Tiểu Khất Cái Biến Thân Ký

Chương 132




Không thể không nói cuộc sống hôn nhân nhiều năm như vậy khiến Lucius khá hiểu Snape, không đợi Lucius uống hết chén trà trong tay, Snape đã “bụp” một tiếng xuất hiện tại Đường Bàn Xoay, tuy sắc mặt vẫn khó coi nhưng ít nhất cũng đã không còn cảm giác nóng nảy.

“Ôi, Sev thân mến của tôi, để bạn đời của em ở một chỗ không phải là chuyện mà một người bạn đời nên làm.” Lucius sờ sờ mái tóc dài bạch kim, rồi lại rót một chén trà.

“Để bồi thường, có lẽ em bằng lòng cùng uống một chén trà với bạn đời của em.” Lucius lúc nào cũng đưa lễ nghi quý tộc của y vào mỗi nơi y tới.

“Vinh hạnh của tôi.” Thấy Lucius như vậy Snape bình tĩnh lại, như vô số lần uống trà chiều ở phòng khách Malfoy, Snape và Lucius ngồi đối diện uống trà.

Sau mấy chén hồng trà, Lucius lên tiếng, “Sev, em thấy thế nào? Lai lịch cô gái kia không đơn giản giống em.”

Nhắc tới chuyện vừa nãy, Snape vẫn không nhịn được đen mặt, “Tôi cũng chưa có vinh hạnh dạy qua một cô gái như vậy,” anh dừng một chút, “Hơn nữa, Luci, góc độ nhìn của cô ta rất là lạ, dường như cô ta đều nhìn theo góc độ của mỗi người trong đó. Mà xảy ra khả năng này trừ khi cô ta là Merlin.”

Snape nói xong, hai người nhất thời im lặng, thật lâu sau, Lucius mới khẽ nói, nhưng mắt y cũng không nhìn về phía Snape mà là nhìn chằm chằm chén trà trong tay.

“Sev,” Hiếm khi giọng y lại trầm thấp như vậy, càng như đang giải thích với mình, “Thật ra sau khi em nói với chúng ta rằng em đến từ “tương lai” thì chúng ta đã thảo luận.” Lucius nói thảo luận giữa mình và Gellert, dù sao xuyên qua thời không quá hiếm gặp, hơn nữa với lĩnh vực như thời gian, linh hồn mà phù thủy vẫn kiêng kị thì mỗi một phù thủy có năng lực trở thành bậc thầy đều khát vọng thử thách, nếu không phải Snape có thân phận này thì có thể Chúa tể Hắc ám đời trước sẽ không quan tâm mà bắt người đi rồi.

“Cha đã từng nói, tôi đến từ một thời không khác.” Snape cũng không phải không biết, dù sao anh và Abraxas đã nói qua về vấn đề này.

“Không chỉ vậy,” Lucius chậm rãi giải thích, “Nếu em nói em tới từ một thời không khác, như vậy có thể giả thiết rằng có vô số thời không hay không?” rồi không đợi Snape phản ứng y nói tiếp, “Nếu ngoài thời không của chúng ta còn có thời không khác, như vậy quan hệ giữa thời không và thời không thật sự củng cố như trong tưởng tượng của chúng ta sao?”

Lời của Lucius như sét đánh bên tai Snape, dựa vào năng lực logic của bậc thầy độc dược, đương nhiên Snape biết lời Lucius đoán là hoàn toàn có thể – nếu Su đến từ một không gian hoàn toàn khác hệ thống của họ, mà lại “may mắn” thấy được quá trình đầy đủ của một không gian khác vậy thì tình huống trong ký ức Su là hoàn toàn có thể giải thích được.

“Vậy… phía sau…” Snape xấu hổ và giận dữ, chỉ cần nghĩ đến nội dung cuối cùng mà anh thấy trong trí nhớ Su cũng đến từ một không gian trong hệ thống của anh, Snape đã không thể nào chấp nhận nổi.

Dumbledore? Trực tiếp cho anh một cái Avada Kedavra đi!

“Về vấn đề này,” Lucius uống ngụm trà, đè nén lửa giận, “Sev thân mến của tôi, chỉ sợ em không chú ý tới thứ chúng ta nhìn cuối cùng khác biệt với những gì trước đó. Bộ phận cuối cùng trong trí nhớ của cô Gryffindor kia giống như tranh Muggle hơn, ảnh của đám Muggle ngu xuẩn đều không động đậy.”

