Tiểu Khất Cái Biến Thân Ký

Chương 115




Dumbledore vừa tuyên bố bữa tiệc bắt đầu không bao lâu, cửa lễ đường Hogwarts được mở ra, rồi Snape mặc lễ phục màu xanh hoa văn bạc đen mặt đi vào, thấy Snape khí thế đi tới mang theo hơi thở “ta rất không vui” khiến không ít động vật nhỏ rụt người ra sau theo bản năng, muốn giảm đi sự tồn tại của mình.

Tuy khai giảng chỉ có mấy tháng, nhưng giáo sư Prince hoàn toàn đảo điên nhận thức của họ, lịch thiệp quý tộc gì, bậc thầy độc dược thần bí nào, tất cả không che dấu được bản chất độc mồm độc miệng của giáo sư Prince. Trong tiêu chuẩn cao, yêu cầu nghiêm khắc của thầy, các động vật nhỏ ở các nhà đều bị ngã ngựa, ngoài việc phản ứng không giống nhau thì cơ bản người người đều âm thầm kính sợ giáo sư Prince. Dường như với vị giáo sư này, dù bạn có làm gì thì cũng bị thầy ấy tìm được lý do trào phúng, mà kết quả thì ngoài trừ điểm còn có cấm túc.

Trong mấy tháng ngắn ngủi, cấm túc tại hầm đã sắp xếp tới năm sau, ngay cả ở chỗ Filch cũng được xếp đầy, vì thế, người gác cửa Squib này mỗi lần thấy Snape đều rất cung kính.

Nhìn vị giáo sư đang cực kỳ khó chịu đi vào, các động vật nhỏ dừng cười nói, rồi lại bắt đầu, nhưng giọng nói đều thoáng nhỏ hơn.

Nếu nói cả đời này Snape được Lucius Malfoy nuôi trong biệt thự rất tốt, sau khi thức tỉnh huyết thống tinh linh thì thể chất cũng thay đổi một ít, có thể nói, hôm nay lên sân khấu Snape không chỉ có khí thế mà còn khiến người ta cảm thấy cực kỳ đẹp trai.

Chẳng qua, sự đẹp trai này của giáo sư độc dược không phải ai cũng có thể tiêu thụ được, ngoài Gryffindor nào đó.

Từ khi Snape đi vào, Su nhìn chăm chăm vào anh. Ngay từ đầu mục tiêu của Su đã rất rõ ràng, cô muốn trở thành duy nhất của giáo sư Snape.

Đã xem qua “Harry Potter” khi Su biết chuyện này không phải không khủng hoảng, nhưng sau sự bối rối ban đầu, Su cẩn thận tính toán tương lai của mình, mà một vấn đề quan trọng trong tương lai đó là – gả cho ai.

Theo thân phận Muggle của mình, căn bản Su không thèm nghĩ đến người trong Slytherin, cho tới giờ Su rất biết mình biết người, bắt rắn nhỏ luôn ghi nhớ luận điệu huyết thống ăn sâu bén rễ chấp nhận cô căn bản là không thể.

Nhưng Su cũng không quá bằng lòng chọn Harry, tuy Harry là nhân vật chính nhưng đứng cạnh cậu cũng không phải là bất tử, dù ai quá thân thiết với Kẻ Được Chọn đều có thể xảy ra án mạng.

Có thể nói, mục tiêu của Su rất rõ ràng – một phù thủy nam có sức mạnh, có thể chăm sóc cô, có địa vị, có tiền tài.

Dựa vào điều kiện như vậy trải qua sàng lọc, cuối cùng Su tập trung vào giáo sư Snape. Bậc thầy độc dược trong tiểu thuyết này đã mất cả đời vì một phù thủy Muggle, không thiếu danh không thiếu lợi, mà chỉ cần thầy ấy sống sót cũng sẽ là một người đàn ông vô cùng trách nhiệm, chỉ cần cô có thể đi vào lòng thầy.

Nhưng Su tin tưởng, ngoài tiểu thuyết, Su còn xem một phần lớn đồng nghiệp văn, theo đuổi giáo sư đơn giản chỉ như vài bộ sách đó, Su tin vào trí tuệ của mình.

