Tiểu Gia Nô

Quyển 1 - Chương 49: Nàng không thể đi




Vào một ngày cuối cùng của năm 75 Hiến lịch 37 Liên Bang, Lợi Tu Trúc chính thức đội lên cái mũ quả dưa màu đen tròn xoay trên đầu. Cái mũ quả dưa này cũng không có quá to lớn, thế nhưng đội lên trên đầu hắn, đem cái bóng râm dừng lại trên khuôn mặt anh tuấn vô cùng của hắn, nhất thời đem tất cả những cảm giác sắc bén mạnh mẽ lợi hại đều hoàn toàn che giấu hết đi, chỉ còn lại một loại cảm giác trầm ổn, ôn hòa, ít nói…

Đồng thời trong lúc đó, tại Tinh vực Bách Mộ Đại xa xôi, trên khỏa Tinh cầu Ba Phổ Tinh phồn hoa náo nhiệt nhất Bách Mộ Đại, Thủ tịch Trợ lý Bộ Thương Nghiệp Liên Bang, Địch Tạp Nhĩ tiên sinh, cũng đội lên trên đầu một cái mũ tròn làm bằng những cánh hoa lan tươi xinh đẹp vô cùng, chậm rãi đi thăm thú khắp nơi.

Bên cạnh ông ta, gã thương nhân buôn lậu súng ống lộ ra vẻ mặt nịnh nọt vô cùng, hướng về phía vị khách quý mà không ngừng giới thiệu:

- Đây chính là địa phương có phong vị tuyệt vời nhất trên Tinh cầu Ba Phổ Tinh a!

Địch Tạp Nhĩ tiên sinh vừa lòng đưa tay lên điều chỉnh lại một chút cái mũ sang quý trên đầu mình. Bóng khuất của cái mũ rộng vành dừng lên trên dung nhan cực kỳ bình thường của ông ta, làm rõ ràng một mảnh ngạo nghễ đắc ý không chút nào che giấu trên khuôn mặt ông ta.

Kể từ sau khi sự kiện đổ máu tại Nam Khoa Châu xảy ra cùng với Kênh tin tức Đài truyền hình Liên Bang gặp chuyện không may, bên phía Chính phủ Liên Bang bắt đầu dùng một loại thái độ nghiêm túc từ trước đến giờ chưa từng có mà đối đãi với vị nam nhân có hai bả vai vững chắc như núi kia.

Bên phía Chính phủ cũng đồng thời gia tăng sự truy nã ráo riết đối với đám người Trương Tiểu Hoa, mặt khác đồng thời cũng gia tăng thêm sự tiếp xúc trợ giúp đối với các thế lực bản thổ tại Bách Mộ Đại, hy vọng từng bước từng bước một xâm thực đi căn cơ cường đại của Lâm Bán Sơn tại nơi này.

Cái công tác này đến nay đã được tiến hành hơn mười ngày trời rồi. Lần này Địch Tạp Nhĩ tiên sinh đến đây chính là muốn đối với cái công tác lần này hạ xuống một dấu chấm tròn kết thúc hoàn mỹ, nghiệm thu thành quả, sau đó thuận đường thể nghiệm một chút sự hưởng thụ phong thổ nhân tình cùng với cái trang viên nghỉ dưỡng vừa mới được người ta kính tặng trên Tinh cầu Ba Phổ Tinh xinh đẹp này…

Gã sinh viên năm đó của Sở luật sư Sự vụ Mạt Bố Nhĩ, sau hai mươi năm trôi qua đã biến thành một gã quan viên cao cấp trung niên bộ dáng béo phệ phúc hậu. Điều duy nhất mà Địch Tạp Nhĩ tiên sinh không có thay đổi ó chính là lòng trung thành cùng với sự kính sợ vĩnh viễn không bao giờ thay đổi đối với Mạt Bố Nhĩ tiên sinh.

Lần này lên đường chấp hành nhiệm vụ bí mật quan trọng mà đích thân Tổng thống tiên sinh đã tự mình gặp riêng giao phó, ông ta vốn cần phải nên biểu hiện càng thêm cẩn mật cùng với nghiêm túc hơn a…

Nhưng mà cái cảm giác được một đám đại nhân vật của Bách Mộ Đại vây quanh lấy lòng nịnh nọt, cảm thụ thật sự là tốt như vậy a! Ông ta tuyệt đối không ngại chấp nhận hưởng thụ thêm một chút cái gọi là phong tình như thế này. Bởi vì cái gọi là phong tình này, ngoại trừ cái mũ xòe hoa lan sang quý trên đỉnh đầu của ông ta ra, còn có thêm rất nhiều thú vui hưng phấn khác nữa a!

Đoàn xe sang trọng thong thả chạy qua một vài con đường lớn trên Tinh cầu Ba Phổ Tinh, phía trên tầng khí quyển mơ hồ có thể nhìn thấy được một tầng sóng điện từ loại bỏ sóng xạ tuyến phóng xạ, đem ánh quang huy của khỏa Hằng tinh xa xa biến thành một tầng màu lam nhàn nhạt. Tất cả các tòa kiến trúc đủ các loại phong cách quái dị ở bốn phía xung quanh dưới ánh lam quang chiếu rọi, nhìn qua có vẻ đặc biệt quỷ dị cùng với u mị.

