Tiểu Gia Vô Xử Bất Tại

Chương 53: Nơi bắt đầu (3)




Cách ngày đi còn nửa tháng, hành lý Mặc Đồng chuẩn bị vốn chỉ có một valy nho nhỏ, Mẹ lại lặng lẽ chuẩn bị thêm cho cậu rất nhiều quần áo và vật dụng, lại mua cho cậu một chiếc valy to.



Mặc Đồng nói, “Mẹ, thật ra không dùng đến nhiều thứ như vậy, cũng không phải rất xa, đi xe khách, chỉ nửa ngày là đến N thành, rất tiện.”

Mẹ cũng không nói gì, lại lấy ra một chiếc áo len dày màu xanh dương, “Mới đan đấy, thời gian gấp quá cũng không làm được cái gì quá phức tạp hay mới lạ, loại hoa văn này đẹp lại dày.”

Mặc Đồng vuốt ve chiếc áo từng phân một, cảm giác cực kỳ mềm mại dày chắc, là loại len tốt, không có chút thô ráp nào; Mặc Đồng nghĩ, vết thương suốt nhiều năm trời, với chút vuốt ve ngắn ngủi này, cuối cùng cũng khép lại, vô hình.

Hay là, trên đời này, chỉ cần có yêu, thì không có nỗi đau khổ nào là không trị hết được, cậu nghĩ.

Nhưng mà, cái tình yêu bị vứt bỏ, bị chôn vùi kia thì sao, vết thương mà nó gây nên, lúc nào mới có thể biến mất?

Mặc Đồng đến chỗ bạn học bàn bạc chuyện khởi hành, khi về thì trời đã tối.

Người bạn học nọ sống gần Đại Kiều, Mặc Đồng không đón xe, trèo lên Trường Giang đại kiều [1], chầm chậm đi dọc theo lan can cầu.

Vào mùa hè, cạnh sông Trường Giang rất mát mẻ, gió từ mặt sông thổi đến, mang theo hơi nước ẩm ướt mằn mặn, thổi tung áo người bay phần phật. Thỉnh thoảng có chiếc thuyền rít còi lướt qua dưới cầu, khiến Mặc Đồng nhớ lại sự hưng phấn khi theo thầy giáo đến tham quan Trường Giang đại kiều lúc còn rất nhỏ; cậu khi đó, lòng mang theo nỗi buồn rất giản đơn, cùng với niềm hy vọng cũng rất giản đơn; buồn vì cha đi không về, hy vọng có một ngày cả nhà ba người lại cùng nhau sống yên bình như trước. Tuổi nhỏ, có rất nhiều chuyện, nói không ra lời, cũng không lý giải được, nhưng mà, cái loại buồn rầu cùng hy vọng đó cũng giống như của người lớn, chính vì không thể lý giải mà càng thêm phiền muộn.

Mà hôm nay, cậu lai mang theo đau khổ cùng hy vọng ra đi.

Nơi muốn đi không xa lắm, bất quá chỉ là bên kia bờ sông, nhưng là, một cuộc sống khác, một cuộc đời khác.

Mặc Đồng đi dọc theo lan can cầu, bỗng nhiên dừng lại.

Phía trước, cách đó không xa, có bóng một người phụ nữ, nghiêng nghiêng tựa vào lan can cầu.

Đột nhiên, cô ta bắt đầu nhoài người ra trước, nửa người đã nhoài ra ngoài lan can.

Mặc Đồng chạy vọt lên, từ phía sau cố sức ôm lấy thắt lưng cô ta.

Người phụ nữ bắt đầu vùng vẫy.

Mặc Đồng dùng hết sức ôm chặt cô ta, hai tay cô ta múa loạn trong không trung, rồi lại cố hết sức gỡ tay Mặc Đồng ra, móng tay sắc nhọn cào rách tay Mặc Đồng, đau rát, cậu cắn răng, nhất định không buông tay.

