Tiểu Khất Cái Biến Thân Ký

Chương 121




Xuyên việt là một chuyện thần kỳ gì đó mà Lục Thanh chưa bao giờ nghĩ nó sẽ phát sinh ngay tại trên người mình. Mà nếu không phải xuyên việt, thì làm sao giải thích những gì trước mắt hắn đây. Một lão phụ nhân mặc bố y ước chừng năm sáu mươi tuổi đang đứng trước mặt hắn, lải nhải phun nước miếng.

“Ta nói Lục thiếu gia a, thời gian lúc này cũng không còn sớm nha”. Nói xong, lão phụ nhân kia liền từ trong gói đồ mình cầm trên lấy ra một bộ quần áo màu đỏ đưa cho Lục Thanh.

Theo bản năng, Lục Thanh liền tiếp nhận quần áo, lấy tay vuốt ve không ngừng quần áo có chút thô ráp kia, ánh mắt nhìn như ngốc lăng trống rỗng, nhưng bên trong lại cất giấu một sự việc tày trời. Hiện tại, chỉ có chính hắn biết, ký ức của thân thể này đang dần dần tìm về.

Lão phụ nhân kia nhìn thấy bộ dáng ngu si của Lục Thanh, biết nói cái gì thì hắn cũng đều nghe không vào, cho nên nàng cũng ngậm miệng lại, nhưng trước khi rời đi nàng còn không quên chế nhạo Lục Thanh một câu.

“Trách không được muốn kết hôn một kẻ ngốc làm tức phụ, quả nhiên là vương bát xem đậu xanh hợp mắt .”[yuki-hana: mình nghĩ: kiểu như Chí Phèo xem trọng Thị Nở vậy]

Nhìn bóng dáng lão phụ nhân rời đi, ánh mắt Lục Thanh không tự chủ mà tối sầm xuống.

Đúng vậy, hắn xuyên việt, nhưng lại xuyên việt đến một triều đại chưa từng xuất hiện qua trong lịch sử. Trọng yếu nhất là, căn cứ ký ức của chủ nhân thân thể cũng tên Lục Thanh này thì buổi tối hôm nay chính là ngày đại hôn của hắn. Mà tân nương tử, giống như lão phụ nhân kia lời, là một kẻ ngốc không hơn không kém.

Khi tuổi còn trẻ, hắn đã trở thành một luật sư nổi tiếng, vào sinh nhật  28 tuổi của mình, hắn đã có thể mở một văn phòng luật sư  riêng. Thật không ngờ, một kẻ mà có rất nhiều người theo không kịp tài phú cùng quyền thế như Lục Thanh, vào một ngày lại rơi vào hoàn cảnh giống như trong những cuốn tiểu thuyết trên mạng internet, hắn xuyên không.

Ở thời đại của hắn, hắn là người thành công, là một luật sư được mọi người ngưỡng mộ; Mà hiện tại, hắn chỉ là đứa con trai không được yêu mến của một viên ngoại, ngoại trừ bản thân  đọc qua mấy cuốn sách thánh hiền thì chẳng còn có gì khác.

Triều đại xưa nay trọng võ khinh văn, một thư sinh trói gà không chặt, nếu không thể khảo thủ công danh, liền chỉ có thể bị ghét bỏ. Chủ nhân của khối thân thể này  chính là một bi kịch như vậy tồn tại.

Phụ thân của Lục Thanh là một viên ngoại có tiếng trong thị trấn, gia đình giàu có sung túc, sau khi mẹ ruột Lục Thanh qua đời, không lâu liền nạp tân phòng. Tục ngữ nói rất đúng, có kế mẫu liền có bố dượng. Kế mẫu vừa vào cửa thì bụng đã phồng lên, vừa thấy chính là mang thai lâu, mà Lục viên ngoại chẳng những không tức giận ngược lại vui vẻ ra mặt, hàng xóm láng giềng cũng liền hiểu rõ  đạo lý trong đó. [yuki-hana: aha, ngoại tình nhá]

Mới bắt đầu, lúc nàng đối xữ với Lục Thanh coi như không sai, chung quy kế mẫu sinh hai thai đều là cô nương, trong xã hội cổ đại, địa vị nhi tử luôn cao hơn so với nữ nhi, cho nên Lục Thanh dù không được yêu thương nhiều lắm nhưng dựa vào thân phận độc đinh của Lục gia, chi phí ăn mặc của hắn chẳng những không cần lo lắng, ngay cả đọc sách cũng có thỉnh người dạy riêng.