Địch Tạp Nhĩ tiên sinh ngắm nhìn những phong cảnh kỳ lạ tha hương bên ngoài cửa sổ xe, lắng nghe báo cáo của gã thuộc cấp bên cạnh mình, trong lòng im lặng cảm khái. Nghe nói Tinh cầu Ba Phổ Tinh trong truyền thuyết là có được những sòng bạc nhiều nhất cùng với những vũ nữ xinh đẹp nhất trong toàn bộ vũ trụ này a. Như thế nào mà dọc theo con đường đi lại nhìn không thấy những cái màn hình chớp động những hình ảnh đám nữ nhân mông to chân dài nhảy múa trên các màn hình quảng cáo lớn cơ chứ?

Xem ra bởi vì cái tràng chiến tranh chết tiệt này, cho nên thậm chí ngay cả bên phía Bách Mộ Đại cũng đã bị ảnh hưởng đến, mà biến thành tiêu điều hoang vắng hơn trước rất nhiều.

- Hạm đội Số 7 của Liên Bang đã tiến hành phong tỏa ba cái Thông đạo Không gian chủ chốt từ Bách Mộ Đại liên thông với lãnh thổ Liên Bang rồi. Những công ty xí nghiệp dưới tay của Lâm Bán Sơn muốn cùng với bên phía Liên Bang tiến hành giao dịch, đã trở nên phi thường khó khăn rồi. Trong khoảng thời gian hai tháng gần đây, đường dây cung cấp tài chính của bọn họ đã sắp sửa bị đứt đoạn!

Gã thuộc cấp nhìn thấy những số liệu ghi chép trong bản tài liệu điện tử trong tay mình, ngữ khí có chút khẩn trương, nhanh chóng báo cáo:

- Bên phía Quân khu III đã âm thầm vận chuyển đến Bách Mộ Đại hai nhóm súng ống đạn dược lớn. Trong khoảng thời gian gần đây trên Tinh cầu Ba Phổ Tinh đã liên tục xảy ra mười bảy tràng tranh chấp có vũ khí. Đám thủ hạ của Lâm Bán Sơn trên này đã tử vong vô cùng thảm trọng!

- Cứ từng bước tiếp cận, từng bước tiêu diệt! Cậu làm tốt lắm! Ha ha ha…

Địch Tạp Nhĩ tiên sinh hưng phấn cười lớn, cảm khái nói:

- Ta mãi vẫn luôn cho rằng, một đám phần tử hắc đạo không ngờ lại có can đảm dám cùng với Liên Bang đối kháng! Thật sự là quá mức khí phách a! Những kẻ đó đáng chết ngàn vạn lần!

- Vẫn còn có hai đường dây mậu dịch quan trọng nhất vẫn còn nằm trong tay của đám người Lâm Bán Sơn! Hơn nữa còn có quyền khống chế thế giới ngầm của năm Cục lớn trên các Tinh cầu Bách Mộ Đại bên này, hiện tại vẫn còn đang nằm trong giai đoạn tranh đoạt kịch liệt. Chỉ cần sau này có thể thành công khống chế được hai đường dây mậu dịch này, như vậy về sau Chính phủ có thể không cần phải lo lắng gì bên này nữa!

Địch Tạp Nhĩ tiên sinh nở nụ cười trào phúng nói:

- Đây chính là tiết mục đặc biệt về một vị Thổ Hoàng Đế Bách Mộ Đại sụp đổ mà các người an bày cho ta xem hay sao?

o0o

Đoàn xe sang quý dưới sự hộ tống của một đám xe hắc đạo dừng lại bên ngoài Hội sở Hạ Uy Di nổi tiếng nhất trên Tinh cầu Ba Phổ Tinh. Gã thương nhân buôn lậu súng ống đạn dược xú danh rõ ràng vang dội khắp toàn bộ Bách Mộ Đại kia nhanh chóng bước xuống, chạy sang phía bên kia của chiếc xe, vô cùng cung kính đích thân mở cửa xe, một phen đón Địch Tạp Nhĩ tiên sinh bước xuống.

Trên cái màn hình tinh thể lỏng to lớn ở phía trên cánh cửa của Hội sở không ngừng xuất hiện các hình ảnh các vũ nữ ăn mặc hở hang không ngừng nhảy múa kích thích…

Địch Tạp Nhĩ tiên sinh đứng bên cạnh chiếc xe, có chút khẽ nhíu mày, nhàn nhạt hỏi:

- Chính là ở trong này à?

- Đúng vậy, Địch Tạp Nhĩ tiên sinh!

Gã thương nhân buôn lậu súng ống đạn dược kia hạ giọng nịnh nọt giải thích:

- Tuy rằng Lâm Bán Sơn đã rời khỏi Bách Mộ Đại nửa năm trời rồi, nhưng mà lại để lại ở trong này một con chó dữ. Trên thực tế chúng ta mãi vẫn luôn nghĩ rằng cái con chó dữ này vốn không có chủ nhân, không nghĩ đến đối diện với cái cục diện như thế này, cái con chó điên kia không ngờ lại vì Lâm Bán Sơn mà nơi nơi cắn người!

- Chỉ cần buổi tối ngày hôm nay có thể một phen đem con chó dữ này hoàn toàn xóa sạch, nắm được quyền khống chế hai đường dây mậu dịch cuối cùng, cùng với quyền khống chế khu vực thế giới ngầm ở nơi này, như vậy toàn bộ Bách Mộ Đại cũng đã hoàn toàn là của ngài rồi!

