Tiểu Gia Vô Xử Bất Tại

Chương 44: Nơi bắt đầu (2)




Về đến nhà thì đã tới trưa, tôi chơi game online tới tận chiều, không thèm để ý tới Bạch Dực. Anh ta muốn làm gì thì làm, dù sao thì người nằm cạnh cửa sổ là anh ta, muốn bị ăn cũng là anh ta nốt. Tôi không xen vào nữa. Nhưng nghĩ kỹ lại cũng không thể táng tận lương tâm như vậy, Bạch Dực tốt xấu cũng là bạn tôi, đã cứu tôi không biết bao nhiêu lần, cũng có thể coi như huynh đệ vào sinh ra tử có nhau. Tôi không hề cảm thấy hả hê nếu anh ta xảy ra chuyện. Huống chi anh ta mà bị ăn rồi thì tôi cũng không thoát nổi…

Nhìn thấy sắp tới giờ ăn cơm tối, tôi lén nhìn sang Bạch Dực vài lần, sau đó húng hắng ho bắt chuyện: “…Lão Bạch, tối hôm nay ăn nốt chỗ hoành thánh hôm qua được không…?”

Anh ta lật sang trang sách khác, gật nhẹ đầu. Tôi lén lườm anh ta một cái, đây là cái thái độ gì vậy chứ, rõ ràng là đang giận lẫy mà. Một đại nam nhi mà hở chút là giận, thật chẳng khác nào con gái.

Anh ta không nói, tôi cũng chẳng có gì để nói. Kim đồng hồ cứ thế nhích từ từ, sắc trời cũng dần dần tối sầm lại. Ban ngày có thể không cảm thấy có gì phải sợ, nhưng chỉ cần trời vừa sụp tối thì mọi sự sợ hãi cũng theo bóng tối mà ùa tới, xung quanh yên lặng khác thường làm bầu không khí lại càng thêm u quỷ. Lúc này tôi thực sự chịu không nổi nữa, nhưng khi vừa há miệng định lên tiếng thì Bạch Dực bất ngờ bỏ quyển sách cầm trên tay xuống, ngẩng đầu lên nói: “Tôi đi hãm hoành thánh, muốn ăn bao nhiêu cái?”

Tôi nghẹn lại những lời chực chờ sắp vọt khỏi cửa miệng, nuốt nuốt nước miếng mấy cái mới nói: “Hai mươi cái, bỏ thêm một chút ớt.”

Anh ta gật đầu bước tới tủ lạnh, tôi e dè hỏi vọng từ phía sau lưng: “Thực sự không còn cách nào sao?”

Anh ta quay lại: “Cách gì?”

Tôi đảo trắng mắt: “Con quái vật tối qua.”

Anh ta lôi hộp hoành thánh ra: “Cho nó ăn no là được.”

Tôi nhìn hộp hoành thánh: “Vậy nó có chịu ăn hoành thánh không?”

Anh ta thở dài: “Đã bảo rồi còn gì, thứ này thực ra chỉ muốn tìm đồ ăn thôi. Chỉ cần cậu có cái gì đó cho nó ăn thì nó sẽ không đe dọa tới cậu, nói thật, có lẽ với nó thì thịt gà ướp hay thịt vịt sấy treo trên cửa còn có sức hấp dẫn hơn cả cậu nữa.”

“Nhưng vậy cũng không được đâu, thứ này ăn quá nhiều đi. Chỉ một buổi tối mà nó đã ăn sạch mớ đồ ăn cả tháng của chúng ta rồi, làm sao tôi nuôi nổi nó chứ! Tiếp theo phải xuất hầu bao là anh đó, dù sao thì tôi cũng cạn túi rồi, chẳng còn gì để cúng ra nữa đâu.”

Anh ta nhíu nhíu mày, suy tư một hồi lâu rồi nghiêm túc gật đầu: “Cũng phải, cũng không thể để nó cứ thế tới hoài được, phải tìm cách ‘mời’ nó đi thôi.”

