Tiểu Hy, Trẫm Chính Là Hoàng Hậu Của Nàng!

Chương 3: Diệt môn (1)




Ngay từ lúc sinh ra, tôi đã cảm thấy lẽ ra tôi không nên xuất hiện trên thế giới này.....Gia đình người ta, có đầy đủ cả ba và mẹ.

Nhưng còn tôi....chỉ có mẹ.

À không tôi còn có một đứa em gái.

"Ba" mỗi lần nghe đám bạn tự hào kể về ba. Tôi chỉ biết ngồi im lặng. Nghe họ nói rồi tự tưởng tượng viễn cảnh một nhà bốn người, vui vẻ ăn cơm quây quần bên nhau, rồi tôi lại tự nhắc nhở:

"Đừng mơ mộng, mày sẽ chẳng bao giờ được làm nhân vật trong bữa ăn đó đâu, mày không có ba"

Nhiều lúc, cảm thấy tủi thân lắm, không biết bao giờ mình sẽ có một gia đình hoàn hảo.

*************

Ông ấy là con trưởng, đương nhiên ai cũng muốn có con nối dõi.

Thật không ngờ thế kỉ 21 rồi, mà vẫn còn cái suy nghĩ ấy.

Ông ấy, có vợ rồi, hai đứa con gái.

Mẹ bảo lúc gặp ông ta, ông ta nói là chưa có vợ, rồi mẹ dần dần có cảm tình với ông ta.

Đến lúc mẹ mang thai, ông ta chăm sóc mẹ, bồi bổ mẹ, lúc ấy cũng là lúc mẹ phát hiện thì ra ông ấy đã có vợ.

Mẹ mang thai tôi mang theo cái danh vợ lẽ về nhà, bị bà mắng chửi nhưng mẹ đã lỡ có mang, không làm gì khác được.

Cũng may bà tôi tuy ngoài miệng mắng chửi nhưng thực chất bà rất thương mẹ, nhà có vợ cả sao mẹ tôi dám về đó chứ.

Mẹ ở với bà, mang thai tôi, ngày mẹ sắp sinh, ông ta có đến bệnh viện.

Mẹ cực nhọc sinh ra tôi, biết tôi khoẻ mạnh mẹ vui lắm nhưng còn ông ta.

Biết được, tôi là con gái ông ta bỏ về.

Một mình mẹ tôi ở bệnh viện, mọi người đến thăm ai cũng hỏi mẹ ông ta đâu.

Mẹ chỉ cười không nói gì

******

Hôm sau, trời mưa phùn, mẹ mới sinh xong đi lại khó khăn, mẹ từng bước từng bước một mình bắt xe về nhà.

Ông ta chỉ cần con trai đâu có cần tôi - tôi là con gái mà.

Khi tôi tròn 2 tuổi, số ngày ông ta lên thăm chắc cộng lại vừa đủ 5 tháng nhỉ.

Tôi cứ như vậy lớn lên, sống với mẹ và chẳng cần đến cái thứ tình cảm gọi là "tình cha"

Tất cả những kí ức của tôi liên quan đến ông ấy chỉ vỏn vẹn trong lúc tôi hai tuổi và một tấm ảnh lúc 5 tuổi. Cùng với một lần tôi bị lừa xuống nhà ông ta. Rồi cũng từ đó tôi chưa hề gặp ông ấy lần nào.

******

Năm thứ hai, mẹ mang thai em tôi, ông ta tỏ ra vui mừng, chăm sóc bồi bổ cho mẹ đủ thứ, rồi sau ngày sinh lại một lần nữa, mẹ một mình bế em về mà không có ông ta.

Ông ta từ ngày ấy cũng chẳng thấy mặt.

Sau này, ông ta có về thăm em một lần, rồi bị cậu tôi đuổi, ông ta trở về cuộc sống trước kia rươu chè, say khướt.

Coi như không có hai đứa con là tôi và em.

********

Một mình mẹ nuôi hai chị em tôi ăn học, chúng tôi cũng ngày càng lớn, vì vậy ít nhiều cũng hiểu được chuyện.

Có lần, đứa bạn hỏi tôi:

"Này, Ôn Vân, sao tao chưa thấy mày đi cùng với bố mày bao giờ nhỉ, bố mày chết rồi à???"

"Ai bảo, bố tao không ở đây thôi. Vậy thì làm sao???"

Tôi tức giận bỏ đi, từ đó đến năm 16 tuổi chưa một lần nào lũ bạn hỏi tôi về chuyện của bố nữa.

16 tuổi là cái tuổi chỉ biết chơi bời, vô lo vô nghĩ, là cái tuổi đẹp nhất của con gái nhưng với tôi nó vừa đẹp mà lại vừa xấu.

Tuổi 16 của tôi trôi qua với rất nhiều cảm xúc, vui buồn lẫn lộn.

Có thể là lớn rồi, nên hay suy nghĩ nhiều nên tôi thường hay suy nghĩ vẩn vơ, nhiều lúc ngồi học lại suy nghĩ đến ông ấy.

Nghĩ xem, liệu ông ấy bây giờ như thế nào????

Ông ấy có còn nhớ đến đứa con gái này không???

Hay là từ lúc sinh tôi ra, ông ấy đã quên mất có đứa con là tôi rồi.

16 tuổi, tôi đủ lớn để có thể đi gặp bà nội của tôi.

Tôi tìm đường đến gặp bà, vui quá mà tôi quên luôn cả việc nhà của ông ta đối diện với nhà bà nội.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.