Gã thương nhân buôn lậu súng ống đạn dược bộ dáng vô cùng khiêm tốn, khom người hạ thấp giọng nói.

Địch Tạp Nhĩ tiên sinh có chút khẽ nhíu mày, nhàn nhạt nói:

- Chú ý một chút, không phải là của ta!

Gã thương nhân buôn lậu súng ống đạn dược nở nụ cười xấu hổ, bàn tay đưa lên vỗ nhẹ lên miệng mình một cái, nói:

- Coi như là tôi lỡ miệng nói bậy đi! Bách Mộ Đại từ nay về sau sẽ trở thành lực lượng ủng hộ kiên định nhất đối với Tổng thống tiên sinh!

- Nói vậy cũng không đúng!

Địch Tạp Nhĩ tiên sinh nghiêm túc sửa lời:

- Căn cứ vào Đệ Nhất Hiến Chương, thì Bách Mộ Đại có được nền độc lập tự chủ hoàn toàn! Bách Mộ Đại vĩnh viễn là thuộc về người của Bách Mộ Đại. Tôi chỉ là đại biểu cho Chính phủ Liên Bang cùng với Tổng thống tiên sinh, đối với những chuyện tình ở nơi này thể hiện sự quan tâm cùng với thân thiết nhất mà thôi!

o0o

Mười mấy gã phần tử võ trang nắm trong tay những súng ống quân dụng của Quân đội Liên Bang, tỏa ra chiếm cứ bốn phía xung quanh cánh cửa đi vào khu Hội sở, bảo vệ xung quanh đám người, nhanh chóng tiến vào trong hội trường của Hội sở.

Sau khi tiến vào trong hội trường, tất cả những người giữ súng ống trong tay đều bị bọn họ lễ phép mà thỉnh đi ra ngoài hết. Địch Tạp Nhĩ tiên sinh cùng với gã thương nhân buôn lậu súng ống đạn dược kia thì lại trực tiếp đi đến hàng ghế cao nhất bên trong hội trường mà ngồi xuống.

Nhìn xuống cái võ đài quyền anh rộng lớn được những ngọn đèn chiếu sáng choang ở giữa khu vực hội trường rộng lớn, Địch Tạp Nh tiên sinh khẽ lắc lắc đầu, không chút nào che giấu vẻ chán ghét trên mặt mình, nói:

- Không ngờ lại dựa vào đấu võ đài sinh tử mà xác định quyền sở hữu đường dây mậu dịch cùng với khu vực quản lý… Cái đám người Bách Mộ Đại các người thật sự là quá mức ngây thơ mà!

Gã thương nhân buôn lậu súng ống đạn dược có chút xấu hổ đáp lời:

- Thế giới ngầm cũng có những quy củ riêng của thế giới ngầm. Quả thật là có chút thô cuồng mạnh mẽ một chút, còn phải xin ngài tha thứ nhiều hơn một chút a!

o0o

Cuộc thi đấu quyền anh chính thức bắt đầu!

Trên võ đài, hai gã nam nhân khí tức mạnh mẽ tàn nhẫn giao thủ với nhau cũng không vượt quá hai mươi giây đồng hồ. Cánh tay mang theo cặp găng tay bảo hộ màu đen tuyền của một gã nam nhân trong đó nhanh như tia chớp đánh thẳng vào cằm của đối thủ. Ngay sau đó, hắn tiến lên phía trước một bước, tiến cận sát vào đối phương, dùng đầu gối hung hăng thúc thẳng vào trong bụng của đối thủ.

Cả toàn bộ hội trường phảng phất như là đều nghe được thanh âm của một thứ gì đó bị gãy rời. Trái tim của các khán giản bên dưới nhất thời như bị bóp chặt, đều đồng thời phát ra một tia hít thở chỉnh tề.

Nhìn thấy gã quyền thủ thất trận cả người toàn là máu được hai gã nhân viên dùng cáng khiêng ra ngoài, tuy rằng biết rõ ràng là bên mình thắng lợi, nhưng mà trên mặt của Địch Tạp Nhĩ tiên sinh vẫn như cũ toát ra thần sắc chán ghét nồng đậm. Ông ta lắc lắc đầu, nói:

- Thật sự là dã man, nguyên thủy, mông muội mà!

Gã thương nhân buôn lậu súng ống đạn dược cười cười quay đầu sang chỗ khác. Cặp mắt tràn ngập thần sắc nịnh nọt của hắn nhất thời trở nên vô cùng bình tĩnh, yên lặng nhìn chằm chằm sang lô ghế ở phía đối diện.

Hắn cũng không có hoàn toàn nói hết sự thật cho Địch Tạp Nhĩ biết. Sở dĩ buổi tổi ngày hôm nay hắn lựa chọn dùng phương thức thi đấu quyền anh sinh tử ngây thơ như thế này để quyết định cái loại sự tình quan trọng như thế, chính là bởi vì hắn đã bị cái con chó dữ kia cắn khiến cho cả người toàn là thương tích, bị cắn đến mức hắn cũng phải kinh sợ.