Tôi gật đầu thật mạnh, thứ này quả thực làm chúng tôi quá vất vả. Anh ta quay lại nhìn tôi một cái: “Vậy đi, hôm nay tôi ngủ nhờ bên giường cậu, để giường của tôi làm chuyện khác. Có lẽ lúc này nó chưa tới đâu, tôi ra ngoài mua vài thứ đã, hoành thánh cậu làm đi.” Nói xong lập tức khoác áo ra ngoài, tôi đang muốn nói cho tôi theo với, tôi không muốn ở trong phòng một mình… thì anh ta đã đi mất rồi.

Tôi nhìn bốn phía một lượt, trong phòng vẫn y như trước, cái đồng hồ treo trên vách tích tắc điểm từng giây trôi qua. Tôi lập tức mở bao hoành thánh sột soạt, giữa bốn bề im phăng phắc này chỉ có cách làm ra thật nhiều tiếng động mới đỡ sợ hơn mà thôi.

Tôi cắm điện bếp, nhìn xung quanh, cả chai dấm ăn lẫn chai tương ớt đều đặt cạnh cửa sổ… tôi nhíu nhíu mày, nhìn sắc trời bên ngoài đã tối sầm. Tuy trong phòng đèn bật sáng trưng, nhưng chính sự tương phản sáng tối này lại càng khiến cho không khí trong phòng thêm bất an, những nơi có ánh điện rọi tới thì sáng sủa rõ ràng, nhưng những nơi nó không rọi tới thì hoàn toàn tối đen, không biết có cái gì đang ẩn nấp.

Tôi thấp giọng chửi thầm, buộc bản thân phải bước tới cạnh cửa sổ lấy gia vị. Dường như cửa sổ chưa được đóng, rèm cửa bị gió thốc bay tung lên, bên ngoài cửa sổ là một thế giới hoàn toàn tối đen, nhưng nhờ có ánh sáng của những ngọn đèn đường vẫn có thể trông thấy những nếp nhà lờ mờ phía xa. Khí trời cuối năm rét căm căm, lúc này trên đường không có bóng người, gió thổi những tán ngô đồng khô kêu xào xạc.

Tất cả vẫn rất bình thường, tôi khẽ cười một tiếng, tự cười mình nhát gan, bất quá chỉ là trời sụp tối thôi chứ có gì mà sợ, sau đó dũng cảm tiến tới lấy chai tương ớt. Nhưng khi tiến sát đến bên cửa sổ, chợt nhìn thấy… bên kia tấm kính cửa sổ ngồi chồm hỗm một bóng người mặc màu đen từ đầu đến chân, đầu đội mão. Tôi lập tức nhìn lại lần nữa, nhưng cái bóng đã biến mất. Có lẽ là vì lúc này trong phòng còn mở đèn sáng, mà tròng mắt của nó lại quá nhạy cảm. Tôi lập tức lao tới bên máy vi tính, mở volume hết cỡ cho âm nhạc tràn ngập trong phòng. Tôi biết Tịch sợ nhất là tiếng động ầm ĩ, nếu lúc này trong tay có một hai phong pháo thì tốt quá rồi!

Tôi vô thức liếc mắt ra ngoài cửa, phát hiện chữ Phúc dán ngoài cửa đã bị kéo lệch 90 độ, mà rõ ràng là khi dán, tôi đã bắt Bạch Dực phải dán thật đều. Lại đột nhiên nhớ ra Tịch rất sợ màu đỏ, liền nhanh như chớp khoác một cái áo khoác màu đỏ chói lên người, mặc kệ trông nó có buồn cười hay không.

Lúc này nồi hoành thánh bắt đầu sôi lục bục trên bếp, tôi đến bên nồi định thêm ít nước lạnh, phát hiện chỉ còn lại nửa túi hoành thánh, phân nửa còn lại đã biến mất, chỉ còn lại lớp da bánh bọc ngoài. Tôi sợ tới mức thối lui mấy bước, đột nhiên va phải một thứ gì ở phía sau, một cái tay thình lình… đập lên vai tôi. Thoáng cái tóc gáy tôi dựng đứng lên, thiếu chút nữa đã trợn mắt ngất xỉu vì quá sợ rồi.

