Tiểu Khất Cái Biến Thân Ký

Chương 118




Lucius đi được không bao lâu thì trong hành lang đã truyền đến vài tiếng bước chân, Snape nhanh chóng ếm vài cái “Sictumsempra” lên quần áo của mình, đồng thời uống hết một bình độc dược, nhất thời cảm thấy pháp lực mình trống rỗng, sắc mặt cũng trở nên trắng bệch.

“Rầm”, cửa bị phá ra, “Ex… Expelliamurs.” Snape miễn cưỡng hoàn thành một thần chú, nhưng pháp lực còn sót lại trong cơ thể anh chỉ có thể đánh rung đũa phép trong tay người tới, dù là vậy trước mắt anh tối lại. Dược khóa pháp thuật trong ngắn hạn của gia tộc Prince quả là danh bất hư truyền, Snape còn đang thu thập số liệu thực nghiệm lần này, nếu để Lucius biết Snape còn sử dụng loại độc dược căn bản chưa được thử nghiệm thì chỉ sợ cũng không chỉ cấm Snape tới gần phòng thí nghiệm độc dược thôi đâu.

“Severus.” Người tới hoảng sợ vì bị tấn công, rồi thấy tình cảnh trong phòng lại hít sâu một hơi, “Thầy thế nào rồi?” Nhiều lần do dự, rốt cuộc thanh danh Snape “chỉ am hiểu độc dược” bắt đầu có tác dụng, tuy giáo sư McGonagall không buông đũa phép nhưng bà trực tiếp đỡ Snape cũng nói lên thái độ của bà.

“Hiệu trưởng Dumbledore đâu, tôi muốn gặp hiệu trưởng Dumbledore, Quirrell… Quirrell… ưm…” Snape cắn cắn môi của mình, chết tiệt, hiển nhiên công hiệu độc dược hơi lớn.

“Giáo sư McGonagall, tôi vừa nghe được giọng của ngài, ngài có nhìn thấy…” Ngay sau đó ngoài cửa vang lên giọng nói ngân nga của quý tộc, nhưng khi nhìn thấy tình thế trong phòng thì giọng nói ấy hoàn toàn lạc đường. “Merlin ơi! Sev, em làm sao vậy?” Lucius bước nhanh chuyển trọng tâm Snape lên người mình, hoàn toàn không để ý lễ nghi quý tộc.

Lucius rất nóng nảy, cái này không giống như họ thảo luận, giờ phút này Lucius vô cùng hận bản thân, không có việc gì đưa Gryffindor kia rời đi để làm chi, ai biết trong lúc y không ở đó bạn đời y đã xảy ra chuyện gì chứ.

Tiếp xúc với linh hồn bạn đời mình khiến pháp lực trong cơ thể Snape nhanh chóng được tích tụ, vì Lucius đỡ Snape cũng tỉnh táo hơn, “Giáo sư McGonagall, đưa tôi tới phòng hiệu trưởng.” Nói xong anh nhìn Lucius vẻ mặt không đồng ý, “Lucius, anh về trước…”

“Tôi nghĩ, sẽ không có ai có quyền ngăn cản một phù thủy ở cạnh bạn đời anh ta, khi mà bạn đời anh ta rõ ràng không thoải mái thế này.” Lucius nhướn mày, nhìn giáo sư McGonagall, trên mặt vẫn nhếch khóe miệng lên 15 độ.

Cảm ơn “câu chuyện tình yêu kiênh trinh của chồng chồng Malfoy”, dù giáo sư McGonagall vẫn chưa lập gia đình nhưng bà không hề miễn dịch với căn bệnh chung của phù thủy – căn bệnh dễ dàng bị động lòng bởi sự vật tốt đẹp.

“Đương nhiên rồi, ngài Malfoy, ngài cũng có thể đi cùng, trên thực tế tôi rất may mắn vì hôm nay ngài ở đây.” Phá lệ, giáo sư McGonagall lộ vẻ mặt hiền lành.

Không giống như họ tưởng tượng, Lucius và Snape âm thầm nói trong lòng, hai người nhanh chóng suy tính khả năng xuất hiện vấn đề và lỗ hổng, Lucius nắm chặt tay Snape, không có gì đáng sợ, hiện tại giới phù thủy còn không có kẻ nào dám trực tiếp động vào gia tộc Malfoy.

“Còn giáo sư Quirrell…” Giáo sư McGonagall nhìn một đống trên sàn còn có thể nhận ra hình người, “Sợ là chúng ta nên mời bà Pomfrey tới một chuyến.” Nói xong bà vung đũa phép lên, một con mèo Ireland màu bạc nhảy ra, chạy ra khỏi cửa.

“Hai người, xin mời.” Như là hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên, giáo sư McGonagall dẫn đường ở phía trước, Snape và Lucius đi ở mặt sau, ba người cùng hướng về phòng hiệu trưởng.

