Tiểu Hồ Ly PK Đại Ca Sói Xám

Chương 42: Chúc mừng sinh nhật




Vào biên cảnh, lại đi được vài ngày lộ trình, Tô Tần rốt cuộc đến được phủ đệ Lãnh Dạ Hoàng. Cùng vương phủ Tư Mã Duệ Duệ bất đồng chính là, Lãnh Dạ Hoàng càng thêm xa hoa rộng lớn, thị vệ đứng ở cửa cũng đủ để cảm nhận được phân khí kia thế to lớn lấn áp.

_ Chúng ta vào thôi! - Lãnh Dạ Hoàng nhấc lên màn xe, nhảy xuống xe ngựa.

Hồ Thanh Ca cũng xoay người xuống ngựa, đi tới bên cạnh xe ngựa, vươn tay- Ta đỡ ngươi!

Tô Tần cười, đỡ tay hắn, dùng sức 1 chống, xuống xe ngựa.

Lãnh Dạ Hoàng 2 tay khoanh trước ngực, nhìn 2 người trước mắt, khóe miệng lại dấy lên 1 độ cung, chiết phiến vừa chuyển, nụ cười khẽ kia liền cạn, đáy mắt thâm thúy cảm xúc làm cho người ta khó hiểu.

_ Lãnh Dạ Hoàng, Như Ca ở nơi nào, ta muốn gặp hắn! - Tới vương phủ, Lãnh Dạ Hoàng lại không có lập tức làm cho Tô Tần nhìn thấy Tần Như Ca, mà là trước an bài nàng ở đây.

_ Đã đến chi thì an chi, ngươi đều đến, thì sợ gì, chẳng lẽ ngươi sợ ta lại hạ độc ngươi? - Lãnh Dạ Hoàng lại nhất phái du tư, bưng lên tách trà người đi theo hầu dâng lên.

_Ngươi đừng hòng nuốt lời đó! - Nha nha , tử bát nam, luôn lật lọng, Tô Tần lúc này liền bắt đầu suy nghĩ nên phát minh loại dược hoàn nào lén xài trên người hắn, trực tiếp làm cho hắn biến thành nữ nhân luôn!

_ Lời nói của ta đều luôn luôn chắc chắn, Tần Như Ca bây giờ ở trong hoàng cung, coi như là bản vương gia muốn gặp hắn cũng không phải là chuyện dễ, huống chi là ngươi, ngươi tổng cho ta 1 chút thời gian để chuẩn bị!

_ Như vậy xin hỏi Lãnh vương gia, lúc chính xác là khi nào? - Tô Tần nắm ngân châm trong tay áo, nếu như người kia dám nói vượt lên trước 1 khắc đồng hồ thời gian, nàng sẽ ki chút do dự thượng thêm 1 châm cho hắn.

_ Ngươi muốn khi nào? - Lần này Lãnh Dạ Hoàng nhưng thật ra rất thông minh, không lập tức chính diện trả lời vấn đề của nàng, hơn nữa hắn rất thông minh cùng Tô Tần giữ vững khoảng cách nhất định, liền không nên như ở trên xe ngựa thời gian, khôn khéo như hắn tuyệt đối sẽ không cho phép ô long sự kiện lần thứ 2 phát sinh.

_ Càng nhanh càng tốt! - Đây không phải là lời vô ích sao!

_ Như vậy ta liền cần 2 vị phối hợp! - Lãnh Dạ Hoàng nhíu mày nói.

_ Ngươi nói thẳng đi, muốn chúng ta làm thế nào! - Hồ Thanh Ca buông xuống 2 tay, tìm ghế dành cho khách ngồi xuống, thảnh thơi bưng lên chung trà thếp vàng ngọc bích, hớp 1 ngụm trà.

_ Không hổ là Hồ trang chủ, khoái nhân khoái ngữ! - Lãnh Dạ Hoàng buông chung trà- 2 ngày sau là thọ thần của đế cơ, đến lúc đó quan viên các nơi cùng hoàng thân quốc thích đô hội được mời tiến cung dâng tặng lễ vật, chúng ta đến lúc đó cũng có thể tiến cung, chỉ là, ta cần các ngươi trang phục thành ca cơ của ta, như vậy mới có thể theo ta tiến cung.

_ Tại sao là ca cơ! - Hồ Thanh Ca ninh mi- Không phải có người đi theo hầu sao!