Nhưng ngay lúc đó thì chợt nghe người phía sau lạnh lùng lên tiếng: “Làm cái gì hãm hoành thánh mà cứ như đang lên đồng thế?”

Tôi nhìn lại, hóa ra Bạch Dực đã về, hồn phách của tôi rốt cuộc cũng an tâm quay về cơ thể, tôi lau lau mồ hôi lạnh trên trán, chỉ chỉ vào nồi lại chỉ chỉ về phía cửa sổ, nhưng miệng cứ ngậm cứng lại không thốt ra nổi một câu hoàn chỉnh, con người những khi quá sợ, ngôn ngữ là sẽ thứ đầu tiên biến mất.

Anh ta nhìn tôi cười nhạt: “Có lẽ thứ kia tới rồi hả, nhìn cậu kìa, sợ tới cái mức đó. Yên tâm đi, nó sẽ không quá lộng hành ở những chỗ sáng đèn đâu, nhưng mà sao lại để âm lượng to đến thế hả? Tôi đi ngoài hành lang còn nghe ầm ầm, bộ muốn giật sập nóc nhà luôn hay sao?”

Tôi đảo mắt một cái, dù sao anh ta đã ở nhà, không còn đáng sợ lắm nữa. Quay ra tắt nhạc xong, sau đó cởi cái áo khoác đỏ trên người xuống nói: “Lúc nãy thứ kia vừa mới tới ăn sạch bách nửa túi hoành thánh… anh mau tìm cách đi, nếu không một ngày nào đó vừa tỉnh dậy coi chừng thấy tay chân đã bị gặm rồi!”

Anh ta phì cười, buông mớ đồ vừa mua xuống bàn, nhìn vào nồi hoành thánh nói: “Đồng chí Tiểu An, nếu cậu bị nó gặm tay gặm chân mà còn ngủ được thì thần kinh của cậu cũng quá chậm lụt đi?”

Có vài loại người trời sinh ra đã muốn bị đánh, đơn cử như tên khốn trước mặt chuyên lấy người khác ra làm trò cười này. Tôi hậm hự nhưng không làm gì được, ai bảo mọi chuyện còn phải chờ anh ta tới giải quyết làm chi!

“Như vậy Bạch lão đại, anh nghĩ nên làm thế nào? Thứ kia nhất định đang trốn trong phòng chúng ta, nếu không chúng ta đừng ngủ nữa, mở đèn canh cả đêm đi?”

Anh ta lắc đầu: “Đúng là chỉ có cậu mới nghĩ ra được cái trò này, đừng ngủ nữa? Cậu có thể chịu nổi mấy đêm nào?”

Tôi nghĩ: nói cũng phải, một ngày hai ngày còn có thể, chứ đợt triển lãm này phải kéo dài chí ít là nửa tháng, lẽ nào cả nửa tháng trời không ngủ nữa sao? Không chờ bị nó ăn thịt thì cũng mệt đến chết.

Bạch Dực chỉ vào cái giường của anh ta nói: “Đầu tiên mang chăn đệm của tôi sang giường cậu trước đi, ăn hoành thánh xong rồi làm tiếp.”

Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, cảm thấy có hơi bị ám ảnh, nhưng nếu bây giờ mà làm ra vẻ sợ sệt thì đúng là mất hết mặt mũi, bèn hùng hùng hổ hổ chạy ào sang vơ vội chăn đệm, không dám nhìn ra cửa sổ mà lập tức chạy ào về giường mình.