Cũng vì thế, Su quen Harry, nhưng chưa từng nghĩ đi vào Hẻm Xéo trước, kinh nghiệm của “các tiền bối” trong đồng nghiệp văn đã nói cho cô, quen thuộc nội dung tiểu thuyết là ưu thế duy nhất của cô, mà tự tiện thay đổi không khác gì gia tăng hệ số nguy hiểm cho bản thân mình cả.

Rốt cuộc, Su nhận được thư báo nhập học như mong đợi, cũng đi vào Hogwarts. Thế mà chuyện vẫn thay đổi. Kẻ Được Chọn vào Hufflepuff, quan hệ thân thiết với Slytherin, giáo sư Snape đúng là giáo sư độc dược học, nhưng giờ thầy ấy được gọi là “giáo sư Prince”; và Aquila Prince kia nữa, Su nhớ rất rõ, trong “Harry Potter” căn bản không có người này!

Trong chớp mắt, Su liền đoán ở đây không chỉ có một mình cô là “người ngoài”, dù kích động hiệu ứng cánh bướm thế nào thì cũng không thể quay lại mười mấy năm trước.

Vì thế Su nhìn chăm chú Aquila Prince, dù người khác không rõ cô còn không biết sao, mẹ Snape xuất thân từ gia tộc Prince, nhưng cho đến khi “Harry Potter” kết thúc thì Snape cũng không kế thừa gia tộc Prince, hiện tại thầy không chỉ kế thừa, trong trường học còn xuất hiện một người thừa kế Prince. Có thể chứng minh cái gì? Aquila Prince giống cô, không phải người thế giới này.

Dựa theo logic bình thường, suy đoán của Su cũng không có gì đáng trách, người sống từ nhỏ ở giới phù thủy đều biết tới liên hôn giữa gia tộc Malfoy và Prince, Aquila và Draco phân ra làm người thừa kế hai gia tộc, bởi vậy họ không mang cùng một dòng họ.

Vì đó là một kiến thức quá bình thường, nên cũng sẽ không có phù thủy nhỏ nào giải thích điều đó cho một phù thủy tới từ Muggle, trực tiếp khiến Su vẫn cho rằng Snape vẫn luôn không quên được Lily, chỉ vì Aquila kế thừa Prince, còn lai lịch Aquila, Su tỏ vẻ mình không thèm để ý, mà ngay cả điểm giống nhau về mắt đen tóc đen và cái mũi to cũng bị Su cho rằng đặc điểm của gia tộc Prince mà bỏ qua, bởi vậy Su có phán đoán này là hợp tình hợp lý.

Nhưng sau khi quan sát một thời gian Su lại vừa yên tâm vừa thất vọng, Aquila hoàn toàn không giống như xuyên qua, mà chỉ là người ở đây.

Nói cô yên tâm là khi cô thấy Aquila bị Draco sai bảo chạy trước chạy sau, Su chậm rãi phát hiện Aquila không giống mình, Draco luôn quen gọi tên Aquila trước mặt người ngoài chứ không phải là “anh trai” khiến Su mất đi cơ hội duy nhất để biết thân phận của Aquila.

Còn về thất vọng, được rồi, Su thành thật thừa nhận, có đôi khi cô cũng sẽ cảm thấy cô đơn và khủng hoảng. Nhưng vậy cũng tốt, Su thừa nhận với mình, ít ra mọi chuyện vẫn còn trên quỹ đạo, mọi thứ đang xảy ra cô chỉ có thể cho rằng hiệu ứng của mình quá lớn.

Nghĩ vậy, Su yên tâm thoải mái bắt đầu kế hoạch của mình.

Đầu tiên, tất nhiên phải thân cận với Kẻ Được Chọn. Vì thế, Su nhẫn nại giao tiếp với Ron, cô tin cuối cùng Harry vẫn sẽ chọn Ron làm bạn thân; tiếp theo, cô muốn thu hút giáo sư Snape một cách chậm rãi… Ôi không giờ phải là giáo sư Prince.

