Tiểu Khả Ái

Chương 39




Mỗi đóa hoa đều trở thành vũ khí sắc bén, tùy thời có thể lấy mạng người.

Đóa hoa đánh lên thân huyết kiếm chắn trước người hắn rồi nổ tung, những ánh sáng màu đỏ tán loạn trước mắt hắn.

Kiếm phân liệt ra tuy rằng sức mạnh và chất lượng giống bản thể nhưng dù sao cũng là phân liệt, theo thời gian, lực lượng sẽ dần yếu đi.

Cô không muốn bị tấn công nên lập tức tung đại chiêu. Hắn không thể không thu kiếm về phòng thủ.

A a a a, nữ nhân đáng giận này, hắn muốn giết cô ta!

“Mộ Bạch.”

Âm thanh như u linh vang lên sau lưng hắn. Mộ Bạch kinh hãi, cuối cùng mới nhớ ra, ở trong này, cô ta là chúa tể…

Mộ Bạch từ bỏ chống cự, thu lại huyết kiếm, vô số bông hoa đập vào mặt hắn, vừa lạnh vừa rát, nhưng lại chẳng hề có lực công kích gì.

Chờ những đóa hoa tan đi rồi, Mộ Bạch mới nhìn về phía người đứng ở sau lưng mình. Hắn hít sâu một hơi rồi nở nụ cười ưu nhã, nói: “Người thắng làm vua, kẻ thua làm giặc, tôi thua.”

Dù thua thì cũng phải duy trì nụ cười, duy trì sự ưu nhã.

Thời Sênh nghiêng đầu, không do dự xuyên kiếm vào trong người hắn.

[Kiểm tra được sự xâm nhập khác thường, chủ nhân hãy cẩn thận.] Âm thanh gần như vang lên cùng lúc.

Bóng tối trên đỉnh đầu đột nhiên bị đánh vỡ, vô số ánh sáng hội tụ lại, cảnh sắc cũng khôi phục trở lại thành đống đổ nát kia, khắp nơi đều là xác dị chủng.

Thời Sênh nhìn về phía Mộ Bạch, hắn đã chết.

Thời Sênh túm lấy đám người Liễu Thư ném lên thiết kiếm, nhanh chóng bay lên rồi ném xuống mấy quả cầu năng lượng một cách vui vẻ.

Thời Sênh nhìn chằm chằm xuống bên dưới, “Kết quả?”

[Rất xin lỗi chủ nhân.]

Thời Sênh phát điên, ngay cả Mộ Bạch cũng có người giúp, tại sao cô lại không có? Tại sao chứ?

[Chủ nhân, em nghi ngờ không phải người làm.]

“Là sao?”

[Không ai có thể nhanh hơn em được.] Phong tỏa bị đánh gãy, tinh thần lực của Mộ Bạch có thể đã rời khỏi thế giới này.

“Trên thế giới này còn nhiều người giỏi lắm, chỉ là mi chưa gặp được thôi.”

[Chủ nhân nói đúng, để em thử cố gắng tìm thứ kia xem sao.]

Hoàng của dị chủng bị nổ tung, thù của nguyên chủ cũng coi như báo xong một nửa, giờ chỉ còn Vân Đóa nữa mà thôi.

Tốt lắm, tổ chức thành đoàn thể giết nữ chính thôi.

[…] Ký chủ, cô nói cho tôi biết, đoàn thể của cô ở đâu vậy?



Lúc này, đám người Vân Đóa đang bị vây trong một tòa nhà.

Bởi vì mưa to nên Quý Tu không đuổi kịp Thời Sênh, nhưng Vân Đóa lại đuổi kịp Quý Tu. Hai người bị mưa to vây lại, tình cảm mau chóng thăng hoa.

Chờ đến khi mưa to ngừng lại, đám người Hướng Quỳ cũng đuổi kịp, còn kéo theo một đám dị chủng nữa.

Cho nên hiện tại bọn họ mới bị bao vây.

Đồng thời, ở đây cũng có một đám người đang bị nhốt lại.

Trong nhóm người này cũng có dị năng giả, nhưng đội ngũ này nhìn có vẻ không tốt đẹp gì.

“Mấy dị năng giả kia là sao? Sao tôi chưa từng gặp họ ở tổng bộ?” Người ngồi gần Hướng Quỳ nhỏ giọng hỏi cô ta.

Hướng Quỳ cũng nhìn về phía đó, giọng nói tràn ngập sự châm chọc: “Người đàn ông kia là một dị năng giả có dị năng không ổn định, lần trước suýt nữa đã bị chúng tôi giết.”

Người đàn ông mà Hướng Quỳ nhắc tới chính là thực nghiệm thể số 22.

Lúc này, thực nghiệm thể số 22 rõ ràng không mất đi thần trí như lúc trước nữa, ngược lại dị năng của hắn còn mạnh hơn, là người dẫn đầu đội ngũ bên đó.

“Sao lại thế này, những dị năng giả kia ở đâu ra vậy?” Người đàn ông rất kỳ quái, tất cả những dị năng giả đều được lập hồ sơ lưu ở tổng bộ.

Nhưng hắn lại không biết một ai trong đám dị năng giả đó.