Bạch Dực đã hãm xong hoành thánh, không chờ tôi mà bắt đầu ăn luôn. Tôi cũng không khách khí, ngồi xuống ăn vội. Nói thật lòng, sợ hãi làm con người dễ đói hơn hẳn…

Sau khi hoàn thành bữa tối một cách tốc độ, Bạch Dực bắt đầu soạn mấy thứ vừa mua ra. Anh ta mua một ít đồ ăn, còn mua hai dải pháo lớn và một đống bong bóng màu đỏ. Chúng tôi đều phồng mang thổi bong bóng, nói thật, đã lâu kể từ khi học cấp 3 tôi không làm chuyện ngốc nghếch như thổi bong bóng thế này nữa.

Bạch Dực soạn ra một ít chân giò hun khói và bánh mè đen, tôi đưa mấy quả bong bóng thổi rồi cho anh ta, anh ta liền dùng băng keo trong dán mớ đồ ăn này lên mặt ngoài bong bóng.

Cột xong mớ bong bóng, anh ta ngần ngừ nhìn lại cái giường của mình, rõ ràng là có hơi bất đắc dĩ, nhưng cuối cùng vẫn để mớ bong bóng dán đồ ăn lên giường. Lắc lắc đầu mấy cái, anh ta quay lại nhìn tôi: “Nhìn xem, vì cậu mà ngày mai lại phải lau giường nữa.”

Tôi cắn cắn môi, nhìn anh ta bày biện mọi thứ cứ như đang trang hoàng cho ngày lễ thiếu nhi mà không hiểu anh ta đang có ý định gì. Chưa hết, anh ta còn dán lên cửa sổ một đống dây giấy đủ màu, là phần trang trí còn thừa lại sau đợt lễ hội trường. Tôi là giáo viên phụ trách trang trí nên mang mấy thứ này về nhà, lâu quá cũng quên mất, không ngờ Bạch Dực còn nhớ tới.

Tôi thấy anh ta bận bịu cắt cắt dán dán, bèn mang mớ chén đi rửa. Khi tôi quay lại phòng ngoài, đã thấy cả căn phòng bé xíu tràn ngập không khí mừng năm mới của nông thôn Thiểm Tây, chỉ còn thiếu mỗi cây nêu nữa là đủ.

Chỗ nào cũng tuyền một màu đỏ chói chang, bốn góc nhà còn dán bốn lá bùa, trên giường đầy bong bóng đỏ dán đủ thứ đồ ăn… nhìn rất giống một sân khấu hài kịch.

Tôi trợn to mắt nhìn, sắp xếp thế này cũng… quá phô trương thì phải? Anh ta nhìn quanh phòng một lần, sau đó mới gật đầu thỏa mãn nói với tôi: “Cũng tàm tạm được rồi, nếu thế này mà còn không đuổi được niên thú đi thì chúng ta chỉ còn nước chuyển nhà!”

Tôi nhìn căn phòng vừa dọn dẹp sạch sẽ hôm qua nay hóa thành một đống lộn xộn mà dở khóc dở cười, Bạch Dực nhìn nét mặt tôi cũng thở dài mà nói: “Dọn dẹp đi ngủ thôi.”

Căn phòng này bị trang trí thành thế này thì vốn không có quỷ cũng thành ra có quỷ mất, nhất là chỗ cửa sổ hoàn toàn bị màu đỏ nhấn chìm… dưới ánh sáng đèn, nhìn cứ như điều kiện đầu tiên của một ngôi nhà bị ma ám ấy: huyết quang tai ương…

Bạch Dực chui từ toa lét ra, thở phù một cái, sau đó không khách khí tiến thẳng tới cái giường của tôi nằm xuống đắp chăn. Tôi nhìn mà có phần nghẹn lời, nhưng dù sao người ta cũng đã phải cúng cái giường của mình rồi, hơn nữa cũng hết cách, lỡ đâu con quái vật kia lao từ cửa sổ vào thì sao…? Nói chung, cứ sống qua được đêm nay đi rồi tính.