Lãnh Dạ Hoàng lạnh lùng nhìn hắn 1 cái, mới chậm rãi nói- Hoàng cung trọng địa, người đi theo hầu của ta không được phép tiến vào, chỉ có ca cơ hiến vũ mới được phép tiến vào thâm cung nội uyển, ngươi nếu như không muốn bị từ chối ngoài cửa, hoặc là bị bắn thành tổ ong vò vẽ, thì có thể thử phẫn thành người đi theo hầu hoặc là chính mình xông vào, chỉ là đến lúc đó đừng trách ta không nhắc nhở ngươi!

_ Sau đó thì sao? - Tô Tần không nghĩ tới muốn gặp Như Ca lại là như thế phiền phức, hơn nữa còn phải phẫn thành ca cơ- Thế nhưng ta cái gì cũng không biết- Nói đùa, nàng cũng không phải toàn năng, tượng như mấy nữ chủ xuyên việt tới, các nàng mỗi người đều người mang tuyệt kỹ, thế nhưng, nhìn lại chính mình, ngoại trừ đùa giỡn điểm tiểu thông minh, tựa hồ không có điểm nào có thể nói hơn người.

_ Cái gì cũng không biết! - Lãnh Dạ Hoàng tựa hồ càng thêm giật mình, Tô Tần rõ ràng cảm thấy khóe miệng của hắn ở trừu.

_ Đúng vậy! - Tô Tần trả lời rất thản nhiên, hắn kích động cái gì, chính mình cái gì cũng không biết cũng có thể làm cho hắn không còn biết nói gì sao!

_ Đánh đàn? - Nàng thật sự cái gì cũng không biết sao, hắn phát điên mất!

_ Không biết!

_ Vũ khúc?

_ Không biết!

_ Ngươi nói thẳng đi, cầm kỳ thư họa, người được cái nào? - Tô Tần đầu diêu đắc tượng trống bỏi, mỗi khi nàng diêu (Lắc) đầu 1 lần, Lãnh Dạ Hoàng sắc mặt liền trầm xuống 1 chút.

_ Càng không biết!

_ .. … … …- Nhìn Lãnh Dạ Hoàng, sắc mặt của hắn cơ bản đã trở thành thanh hắc- Ngươi rốt cuộc biết cái gì!

Nếu như nàng dám nói thêm 1 câu “Cái gì cũng không biết” nữa, Lãnh Dạ Hoàng phỏng chừng sẽ khống chế không được chính mình, trực tiếp xông lên, bóp chết nàng!

Lãnh Dạ Hoàng đỡ lấy trán, hắn là triệt để khó có thể hiểu, như vậy 1 cái cái gì cũng không biết nữ nhân, vì sao lại hấp dẫn được 3 soái ca vì nàng mà liều lĩnh!

Mà hắn lại không biết, có vài người, bản thân nàng liền đã là 1 loại đặc biệt mị lực, cái loại này quanh thân sở tản mát ra mị lực cá nhân đặc biệt chính là lực hấp dẫn trí mạng, không phải ai cũng có thể có, không phải ở chỗ nổi trội, mà là ở chỗ đặc sắc!

_ Vì sao ta phải học mấy thứ đó, mỗi người đều là độc nhất vô nhị, không cần cưỡng cầu đi truy tầm những thứ kia, phải tin tưởng, ở ngàn vạn chúng sinh lý, ngươi liền là độc nhất vô nhị tồn tại! Chỉ cần làm tốt chính mình là được! - Tô Tần lại không cho rằng mình không biết mấy thứ đó là sỉ nhục, tương phản, nàng vì mình cảm thấy tự hào, bởi vì, nàng sống được rất vui vẻ!

Lãnh Dạ Hoàng nghe vậy, ngẩng đầu nhìn nàng, cô gái trước mắt lúc nói những lời này thời gian, cái loại này tự tin tung bay thần thái, cái loại này linh động vạn phần 2 mắt, đều hấp dẫn hắn, trong giây lát phát giác, nàng thế nhưng có thể như vậy đáng yêu động nhân.

Nàng nói rất đúng, thế gian này người đều có ngàn vạn, thế nhưng mỗi người đều không giống nhau, đa số mọi người đều muốn trở thành độc nhất vô vạn nhị trong mắt người khác, vì trở thành người như vậy, bọn họ không ngừng cố gắng trở nên thập toàn thập mỹ, nhưng bọn hắn lại quên mất, kỳ thực chính mình vốn đã là độc nhất vô nhị tồn tại, hà tất tự tìm khổ não, chỉ cần làm tốt độc nhất vô nhị chính mình trên đời này thôi, đó mới là tồn tại đặc biệt trong mắt mọi người.