Mặc dù có được sự trợ giúp mạnh mẽ từ bên phía Liên Bang, tuy rằng biết rõ ràng có thể sẽ một phen nhìn thấy cái con chó dữ kia bị đánh chết, nhưng mà ai cũng không thể nào tưởng tượng ra nổi, cái con chó dữ kia không ngờ lại còn có thể chống đỡ mãi cho đến hiện tại vẫn còn sống khỏe, hơn nữa lại còn hung hăng lộ ra hai hàm răng trắng hếu tràn đầy những cái răng sắc nhọn, lộ ra vẻ khủng bố nhe răng nhìn chằm chằm về phía mình như thế…

Cái gã nam nhân đang ngồi trên cái hàng ghế đối diện kia tựa hồ như cảm nhận được ánh mắt mà đối phương quẳng ném lên người mình, chậm rãi nheo nhẹ mắt lại. Hắn nhẹ nhàng tháo xuống cái băng vải đang băng trên cái vai phải bị thương của mình, chậm rãi đứng thẳng người dậy, hai tay gác lên trên lan can.

Hắn chậm rãi mở ra đôi môi bởi vì không còn chút máu mà trở nên tái nhợt vô cùng, lộ ra hai hàm răng bởi vì khói thuốc lá mà trở nên vàng khè, chậm rãi nhếch miệng nói ra lời nói khinh miệt:

- Tam Pháo, ngày hôm nay tao còn muốn con mẹ nó thượng đài một lần nữa!

Thanh âm của hắn rất nhẹ nhàng, ôn nhu, thế nhưng trong giọng nói lại lộ ra một tia hàn ý khiến cho kẻ khác cảm thấy rét lạnh vô cùng. Hắn chống mạnh hai tay lên trên lan can, ánh mắt nheo chặt lại, giống hệt như một đầu dã thú đang lâm vào tuyệt cảnh, giương mắt nhìn chằm chằm vào cổ họng của gã thợ săn, miệng lộ ra hai hàng răng nanh sắc bén nhất của chính mình!

Từ Đông Lâm chạy đến Bách Mộ Đại, sự mạnh mẽ ngang ngược của Lý Duy vĩnh viễn chưa bao giờ thay đổi, phảng phất vẫn giống hệt như năm đó… Là cái gã thủ lĩnh cô nhi năm đó chỉ cần dùng một thanh dao găm liền dám quét ngang toàn bộ phố Chung Lâu trên Tinh cầu Đông Lâm!

Chiếc áo sơ mi màu xám tro nhạt, bộ áo khoác màu đen bạc màu khoác hờ bên ngoài, mái tóc đen xơ rối nhẹ nhàng phiêu dung theo mỗi một cử động. Hai gò má bởi vì không một chút máu mà nhìn qua tái nhợt vô cùng, tất cả cùng pha trộn một chỗ với nhau, làm gia tăng thêm vài phần mị lực nhàn nhạt. Nhất là một tia nụ cười tàn nhẫn lãnh khốc hé nở trên khóe môi kia, khiến cho rất nhiều người lần đầu tiên gặp mặt Lý Duy, cũng đều sẽ có một chút khoảnh khắc thất thần ngắn ngủi.

Máu tươi từ trong miệng vết thương vỡ toang không ngừng chảy ra, một phen đem một góc của cái áo sơ mi màu xám tro nhạt nhuộm thành một màu đen sẫm cực kỳ chói mắt. Lý Duy híp chặt cặp mắt lại nhìn chằm chằm vào hàng ghế ở phía đối diện mình. Hắn cũng không phải là đang nhớ lại một màn hình ảnh đấu súng cụ thể vào hai người trước đây, mà là muốn xác nhận lại một chút xem cái gã đại biểu của Chính phủ Liên Bang kia có phải đúng như tin tức tình báo là đang ngồi trên hàng ghế đó hay không.

Gã cô nhi Đông Lâm năm đó một thân một mình đi đến Bách Mộ Đại, dùng thời gian chỉ vài năm trời đã bồi dưỡng ra một đám thuộc cấp trẻ tuổi nhưng cực kỳ trung thành, ở trong thế giới ngầm tại Bách Mộ Đại này cũng có được một cái thanh danh không tệ, thế nhưng hắn vẫn như cũ không có đủ tư cách ngồi lên hàng ghế đại biểu cho quyền lực cao nhất tại Bách Mộ Đại kia.

Danh tiếng của hắn chính là đến từ cái bang phái kia, cùng với cái tên cực kỳ cổ quái của bang phái, bang phái của hắn tên là Cô Nhi Bang! Những thành viên mà Lý Duy tiếp nhận vào bang phái này toàn bộ đều là những gã cô nhi không cha không mẹ tại thế giới ngầm Bách Mộ Đại. Người nhà của những đứa cô nhi này đại bộ phận đều là chết bên trong những tràng báo thù hắc ám liên miên không ngừng trong thế giới ngầm Bách Mộ Đại.

Đây chính là một sự cổ quái bị rất nhiều người trong đám hắc bang cười nhạo. Tại Bách Mộ Đại tuy rằng vô cùng hỗn loạn, nhưng mà những đám cô nhi chân chính một cái người nhà cũng đều không có thì lại là không có quá nhiều. Nếu như Lý Duy mãi luôn kiên trì với cái loại quy tắc cổ quái này của hắn, thì Cô Nhi Bang vĩnh viễn không có khả năng lớn mạnh được.