Hôm nay tôi bị cái thứ xuất quỷ nhập thần kia làm cho ám ảnh nên cũng không còn tâm trí đâu chơi game, đành phải tắt đi ngủ sớm, dù sao khi nhắm mắt ngủ thì không biết không hay gì nữa. Tôi dụi dụi mắt, tránh nhìn về phía cửa sổ mà tắt đèn luôn rồi vội vã trèo lên giường ngủ.

Bạch Dực dường như đã ngủ, nằm chiếm nửa bên giường ngoài, đưa lưng về phía ngoài, tôi đẩy đẩy anh ta: “Anh hai, nằm xích vào một chút đi, cho tôi nằm với chứ!”

“Cậu vào mé trong đi, thứ kia lúc kích động có khả năng sẽ xông tới tấn công, tới lúc đó tôi nằm ngoài còn che được một chút.” Bạch Dực không nhúc nhích, chỉ ậm ừ một câu rồi chỉ chỉ vào phía bên trong ổ chăn.

Tôi nghĩ lúc cần quả nhiên anh chàng này rất đáng tin, lời này nghe thật có nghĩa khí, liền cười cười chuẩn bị chui vào trong.

Bạch Dực từ trong chăn hừ nhẹ ra: “Cẩn thận một chút… Cậu nghĩ là mình nhẹ lắm đấy à?”

Tôi ngẩn người, lúc này mới nhận ra là mình đang đè nửa người lên người Bạch Dực, vì thế liền ác ý dùng toàn lực đè mạnh xuống một cái, sau đó mới trở mình lăn vào trong, đắp chăn trùm kín cằm. Hơi ấm từ ổ chăn nhanh chóng phủ kín toàn thân, cảm giác sợ hãi cũng nháy mắt tan gần hết, tôi hạnh phúc ưm một tiếng.

Bạch Dực mở to mắt nhìn tôi, cười nhẹ: “Trời, cậu xem tôi là cái đồ sưởi chăn đấy à?”

“Anh biết là tốt rồi.” Dém chặt bốn góc chăn quanh người, tôi dụi dụi mặt vào cái gối dưới đầu.

“Rồi rồi ~ ngoan ngoãn đi ngủ đi, đừng lăn qua lăn lại nữa.” Bạch Dực vươn tay đè đầu tôi xuống, tôi không tránh được, đành phải hừ hừ giương cờ trắng đầu hàng: “Mệt chết rồi, tôi ngủ là được chứ gì!”

Bên tai lại truyền tới mấy tiếng cười khẽ, bàn tay Bạch Dực rút về, trở mình mấy cái rồi chìm vào im lặng.

Hôm nay ánh trăng dường như rất đẹp, len qua rèm cửa sổ, soi lờ mờ gương mặt nằm nghiêng của Bạch Dực. Tôi mở to mắt nhìn anh ta cơ hồ không chớp mắt, phát hiện anh chàng này có hàng mi thật dài, mũi vừa thẳng vừa cao, lúc nhắm mắt ngủ gương mặt nhu hòa hơn ban ngày rất nhiều.

“Nhìn người ta đủ chưa?” Hai mắt Bạch Dực bất ngờ mở ra, làm tôi hốt hoảng phản xạ nhắm tịt mắt lại, tức giận đáp trả: “Đừng có mà tự hào, ai thèm nhìn anh!”

Bạch Dực bật cười nhạo, lại nhắm mắt lại: “Cậu chỉ là đang ghen tị thôi!”

“…” Tôi tức giận nghẹn cả lời, không biết nên đáp lại thế nào, đành giận dỗi quay lưng lại với anh ta. Bạch Dực cười nhẹ, cũng không nói gì nữa, cả căn phòng chìm lại vào yên tĩnh, chỉ còn nghe tiếng hít thở đều đều của tôi và Bạch Dực. Giường chúng tôi đều là giường đơn, hai người nằm cùng nhau đương nhiên là vừa hẹp vừa chật. Bạch Dực gần như phải dán sát vào người tôi, hơi thở ấm áp mơn man trên cổ làm tôi có hơi ngứa. Tôi ngại ngùng xoa xoa cổ, phát hiện mình chẳng buồn ngủ chút nào, mắt nhắm rồi lại phải từ từ mở ra, nhìn chằm chằm vào vách tường.