Snape ép mình nhớ lại, rồi anh phát hiện đúng theo lời Lucius, bộ phận cuối cùng trong trí nhớ của Su gần như đều là ảnh, tuy không thấy rõ mặt nhưng thông qua một số dấu hiệu rõ ràng vẫn có thể phân biệt được, chỉ là động tác kia… cũng dễ dàng phân biệt. “Luci, anh định nói bao nhiêu?” Dù suy nghĩ cẩn thận những chuyện đó sẽ không xảy ra với mình nhưng trong thời gian ngắn Snape không muốn nhắc tới cái tên “Dumbledore” này.

Lucius thuận theo dời đề tài, “Ký ức cô gái này hiển nhiên toàn diện hơn của Sev, số lượng và vị trí cụ thể cất giữ Trường Sinh Linh Giá của người kia cũng rõ ràng hơn.” Y vừa nói vừa gọi lại một tấm da dê, “Dựa theo ký ức của cô Su Hole, người kia tổng cộng tách mình ra làm bảy phần, cũng chế tạo bảy Trường Sinh Linh Giá. Ngoài chủ hồn bám vào trên người Quirrell vào năm nhất, quyển nhật ký xuất hiện vào năm hai, phía sau dần xuất hiện Nagini, nhẫn gia tộc Gaunts, hộp dây chuyền Slytherin, Cúp Vàng Hufflepuff và vương miện Ravenclaw, a, có lẽ còn phải tính cả Kẻ Được Chọn ngoài ý muốn nữa. Tuy cô Hole cũng “cung cấp” địa điểm cất giữ nhưng tôi và em đều biết, vì chúng ta tham gia nên mọi chuyện đã thay đổi rất nhiều.”

“Giờ chủ hồn trên người Quirrell đang ở trong hộp dây chuyền bác Gellert cho chúng ta, vương miện Ravenclaw ở nước Đức, ngoài quyển nhật ký còn ở chỗ chúng ta, a, Luci, tôi nhớ anh đã nói, năm đó hôn lễ của Black và Lestrange người kia có tặng một cái Cúp Vàng?” Snape cau mày tiếp lời.

“Sev, năm đó tôi và bác Gellert thảo luận chuyện của em thì bác ấy đã từng đưa ra một suy đoán,” Lucius uống một ngụm hồng trà, dường như hoàn toàn không trả lời câu hỏi của Snape, “Vì sao thời không khác nhau, mọi chuyện đều phát triển tương tự? Hoặc là nói, dù em tới thời không này, cũng thay đổi một số chuyện nhưng vì sao những gì nên xảy ra vẫn cứ xảy ra chứ?”

Snape hiểu Lucius, y không hề nói những thứ không có nghĩa trong lúc thảo luận, như vậy… bậc thầy độc dược bình tĩnh cân nhắc, “Vận mệnh… là cố định sao?” cuối cùng, y kéo đôi môi mỏng, nở một nụ cười gần như châm chọc.

“Ôi, Sev thân mến của tôi,” Lucius cũng nhếch môi lên, “Chính xác hơn thì em phải nói là vận mệnh mỗi người đều có quỹ đạo, thay đổi một hoặc một vài chuyện có lẽ sẽ không tạo ra ảnh hưởng nhất định với người khác, nhưng khi năng lực không đủ thì vận mệnh của họ vẫn sẽ không ngừng “tu chỉnh”, cuối cùng trở lại quỹ đạo “bình thường”.”

“Vì thế, người kia vẫn phân tách linh hồn, cha vẫn bị nguyền rủa, Kẻ Được Chọn vẫn trở thành Kẻ Được Chọn?”

“Còn một ít, lời tiên đoán vẫn xuất hiện, kẻ mật báo vẫn mật báo, có vài người, hừ cũng vẫn sẽ mang thanh danh phản bội mà đang tự cho là “chuộc tội” trong Azkaban!”

Lại im lặng, dù sao kết luận theo Lucius thật sự quá giật gân, hơn nữa vì có ký ức Su làm bằng chứng, lý luận này hoàn toàn theo logic.

“Luci, còn lời tiên đoán?” Snape hơi hoảng hốt, nếu nói vận mệnh có quỹ đạo đã định, như vậy sau khi biết lời tiên đoán thay đổi lại trở thành một trò cười, thay đổi thì sao? Vận mệnh “cố chấp” vẫn đưa mọi chuyện trở lại quỹ đạo, lời tiên đoán đó, so với việc nói là “lời tiên đoán” thì không bằng nói là “thông báo”. Nếu thật sự là vậy, anh vẫn chìm vào tội nghiệt phải đền bù cả đời, hay đó chỉ là vận mệnh của mình anh?