Nhưng mà bất cứ chuyện tình gì thì cũng đều có sự thay đổi. Cái gã Thủ lĩnh Lý Duy của Cô Nhi Bang, dưới sự cười nhạo suốt mấy năm trời của mọi người kia, âm thầm lặng lẽ phát triển, cho đến ngày hôm nay, khi hắn giáp mặt cái gã Quý Hỏa, đầu lĩnh của giới thương nhân buôn lậu súng ống đạn được Bách Mộ Đại, kẻ năm xưa là người cười nhạo hắn lớn nhất, lại không có bất cứ kẻ nào nghĩ thấy là chuyện không thể tinh nổi, nghĩ thấy hắn chính là đang muốn chết.

Bởi vì hiện tại trong toàn bộ Bách Mộ Đại này, thậm chí là cả những đám đại nhân vật lợi hại nhất trong đó nữa, cũng đều không có bất cứ kẻ nào dám xem thường hắn nữa. Tất cả bọn họ đều đã bị cái tên tiểu tử vốn dĩ vô danh lặng lẽ, thế nhưng chỉ trong chớp mắt liền biến thành một đầu chó hoang có vẻ vô cùng mạnh mẽ điên cuồng cùng với ngoan lệ âm độc này dọa cho kinh ngạc vô cùng.

o0o

Những đại nhân vật có tư cách ngồi trên hàng ghế đầu kia, tất cả đều là những nhân bá chủ có thế lực mạnh mẽ vô cùng bên trong Bách Mộ Đại này. Ví dụ như cái gã thương nhân buôn lậu súng ống đạn dược tên gọi là Quý Hỏa kia. Tuy rằng bình thường hắn ở trước mặt Địch Tạp Nhĩ giống hệt như một con chó nhỏ hiền lành thích vẫy đuôi nịnh hót, nhưng mà năm đó chỉ dựa vào cái tên của hắn thôi, liền đủ có thể dọa khiến cho tất cả đám trẻ con trên Tinh cầu Ba Phổ Tinh cũng đều khóc thét.

Những người giống như là Quý Hỏa vậy có đến vài vị, tất cả bọn họ đều là thành viên của Hội nghị Bách Mộ Đại.

Không có tên gọi tổ chức chính thức gì cả, hội đồng lãnh đạo tại Bách Mộ Đại thì cứ gọi là Hội nghị Bách Mộ Đại.

Cái phiến Tinh vực Bách Mộ Đại này bởi vì trong quy định của Đệ Nhất Hiến Chương là một địa phương bị hạn chế của Liên Bang. Bản thân là một khu vực nhân loại tập trung tụ cư cực kỳ đặc thù trong vũ trụ, nơi này ngoại trừ sòng bạc, xưởng sản xuất thuốc phiện, kỹ viện… ra, vẫn như cũ cần có trường học, cần có bác sĩ, cần có công nhân… vẫn như cũ cần có trật tự. Nhưng mà nơi này có pháp luật lại không có quan tòa, càng không có cái gì mà cảnh sát.

Duy trì trật tự, chế định cùng với tổ chức quy tắc, chính là Hội nghị Bách Mộ Đại!

Mãi cho đến một ngày đầu xuân một năm nào đó trước đây, một gã nam nhân Liên Bang bả vai trầm ổn như sơn nào đó đột nhiên xuất hiện tại Bách Mộ Đại. Bắt đầu từ lúc đó trở đi, thì Hội nghị Bách Mộ Đại vẫn như cũ còn tồn tại. Tất cả các quy tắc trước đây Bách Mộ Đại đã chế định, những người nắm trong tay cái trật tự kia, lại biến thành công cụ trong tay vị Quân vương thế giới ngầm kia.

Lâm Bán Sơn năm đó lấy thân phận một đệ tử thế gia nghèo túng lưu lạc khắp nơi, cuối cùng đi vào Bách Mộ Đại, trầm mặc quan sát cùng với chuẩn bị mọi việc suốt thời gian ba năm dài, sau đó trong một đêm xuân phong say mê nào đó đột nhiên mạnh mẽ nổi dậy, chỉ dùng thời gian ngắn ngủi một tháng thôi liền có thể thành lập nên một cái trật tự hoàn toàn mới.

Một gã nam nhân Liên Bang trở thành một vị Quân vương thế giới ngầm mạnh mẽ không ai bì nổi tại Bách Mộ Đại. Đây chính là một chuyện tình không thể nào tin nổi. Nhưng mà Lâm Bán Sơn lại có thể làm được, hơn nữa lại là theo lẽ thường đương nhiên, khiến cho tất cả các thế lực phản đối bên trong Hội nghị Bách Mộ Đại không ai có thể nói được lời nào, cũng không dám nói bất cứ lời nào.

Nửa năm trước đây, gã Quân vương thế giới ngầm của Bách Mộ Đại đã rời khỏi Bách Mộ Đại. Đám thần tử đầu hàng đã bị hắn áp chết nhiều năm trời nay bắy đầu xuất hiện một vài tâm tư không an phận…

Trước kia Lâm Bán Sơn cũng đã từng rời khỏi Bách Mộ Đại mấy lần, hơn nữa cũng đã từng ở lại bên trong Liên Bang một khoảng thời gian khá dài. Nhưng mà khi đó đám đại nhân vật bên trong Hội nghị Bách Mộ Đại cũng tuyệt đối không dám có chút khinh động nào cả, bởi vì mặc dù Quân vương rời đi, nhưng mà uy thế cùng với lực lượng thì vẫn như cũ còn tồn tại.