Cái đầu tiên Su làm không quá thành công, Kẻ Được Chọn Hufflepuff khó thân thiết hơn Su tưởng tượng, Merlin mới biết vì sao mỗi lần Su và Ron muốn đi tìm Harry sẽ bị một đám người vừa lúc che ở giữa, đây còn chưa tính, dường như giáo sư Prince cũng không chú ý tới cô, kể cả khi cô là một trong số ít học sinh Gryffindor không bị trừ điểm bởi độc dược đi nữa – đùa à, vì theo đuổi giáo sư Prince, Su gần như đều cống hiến mọi thời gian của mình cho độc dược học. Trong sự huấn luyện dày đặc đó, tuy chưa nói tới xuất sắc nhưng cũng đủ tiêu chuẩn rồi.

Thế mà giáo sư Prince lại hoàn toàn không để ý, càng ngạc nhiên là thầy ấy cũng không thèm để ý tới Harry!

Ngược lại Su có lòng muốn hỏi chuyện trước kia của giáo sư Prince, nhưng giờ mới khai giảng, là một phù thủy nhỏ Muggle, quả thật Su cần phải làm quen với nhiều thứ, mặt khác Su cũng không muốn người khác biết mình hứng thú với giáo sư Prince, khi mà đối tượng cố vấn tốt nhất của cô rõ ràng có ý với cô.

Cứ thế, trong mơ hồ kéo dài tới Halloween, Su cố ý không quan tâm tới quan hệ căng thẳng giữa Ron và Hermione gần đây, cô cần cơ hội này, để giáo sư Prince nhớ kỹ cô, để mọi thứ đi vào quỹ đạo. Su tin, có năng lực “tiên đoán” cộng vô số kinh nghiệm của “các tiền bối”, dù cần một thời gian nữa thì cô chắc chắn sẽ thành công.

Nhưng càng tiếp xúc với giáo sư Prince, Su càng chìm sâu, nếu ngay từ đầu “giáo sư Snape” cũng chỉ là một người thỏa mãn điều kiện lựa chọn của Su thì giáo sư Prince bây giờ chính là người Su vừa lòng đến không thể vừa lòng hơn.

Nhìn gương mặt đẹp trai hơn cả trong phim, sự hóa trang sạch sẽ cùng cử chỉ lịch thiệp, Su cảm thấy mình như say, mặt cô đỏ bừng, trong lòng âm thầm nhẩm qua toàn bộ kế hoạch tối nay, giáo sư Prince chắc chắn sẽ là của cô!

Tuy Su vẫn cho rằng cô là một người hiểu mình, nhưng trên thực tế ngay từ đầu cô đã đi sai hướng, khi tự tin vào bản thân che mờ hai mắt đến nỗi chỉ cần với một người là cô có thể hỏi thăm được đáp án mà tới giờ cô vẫn chẳng hay biết gì. Điều này cũng bắt đầu cho một chuỗi thất bại và đả kích sau đó, chỉ có thể nói, cho tới giờ cô đều không nghiêm túc với thế giới này.

Su suy nghĩ miên man hoàn toàn không ảnh hưởng đến vài người trong cuộc.

Aquila chăm chú lên em trai thì không cần nói, Draco đang ngẩn người nhìn papa nhà mình, có kinh nghiệm nên cậu biết papa không vui lắm, nhưng không biết nguyên nhân nên Draco định một lát nữa sẽ tới văn phòng giáo sư độc dược, cha sẽ không hy vọng papa không vui, họ là người nhà, Malfoy luôn chăm sóc cho người nhà mình.

Còn tâm tư của Blaise thì đơn giản hơn, sau khi thay mắt kính đôi mắt Kẻ Được Chọn sáng lóa làm cậu không dời khỏi mắt, lần đầu tiên người thừa kế Zabini mơ hồ nhận ra mình không chỉ coi Harry là bạn, vì bạn chắc chắn sẽ không thể không hy vọng bạn mình tìm được hạnh phúc, mà chỉ cần xem những tầm mắt chú ý vào Harry hôm nay, Blaise đã không thoải mái, rõ ràng đôi mắt xanh biếc xinh đẹp kia không phải chỉ nhìn mình thôi sao?

