Tiểu Gia Vô Xử Bất Tại

Chương 49: Mở ra : ký ức Vũ Thiên Tuệ! (1)




Tối hôm đó, Mặc Đồng không về căn nhà kia.



Cậu ở lại chỗ Cha.

Khi tất cả tĩnh lặng trở lại, tất cả chân tướng trồi lên khỏi mặt nước, Mặc Đồng phát hiện bản thân lại rất bình tĩnh.

Khi đau đến chết lặng, lại có một phần kiên định không tưởng tượng nổi, không gì tổn hại được.

Ta đã chìm đến đáy, đã không còn hy vọng, cũng không còn sợ hãi điều chưa biết nữa.

Dưới đáy nước lạnh lẽo, nhìn tình yêu dần dần rời xa, không bao giờ trở về nữa, không trở về được nữa.

Mặc Đồng ngủ trên sàn nhà, chỉ nghe hơi thở nhè nhẹ của Cha.

Sau khi Chu Thích Hoài đi, sắc mặt Cha vẫn luôn u ám, không nói một lời, dường như bị quá khứ cùng hiện tại đè thật nặng trên lưng. Ánh mắt ông thẫn thờ, khi chạm vào ánh mắt Mặc Đồng, lại lập tức dời đi.

Trong bóng tối, chỉ có tiếng hít thở của hai cha con.

Đột nhiên, Cha nói, “Đồng Đồng, lên đây ngủ đi, dưới đất lạnh.”

Mặc Đồng lặng lẽ đứng dậy, nằm xuống cạnh Cha.

Người Cha không có chút ôn độ nào, nằm cứng nhắc.

“Đồng Đồng,” giọng Cha nghe thật gian nan, “Cha cả đời này, hổ thẹn với rất nhiều người. Với mẹ con và gia đình bà ấy, nhất là, hổ thẹn với con. Còn có, Chu Thích Hoài nữa. Nhưng, Đồng Đồng,” bàn tay khô gầy của Cha chậm rãi nắm lấy bàn tay Mặc Đồng, “Cha không lấy của Chu Quảng Phúc một đồng nào, mảnh giấy đó, không phải cha viết. Đây là sự thật.”

Mặc Đồng nắm tay Cha, “Con biết, con tin cha, cha à.”

Tay Cha lại càng dùng sức, nắm chặt lấy Mặc Đồng, “Ta… rất… hổ thẹn… Đồng Đồng, con ta, con… vậy mà lại… có… một người cha… như thế này.”

Mặc Đồng vùi đầu vào vai Cha, “Cha, đầu hàng trước tình yêu không có gì sai, con vẫn kính trọng cha như trước. Cha…, yên tâm…, mọi chuyện sau này… đều do con lo hết… Tất cả… có con rồi.”

Nước mắt âm ấm tràn ra từ khóe mắt, Mặc Đồng không đưa tay lau; dần dần, nước mắt trên mặt khô đi, để lại cảm giác căng căng nham nhám. Giống như một vết thương, cố khép lại, nhưng lúc nào cũng đau đớn.

Cứ để tất cả trở thành quá khứ vậy, tất cả, cùng lắm cũng chỉ, là sự vô tình của người, là số mệnh của ta.

Số mệnh đó, ta chấp nhận, nhưng không thể khuất phục.

Mặc Đồng nói, “Cha, ngày mai, chúng ta dọn đi đi. Cha và con, chúng ta cùng nhau sống cho thật tốt.”

Hôm sau, Mặc Đồng xin nghỉ một ngày. Cậu lấy ra số tiền nhuận bút vẫn tích cóp từng chút một, toàn bộ cũng chỉ có vài trăm đồng. Cậu chạy đến nhà một người hàng xóm cũ, chỉ giữ lại một trăm đồng, còn lại đều đưa cả cho ông ta; cậu biết ông ta có một căn phòng xây bất hợp pháp còn để trống. Cậu xin ông ta cho cậu thuê căn phòng đó. Người hàng xóm kia là một ông cụ hiền lành, không có con cái, rất nhanh liền nhận lời cậu.

Tất cả xong xuôi, cậu gọi điện cho Cha, hẹn gặp Cha ở một nơi cách nhà ông cụ hàng xóm không xa.

Nhưng, cậu không gặp được Cha.

Giờ hẹn qua đã lâu, nhưng, Cha, vẫn không đến.

Cậu lại gọi điện cho viện điều dưỡng, ở đó người ta nói, ông đã đi lâu rồi.

Mặc Đồng không tìm được Cha.

Cậu mơ màng đi trên phố, nhìn dòng người tới lui, trong lòng, sự khủng hoảng trào dân như thể hồng thủy, như một cậu bé con đi lạc giữa rừng. Cha, cha đi đâu vậy?

Cậu tìm đến tận nửa đêm.

Cậu không tìm được Cha.

Nhưng lại bị Trần Hạo Thiên tìm thấy.

Trần Hạo Thiên đỡ lấy cậu thiếu niên đã đứng không vững, sau đó ôm cậu vào lòng, vỗ vỗ lưng cậu.

Chính anh ta đưa cha Mặc Đồng đến viện điều dưỡng. Trên người cha Mặc Đồng, cảnh sát tìm thấy thẻ vào cửa của viện điều dưỡng. Lúc bấy giờ, người của viện điều dưỡng cũng chỉ biết liên lạc với anh ta.

Trần Hạo Thiên không biết mở lời thế nào, chỉ có thể ôm chặt cậu thiếu niên. “Mặc Đồng, Mặc Đồng, Đồng Đồng, Đồng Đồng, cậu nghe tôi nói, cậu… phải bình tĩnh… Cha cậu… đã gặp chuyện…”

Khuôn mặt cậu thiếu niên trắng bệch mêng mang, dường như bị trầm trong sương mù, biểu cảm mỏng manh như muốn vỡ tan, tựa như cả người đều sắp biến thành sương.

Trần Hạo Thiên chầm chậm nói, “Cha cậu… gặp tai nạn giao thông… Thật không may, Đồng Đồng, đã… không cứu được nữa…”

Mặc Đồng bị anh ta dùng sức ôm vào lòng, nhưng bắt đầu nhẹ nhàng run rẩy; đột nhiên, cậu ra sức vùng vẫy giống một con chim bị trọng thương.

“Để tôi… nhìn… nhìn mặt ông ấy. Sáng nay, ông ấy… vẫn… vẫn rất tốt mà… Để tôi… nhìn mặt ông…”

Nước mắt Trần Hạo Thiên rơi xuống, “Đồng Đồng, người, đã… không còn nữa… Người còn sống… nên… tự giải phóng mình.”

Anh ta sao dẫn cậu đi được.

Đâm vào An Nhiên, là xe chở gas.

Bánh xe rất lớn. Không có chút cơ hội sống sót nào.

Di hài phải gỡ xuống từ trên bánh xe.

Gai góc như cảnh sát giao thông, đã nhìn quen sinh tử, cũng không khỏi thở dài.

“Chúng tôi vốn… muốn, muốn… sống thật tốt mà.” Mặc Đồng ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn Trần Hạo Thiên.

“Nếu tôi, đi đón ông ấy, thì tốt rồi. Tôi đi đón ông ấy, thì tốt biết bao, tại sao, tôi không đi đón ông ấy? Tại sao chứ?”

Cơ thể Mặc Đồng chậm rãi trượt xuống khỏi người Trần Hạo Thiên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.