Tiểu Khả Ái

Chương 38




Sau khi Thời Sênh rời đi không bao lâu thì Hướng Quỳ gặp được đội ngũ của Quý Tu, Vân Đóa cũng ở trong nhóm đó.

Hướng Quỳ không thích Vân Đóa nên Vân Đóa cũng chẳng tự làm mình mất mặt, bận rộn băng bó cho một dị năng giả khác. Những đội viên khác thì băng bó cho Hướng Quỳ.

Quý Tu đứng nhìn mặt đất đầy xác dị chủng.

“Hướng Quỳ, đám dị chủng này là do ai giết thế?” Hắn là đội trưởng nên rất rõ ràng về năng lực của Hướng Quỳ.

Đầu Hướng Quỳ đầy mồ hôi lạnh, cắn răng chờ người ta băng bó cho mình xong mới thở phào một hơi, “Khương Đàn.”

Tay Vân Đóa run lên, suýt chút nữa làm rơi cả thuốc. Cô ta nhìn về phía Hướng Quỳ.

Khương Đàn…

Lại là cô.

Quý Tu nhíu mày: “Cô ta đi về phía bên kia sao?”

Lúc ở căn cứ, hắn không nhìn thấy cô ta, nhưng hắn biết cô ta đã làm những gì ở đó.

Ở địa bàn của dị chủng mà cô ta vẫn kiêu ngạo như thế, đám dị chủng còn chẳng dám làm gì, có thể thấy được năng lực của cô ta mạnh như thế nào.

Lần này trở về từ căn cứ, hắn cũng đã tìm hiểu được một vài việc.

Ví dụ như dị năng của bọn họ từ đâu mà có.

Ví dụ như Khương Đàn…

Tống Nguyên Thanh yêu cầu hắn xác định xem Khương Đàn đã chết hay chưa. Nếu vẫn còn sống thì phải tìm mọi cách giết chết cô ta, nếu không những dị năng giả như họ sẽ bị nguy hiểm.

Hướng Quỳ chỉ về một phía, “Cô ta dẫn mấy người thường đi về phía đó.”

“Người thường? Chắc chắn không?”

Hướng Quỳ gật đầu xác nhận, “Là người thường, toàn bộ quá trình bọn họ không hề làm gì, chỉ có một mình Khương Đàn ra tay.”

Dị năng giả luôn cảm nhận được dị năng giả khác, vì thế cô ta có thể xác định mấy người đó toàn là người thường.

Quý Tu phân phó những đội viên khác, “Các cậu đưa họ về trước đi.”

Vân Đóa lập tức đứng dậy: “Anh thì sao?”

Quý Tu vỗ vỗ tay Vân Đóa: “Anh đi lên nhìn xem.”

“Khương Đàn rất nguy hiểm, anh đừng đi…” Vân Đóa cảm thấy rất bất an. Cô gái kia vô tình, máu lạnh như thế, hoàn toàn không còn là Khương Đàn trong ấn tượng của cô ta nữa. Cô ta không hy vọng Quý Tu sẽ gặp chuyện chẳng lành.

Quý Tu trấn an Vân Đóa, “Không sao, anh chỉ đi xem thôi, sẽ không nổi lên xung đột gì với cô ta đâu.”

Quý Tu đã quyết nên Vân Đóa cũng không ngăn được. Đến khi đội ngũ chuẩn bị lên đường thì mọi người lại chẳng nhìn thấy Vân Đóa đâu.

“Không phải Vân Đóa đuổi theo đội trưởng rồi chứ?”

“Nếu xảy ra chuyện gì, sao chúng ta có thể bàn giao cho đội trưởng được? Hay là đi tìm thử xem?”

“Mau, cô ấy chỉ có một mình, hy vọng đừng xảy ra chuyện gì.”

Hướng Quỳ dựa vào xe, hừ lạnh: “Nó đi chịu chết thì cứ để nó đi đi, các cậu quản lắm thế làm gì? Hơn nữa, chẳng phải cô ta lợi hại lắm sao? Các cậu lo lắng làm quái gì.”

“Hướng Quỳ, nếu không phải hôm nay Vân Đóa kiên quyết đòi đi tìm cô thì chúng tôi đã không quay lại đây, cô đừng có không biết tốt xấu như thế.”

“Đúng thế, nếu không phải cô không nghe theo mệnh lệnh thì chúng ta cũng không mất đi hai người rồi…”

Mọi người lập tức ồn ào chỉ trích Hướng Quỳ.

Hiện tại Quý Tu và Vân Đóa là anh hùng nhân dân, đương nhiên bọn họ phải bênh vực hai người đó rồi.

Ánh mắt Hướng Quỳ càng lạnh hơn. Cô ta bò đến bên cạnh người đàn ông đang hôn mê và ôm lấy hắn, không nói lời nào.

Mọi người bàn bạc một phen rồi quyết định đuổi theo Vân Đóa.



Mưa càng lúc càng lớn, mưa như cọ rửa thế giới này, quét sạch những gì dơ bẩn và máu me.

Trước đây có căn cứ ở trên nên muốn có nước cũng phải chờ trên căn cứ chuyển xuống, muốn thấy trời mưa thì tới biên cảnh mới thấy được.

Có người cả đời còn chưa bao giờ nhìn thấy mưa.

Nhưng lúc này chẳng ai vui vẻ nổi, bởi vì dị chủng nhờ nước mưa ẩn giấu thân mình, càng khó đối phó hơn.