“Sev,” Lucius cảm nhận được bạn đời nhà mình không bình thường, y đứng dậy ôm Snape vào lòng, “Dù rốt cuộc bởi vì nguyên nhân gì, tôi chỉ biết bây giờ em là bạn đời của tôi, chúng ta còn hai đứa con, có lẽ chúng ta không nhìn thấy vận mệnh tương lai nhưng vận mệnh của tôi đã hoàn toàn thay đổi vì em.” Y dừng một chút, kéo tay trái Snape, giao nhau mười ngón, “Lời thề của chúng ta trên hôn lễ được Merlin chứng kiến, tôi, Lucius Malfoy đã lấy mọi thứ của mình thề ở cạnh em, em là của tôi.” Nói xong, y thành kính hôn lên trán Snape.

Tâm trạng thành kính của bạn đời được trung thực đưa tới thông qua kết nối linh hồn, nghi ngờ vừa nãy của Snape đã như bong bóng khi điều chế độc dược vỡ tan, người đang nắm tay mình là người mang tới kiên định, anh cúi đầu, nhìn bàn tay giao nhau, dù là vì sao, anh tuyệt đối sẽ không buông tay.

“Vì thế, Cúp Vàng Hufflepuff chắc vẫn ở Gringotts, nhẫn gia tộc Gaunts vẫn ở làng Little Hangleton, hộp dây chuyền ở nhà cũ Black?” Một khi Snape không còn bối rối, suy nghĩ của anh trở nên rõ ràng chưa từng có. “Chưa thể xác định được vị trí của Nagini, mặt khác chính là vết sẹo trên trán Kẻ Được Chọn.”

“Đại khái là vậy,” Xác định bạn đời nhà mình không còn bối rối, Lucius cũng khoe khoang giọng điệu của mình, “Nhưng trước khi xác nhận thì chúng ta không thể hoàn toàn chắc chắn.”

“Vậy anh định nói bao nhiêu?” Snape tiếp tục hỏi.

“Nói hết.” Lucius nói ra một đáp án Snape hoàn toàn không nghĩ tới.

“Nói tất cả cho Dumbledore! Nhưng mà…” Snape chợt dừng lại, “Kể cả mọi chuyện sau khi phù thủy trắng vĩ đại “kính dâng” bản thân mình cho ánh sáng nữa sao?” anh lập tức hiểu được ý của bạn đời, Slytherin luôn coi trọng người nhà mình, gia tộc Malfoy lại càng bao che khuyết điểm.

“Đúng vậy, nếu chúng ta đã biết “tai họa ngầm” lớn như vậy ở giới phù thủy, tại sao có thể không cho phù thủy trắng biết chứ? Huống chi phía sau cụ ta còn có một Chúa tể Hắc ám đời trước bằng lòng “trông, mộ” cho cụ ta nữa, cái này chắc chắn sẽ gợi lên hồi ức tốt đẹp của hiệu trưởng vĩ đại!” Lời cuối cùng Lucius nghiến răng nghiến lợi, chỉ nghe Sev nói và nhìn thấy Chúa tể Hắc ám đời trước liều chết bảo vệ trong trí nhớ của Su là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, mà sự tiến triển hiện tại giữa ông ta và cha mình, Lucius cảm thấy cha mình cần ép người nào đó, ít nhất phải phân rõ giới hạn.

“Quyển nhật ký?” Nói đến chuyện này, sao Snape lại không biết Lucius đang đòi công bằng cho Abraxas chứ, bạn nói đây là chuyện không thể thay đổi vận mệnh, hừ, dựa theo tiến độ của Chúa tể Hắc ám đời trước, nếu chẳng may một ngày nào đó ông ta bị vận mệnh “tóm về” thì sao?!

“Ôi, Sev thân mến của tôi, cánh tay trái của chồng em cũng không có ấn ký nào của người khác,” Lucius cười, “Bởi vậy gia tộc Malfoy không có quyển nhật ký nào, hơn nữa trên người tôi có gì không phải em biết rõ sao?” Y xoay người Snape, kéo tay anh đặt lên ngực mình.

Snape đỏ mặt, anh biết, vì Slughorn đã làm trái khế ước năm đó, đồ đằng con dơi đại diện cho bản thân anh vẫn để lại một dấu ấn mờ trên ngực Lucius, mà mỗi lần Lucius đặc biệt kích động thì đồ đằng kia sẽ hiện rõ, nhất là… ở trên giường.

“Lucius, quản lý tốt đầu óc động dục của anh, ngày mai chúng ta còn phải gặp Dumbledore!” Snape gầm nhẹ, không biết là vì tức giận hay là vì xấu hổ nữa.

“Ôi, Sev thân mến của tôi, chuyện đó không quan trọng,” Lucius tới gần Snape, giọng nói càng ngày càng nhỏ, “Quan trọng là… tôi cảm thấy em cần hiểu được ai mới là chồng em.” Lời nói của y biến mất giữa đôi môi hai người, mặc kệ Gryffindor chết tiệt kia đã nhìn thấy những gì, Sev…là của Lucius y!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.