Tiểu Hoàng Không Phải Tiên

Chương 59: Thẩm Tích Kỳ (2)




Khuôn mặt anh hiện ra trước mắt, có làn hơi ẩm ướt chầm chậm chầm chậm lướt qua. Anh thở dài đưa tay che mắt tôi để tôi không nhìn được mặt anh.

“Anh chỉ đau một thoáng thôi.”

Giữa màn đêm hơi ấm từ lòng bàn tay anh thấm đẫm từng giác quan của tôi, có mùi hương nhàn nhạt quen thuộc nơi anh, cảm xúc thương yêu ngọt ngào, cùng mùi máu tanh.

Tôi xót xa cho anh, bình thường nếu anh cảm mạo hay đau đầu tôi đều lo thay anh, dù sao anh cũng có tuổi rồi. Anh giờ đây đã cai thuốc, uống ít rượu đi, ngày ngày đều chạy bộ, chưa bao giờ về muộn. Cứ định kỳ anh lại kêu tôi đi kiểm tra sức khoẻ, anh thường tính xem chúng tôi có thể sống đến năm bao nhiêu tuổi.

Lúc ấy anh lại như một ông lão keo kiệt vừa mới tính xong lại muốn tính thêm lần nữa, hết lần này đến lần khác cơ hồ càng đếm thời gian sẽ càng thêm dài lâu.

Anh thật lòng mong cả hai có thể sống lâu một chút, bên nhau lâu một chút.

Anh lo xa là vậy, nhưng nếu cần phải buông tay, anh vẫn sẽ buông. Anh có lỗi với mẹ tôi, với em trai tôi, với Trác Lam, Tiểu Cánh, có lỗi với rất rất nhiều người quen của tôi và cả những người tôi chưa từng gặp mặt. Nhưng trong đó không có tôi. Anh đánh tôi, hại tôi, chỉ là nửa đời này tôi mới là kẻ phụ anh.

Thế mà anh lại muốn tôi giết anh.

Trước kia tôi đã từng nghĩ, nếu có thể, trước khi anh chết, sẽ đi trước một bước và ngày hôm sau đến đón anh, đây là kết thúc vẹn toàn nhất.

Tiếc rằng không thể được rồi.

Có lẽ đã qua một khoảng thời gian khá dài, anh do dự buông thõng tay xuống. Trong tầm nhìn mờ mờ của tôi ẩn hiện khuôn mặt của anh, anh đang nhìn tôi, ánh mắt như mình phạm cả đống tội.

“Đã để em khó xử rồi à…”

Tôi đối diện với anh, cổ họng nghèn nghẹn, lòng bàn tay siết chặt con dao tới mức lưu lại vết hằn đau, cho dù có hạ quyết tâm lớn nhất từ trước đến giờ tôi cũng đâu nỡ xuống tay.

Anh trấn an tôi: “Giết người rất khó.”

Hai mắt chúng tôi hồng lên nhìn nhau, anh bảo: “Lấy cho anh cái ly, dưới ngăn kéo có thuốc.”

“…”

“Giá như em nằm cạnh anh một lúc.”

Rượu và thuốc đều đã được chuẩn bị xong xuôi. Nhanh chóng, Lục Phong không chút chần chừ, dường như không đành lòng để tôi chịu giày vò thêm nữa, chẳng đợi tôi kịp lên tiếng đã uống một ngụm hết sạch.

Sau đó chúng tôi chỉ có thể nằm trên giường nhìn lên trên. Chờ đợi. Anh chui vào lòng tôi, ngoan ngoãn và thánh thiện. Chúng tôi dựa sát vào nhau, dán mắt lên trần nhà.

“Đã nhiều năm rồi nhỉ.”

“Ừm…”

“Em có biết từ khi nào anh bắt đầu thích em không?”

“A?”

“Năm hai trung học. Kiểm tra toán, em đã cho anh mượn mực.”

Tôi ôm đầu anh khàn giọng hỏi: “Có sao không?”

Trí nhờ dần nhạt nhoà, cái thuở non dại đơn giản vô tư lự kia giờ đây cứ như thuộc về kiếp trước.

Giọng của anh cùng nhịp điệu đã trở nên khác thường: “Là anh không tốt, nếu… khi đó…”

Tôi áp mặt mình lên mặt anh, ôm chặt cơ thể đang run lẩy bẩy kia.

Giống như cơn ác mộng tôi từng gặp, thân hình cao lớn của anh từng chút một trĩu xuống lồng ngực tôi. Tôi thẫn thờ lặng người, theo sức nặng kia, trái tim như ngừng đập.

Hoang mang sợ hãi khe khẽ gọi tên anh: “Lục Phong, Lục Phong.”

Anh không đáp.

Tôi đờ đẫn ôm anh, dòng nước mắt như có gì đó chặn lại, chỉ vô thức ôm lấy anh muốn đem anh giấu vào trong lòng mình.

Như hồi chúng tôi mười mấy tuổi, bị giáo viên chủ nhiệm bắt gặp trên sân thể dục anh đã dùng cánh tay che mặt tôi.

Ngày hai mươi hai tháng tư.