Chỉ là ngày vui qua nhanh, bụng kế mẫu lại phồng lên, sau đó lại sinh ra tiểu thiếu gia của Lục gia, địa vị của Lục Thanh lập tức cải biến.

Lục viên ngoại không thích mẹ của Lục Thanh, cho nên cũng chán ghét luôn hắn. Ngay từ khi Lục Thanh vừa xuất sinh thì đã không quản qua chuyện của hắn. Công việc lớn nhỏ trong nhà toàn bộ đều giao cho kế mẫu xử lý, trước đây ngày tháng của Lục Thanh coi như là quá ư thư thả, nhưng thời gian lâu, kế mẫu kia cũng lười ứng phó hắn, chi phí ăn mặc cũng không có gì hà khắc.

Từ nhỏ cơ thể của Lục Thanh nhiều bệnh, không thể tập võ, cho nên ý niệm duy nhất của hắn chính là tham gia khoa cử, một bước lên mây. Nhưng trong thiên hạ, cá chép thì có vô số mà trở thành rồng thì trăm năm cũng khó có được một. Ý tưởng của Lục Thanh là tốt nhưng bản thân hắn lại không có năng lực kia, sau vài năm gian khổ học tập thì chỉ miễn miễn cưỡng cưỡng khảo qua thi hương.

Trong lần thi hội thứ ba, hắn  lại rớt, trên đường về nhà hắn nhặt được một Tiểu Ngốc Tử, thấy ngốc tử kia đáng thương nên hắn liền dẫn về nhà. Trong nhà tuy nói không thiếu ngân lượng, song kế mẫu này vốn bất mãn Lục Thanh có khả năng kế thừa gia sản, hiện tại lại thêm một người ăn không ngồi rồi không làm việc, cho nên càng là không bằng lòng.

Lục Thanh là người tốt, việc hắn cứu Tiểu Ngốc Tử đã nói lên điều này, tuy nhiên vô luận là ở trong thế giới nào, người tốt đều luôn bị khi dễ.

Thế giới này có một điểm kỳ diệu đó là nam nhân cũng có được năng lực sinh con, người như thế được gọi là ca nhi. Số lượng ca nhi thưa thớt, theo lý thuyết thì vật hiếm sẽ quý, nhưng sự thật lại tương phản, nếu nam hài nhà ai bị nhận định là ca nhi thì đó chính là một điềm xui xẻo.  Trùng hợp chính là Tiểu Ngốc Tử mà Lục Thanh nhặt về nhà lại chính là ca nhi. Lục Thanh không hề nghĩ tới rằng đây chính là lí do tốt để kế mẫu đuổi hắn đi ra ngoài.

Một tháng sau khi nhặt được ngốc tử, Lục Thanh không cẩn thận mà bắt gặp nhị muội vụng trộm với hán tử, hắn thật tình mật báo, ngược lại bị muội muội cùng cha khác mẹ kia cắn ngược lại, nàng nói là Lục Thanh thừa dịp trời tối nên âm mưu khinh bạc nàng. Lục viên ngoại cùng kế mẫu nghe nữ nhi vừa khóc vừa kể về hành vi không bằng cầm thú của Lục Thanh, cảm giác chán ghét nhiều năm cũng có cơ hội phát tiết, đánh chửi tất nhiên là không cần phải nói, Lục viên ngoại dưới cơn giận dữ, thế nhưng lại muốn đuổi hắn ra khỏi nhà. [yuki-hana: đọc mà thấy tức]

Kế mẫu ước gì Lục Thanh bị đuổi ra khỏi nhà nhưng lại không muốn thanh danh của mình bị tổn thất, cho nên nàng nói với Lục viên ngoại rằng tuổi của Lục Thanh  đã lớn, cần nên cưới vợ sinh con.

