Tiểu Khất Cái Biến Thân Ký

Chương 20




“Bí cảnh Hắc Ám gia tộc các ngươi dẫn đầu phát hiện, lại vừa vặn ở Hắc Ám Thâm Uyên, mặc dù ngươi không biết ảo diệu của Bổn Nguyên Thủy Giới, các lão gia hỏa trong tộc các ngươi há có thể không biết?” Minh Hú mỉm cười, nói: “Biết rõ chỗ kỳ lạ của Bổn Nguyên Thủy Giới, bọn họ ở lúc an bài ngươi tiến vào, lại nào sẽ không chút chuẩn bị?”

“Ô, xem ra ngươi quả nhiên là gia hỏa giảo hoạt nhất.” Thương Diệp hừ lạnh một tiếng, nói: “Nam nhân một bụng tâm địa gian giảo, thường thường đều không dựa vào được.”

Sắc mặt Minh Hú khổ sở, vội nói: “Ta chỉ là nghĩ cho mọi người thêm một chút mà thôi.”

“Đi! Tới gần Bổn Nguyên Thâm Hải!” Hạo Kiệt quát.

Hắn điều khiển một khối Huyết Nhục Phong Bi kia di động tới một vùng biển huyết khí nồng đậm, chậm rãi hoạt động.

Tộc nhân Thần tộc bên dưới vùng huyết khí nồng đậm đó, cũng đều theo Huyết Nhục Phong Bi di động, chậm rãi tiếp cận Bổn Nguyên Thâm Hải.

Động tĩnh của bọn họ bên này, lập tức dẫn tới những ác ma lấy Địch Già cầm đầu chú ý. Địch Già sau khi sửng sốt một chút, dò hỏi: “Lăng tỷ, ngươi xem...”

“Không cần để ý tới bọn hắn, ta không cho rằng bọn hắn thực có thể tìm được khối Bổn Nguyên Tinh Diện kia.” Vẻ mặt Lăng Ngữ Thi trấn định tự nhiên, lấy linh hồn đưa tin: “Điều tra tung tích một khối Bổn Nguyên Tinh Diện đó có chút hao phí hồn lực, cái này ngươi cũng rõ. Bọn hắn đã cứ muốn uổng phí sức lực, chúng ta cần gì đi ngăn cản? Nếu linh hồn lực bị tiêu hao trên diện rộng, bọn hắn mặc dù có một khối Huyết Nhục Phong Bi, về sau ở lúc chiến đấu, vẫn là một điểm yếu rất lớn, đối với chúng ta mà nói cũng là tin tức tốt.”

“Cũng đúng.” Địch Già đáp lại.

Hắn tới Bổn Nguyên Thâm Hải đầu tiên, nhưng, qua thời gian dài như vậy, đối với khối Bổn Nguyên Tinh Diện đó hắn vẫn là không có đầu mối.

Hắn tự nhận là hồn lực của hắn còn mạnh hơn Hạo Kiệt cùng Minh Hú những người đó.

Chính như Lăng Ngữ Thi nói, hắn cũng biết cách làm hiện nay của đám người Thần tộc, sẽ là uổng phí sức lực.

Hắn phất phất tay, trấn an đám người Y Nặc Ti, Vi Sâm Đặc, muốn bọn họ án binh bất động.

“Vù vù!”

Ngay tại giờ phút này, các cột huyết quang lóa mắt, như cầu vồng tinh tế, như kim chỉ bay lượn, ở đỉnh đầu Tần Liệt xuyên qua giao hội.

Trong mỗi một sợi tơ máu đều có linh hồn Tần Liệt, đều khắc Liệt Diễm thần văn.

Một bức “Thông Thiên” cổ đồ nọ Tần Liệt từ đầu tới cuối chưa thể thành công khắc họa ra, ở trên Bổn Nguyên Thâm Hải này, hắn lại một lần nữa đi thử.

Rất nhiều ác ma, còn có các tộc nhân Lăng gia, nhìn hắn bay đến trên Bổn Nguyên Thâm Hải, không phải lấy linh hồn vươn vào đáy Bổn Nguyên Thâm Hải tìm một khối tinh diện kia, mà là lấy bản mạng tinh huyết để vẽ linh trận đồ, vẻ mặt đều kinh ngạc.

Địch Già sửng sốt một lúc, lắc lắc đầu, nói: “Một gia hỏa nhìn không thấu.”

Các tộc nhân Thần tộc kia chậm rãi hướng tới Bổn Nguyên Thâm Hải tiếp cận, cũng tò mò nhìn bầu trời, cũng đều vẻ mặt không rõ nguyên do.

Bọn họ cũng không biết Tần Liệt rốt cuộc muốn làm gì.

Nhưng, một vùng tối đen cách Bổn Nguyên Thâm Hải có một đoạn, bất chợt truyền đến tiếng kêu sợ hãi của Tác Mỗ Nhĩ.

“Đây, đây là...”

Trong bóng đêm tuyệt đối, con mắt xanh lét của Tác Mỗ Nhĩ lóe sáng lên, đem Áo Khắc Thản đang khôi phục lực lượng huyết mạch cũng chiếu rọi ra.

“Làm sao vậy?” Áo Khắc Thản nói.

“Hỗn huyết giả Thần tộc tên là Tần Liệt kia, rất có thể, sẽ trước ta một bước lấy được một khối Bổn Nguyên Tinh Diện đó tán đồng!” Tác Mỗ Nhĩ vội vàng xao động không thôi.

