía Quý Dân: “Tiểu tử, định leo lên thế nào?”

Quý Dân khinh thường hí mắt: “Chuyện nhỏ.”

“Không nên chậm trễ nữa, chúng ta đi thôi!” Thẩm Lăng Vũ ôm lấy Tử Tử, để Quý Dân đi ở phía trước, Cao Thừa Tử cản phía sau. Nhóm người né tránh vài tên cảnh vệ mặc trang phục bác sĩ, không ngừng đảo quanh phía trước, an toàn tới được cửa thông gió. Thẩm Lăng Vũ đem Quý Dân bế lên trước. Bạn nhỏ Tiểu Dân liền vận dụng cả tay chân nhẹ nhàng rụt đi vào. Kế đó, Thẩm Lăng Vũ mới đem Tử Tử đỡ lên trên cổ, hướng Cao Thừa Tử vứt qua một ánh mắt ra hiệu, rồi lập tức thoải mái nhảy vào lỗ thông gió.

Cao Thừa Tử vừa định quay về đường cũ thì lại nghe có người gọi mình: “Nè, trợ lý bác sĩ, anh ở đằng kia làm gì vậy? Kêu anh đi lấy mẫu máu đã làm xong chưa? Nhanh đi lấy qua đây cho tôi!”

Cao Thừa Tử nhất thời hoảng sợ đến xuất ra một thân mồ hôi lạnh. Hiện tại bất luận là biến cố gì, đều có khả năng khiến hắn vô pháp cứu hai đứa nhỏ ra. Tới khi đôi chân của Thẩm Lăng Vũ đã hoàn toàn biến mất, Cao Thừa Tử mới thở ra một hơi, vội đáp: “Tôi… mới vừa đi WC, tôi lập tức đi lấy!” Việc hắn cần phải làm hiện tại là kéo dài thời gian, có thể kéo được thêm phút nào thì thêm phút đó. Chỉ cần có thêm nhiều thời gian, Thẩm Lăng Vũ mới tranh thủ được nhiều cơ hội chạy trốn.

Thẩm Lăng Vũ cũng không phụ kỳ vọng của mọi người, thành công mang hai đứa nhỏ lên đến cửa thông gió tầng hai. Nhưng điều khó khăn nhất không phải là bò qua lỗ thông gió, mà là làm cách nào để né tránh nhân viên chăm sóc và nghiên cứu ở tầng một, rồi vượt qua được hành lang nhỏ với tầng tầng bảo an, đem hai hài tử mang ra ngoài. Thẩm Lăng Vũ lúc này chỉ đành dừng lại, cẩn thận suy tư, làm thế nào để không kinh động người bên trong. Đang lúc hắn một bên giữ mấy đứa nhỏ, một bên nghĩ biện pháp, chỉ nghe từ phía cửa vang đến một tiếng phịch, giống như bị ngoại lực bên ngoài làm cho nổ tung.

Loại cửa thép này ít nhất phải nặng đến mấy trăm cân, ấy vậy mà đã dễ dàng bị người làm nổ bung. Thẩm Lăng Vũ lập tức lấy chiếc roi từ trong người ra, tiến vào trạng thái đề phòng. Chỉ nghe thấy hai tiếng kêu thảm thiết cùng với thanh âm trầm đục do thân thể bị người ném tới. Mà hai tay bác sĩ cũng đã bị người bên ngoài kia quăng ngã cho chỏng vó. Ngay sau đó liền có một người với mái tóc dài màu bạc đi vào, không, thay vì nói là đi phải nói là lướt mới đúng. Thẩm Lăng Vũ giương mắt đánh giá người đi tới, chỉ thấy ngay cả lông mi và lông mày của người nọ đều như sương như tuyết, ấn đường có một ký hiệu dài nhỏ màu bạc, lâu lâu lại lóe lên tia sáng yêu dị. Người tới mặc một thân áo choàng trắng như tuyết, tóc dài cũng trắng như tuyết, mặt mày tựa như yêu tinh. Khi tiến vào, hắn còn quét mắt đến phía Thẩm Lăng Vũ liếc xéo một cái. Hắn vươn tay nhẹ nhàng bắt lấy, đứa nhỏ bên cạnh Thẩm Lăng Vũ lập tức thiếu đi một đứa.

Nam nhân ôm lấy hài tử đang chấn kinh trong ngực, ánh mắt sắc bén vừa nãy đã lập tức bị ôn nhu thay thế. Hắn cúi đầu vừa hôn gương mặt Tử Tử vừa nói: “Tử Tử, làm ba sợ muốn chết! Về sau không được bướng bỉnh chạy loạn, nhìn xem, bị người xấu bắt đi rồi thấy chưa? Hừ hừ, hiện tại ba liền mang con về nhà.”

Nam nhân không nói thêm gì nữa, cũng không hề vào bên trong, hắn chỉ ôm Tử Tử ngơ ngác đi thẳng ra ngoài.

Lúc này Thẩm Lăng Vũ mới kịp phản ứng, một tay ôm lấy Quý Dân vào trong ngực, miệng thì thào nói một câu: “Người vừa mới nãy… là chị dâu sao? Không không không, người kia làm sao có thể là tiểu tẩu tử? Nhưng… cái khuôn mặt đó rõ ràng chính là tiểu tẩu tử mà???”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.