Lục viên ngoại vừa nghe, chửi ầm lên rằng  người không bằng cầm thú như Lục Thanh thì có người nào nguyện ý gả cho, trong lòng càng thêm tức giận, thẳng đến khi kế mẫu chậm rãi nói đến tiểu ca nhi ở trong viện của Lục Thanh, người tuy rằng có chút khờ nên tuyệt đối sẽ không ghét bỏ Lục Thanh, Lục viên ngoại lúc này mới gật đầu đồng ý đón dâu.

Vì thế, Tiểu Ngốc Tử cứ như vậy biến thành nương tử của Lục Thanh.[yuki-hana: cái này gọi là số trời]

Ngày ấy Lục Thanh bị Lục viên ngoại đánh rất nặng, thân mình xương cốt vốn là gầy yếu nên không chịu nổi mà sinh bệnh nằm liệt giường, Lục gia vì xung hỉ nên nhắc lại việc hôn nhân, nhưng không nghĩ tới việc vui này không có giúp Lục Thanh khỏi ốm đau, ngược lại làm cho Lục Thanh mất đi tính mạng.

Một đời Lục Thanh trải qua không nhiều thoải mái, khi chết vẫn mang trên người tội danh dâm loạn thân muội.

Tuổi thanh niên chính là thời gian tốt nhất của một nam tử, lại bị cha ruột đánh đòn hiểm mà chết, Lục Thanh như vậy có thể nói là *ai này bất hạnh nộ này không tranh*.

Hiện tại trong thân thể đầy thương tích này là một linh hồn người địa cầu từ thế kỷ hai mươi mốt đến.

Tuy nói là tên giống nhau, thế nhưng tính cách thì có chút lệch lạc. Không, phải nói là hoàn toàn bất đồng. Một là người tốt nhát gan sợ yếu thế, ngay khi bị kế mẫu cùng nhị muội hãm hại như vậy, cũng đều không có biện giải qua một câu cho mình, chỉ yên lặng gánh vác hết  tội danh trên người; Mà một người thì chẳng những không tốt, thậm chí trên ý nghĩa nào đó có thể xem như mười phần bại hoại.

Người trong giới đều biết, chỉ cần có đầy đủ năng lực có thể thỉnh được Lục luật sư, như vậy cơ bản là có thể vô tư. Cho đến nay, không người nào có thể đánh vỡ kỷ lục liên tục thắng kiện của Lục Thanh, trong những vụ kiện đó, Lục Thanh chưa bao giờ hỏi người trong cuộc có chân chính phạm tội hay không, hắn chỉ hỏi sau  khi thắng kiện thì đương sự có thể trả cho hắn cái giá gì.

Người tốt đơn thuần sớm bị chết đói, đây là chân lý.

Nhưng mà nhân quả tuần hoàn báo ứng khó chịu, chuyện xấu làm nhiều, ông trời tất nhiên cũng sẽ có trừng phạt.

Lục Thanh có thói quen sinh hoạt đầy đủ ở hiện đại giờ xuyên việt đến một nơi thiếu thốn như cổ đại, có thể nói đó là báo ứng. Thế nhưng dù có thế nào, nếu ông trời cho hắn đi tới thế giới này, hắn sẽ sống thật tốt.

Cái gì đến sẽ đến.

Án tử khó khăn hắn đều có thể phá được, chẳng qua chỉ là cưới một ngốc tử mà thôi, chuyện nào có đáng gì. Lục Thanh chẳng những muốn thay thế Lục thiếu gia đoản mệnh kia sống sót, hắn còn muốn sống thật tốt, tối thiểu, muốn sống tốt hơn so với Lục viên ngoại.