Nhưng mà lần này thì lại không giống với trước kia! Lần này lúc Lâm Bán Sơn rời đi cũng đồng thời mang theo Hàn Sở, mang theo tuyệt đại bộ phận những gã thuộc cấp tinh nhuệ trung thành nhất của hắn, thế nhưng lại cũng không có điều động Trương Tiểu Hoa quay trở về trấn giữ đại bản doanh.

Vị Quân vương đã mang theo đại bộ phận quân đội trong tay mình rời khỏi cung điện, vị Đại quản gia Hàn Sở sắc mặt tái nhợt thích mặc quần áo màu đen so với ma quỷ còng đáng sợ hơn cũng đã đi rồi, vị Nhị quản gia Trương Tiểu Hoa trầm mặc lãnh lệ lại giết người không chớp mắt kia cũng không có quay trở về, chỉ cần ba chuyện này thôi liền đã đủ để cho kẻ khác phải động tâm rồi, huống chi bọn họ lại phi thường rõ ràng nguyên nhân chân chính vì sao mà Lâm Bán Sơn lại một phen đem toàn bộ lực lượng của chính mình điều động đi hết như vậy.

Cùng với Chính phủ Liên Bang tiến hành đối kháng, cho dù là bất động như Lâm Bán Sơn cũng phải dốc hết toàn lực mà tạo thành hành động lôi đình, như vậy không phải chính là cơ hội tốt nhất để cho đám người tại Bách Mộ Đại này ngo ngoe xuất động hay sao?

Không có bất cứ kẻ nào xem trọng tiền cảnh của việc Lâm Bán Sơn quay về Liên Bang lần này. Cùng với Chính phủ Liên Bang cực kỳ cường đại đối kháng, cho dù là kẻ đó có cường đại đến thế nào đi chăng nữa cũng không hề có bất cứ cơ hội chiến thắng nào cả. Càng có thêm nhiều người kiên định mà sung sướng cho rằng Lâm Bán Sơn căn bản không có khả năng còn sống sót mà quay trở lại Bách Mộ Đại một lần nữa.

Huống chi bên phía Chính phủ Liên Bang lại một mực luôn âm thầm trợ giúp bên này, Bách Mộ Đại bên này chính là căn cơ của Lâm Bán Sơn, chính là nguồn vốn mạnh mẽ để cho vị Quân vương thế giới ngầm này có gan cùng với Chính phủ Liên Bang đối kháng. Nếu như một phen đem toàn bộ căn cơ tại Bách Mộ Đại của hắn đánh cho tan nát, như vậy thì bọn họ đã xâm nhập vào bên trong lãnh thổ Liên Bang liền biến thành một cây đại thụ không có gốc rễ, như một dòng suối không có nguồn nước, liền không thể chống đỡ được bao lâu.

Đây chính là một thế cục phi thường rõ ràng, bên phía Chính phủ Liên Bang cùng với các thành viên của Hội nghị Bách Mộ Đại đồng thời hai mặt giáp công, thì cái gã nam nhân Liên Bang đã từng làm cho toàn bộ Bách Mộ Đại phải hít thở không thông bao nhiêu năm nay kia, cho dù thật sự là một tòa núi lớn không thể nào vượt qua được, cũng tất nhiên sẽ ầm ầm đổ sập mà thôi.

Một bức quyển trục là một bức tranh cực kỳ tốt đẹp, đang hướng về phía các thành viên Hội nghị Bách Mộ Đại đã sớm ẩn nhẫn rất nhiều năm nay chậm rãi mở rộng ra. Bọn họ phảng phất như là nhìn thấy một màn phiến Tinh vực Bách Mộ Đại xinh đẹp tuyệt mỹ này, sau khi bị người ngoài chạy đến bá đạo chiếm cứ không biết bao nhiêu năm trời nay, rốt cuộc cũng một lần nữa nằm trong tầm tay của người Bách Mộ Đại!

o0o

Đúng bốn mươi ngày trước đây, một gồi chiến tranh huyết tinh vô cùng đã bất chợt bùng nổ trên Ba Phổ Tinh, Tinh cầu quan trọng nhất của Bách Mộ Đại. Trận chiến tranh này phát sinh giữa các thành viên của Hội nghị Bách Mộ Đại cùng với thế lực lưu thủ còn lại của Lâm Bán Sơn ở nơi này. Tuy rằng trận chiến tranh này so với hồi chiến tranh vũ trụ khủng bố giữa Liên Bang cùng với Đế Quốc thì thua kém không biết bao nhiêu lần, còn xa mới bằng được tràng chiến tranh quanh co gợn sóng bao la hùng vĩ, có thể khiến cho cả Tinh Hà thiêu đốt kia, nhưng mà lại hơn ở chỗ hiểm ác cùng với trực tiếp bạo lực hơn rất nhiều.

Vô số tràng chiến đấu bằng vũ khí xảy ra trên các con đường, các sự kiện đấu súng vô cùng dày đặc, những án kiện phóng hỏa ám sát khủng bố liên miên không ngừng phát sinh tại khắp các địa phương khác nhau tại Bách Mộ Đại, khiến cho máu chảy thành sông.

Vào giai đoạn vừa mới bắt đầu cuộc chiến, bên phía Hội nghị liền đạt được những sự thắng lợi trong kế hoạch ban đầu của bọn họ.