“A, Severus, thầy hôm nay tới hơi muộn.” Dumbledore mỉm cười nói.

“Hừ, chẳng lẽ hiệu trưởng vĩ đại không biết anh ta đã làm gì? Hay là phòng ngự Hogwarts đã yếu đến nỗi ai cũng có thể tự nhiên ra vào rồi!” Snape hừ một tiếng, hơi mất tự nhiên chỉnh lý cổ áo mình, nghĩ đến lúc mình đang thay quần áo thì đột nhiên bị tập kích Snape đã muốn mở đầu óc của tên Veela chỉ biết động dục nào đó, nhìn xem bên trong có phải nhồi toàn Tình Dược hay không.

“A, con trai của ta, thầy quá nghiêm túc.” Dumbledore không thay đổi cảm xúc, tuy cụ không biết Snape đang nói về chuyện nào nhưng dù anh nói gì Dumbledore cũng không định nhận.

“Severus, ngài Malfoy đâu?” Bất ngờ, người nói chuyện là giáo sư McGonagall. Nhờ vào sự kiện “trợ lý hiệu trưởng” năm đó, sau khi chiến tranh kết thúc chức vị này vẫn được giữ lại, nhưng chủ yếu là do các chủ nhiệm đảm nhận, đôi khi hiệu trưởng sẽ mở ra một phần quyền hạn cho trợ lý.

Dù về công hay về tư, giáo sư McGonagall đều là một cánh tay đắc lực ở bên Dumbledore, bởi vậy khi bà cho Lucius đi vào cũng không được hiệu trưởng Dumbledore chính quy cảm kích.

“Lucius cảm ơn lòng tốt của ngài.” Snape vẫn bình tĩnh, nói những lời mình nên nói, còn việc vì sao con công Lucius kia không đi theo thì, hừ, dù hôm nay là Halloween trong trí nhớ của anh thì anh ta cũng đừng mong xuất hiện công khai. Nếu chuyện kia thật sự xảy ra, Lucius sẽ càng tự do ở bên ngoài lễ đường, ít ra anh ta cũng được giải thích nếu tới tầng bốn – sau khi làm mình làm mẩy với bạn đời nhà mình rồi đi dạo, dù không lừa được Dumbledore nhưng luôn phải có lý do bên ngoài, hiện tại Chúa tể Hắc ám sống lại, cũng sẽ không ép gia chủ Malfoy ngay, nhất là có phù thủy trắng luôn bên phe chính nghĩa nữa.

“A, ngài Malfoy cũng tới sao? Halloween cũng là ngày gia đình đoàn tụ!” Dumbledore hiểu được từ đối thoại giữa Snape và giáo sư McGonagall, quả thật Lucius xuất hiện làm cụ bất ngờ, nhưng đã xảy ra thì cụ cũng không ngăn cản được.

Khi mà dãy bàn giáo sư đang gợn sóng, học sinh phía dưới đang ngồi trên dãy bàn nhà mình, chuyện nên xảy ra vẫn xảy ra, Hermione bị bạn học châm chọc khiêu khích một thời gian rốt cuộc bị một câu “ác mộng” của Ron làm bùng nổ, Hermione khóc chạy ra, Ron đỏ mặt đứng tại chỗ, Neville nhìn thấy, do dự một chút rồi đuổi theo. Hermione là bạn của cậu, Neville có rất ít bạn, cậu quý trọng tất cả những gì mình có.

Trong lúc ăn uống, cửa lễ đường lại được mở ra, khác cái là, lần này bị người ta phá mở. Quirrell quấn khăn trùm đầu màu tím nghiêng ngả lảo đảo chạy vào, “Quỷ khổng lồ, xổng tầng hầm, thiết tưởng ngài nên biết.” rồi hôn mê.

Lễ đường im lặng trong nháy mắt, sau đó chìm vào khủng hoảng, Snape xiết chặt dĩa ăn bạc trong tay, được lắm, anh không nên chờ mong nhân phẩm của Dumbledore, sự kiện quỷ khổng lồ – lại một lần nữa xảy ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.