_ Nhớ kỹ, tồn tại tức chân lý, không cần phải tự đi tìm phiền não! Làm chính mình là được rồi! Ngươi liền là độc nhất vô nhị tồn tại! - Tô Tần đi tới, nhẹ nhàng mà vỗ vai Lãnh Dạ hoàng, ngay lúc hắn còn đang bởi vì lời của nàng mà hãy còn sững sờ, Tô Tần đáy mắt lại hiện lên 1 tia giảo hoạt quang mang!

Tiểu dạng! Tốt xấu gì mình cũng là tân nhân loại thế kỷ 21 tân tiến, lão nương ta tự thân xuất mã, cũng không tin không thể đem ngươi đối phó, ha hả, tiểu tử ngươi liền tự cầu nhiều chút phúc đi!

Hồ Thanh Ca ở 1 bên thấy rõ, hắn nhịn không được lắc lắc đầu, đừng hiểu lầm, hắn không phải là không tán thành Tô Tần cách làm, mà là đang đồng tình Lãnh Dạ Hoàng, hắn đối Lãnh Dạ Hoàng tỏ vẻ mười hai vạn phần đồng tình!

Ngay vừa lúc, Tô Tần vươn tay vỗ mấy cái trên vai hắn, đem 1 loại thuốc bột tán ở tại trên người của hắn, đáng thương Lãnh Dạ Hoàng lại vẫn còn chìm đắm ở lời nói vừa rồi của Tô Tần, chưa từng phát giác.

Bữa tối qua đi, Lãnh Dạ Hoàng lẳng lặng ngồi ở trong đình hóng mát, tây lương lưu ly trản, tinh điêu tế mài, nắm trong tay, 1 cỗ cảm giác lạnh lẽo theo đầu ngón tay xuyên thấu qua da thịt, mỏng lạnh cảm giác ở ngón tay quanh quẩn.

Lãnh Dạ Hoàng nhìn chén lưu ly viền vàng trong tay, kia tinh mỹ hoa văn, đom đóm dạ quang lưu chuyển quá này tinh mỹ phù điêu, tạo ra 1 loại tĩnh nhu mỹ.

_ Trang chủ đại nhân, đêm khuya đến đây, là có chuyện gì? - Lãnh Dạ Hoàng nhẹ chước 1 ngụm, đem bầu rượu thưởng thức ở trong tay, đáy mắt lại tràn đầy nhàn nhạt quang thải.

_ Ta chỉ là hiếu kỳ, vì sao Như Ca lại ở trong cung, không phải vương gia ngươi đem người mang đi, bây giờ vì sao lại bị người mang tiến cung, thậm chí ngay cả vương gia ngươi đều không thể gặp! - Hồ Thanh Ca vươn tay, thay Lãnh Dạ Hoàng rót 1 chén.

_ Rượu ngon! - Hồ Thanh Ca nhẹ nhấp ngụm, gật gật đầu- Chén lưu ly của Tây lương quốc quả nhiên thích hợp đến ẩm rượu!

_ Hồ trang chủ thật sự không biết? - Lãnh Dạ Hoàng cúi đầu cười nói- Nếu không, ngươi vì sao lại ở chỗ này, bất quá ngươi nắm chắc có thể thắng sao?

_ Quốc chủ đại nhân bây giờ sinh tử chưa biết, Như Ca 1 người ở trong cung cũng chưa chắc có thể chống được bao lâu thời gian, mà ngươi tựa hồ cũng không nóng nảy, chẳng lẽ vương gia có kế hoạch tốt hơn? - Hồ Thanh Ca nhưng chưa bị ngôn ngữ của hắn sở mê hoặc, khôn khéo quang mang xẹt qua đáy mắt.

Lãnh Dạ Hoàng 1 ngụm đem rượu ẩm hạ, đem chén không đặt lên bàn, 2 tay phụ bối nhìn về phía vườn- Hồ trang chủ, trước hãy trả lời của ta đã, ta có 1 vấn đề muốn hỏi ngươi!

_ Vấn đề gì?

_ Tình là vật chi?

_ Ân?

_ Vì sao các ngươi đô hội đều bị tình làm khó khăn? - Hắn suy nghĩ cả 1 đêm, thủy chung không thể minh bạch vì sao mấy nam nhân này đều nguyện ý vì 1 nữ nhâ như vậy n bình thường, cam nguyện làm đồ ngốc.