Mắt mở to, lỗ tai dường như nghe được mọi âm thanh xung quanh dù là nhỏ nhất, tôi lại bắt đầu hồi hộp, may mà bên cạnh còn có một người khác, tâm cũng yên ổn hơn.

Lúc này tôi bất chợt nghe được một tiếng gõ cửa rất nhỏ, vừa chậm vừa yếu ớt. Nếu không phải xung quanh quá mức yên lặng thì đã bỏ qua nó rồi.

Tôi cắn cắn môi định ngồi dậy ra cửa xem, chợt Bạch Dực vươn người đè tôi lại, lắc lắc đầu ý bảo không được xuống giường, tôi tưởng anh ta đang ngủ, bị hành động đột ngột của anh ta làm cho cả kinh khẽ la lên một tiếng, tuy không lớn nhưng cũng rất dễ nghe thấy, Bạch Dực nhíu nhíu mày, tiếng gõ cửa lập tức ngừng hẳn.

Tôi nghe Bạch Dực thấp giọng chửi thầm một câu, nằm bên trong tôi không thể nhìn thấy tình hình bên ngoài lúc này, nhưng rõ ràng có thể nghe thấy tiếng bước chân, lần này là từ cửa sổ tiến tới, không gian đen đặc như mực trong phút chốc chợt ngập một mùi đất bùn nồng nặc. Tôi cau mũi, Bạch Dực nằm bên cạnh tôi đang mở to cả hai mắt chằm chằm nhìn ra phía cửa sổ, tôi hiếu kỳ nhổm nửa người dậy định xem thứ kia vào nhà bằng cách nào.

Quả nhiên con quái vật nọ đã vào nhà, qua ánh sáng trăng yếu ớt, tôi có thể lờ mờ nhìn thấy hình dạng của nó, nó cao to một cách khác thường, cộng thêm cái mão cao lại càng thêm cổ quái, y phục rách nát hết, cả người tỏa ra một mùi tử khí nồng nặc. Cử động của nó rất rất chậm, dường như nửa người dưới bị cái gì đó rất nặng kéo lại.

Tôi ghé sát vào bên tai Bạch Dực thì thào: “Lão Bạch, thứ kia tới rồi, thực sự tới rồi…”

Thứ kia có vẻ rất thính, tôi chỉ thì thầm có vài tiếng mà nó dường như đã nghe thấy, lập tức nhìn về phía hai chúng tôi. Bạch Dực nhanh như chớp đè tôi xuống cuộn kín trong đống chăn, nhất thời chỉ nghe tiếng tim đập của cả hai chúng tôi, tôi vô thức hơi tránh người sang, nhưng bị Bạch Dực dùng cả hai tay ghì chặt lại, như thể muốn tôi đừng gây ra tiếng động. Về phương diện này anh ta là tay chuyên nghiệp, nên tôi cũng ngoan ngoãn không nhúc nhích nữa chỉ yên lặng xốc lên một phần chăn nhìn qua vai Bạch Dực, cùng đợi mọi sự xảy ra.

Qua hồi lâu, con quái vật kia lại bắt đầu động đậy. Có lẽ nó thực sự đói lắm nên cũng bất chấp chúng tôi hai người ở đây là đã ngủ hay còn thức, chỉ bị mùi bánh mè đen hấp dẫn nhìn sang bên giường Bạch Dực, sau đó không thèm nhìn xung quanh mà hấp tấp chộp lấy mớ đồ ăn trước mắt, nhưng do lực quá mạnh nên khi nó vừa chạm vào bong bóng thì bong bóng đã phát nổ, phát ra tiếng động vang dội.