Nhưng, phụ nữ trong lúc tuyệt vọng, sức lực mạnh đến đáng sợ, Mặc Đồng bị cô ta đẩy ra, đánh mạnh vào lan can cầu, cơn đau sắc nhọn từ dưới cánh tay truyền đến; nhờ ánh đèn, Mặc Đồng lờ mờ thấy được khuôn mặt trắng xanh của người phụ nữ, lòng hơi sửng sốt, nhưng cũng không nghĩ nhiều, xông lên trước nắm chặt chân cô ta, lúc này đã lại nhoài người ra ngoài.

Cách đó không xa, cảnh sát vũ trang gác cầu chạy vội tới, hai người cùng kéo người phụ nữ lại, cô ta mất đà ngã xuống đất.

Dù tóc cô ta rũ rượi xõa xuống, che mất mắt mũi, dù quần áo cô ta không còn gọn gàng tề chỉnh, Mặc Đồng vẫn nhận ra Chu Thích Nhã.

Nhưng Chu Thích Nhã không thấy rõ Mặc Đồng.

Thần trí cô ta dường như có chút rối loạn. Trước những câu hỏi của cảnh sát, hoàn toàn không nghe vào.

Tay Mặc Đồng run lẩy bẩy không ngừng, cơn đau dưới cánh tay mỗi khi hô hấp lại dâng lên.

Cậu thấy tình hình như vậy, tiến lên kéo người cảnh sát, nói, tôi biết cô ta, tôi dẫn cô ta đi tìm thân nhân.

Cậu để lại số chứng minh nhân dân và số điện thoại, gọi xe, đưa Chu Thích Nhã về nhà Mẹ trước.

Về đến nhà, nhờ có Mẹ giúp, rửa sạch mặt và tay Chu Thích Nhã. Mẹ lại giúp buộc sơ mái tóc rối bù của cô ta lại.

Chu Thích Nhã như si như ngốc, để mặc bọn họ giúp cô ta chỉnh trang, khuôn mặt gầy gò trắng tái, dường như ngay cả biểu tình cũng đã héo tàn.

Mặc Đồng rót một ly nước, mở bàn tay nắm chặt thành nắm đấm của cô ta, đặt ly vào, muốn cô ta uống chút trà.

Lúc này Chu Thích Nhã mới chậm chạp quay đầu lại, nhìn Mặc Đồng, nhưng hoàn toàn như thể nhìn người xa lạ.

Cô ta đột nhiên mở miệng hỏi, “Tại sao? Cậu nói xem anh ta đây là tại sao?”

Mặc Đồng nói, “Cái gì?”

Mắt Chu Thích Nhã bắt đầu trào ra những giọt nước mắt lớn. “Bọn ta là vợ chồng nhiều năm như vậy a, lúc cưới nhau, anh ta cùng đến nỗi ngay cả bộ đồ tây cho ra hồn cũng không có, ngay cả trên vớ cũng có miếng vá. Mua nhà, sửa sang lại, sắm sửa vật dụng, tất cả đều là một tay tôi làm, tôi mua quần áo cho anh ta, từ trong đến ngoài, không khinh ghét anh ta chút nào. Mấy năm nay, tôi giúp gia đình anh ta xây nhà mới, anh ta lấy tiền của Chu gia bọn ta; đầu óc con không được tốt không phải là lỗi của tôi. Tôi nói với anh ta, Chu gia sẽ không xử tệ với anh, cũng sẽ không xử tệ với con gái chúng ta, tôi ngoại trừ không sinh được con cho anh ta, tôi còn làm sai cái gì nữa? Tại sao anh ta lại đối với tôi như vậy? Anh ta còn ở ngoài dưỡng một người khác, con đều đã hơn ba tuổi… Còn con gái tôi thì làm sao đây, còn ai có thể thương một đứa đần độn bệnh hoạn như nó? Anh ta sao lại có thể đối với tôi như vậy? Sao lại có thể đối với tôi như vậy?”