Bọn họ bởi vì nhận được sự trợ giúp bí mật của bên phía Chính phủ Liên Bang, liên tục đánh tan từng đám từng đám bộ đội lưu thủ của Lâm Bán Sơn, dùng đạn dược cùng với ngọn lửa mà kiêu ngạo phát tiết sự oán hận đã bị Lâm Bán Sơn, càng chính xác hơn là đã bị gã Hàn Sở kia áp chế không biết bao nhiêu năm trời. Trên từng con đường lớn mà mạnh mẽ chiếm cứ quyền khống chế khu vực của đối phương, dùng sức mạnh cứng rắn tàn nhẫn cùng với thủ đoạn khốc liệt mà cướp đoạt đi từng đường dây của đối phương.

Ngay trong lúc đám người Hội nghị Bách Mộ Đại sắp sửa đánh vào Gia Tư Thành, đại bản doanh lớn nhất của Lâm Bán Sơn, thì Lý Duy cùng với cái bang phái cổ quái của hắn đột nhiên xuất hiện ở trước mặt của bọn họ.

Đám thành viên của Hội nghị Bách Mộ Đại cũng không biết cái gã Thủ lĩnh không có chút danh tiếng nào của một cái bang phái nhỏ bé này, vì cái gì lại dám can đảm dưới cục diện đại thế đã định như thế này mà lại lựa chọn xuất đầu như vậy. Trong tin tức tình báo thì tựa hồ như giữa cái gã thanh niên này cùng với Lâm Bán Sơn cũng không có bất cứ liên hệ gì cả. Chẳng qua bọn họ thật không thèm để ý đến chuyện này. Trong suy nghĩ của bọn họ, cái con chó rõ ràng là đã nổi điên này sau khi cắn bậy cắn bạ mấy cái liền chỉ còn là một cỗ thi thể mà thôi.

Thế nhưng những chuyện tình phát sinh kế tiếp sau đó, lại khiến cho Quý Hỏa cùng với các thành viên của Hội nghị còn lại phát hiện ra rằng chính mình không có tôn trọng Lý Duy cùng với cái bang phái nhỏ kia của hắn, là một chuyện tình sai lầm cực kỳ lớn!

Bách Mộ Đại chính là một cái thế giới hỗn loạn dùng sinh tử để mà nói chuyện, ai có thể giết người nhiều nhất, ai có thể vô cùng tàn nhẫn nhất, thì kẻ đó liền có đạo lý lớn nhất!

Kế tiếp sau đó cũng chính là trong thời gian một tháng tiếp theo, Lý Dung đã dùng biểu hiện của chính bản thân mình mà hướng toàn bộ Bách Mộ Đại chứng minh, hắn chính là người có đạo lý lớn nhất kia. Tuy rằng cái bang phái của hắn tổng cộng cũng chỉ có không đến năm trăm người mà thôi, nhưng mà nó so với bất cứ bang phái nào khác lại cũng càng mạnh mẽ hơn rất nhiều. Cái đám thành viên xuất thân từ cô nhi dưới tay của hắn, tuyệt đối so với các phần tử hắc bang được tiền tài cùng với nữ nhân bồi dưỡng trong tay đám thành viên Hội nghị Bách Mộ Đại kia thì càng độc ác tàn nhẫn hơn rất nhiều!

Cô Nhi Bang của Lý Duy tiếp nhận một kho súng ống bí mật mà Hàn Sở trước khi rời đi đã lưu lại cho bọn họ, mấy trăm gã thành viên của Cô Nhi Bang phân tán ra ở mỗi một góc nhỏ bên trong Gia Tư Thành, chiếm cứ mỗi một đầu con phố, chiếm cứ mỗi một tấc đất trong nội thành.

Súng đạn nổ ra mấy ngày liền liên tiếp, bất cứ lúc nào cũng có người ngã xuống chết đi, nhưng mà cái đám gia hỏa xuất thân từ cô nhi này lại phảng phất như là không hề cảm thụ được cái gì gọi là sợ hãi vậy, cho dù bụng hắn bị một mảnh đạn cắt một đường dài, thế nhưng bọn hắn vẫn như cũ hét lên một tiếng quái dị, mạnh mẽ lao thẳng ra ngoài, điên cuồng khu động cò súng bốn phía xung quanh, dùng những viên đạn dày đặc như mưa một phen đem toàn thân địch nhân bắn thành một cái tổ ong vò vẽ, sau đó mới bằng lòng ngã xuống chết đi.

Vô số những tràng chiến tranh huyết tinh quy mô nhỏ không ngừng bùng nổ khắp nơi bên trong phiến thành thị này. Lý Duy cùng với cái Cô Nhi Bang kia của hắn đã dùng những thủ đoạn huyết tinh nhất, trực tiếp nhất để mà đáp trả lại những công kích trực tiếp huyết tinh nhất của đám người Hội nghị Bách Mộ Đại. Rất nhiều người của Cô Nhi Bang đã ngã xuống trong vũng máu, nhưng mà bên phía Hội nghị Bách Mộ Đại lại càng chết nhiều người hơn rất nhiều.

Cái chết cũng không có đáng sợ, nhưng mà càng đáng sợ hơn nữa chính là cái phương thức mà đám thành viên Cô Nhi Bang kia đi tìm chết.