Yêu quái dường như vừa giẫm phải lửa, vội vàng đưa tay định đánh vào thứ vừa phát ra tiếng động, nhưng nó càng đập thì tiếng động càng vang to hơn, cứ lốp bốp nổ vang. Yêu quái bưng hai lỗ tai định bỏ trốn, thì Bạch Dực đã mở đèn, nó thấy bốn phía đều là màu đỏ rực thì gào lên một tiếng ai oán, sau đó cơ thể dần dần mờ đi, sau cùng biến mất.

Tôi cũng vội vàng trèo xuống khỏi giường, cả căn phòng đã bị quái vật làm cho lộn xộn lên hết, khắp nơi đều là vụn bong bóng, còn có mấy cái bánh mè vứt vương vãi khắp nơi. Bạch Dực tặc tặc lưỡi, bước ra cửa treo một dây pháo, sau đó treo thêm một dây khác ngoài cửa sổ.

Tôi tò tò theo phía sau, không biết mọi chuyện đã xong chưa, con quái vật biến mất quá nhanh, như quỷ hút máu nhìn thấy tỏi vậy, làm tôi có hơi ngơ ngác. Nhưng Bạch Dực trông có vẻ rất thư thái, anh ta gói hết mớ bánh và chân giò hun khói còn nguyên lại treo lên bên cửa, rồi sau đó gõ gõ vào tường ba cái rồi đóng chặt cửa.

Tôi hỏi: “Xong rồi?”

Bạch Dực gật đầu: “Ừ, nó không dám quay lại nữa đâu. Vào nhà ngủ thôi.”

Tôi lo lắng nhìn ra ngoài cửa, nhưng chốc lát sau nghe thấy tiếng sột soạt trong phòng liền vội vàng vào nhà, thây Bạch Dực đã chiếm mất hai phần ba cái giường, liền không khách khí chui vào giường luôn, đắp chăn chuẩn bị ngủ.

Thế nhưng vẫn không ngủ nổi, tôi xốc chăn lên, đẩy đẩy Bạch Dực: “Lão Bạch, nó không quay lại nữa chứ?”

Bạch Dực rõ ràng đã rất buồn ngủ, chỉ ậm ờ đáp: “Không đâu, thực ra Tịch có thính lực cực tốt, tiếng động có nhỏ tới mức nào đi nữa nó cũng nghe thấy. Chính vì thế mà tiếng nổ vang đối với nó mới đáng sợ tới như vậy. Nó nhìn thấy hai phong pháo treo ngoài cửa sẽ tự hiểu là ở đây không hoan nghênh nó tới ăn chực nữa.”

Lúc này tôi mới yên tâm gật đầu, sau đó lập tức hỏi sang câu khác: “Vậy sao nó không mang hình dạng quái thú mà lại mặc quần áo đen, đội mão cao thế? Trông rất khác với niên thú được miêu tả trong truyền thuyết nha.”

Bạch Dực mở mắt thở dài: “Thực ra chúng ta không hề nhìn thấy nguyên hình của nó, thứ cậu nhìn thấy chỉ là một phản ánh của nó đối với riêng cậu mà thôi, nói cách khác đó là hình ảnh mà trong lòng cậu sợ nhất. Cho nên mới nói mọi người nhìn thấy quỷ đều khác nhau đó mà.”

Tôi lại gật đầu, định hỏi thêm câu khác, chợt Bạch Dực đã lên tiếng cắt ngang: “Thôi đừng có hỏi nhiều nữa mà lo đi ngủ đi! Cậu cho tôi là Doraemon cái gì cũng biết hay sao hả!”

Nói xong lập tức tắt đèn cuộn người ngủ. Nhưng trong đầu tôi, những thần thoại hòa cùng với những chuyện quái dị đã gặp lúc trước đang vần vụ lộn xộn trong đó, mãi không sao yên được. Cho đến khi nghe thấy tiếng thở đều đều của Bạch Dực, mí mắt của tôi mới dần dần trĩu xuống, sau đó, nhẹ nhàng trôi vào giấc mộng.

Niên thú – Hoàn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.