Hướng Quỳ lại bắt đầu âm dương quái khí, “Những người ở trên đang làm gì, ai mà biết được chứ. Dị năng của chúng ta tới từ đâu, lúc trước bọn họ tiêm cho chúng ta thứ gì, anh không nghĩ tới những chuyện đó à? Dù sao, giờ tôi lại có dự cảm không ổn về những dị năng này.”

“A?” Người đàn ông ngẩn ra, quả thực hắn chưa từng nghĩ tới những điều này.

Đúng lúc Hướng Quỳ đang nói chuyện với người đàn ông này thì bên kia lại có tiếng cãi cọ.

Đội ngũ của thực nghiệm thể số 22 cực kỳ không hữu hảo: “Không phải các người có thể đánh sụp cả căn cứ sao, có mấy con dị chủng bên ngoài lại không giải quyết được à?”

Quý Tu bị chất vấn tới mức vẻ mặt rất kém.

“Đó là chuyện của chúng tôi, liên quan gì tới các người?” Vân Đóa thấy Quý Tu không đáp liền tiến lên một bước, đáp lại người kia, “Các người muốn ra ngoài thì tự nghĩ cách đi, đừng có kéo chúng tôi vào.”

“A, lúc đó cô Khương Đàn cũng đi lên với các người, các người xuống rồi, cô Khương Đàn đâu?” Ánh mắt của thực nghiệm thể số 22 đầy sắc bén.

Hắn không tin hai người này có thể làm căn cứ nổ tung được, nếu đổi lại là Khương Đàn thì hắn còn còn thấy đáng tin hơn một chút.

Nhắc tới Khương Đàn, sắc mặt Vân Đóa liền thay đổi, trong đáy mắt hiện lên vẻ hoảng loạn, cô ta cắn răng: “Làm sao chúng tôi biết được cô ta đi đâu.”

“Rốt cuộc căn cứ kia có phải do các người đánh rơi hay không còn phải chờ điều tra đã.” Thực nghiệm thể số 22 cười lạnh, “Đám người bên ngoài tin, nhưng tôi không tin.”

Vân Đóa siết chặt nắm tay.

Quả thực không phải bọn họ đánh rơi căn cứ. Nhưng từ sau khi trở về, Tống Nguyên Thanh không hề hỏi ý kiến của cô ta và Quý Tu mà đã tuyên bố ra ngoài chuyện đó.

Đến khi bọn họ biết thì đã không còn kịp rồi.

Mà chuyện này quả thật cũng làm cho mọi người đoàn kết hơn không ít. Hai người họ gần như trở thành tín ngưỡng của người khác.

“Dị chủng tiến công vào rồi.” Người bên phía đội của thực nghiệm thể số 22 gào lên một câu.

Mấy con dị chủng đã phá vỡ cửa sắt, tiến vào qua căn phòng cũ nát, thân thể của bọn chúng cao lớn khiến cho không gian như co lại.

Dị chủng gầm nhẹ một tiếng, giương nanh múa vuốt tấn công về phía con người.

“Chạy!”

Thực nghiệm thể số 22 hét lên, đánh vỡ cửa sổ bên cạnh để những người khác đi theo đường này xuống.

Tôn chỉ của bọn họ là chạy, không cần lãng phí dị năng.

Cho nên khi đám người Quý Tu còn đang bận đối phó với đám dị chủng thì thực nghiệm thể số 22 đã dẫn người chạy đi.

Dị chủng đứng khắp căn phòng, bọn người Quý Tu muốn chạy cũng không kịp, chỉ có thể tiếp tục chiến đấu. Dị năng của Hướng Quỳ càng dùng càng nhuần nhuyễn, liên tục đè ép không khí làm đầu dị chủng nổ tung.

Người đàn ông bên cạnh cô ta lại lợi dụng bùn đất chế tạo ra những bức tường đất, ngăn cản dị chủng tới gần, phối hợp của hai người họ vô cùng ăn ý.

Dị năng của Quý Tu hệ lôi, thuộc về kỹ năng quần công.

Kỹ năng của Vân Đóa là có thể làm chậm thời gian, khiến cho hành động của dị chủng chậm lại, cũng thuộc kỹ năng quần công.

Hai người phối hợp với nhau nhanh chóng tạo ra được một khoảng trống, những người khác lập tức dựa sát vào họ, tạo thành một vòng tròn.

“Từ bên kia lao ra ngoài.” Quý Tu chỉ vào cửa sổ mà thực nghiệm thể số 22 đã đánh vỡ.

Mọi người không có ý kiến gì. Nhiều dị chủng như thế, một khi dị năng của bọn họ bị hao tổn hết thì lúc đó muốn chạy còn khó hơn lên trời.

Quý Tu và Vân Đóa liên thủ tạo một con đường đi về phía cửa sổ rồi để những người khác đi trước, bọn họ theo sau.

“Đội trưởng, không được, bên dưới cũng toàn là dị chủng.”

“Những người đó đâu?” Quý Tu nhíu mày.

“Bị vây bên dưới.”

Nhóm người của thực nghiệm thể số 22 đang bị dị chủng vây lại, bên dưới chỗ nào cũng thấy dị chủng khiến cho da đầu tê dại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.