Lại một trưa yên bình, tôi hãy còn đang say giấc nồng.

Khi tỉnh lại, có cảm giác người dưới chân cử động, anh nằm trong vòng tay của tôi, hỏi: “Tỉnh rồi à?”

Bạn đang �

Tôi “ừm” một tiếng vùi mặt vào cổ anh.

Tôi thích dựa vào lưng anh, tấm lưng rộng lớn vững chãi, tràn ngập sức sống khiến người ta cảm thấy an lòng.

Anh luôn tình nguyện làm chỗ dựa cho tôi. So về thể lực, một người trưởng thành như tôi chẳng là gì với sức vóc của anh, tôi thường ngủ trên lưng anh khi anh đang đọc sách hay đánh máy.

Thi thoảng tôi sẽ nghịch tóc hoặc rờ rờ mặt anh, thậm chí còn lén cấu anh. Anh đều cười trừ, quay lại hôn tôi. Dù tôi có quậy đến mức nào anh cũng chẳng tức giận mà lúc nào cũng đầy dịu ngọt.

Nhiều người sợ hãi căm ghét anh, coi anh như hà bá, kỳ thật khi giấu đi móng vuốt với răng nanh, anh hiền từ vô cùng.

Chỉ là bọn họ không hiểu cũng không chịu tin.

Khi nằm úp sấp lên lưng anh, tôi rất dễ đi vào giấc ngủ. Chúng tôi lúc đó chẳng khác nào hai còn rùa trên sàn nhà phòng khách. Anh vác tôi trên lưng. Tôi là gánh nặng duy nhất của anh.

Nhưng tôi cũng muốn hoà làm một với anh, có thể bao phủ lưng anh, thay anh chống đỡ, dù trời có sập xuống tôi cũng sẽ ôm anh vào lòng bảo vệ anh.

Có phải trở thành kẻ ích kỷ nhất trên đời cũng chẳng sao, anh là người tôi yêu thương, mặc anh có bao nhiêu tội lỗi, tôi đều sẽ che chở cho anh.

Tôi đưa ngón tay chọc chọc anh, chọc vào cổ anh một cái, anh sợ buồn mà lui lại.

Đây là chứng cứ cho việc tôi đã từng muốn giết anh. Tôi hỏi anh: “Còn đau không?”

“Không đâu.”

“Thật chứ?”

“Đương nhiên.”

Tôi tin anh, anh có khả năng phục hồi của dã thú, là người mạnh mẽ nhất mà tôi biết.

Anh chợt hỏi tôi: “Em sẽ không thay đổi chứ?”

Thời điểm tỉnh lại trong bệnh viện, anh cũng đã hỏi câu này, trên cổ anh còn quấn băng, lại vừa bị rửa ruột nên sắc mặt anh xanh xao, tái nhợt. Thoát khỏi bàn tay tử thần cũng không khiến anh vui vẻ hơn.

“Ừ.”

Anh nghiêm túc nhìn tôi: “Nếu sau này em định ra đi, ngày đó khỏi phải đưa anh tới bệnh viện.”

Tôi choàng hai tay qua người anh ôm anh như ôm một sinh vật bé nhỏ: “Em sẽ không xa anh nữa đâu.”

Anh phấn chấn hẳn lên: “Thật chứ?”

Tôi xoa ngực anh: “Ừ, nên anh phải tĩnh dưỡng cho thật tốt, chúng ta sẽ cùng nhau sống đến trăm tuổi.”

Anh đáp: “Anh khoẻ như vâm mà.”

Rồi sau đó anh cõng tôi dùng hết sức tập hít đất. Tôi bị chọc cười chảy cả nước mắt, vươn tay ôm anh.

Anh quay sang tôi nghiêm túc: “Em xem, anh khoẻ như này có thể cõng em đối mặt với bất cứ chuyện gì.”

Tôi cụng trán mình lên trán anh: “Em biết mà.”

“Nên em cứ yên tâm ở cạnh anh.”

“Em sẽ.”

“Ừm.”

Tôi hôn lên khoé mắt hoe hoe đỏ rồi đến bờ môi của anh, bờ môi ấy vẫn mềm mại đàn hồi, ấm áp ẩm ướt. Còn có hương vị mong manh.

Tôi không thể vì anh mà làm những người bị anh hại biến mất, những người đó nên được bồi thường.

Nhưng tôi có thể bảo vệ anh, thay anh trả giá. Hồi còn trẻ anh là một người không sợ trời không sợ đất. Năm tôi mười bốn tuổi, nằm trong vòng tay chở che của anh lắng nghe anh nói: “Nếu muốn ghi thì ghi tên em là được, không liên quan đến cậu ấy!”

Giờ anh không còn ở vào tuổi niên thiếu xưa kia nữa.

Đến phiên tôi thay anh gánh vác.

Mặc kệ anh có làm sai bất cứ điều gì, tôi sẽ bù đắp lại hết thảy, cho đến khi anh thấy nhẹ lòng.

Tôi phải ở đằng sau người tôi yêu, vì anh mà trở nên thật cao lớn thật mạnh mẽ, để có thể đủ sức ôm trọn anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.