_ Chẳng lẽ Lãnh vương gia ngươi nghĩ 1 đêm, kp nghĩ ra dĩ nhiên là chuyện này? - Hồ Thanh Ca đạm cười nhạt nói- Lãnh vương gia thật có nhã hứng, bất quá vấn đề này thứ cho tại hạ thực khó trả lời!

_ Vì sao? - Hắn ta cũng không thể trả lời sao.

_ Vương gia ngươi có yêu ai chưa?

_ Chưa từng! - Lãnh Dạ Hoàng chẳng đáng, cảm tình loại vật này chỉ có thể giống như chướng ngại vật mà mình có thể gặp trên đường, từ nhỏ sư phụ liền nói với mình, cường đại hơn nhất định phải vô tình! Lớn lên, hắn cũng không nói tình, nữ nhân phấn son xung quanh cũng chỉ là triền miên với dục vọng, không có chút tình cảm nào.

_ Như vậy, chờ vương gia có loại cảm tình này, dĩ nhiên sẽ biết tình là vật chi! - Hồ Thanh Ca mãn ẩm này chén hậu liền phất tay áo rời đi.

Lãnh Dạ hoàng nhìn bóng lưng hắn rời đi, câu dẫn ra khóe miệng- Hồ Thanh Ca, bản vương vĩnh viễn cũng sẽ không cảm nhận được loại tình cảm này, không phải là không có, mà là không thể! - Muốn thành đại sự người, tất trước tuyệt tình!

Nên, các ngươi nhất định phải thua!

========== ngói phân cách tuyến ========== 【Đã lâu không lộ diện phân cách tuyến】

_ Ngươi lo lắng Lãnh Dạ Hoàng sẽ bán chúng ta? - Tô Tần nghe xong Hồ Thanh Ca hội báo hậu, ninh nổi lên chân mày.

_ Hắn người này, phi chính phi tà, mấy phen nói chuyện cũng đều tránh quá sâu, thái độ ái muội, rất khó nói! - Hồ Thanh Ca nhìn không thấu nam nhân kia, tựa hồ hắn rất dễ hiểu, kỳ thực lại khó có thể hiểu được.

_ Nếu hắn muốn lấy lòng 2 bên, thì chúng ta sẽ khiến hắn 2 bên đều không lấy được! - Tô Tần hận nhất chính là loại người gió chiều nào theo chiều đó!

_ Ta thấy Lãnh Dạ Hoàng nhưng thật ra là cái nhân vật lợi hại, hắn đầu tiên là mượn lực lượng Thiên các đem cung điện Thủy Nguyệt quốc khống chế ở trong tay, đáng tiếc hắn chung quy không phải người thừa kế chính thức, vốn cho là đem hoàng tử Như Ca lưu lạc bên ngoài tìm về là được danh chính ngôn thuận đăng vị phụ chính vương, ai ngờ các chủ lại đột nhiên nuốt lời, chuẩn bị hiệp thiên tử lấy lệnh chư hầu, kể từ đó, Lãnh Dạ Hoàng chỉ có thể đến dựa vào lực lượng của chúng ta để đoạt lại tất cả vốn nên thuộc về hắn! - Hồ Thanh Ca bình tĩnh phân tích- Đây hết thảy giải thích gần như hợp lý, nhưng cũng lại có điểm không hợp lý.

_ Tỷ như?

_ Lấy ta đối các chủ hiểu biết, hắn không phải cái loại tiểu nhân lật lọng, loại hành vi bọn đạo chích này hắn sẽ chẳng đáng làm, nếu hắn muốn khống chế cung điện Thủy Nguyệt quốc, thủ đoạn còn nhiều mà, căn bản không cần kèm Như Ca 2 bên, mặt khác, Lãnh Dạ Hoàng vì sao phải mang ngươi tiến cung gặp Như Ca, này nhưng thật ra là chỗ làm ta khó hiểu!

_ Ngươi cho rằng Lãnh Dạ Hoàng đang tự biên tự diễn?

_ Có khả năng này!

_ Kia mục đích của hắn là gì?

Hồ Thanh Ca nghiêm túc suy tư 1 hồi- Ta chỉ có thể nói, đoán được các loại khả năng, lại đoán không ra tâm tư của hắn, người này nhìn như liếc mắt 1 cái có thể xem thấu, kỳ thực, tất cả lại đều ở loại mơ hồ không thật khiến người ta cảm giác bất an, Lãnh Dạ Hoàng người này không đơn giản!