Rốt cuộc Lục Thanh từ trong trí nhớ phục hồi tinh thần, nhìn trong tay quần áo đỏ thô ráp, nhớ lại lão phụ nhân kia nói canh giờ đã không sớm, mặt không chút thay đổi, hắn liền thay quần áo.

Chịu đựng cảm giác thân thể truyền đến từng trận đau đớn, Lục Thanh thong thả đứng dậy, hít sâu một hơi, sắc mặt lạnh nhạt đi ra khỏi cửa phòng.

Tuy nói không được sủng, nhưng Lục Thanh đến cùng là đại thiếu gia Lục gia, có hỉ thì việc trang hoàn nhà cửa cũng phải làm.Trong nhà giăng đèn kết hoa, nơi nơi đều là hồng sắc vui vẻ.

Đem cảm xúc chán ghét của chính mình che dấu tại đáy mắt, Lục Thanh đang định tìm người hỏi tình huống một chút thì nghe được một giọng nói thanh thúy.

“Còn sững sờ ở chỗ đó làm gì, không biết hôm nay là ngày ngươi thành thân nha, thật sự không biết tốt xấu.”

Lục Thanh quay đầu thì thấy một nữ hài mười lăm mười sáu tuổi đang trợn mắt nhìn hắn, trong ánh mắt không hề che giấu khinh bỉ cùng ghét bỏ.

Lục Thanh biết nữ hài này, nàng chính là tiểu nha đầu bên người vị muội muội kia của hắn, nàng tên là Xuân Hoa, ngày thường rất kiêu ngạo ương ngạnh, không để Lục Thanh vào mắt, việc hãm hại Lục Thanh lúc trước cũng có phần của tiểu nha đầu này, mà việc làm cho Lục Thanh giận chính là  tiểu nha đầu này lại là người mà Lục Thanh trước kia thích thật lòng, cho nên trước đó hắn luôn luôn nhường nhịn Xuân Hoa. Trong lòng Xuân Hoa cũng hiểu rõ điều đó cho nên nàng không ngừng trêu chọc Lục Thanh, luôn vênh mặt hất hàm sai khiến hắn. Mà hiện tại linh hồn trong thân thể Lục Thanh đã đổi thành một người khác, mặc kệ là Xuân Hoa hay là Thu Hoa, đều không hề có bất cứ cảm giác nào, chỉ là một tiểu nha đầu thôi mà,  hắn lười để ý.

“Nha đầu ầm ĩ, chuyện của bổn thiếu gia, ngươi có tư cách gì lắm mồm.” [yuki-hana: chữi hay lắm]

Xuân Hoa vừa nghe, nhất thời mở to hai mắt nhìn, khó có thể tin tưởng nhìn Lục Thanh.

“Lục Thanh, ngươi dám…”

Chẳng lẽ hôm nay mặt trời mọc ở phía tây, tên Lục Thanh vốn khúm núm bất lực như thế nào đột nhiên trở nên lợi hại như vậy. Xuân Hoa còn trẻ lại hiếu thắng, hơn nữa ngày thường nàng cũng quen thói quát nạt Lục Thanh, khẩu khí này nàng làm sao có thể chịu được, không chút suy nghĩ, nàng liền vươn ra tay phải, giống như muốn đánh Lục Thanh. Nào dự đoán được hôm nay Lục Thanh quyết tâm đối nghịch với nàng, chưa kịp đụng tới Lục Thanh thì đã bị đạnh lại, Xuân Hoa đứng không vững sau đó té ngã trên mặt đất. Mà Lục Thanh thì chẳng thèm liếc mắt nhìn nàng, hắn cứ như thế mà đi khỏi chỗ này. [yuki-hana: vừa]

Hơi hoảng sợ nhìn bóng dáng Lục Thanh rời đi, Xuân Hoa đột nhiên cảm giác được có cái gì đó đang thay đổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.