“Sao có thể? Ngươi không phải nói bọn ác ma cùng gia hỏa Thần tộc kia, căn bản không biết ảo diệu của một khối tinh diện đó, bất luận ở Bổn Nguyên Thâm Hải bồi hồi bao lâu, cũng không có cách nào thật sự đạt được một khối tinh diện đó sao?” Áo Khắc Thản cũng biến sắc.

“Tần Liệt kia khác! Hắn, hắn...” Tác Mỗ Nhĩ hít sâu một hơi, nói: “Ta không có thời gian giải thích kĩ, ta phải lập tức đi qua!”

“Chúng ta thì sao?” Áo Khắc Thản đứng lên, nhíu mày nói: “Chúng ta còn chưa hoàn toàn khôi phục.”

“Không thể tiếp tục lãng phí thời gian, Hạo Kiệt đã lấy Huyết Nhục Phong Bi, giúp bọn Thần tộc kia khôi phục lực lượng huyết mạch rồi! Tiếp tục tiêu hao dần, ác ma và Thần tộc cũng sẽ không nổi lên chiến đấu nữa!” Tác Mỗ Nhĩ quát.

Áo Khắc Thản chần chờ một chút, cũng hiểu ra, nói: “Ta lập tức phân phó xuống.”

“Ngươi mau chóng dẫn bọn hắn tới đây!” Tác Mỗ Nhĩ không kiên nhẫn nói.

Phen lời này vừa dứt, hắn hóa thành một đám quỷ hỏa xanh lét, đã nháy mắt biến mất ở đây.

***

Tần Liệt lơ lửng ở trên không Bổn Nguyên Thâm Hải, cách làm lấy tinh huyết làm nét, khắc cổ trận đồ, tuy mọi người cảm thấy kinh dị, nhưng cũng chỉ như thế.

Bọn họ không cho rằng, vẽ cổ trận đồ cùng cướp lấy một khối Bổn Nguyên Tinh Diện kia, sẽ có cái gì liên hệ.

Bởi vậy, ở sau lúc ban đầu ngạc nhiên, các tộc nhân Thần tộc lấy Hạo Kiệt, Minh Hú cầm đầu, bắt đầu lấy phương pháp đến của bọn họ thử tìm được Bổn Nguyên Tinh Diện.

Lúc này bọn họ đều đã tụ tập đến Bổn Nguyên Thâm Hải.

Biển cả đen sì mênh mông vô bờ, tràn đầy thâm uyên ma khí nồng đậm trạng thái dịch, bọn họ càng tới gần, càng cảm thấy linh hồn an tường, nhận thức đối với các loại thiên phú trong huyết mạch cũng càng thêm khắc sâu.

Đương nhiên, bọn họ sẽ không chỉ thỏa mãn ở đây.

Thương Diệp sau khi tới đây ngồi xuống, lấy ra một viên thuốc to cỡ nắm tay, viên thuốc đó màu nâu đậm, che kín các nét hoa văn, thoạt nhìn như đầu trẻ con, tràn ngập cảm giác quỷ dị.

Nàng nhìn chằm chằm viên thuốc rất lớn đó một phen, có chút do dự, chẳng qua vẫn kiên trì, gian nan một ngụm đem viên thuốc to đó nuốt vào trong bụng.

Viên thuốc đó từng chút một từ yết hầu nàng chìm xuống bụng.

“Tỷ, đó là...” Kiền Thăng hơi kinh ngạc.

Thương Diệp chưa trả lời, mà là nhắm mắt, tập trung lực chú ý đi luyện hóa viên thuốc đó.

Sau đó không lâu, các tia hồn lực tinh thuần, thế mà từ trên người nàng tràn ra ngoài.

Khí tức linh hồn Thương Diệp, cũng ở trong khoảng thời gian ngắn, như tăng lên khoảng ba năm lần!

Trừ tộc nhân Hắc Ám gia tộc, tộc nhân Thần tộc còn lại, vẻ mặt đều kinh hãi.

“Thế mà lại là một viên Hằng Hồn Đan!” Mắt Minh Hú hiện ra sự kinh dị.

“Hằng Hồn Đan!” Địch Già biến sắc, vội nói: “Lăng tỷ! Tình huống không ổn!”

Lăng Ngữ Thi đã đem vị trí đại thể của một khối Bổn Nguyên Tinh Diện kia tiết lộ cho Tần Liệt, xa xa nhìn hắn một cái, nói: “Làm sao vậy?”

Địch Già từ bên cạnh Y Nặc Ti, Vi Sâm Đặc rời khỏi, vội vàng tới bên cạnh nàng, hạ giọng nói: “Hắc Ám gia tộc Thương Diệp kia, vừa mới nuốt vào là một viên Hằng Hồn Đan!”

“Hằng Hồn Đan?” Lăng Ngữ Thi hiển nhiên không biết lai lịch đan dược này.

“Đây là một loại đan dược kỳ dị có thể tăng lên hồn lực trên diện rộng, bao gồm linh hồn cảm giác lực, còn có cường độ linh hồn!” Sắc mặt Địch Già thâm trầm, ngưng trọng nói: “Hằng Hồn Đan cực kỳ trân quý, đối với những người linh hồn bị thương nặng mà nói, cũng có công hiệu thần kỳ khởi tử hồi sinh! Nghe nói, tộc nhân các tộc huyết mạch cấp mười trở xuống, chỉ cần linh hồn ấn ký chưa tan rã, bất luận linh hồn bị thương nặng cỡ nào, đều có thể mượn dùng Hằng Hồn Đan khôi phục lại! Giá trị một viên đan dược này, có thể so với một ít thần khí phẩm giai khá thấp!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.