_ Ân, ta cũng nghĩ như vậy, bất quá, ta nhưng thật ra có 1 biện pháp có thể thử 1 lần! - Tô Tần trộm cười.

_ Nhìn ngươi cười như thế xấu xa, nhất định không phải là cái hảo ý kiến! - Hồ Thanh Ca hiểu biết nàng, mỗi lần nàng nghĩ ra cái gì sưu chủ ý thời gian, chính là cái này biểu tình, mà 1 khi nàng xuất hiện biểu tình này thời gian, như vậy liền ý nghĩa người kia gặp xui xẻo!

_ Phi thường thời kì, đối phó phi thường người, tất dùng phi thường thủ đoạn! - Tô Tần cười hắc hắc nói- Ngươi còn nhớ rõ ta trước vỗ bờ vai của hắn không?

_ Ân!

_ Ta ở trên người hắn phủ 1 chút thuốc bột kỳ lạ.

_ Sư phụ của hắn bản thân chính là độc y, ngươi chiêu này đối phó hắn vô ích! - Hồ Thanh Ca sợ rằng Lãnh Dạ Hoàng đã sớm biết.

_ No, no! - Tô Tần lắc lắc ngón tay- Hắn coi như là đệ tử đích truyền của độc vương thì như thế nào, dù cho hắn biết toàn bộ dược vật, độc vật ghi chép ở trong thư dược, nhưng thiên hạ này thực vật vốn rất nhiều, huống chi là toàn bộ sinh vật trong tự nhiên, chủng loại càng đa dạng, hắn cũng không thể nhất nhất đều phân biệt hết được!

_ Ý tứ của ngươi? - Sinh vật trong tự nhiên, tên gọi thật kỳ quái!

_ Ta dùng thuốc bột cũng không phải lấy từ thực vật, mà là theo đom đóm trên người lấy ra ngân quang phấn! - Tô Tần ở Hắc Lâm thời gian, từng gặp qua 1 đám đom đóm, vốn định rủ Tư Mã Hằng cùng nhau xem, đáng tiếc hắn thủy chung không có cơ hội đi nhìn 1 mảnh ánh huỳnh quang tựa như biển kia, thế là khi đó nàng liền có cái chủ ý, đem đom đóm vật phát quang trên người chế thành ngân quang phấn, không nghĩ tới vừa nghiên cứu chế tạo thành công liền dùng thử ở trên người Lãnh Dạ Hoàng, hình như tiểu tử kia trời sinh phẩm mệnh chính là làm vật thí nghiệm!

_ Ngân quang phấn? - Hồ Thanh Ca không hiểu- Có tác dụng gì?

_ Ngân quang phấn bản thân không có độc, thế nhưng… …- Tô Tần hắc hắc cười mấy tiếng- Ta tại loại thuốc bột này còn bỏ thêm loại thuốc bột đặc thù khác, 2 loại thuốc bột này hỗn hợp cùng 1 chỗ, hắc hắc, hắc hắc… …

Hồ Thanh Ca toàn thân run lên, toàn thân nổi da gà tựa hồ như nhím, mặc dù nàng không nói ra là công hiệu của loại thuốc bột này, nhưng từ nàng cái loại xấu xa biểu tình này cũng có thể thấy được, lần này Lãnh Dạ Hoàng chỉ có thể tự mình cầu nhiều phúc a!

Tới thọ thần của đế cơ ngày ấy, Lãnh Dạ Hoàng liền dẫn phẫn phẫn ca cơ Tô Tần cùng Hồ Thanh Ca cùng nhau tiến cung.

Lãnh Dạ Hoàng dọc theo đường đi cả người đều dựa vào thành xe, chợp mắt, tựa hồ đang trầm tư cái gì, bầu không khí không tiếng động nặng nề bao phủ toàn bộ trong xe, Tô Tần cực độ buồn chán ngồi đối diện với hắn, bĩu môi nhìn về phía ngoài cửa sổ.

Chẳng biết tại sao, Lãnh Dạ Hoàng chết sống đều muốn mình và hắn ngồi chung 1 chiếc xe ngựa, nói là cái gì phòng ngừa chính mình lại dùng ra hoa dạng gì, nha nha, giống như là nhìn phạm nhân như thế nhìn mình, buồn bực nhất chính là, hắn lên xe xong liền 1 câu cũng không nói, hắn đại gia lại nhắm mắt đi ngủ, khổ chính mình lui thành 1 đoàn trong góc xe.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.