“Kẹo chanh đá.” Giáo sư McGonagall nói ra mật khẩu, Snape và Lucius phía sau cùng bĩu môi, nhiều năm như vậy, sở thích của Dumbledore không hề tiến bộ, Lucius nghĩ sâu hơn, lão ong mật thế này mà còn muốn cùng cha mình đoạt Chúa tể Hắc ám đời trước, hừ, gia tộc Malfoy còn chưa sa đọa đến mức độ ấy.

“A, Severus, thầy đây rồi.” Không đợi Lucius và Snape đi vào, Dumbledore bên trong đã lên tiếng, “Vài đứa nhỏ trong nhà thầy có hơi bướng bỉnh, chúng…”

“Có lẽ ngài không để ý khi tôi hỏi chuyện gì đã xảy ra chứ?” Dumbledore bị Lucius ngắt lời không hề khách sáo, từ lúc họ vào phòng hiệu trưởng bên trong có một đám người họ không đoán được, trong đó có hai người thừa kế của họ – Aquila và Draco, “Khi mà người thừa kế của chúng tôi cũng không ở nơi chúng nên ở, theo tôi được biết, hiện tại mọi Slytherin đều hẳn ở phòng sinh hoạt chung Slytherin.” Lucius nhấn mạnh hai cụm “hẳn là” và “hiện tại”.

Nghe lời Lucius nói, Aquila và Draco cảm thấy mặt hơi nóng, nhất là khi phát hiện sắc mặt papa nhà mình tái nhợt không bình thường thì hai con rắn nhỏ càng luống cuống hơn.

“A, ngài Malfoy, đừng quá để ý, trên thực tế tôi đang muốn nói với ngài, bọn nhỏ đáng yêu này.” Như là giải vây cho Aquila và Draco, Dumbledore tự cho là cười khẽ nháy mắt mấy cái, “Chúng thật là dũng cảm!”

Dumbledore nói chưa dứt lời, ý cười trên mặt Lucius càng sâu, đã từng thấy sự kiện quỷ khổng lồ năm nhất trong trí nhớ bạn đời, đương nhiên Lucius có thể đoán Qui và Dra nhà mình đã làm gì, nhưng càng khiến y thêm giận dữ, giáo dục từ nhỏ còn không khiến hai đứa hiểu được cái gì gọi là không dễ dàng đi vào nguy hiểm, cái gì gọi là xem xét thời thế hay sao?

Không chỉ Lucius, sắc mặt Snape cũng trở nên không tốt, xem ra giáo dục nhà mình vẫn quá thả lỏng, gia quy Malfoy là gì, thủ tục Slytherin là gì, căn bản nên phải kết hợp!

“Cha.” Aquila và Draco run lên theo bản năng, Draco lập tức kéo vạt áo choàng Lucius, tuy cậu muốn kéo papa hơn nhưng sắc mặt của Snape khiến Draco biết đúng mực. “Blaise nói phải đi xem bạn của cậu ta, chúng con lo lắng nên mới đi cùng, Dra chưa làm gì cả, đều là cố gắng của mình Aquila, anh cũng bị thương rồi.” Nói xong Draco mặc Aquila phản đối mà kéo áo chùng của cậu lên, quả nhiên trên cánh tay trái của Aquila có một vết thương rất sâu, đó là khi cậu đẩy Draco ra bị cây gậy của quỷ khổng lồ đập vào.

“Nếu không phải Blaise… hừ!” Thấy cánh tay anh trai nhà mình bị trầy da, sắc mặt Draco cũng không tốt, lần này mệt lớn rồi, cũng không biết Kẻ Được Chọn kia có gì tốt, căn bản là kẻ thu hút rắc rối, thế mà Blaise như bị bùa mê, nếu về sau Kẻ Được Chọn dám không đối xử tốt với Blaise, hừ hừ!

“Hừ!” Lucius cũng hừ một tiếng, Slytherin cũng không dễ dàng trả giá cho tình bạn, một khi trả giá thì chắc chắn sẽ chân thành, y cũng không trách hai đứa, nhưng… cách dạy dỗ vẫn không đúng, kỳ nghỉ này phải huấn luyện một lần nữa.

Nếu Draco biết chuyện hôm nay quyết định một kỳ nghỉ thê thảm chưa từng có cho cậu thì chắc chắn cậu sẽ không dễ dàng buông tha Blaise, nếu không lột một tầng da của Blaise thì cậu sẽ không còn là Malfoy nữa!

“Ngài Malfoy, đừng nghiêm khắc như vậy, hôm nay nếu không có trò Malfoy và trò Prince thì sợ chúng ta sẽ có tổn thất rất lớn.” Dumbledore cười híp mắt, như ông nội hàng xóm vậy.

“Hiệu trưởng Dumbledore,” Lucius trực tiếp quay sang Dumbledore, “Hay là ngài bằng lòng giải thích cho ban giám đốc vì sao trong trường học lại xuất hiện sinh vật pháp thuật có lực sát thương mạnh với phù thủy nhỏ như quỷ khổng lồ chăng?”