Cô ta nói gấp gáp, lộn xộn, nước mắt lem luốc đầy mặt.

Mặc Đồng nhìn cô ta; lột bỏ vẻ ngoài ương ngạnh, cô ta bất quá cũng chỉ là một người phụ nữ bình thường, bị thương tổn trong tình yêu. Sự đau khổ của cô ta, không hề nhờ có tiền tài mà giảm bớt chút nào.

Mặc Đồng chịu đựng cơn đau bỏng rát dưới tay, ngồi xổm xuống trước mặt cô ta, “Dù khó khăn thế nào, cũng không thể đi con đường đó. Nếu không, con gái chị lại càng không có ai thương yêu. Cô bé hiện giờ chỉ có thể trông cậy vào chị thôi đúng không? Trẻ con dù đầu óc khiếm khuyết, cũng hiểu được sự quan trọng của người mẹ, cũng biết đau buồn khi mất đi mẹ.”

Ánh mắt Chu Thích Nhã dần dần có tiêu cự, nhìn kỹ cậu thiếu niên trước mặt, cô ta nhận ra Mặc Đồng. Sự xấu hổ và hối hận nhuộm lên mặt cô ta.

“Là cậu, là cậu An Mặc Đồng… Là cậu… đã cứu tôi…”

Mặc Đồng đứng lên, “Còn có hai vị cảnh sát nữa.” Cậu cười, “Sức của chị đáng sợ thật.”

Chu Thích Nhã cũng đứng lên, “Tôi… phải đi.”

Mặc Đồng nói, “Trời đã khuya rồi, chị ở lại một đêm, mai hãy đi.”

Chu Thích Nhã lại chăm chú nhìn cậu thiếu niên một lần nữa, “Không cần. Có thể gọi nhờ một cú điện thoại được không. Tôi gọi người đến đón.”

Mặc Đồng gật đầu.

Không lâu sau, ngoài cửa có tiếng ôtô, Chu Thích Nhã nhìn ra cửa sổ, quay đầu, nói với Mặc Đồng, “Người đón tôi đến rồi. Cảm ơn cậu!”

Cô ta đi đến cửa, quay đầu lại, “An Mặc Đồng, xin lỗi.”

Hôm sau, Mặc Đồng dậy rất trễ. Vì cả đêm đều bị cơn đau dưới cánh tay hành hạ, ngủ không được, mãi đến ba bốn giờ sáng mới chợp mắt được một chút.

Cậu đứng dậy vào nhà tắm, kéo áo lên xem kỹ, vết bầm xanh tím từ dưới nách kéo dài đến tận ngực; cậu kéo lại áo ngay ngắn, cúi đầu vốc chút nước lạnh, rửa sơ vầng trán hơi nóng.

Đột nhiên có thứ gì đó nong nóng tuôn ra từ trong mũi, tí tách nhỏ giọt vào bồn rửa mặt, giọt giọt đỏ tươi, tỏa ra trong làn nước.

Cậu dùng tay che mũi, ngửa đầu lên, máu đỏ tươi vẫn trào ra, theo cánh tay nhỏ vào bồn rửa mặt, nhuộm đỏ cả một bồn nước.

Cậu không ức chế được cơn choáng váng, cảnh vật trước mắt đều lay động, giống như hình ảnh phản chiếu bập bềnh trong nước.

Trong nhà không có ai, miệng cậu cũng không phát ra được âm thanh, tai lại chỉ nghe vang tiếng ù ù, không khí chung quanh ngày càng lạnh.

Tại sao? Lạnh như vậy.

Trời đã mát, nhưng vẫn chưa vào mùa lạnh.

Mặc Đồng chầm chậm quỳ xuống nền gạch, đợi cơn choáng váng này trôi qua.

………………………….

[1] Cây cầu bắc qua sông Trường Giang, dài 6772m, cao 160m.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.