“Cô Khương, mưa này tới bao giờ mới hết chứ?” Liễu Thư và đám đàn em ngồi xổm dưới một mái che. Lúc đầu bọn họ còn rất vui vẻ bởi dù sao cũng chưa từng thấy mưa bao giờ mà! Nhưng mà mưa cứ mãi không ngừng lại khiến cho người ta cảm thấy thật phiền.

Thời Sênh dựa vào cây cột ở trong, tức giận mắng: “Làm sao tôi biết được, tôi có phải dự báo thời tiết đâu.”

“Dự báo thời tiết là gì?” Đàn em Giáp tò mò.

Thời Sênh: “…”

Dù sao cũng là người hiện đại, sao lại bị dị chủng nuôi thành một đám bỏ đi thế này!

Đều là lỗi của dị chủng hết!

Vườn nuôi thức ăn không hợp quy cách chút nào.

“Cô Khương, rốt cuộc cô đang tìm ai thế?” Liễu Thư từ trong đám đàn em đi ra. Bọn họ đã đi lâu như thế rồi mà vẫn chưa tìm thấy người cô cần tìm.

Chỉ là đi qua đi lại chẳng có mục tiêu nào hết.

“Không biết.” Cô làm sao biết được Mộ Bạch sẽ là cái thứ gì chứ.

Liễu Thư: “…” Không biết bọn họ đang ở đây tìm cái gì ư? Cô Khương, đùa người cũng không thể đùa như thế đâu.

Thời Sênh bổ sung một câu: “Tôi chỉ có thể xác định vị trí của hắn, cũng không biết hắn là thứ gì.”

Liễu Thư thở phào nhẹ nhõm: “Vậy hắn đang ở đâu?”

“Đại khái còn…” Thời Sênh nghĩ nghĩ, “Hơn hai mươi dặm nữa thôi.”

Liễu Thư: “…” Sao cứ cảm thấy cô đang bốc phét thế nhỉ, chỉ có mình hắn có cảm giác này thôi sao?

Liễu Thư nhìn đám đàn em nhà mình liền tìm thấy sự đồng cảm trong mắt bọn nó. Quả nhiên, không phải hắn bị ảo giác.

Mưa to ba ngày mới hết, mưa hết là Thời Sênh lại tiếp tục lên đường.

Có lẽ do trời mưa nên thi thể trên đường đã chuyển sang màu xám trắng hết, một mùi hương vô cùng khó ngửi phiêu đãng trong không khí.

Thời Sênh không thèm đi qua, ngồi lên thiết kiếm bay về phía trước.

Đám người Liễu Thư may mắn được ngồi trên thiết kiếm cảm thấy vô cùng vui vẻ, không ngừng xem xét, sờ mó thiết kiếm khiến cho nó suýt chút nữa hất tất cả xuống.

Cuối cùng, Thời Sênh bảo họ đừng sờ loạn nữa, họ mới yên tĩnh lại.

Vất vả lắm mới tới được nơi cần đến thì lại thấy một đám dị chủng đột nhiên nhảy ra, trước mặt, sau lưng, dưới đất, trên trời, đông nghìn nghịt.

Tư thế kia như đang chờ cô tới vậy.

Mà chúng nó đúng là đang chờ cô thật.

Hoàng được hai dị chủng khiêng ra, vẫn là bộ dáng trắng trẻo mũm mĩm kia, nhưng trên gương mặt chỉ có vẻ âm trầm làm người ta rất không thoải mái.

“Cô Khương Đàn, chờ cô lâu rồi.”

Thời Sênh lười không thèm để ý tới hắn: “Gọi Mộ Bạch ra đây.”

“Mộ Bạch?” Hoàng đần mặt ra, đây là ai chứ? Quan tâm tên đó là ai làm gì, giờ hắn chỉ muốn nói chuyện của hắn, “Cô Khương Đàn, cô hủy căn cứ của tôi, chẳng lẽ không nên cho tôi một lời giải thích sao?”

“Nếu không cậu cho rằng tôi lên đó làm gì hả? Tưởng tôi lên làm khách của cậu thật đấy à? Ngu thế!”

Sắc mặt Hoàng khẽ biến.

“Cô Khương Đàn, dù cô dùng cách nào hủy đi căn cứ của tôi thì giờ cô đang bị tất cả tinh anh của chúng tôi bao vây rồi. Cô cho rằng mình có thể chạy trốn sao?”

Mặt Thời Sênh đầy kiêu ngạo: “Cậu có kéo cả tộc tới thì tôi cũng chẳng sợ cậu.”

“Thật sao?” Hoàng đột nhiên hỏi như đã định liệu từ trước.

Thời Sênh nhíu mày, tên thiểu năng trí tuệ Mộ Bạch kia lại cho nó thứ gì rồi?

[Mục tiêu còn cách 500m…] Âm thanh non nớt vang lên bên tai Thời Sênh.

Cô ngoảnh lại nhìn đám dị chủng phía sau.

[Mục tiêu còn cách 400m…]

[Mục tiêu còn cách 300m…]

Dị chủng quá nhiều, hơn nữa đều rất cao, nếu có một người thấp bé di chuyển ở trong đó thì cô rất khó phát hiện.

Nhưng vào lúc này, dị chủng lại nhanh chóng vây Thời Sênh lại.

Đám người Liễu Thư dựa lưng vào nhau, đây là lần đầu tiên họ bị nhiều dị chủng vây quanh như thế, không sợ hãi là nói dối.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.