“A, ngài Malfoy, chỉ là sơ sẩy do dụng cụ dạy học thôi, đó là chuyện thường, dù sao giáo sư Quirrell cũng trẻ tuổi, chúng ta phải cho bọn nhỏ có thêm cơ hội, ngài nói có phải hay không?” Dumbledore sờ sờ cái nơ trên bộ râu của mình.

“Hừ, có lẽ “con trai” ngài chỉ sợ không bao giờ có thể nói rằng vì sao gã lại “sơ sẩy” như vậy đấy.” Snape hừ lạnh, “Phù thủy trắng vĩ đại dường như cũng không thể ngăn cản một Tử thần Thực tử chạy về phía chủ nhân của gã, hay là lúc ấy khi ngài thuê gã là đang ở cửa tiệm kẹo? Nếu không thì làm sao ngài lại xem nhẹ sự tanh tưởi từ linh hồn gã, chẳng lẽ sau độc dược chống sâu răng tôi còn phải suy xét điều chế độc dược trị liệu khứu giác hay chứng tuổi già sao?”

Liên tiếp phun nọc độc, dù trong khoảng thời gian này Dumbledore đã nghe phong phanh uy danh “giáo sư độc dược Slytherin khủng bố” nhưng Snape trực diện phun nọc độc không hề nể mặt như này khiến cụ bị nghẹn một chút. Mà các rắn nhỏ Slytherin ở đây đều nhìn chủ nhiệm nhà mình tràn ngập sùng bái, nhìn đi nhìn đi, đây mới là chủ nhiệm khí phách của nhà mình, Dumbledore thì sao? Phù thủy trắng vĩ đại nhất thì sao? Làm sai cũng bị phun nọc độc nha.

“A, Severus…” Hơn nửa ngày, Dumbledore mới hơi cứng ngắc mở miệng, “Tóm lại, vì trò Malfoy và trò Prince nhanh trí, Slytherin cộng thêm 10 điểm, nhưng vì trò Zabini tự tiện rời khỏi hàng ngũ, tôi phải trừ Slytherin 5 điểm. Còn Harry,” Dumbledore nói ra thuận lợi hơn, cụ quay sang phù thủy nhỏ kia, nơi đó ngoài màu xanh bạc của Slytherin còn có màu đỏ vàng của Gryffindor và màu đen vàng của Hufflepuff, “Vì Harry dũng cảm, Hufflepuff thêm 5 điểm, đương nhiên vì trò Longbottom ra tay, Gryffindor thêm 5 điểm. A, trò Granger, trò đừng căng thẳng, trò hoàn toàn không có lỗi gì, trên thực tế, thầy nghĩ trò cần một ít kẹo, khi mà trò chắc chắn chưa kịp hưởng thụ bữa tiệc Halloween.”

Harry và Neville chưa từng cộng điểm cho nhà mình mặt đỏ lên, Blaise thì cười khổ vì ánh mắt giết người của Draco, bị trừ điểm trước mặt chủ nhiệm nhà mình, có thể nghĩ cậu sắp bị “trả giá”, thủ tịch của cậu sẽ không dễ dàng “tha” cậu đâu.

Sau khi thưởng phạt đơn giản, không khí trong phòng hiệu trưởng thoải mái hơn, nhưng lập tức lại bị tin tức tệ hơn phá vỡ. Một con rái cá màu bạc nhẹ nhàng chạy vào phòng hiệu trưởng, đứng trước mặt Dumbledore.

Con rái cá mở miệng, là tiếng bà Pomfrey, “Albus, Quirrell đã chết.”

“Bọn nhỏ,” Dumbledore không cười nữa, chỉ còn lại vẻ nặng nề, “Chỉ sợ thầy phải mời các trò về nhà trước, cũng giữ bí mật về tin tức vừa nãy, chúng ta sẽ mau chóng điều tra rõ ràng.”

Các Slytherin nhìn về phía Snape theo bản năng, chủ nhiệm nhà mình gật đầu, họ cúi chào rồi rời khỏi. Đáng nhắc tới chính là, có lẽ vì có Draco bọn họ giúp đỡ, có lẽ vì hành động vừa nãy của các rắn nhỏ, khi Harry ra ngoài cũng cúi chào Snape, thậm chí còn có Neville và Hermione.

“Thật sự không giống không phải sao?” Như là không thể chống đỡ sức nặng của mình, Lucius cười khẽ bên tai bạn đời, Kẻ Được Chọn có ý tứ, xem ra thời đại học sinh của Qui và Dra chắc chắn sẽ không nhàm chán.

Snape liếc Lucius một cái, anh chỉ biết, tên đáng ghét bạch kim chết tiệt dạy dỗ một nhóc con bạch kim chết tiệt, họ cho rằng Hogwarts là gì? Món đồ chơi trên tay họ chăng?

Lúc đó Snape hoàn toàn quên, cưng Draco như ngày hôm nay cũng có một phần của anh.

Quay đầu nhìn Dumbledore, lúc này phù thủy trắng hoàn toàn không che dấu sự sắc bén của mình, “Severus, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.