Vào một đêm nào đó khoảng chừng ba tuần trước đây, một đám phần tử võ trang của Hội nghị Bách Mộ Đại đã thành công đột kích vào một tòa trang viên nào đó tại khu vực phía Bắc của Gia Tư Thành. Ngay khi màn đêm buông xuống, bọn họ đã tiến hành một hồi tẩy trừ phi thường huyết tinh.

Ngay ngày hôm sau, một gã đầu lĩnh nào đó bên trong Hội nghị Bách Mộ Đại phụ trách công tác tẩy trừ tòa trang viên kia, liền ở trong trang viên nhà mình tổ chức một buổi tiệc tối dự họp mừng công long trọng, mời rất nhiều những thành viên quan trọng của Hội nghị.

Một gã bồi bàn trẻ tuổi, trên tay bưng theo một mâm thức ăn đầy, sắp sửa tiến đến gần sát vị đầu lĩnh kia, liền bị đám bảo tiêu cảnh giác xung quanh gã đầu lĩnh ngăn cản lại. Gã bồi bàn bình thản khẽ mỉm cười trên khuôn mặt mi thanh mục tú chợt lộ ra một tia nụ cười trào phúng…

Trên người của hắn cũng không có súng ống, chỉ có một quả tạc đạn!

Ầm!

Bữa tiệc tối mừng công vui vẻ liền biến thành một phiến chiến trường tràn đầy huyết tinh khủng bố. Quả tạc đạn kia đã trực tiếp đem gã bồi bàn mỉm cười kia cùng với vị đầu lĩnh Hội nghị Bách Mộ Đại kia biến thành tro tàn, hơn bốn trăm gã tân khách có thanh danh không nhỏ bên trong Bách Mộ Đại tham gia vào buổi tiệc tối ngày hôm đó cũng chết đi một cách thảm thiết. Toàn bộ khỏa Tinh cầu Ba Phổ Tinh này phảng phất đều nghe được tiếng nổ mạnh khủng bố kia!

Bắt đầu từ cái đêm huyết tinh đó trở đi, đám đầu lĩnh của Hội nghị Bách Mộ Đại, cùng với tất cả các thủ lĩnh hắc bang trên Tinh cầu Ba Phổ Tinh đều đình chỉ tất cả các hoạt động ra ngoài, dưới sự bảo vệ nghiêm mật của đám phần tử võ trang cẩn thận, giống hệt như một con rùa già, khẩn trương rút lui quay trở về bên trong đại bản doanh của chính mình.

Bọn họ không muốn đoàn xe của chính mình lại bị một quả tạc đạn nào đó ở ven đường trực tiếp chấn văng lên trên bầu trời. Bọn họ không muốn đám bộ đội của chính mình lại bị người khác dùng súng đạn bắn loạn mà chết, bọn họ không muốn tòa trang viên của chính mình trong đêm đột nhiên bị biến thành một mảnh phế tích dưới tạc đạn, hoặc là bị thiêu rụi toàn bộ, còn chính mình thì biến thành một đống thịt nát hoặc một cục than cháy đen…

Bọn họ lại càng không muốn chính mình phải mặc áo giáp chống đạn mà đi uống cà phê, lại bị một gã tiểu tử đi bán báo thân hình gầy yếu, nhìn qua còn không đến mười lăm tuổi lại đột nhiên rút ra một thanh mã tấu chạy theo đuổi giết, bị chém đến mức cả người chảy đầy máu tươi, những khối thịt vụn không ngừng rơi rụng theo mỗi bước chân. Mãi cho đến khi đám bảo tiêu dùng súng ống bắn chết gã tiểu tử bán báo kia, chính mình lại vẫn như cũ cực kỳ mất mặt đứng giữa đường lớn khóc rống một cách sợ hãi…

Tất cả những hình ảnh trên đây toàn bộ đều là những câu chuyện thật sự đã phát sinh trong vòng một tháng này trên Tinh cầu Ba Phổ Tinh. Không hề nghi ngờ gì, những ngày mà Lý Duy cùng với Cô Nhi Bang của hắn đã khởi xướng phản kích lãnh khốc này, chính là một tháng huyết tinh tàn khốc nhất tại Bách Mộ Đại, ngoại trừ hai tháng công kích khủng bố năm đó Lâm Bán Sơn đã phát động ra…

Hiện tại cũng không còn có bất cứ người nào dám mở miệng cười nhạo cái Cô Nhi Bang vốn dĩ không chút nổi bật nào này, lại cũng không có bất luận người nào dám mở miệng cười nhạo cái quy tắc cổ quái thu hút thành viên của Lý Duy nữa.

Mãi cho đến lúc này, rất nhiều người mới giật mình hiểu được, cái đám cô nhi mà cha mẹ cùng với người thân đều chết trong tay đám người hắc đạo kia, lại chính là những kẻ thống hận đám phần tử hắc đạo nhất. Hơn nữa bọn họ chính là những người tứ cố vô thận, ở trong cái thế giới hỗn loạn này không có chút vướng bận tình cảm nào cả, cho nên mặc dù là đối diện với tử vong, nhưng mà bọn họ cũng không hề có chút sợ hãi nào cả!

Đám đầu lĩnh của Hội nghị Bách Mộ Đại khởi xướng cái tràng chiến tranh này, mục đích chân chính của bọn họ chính là ích lợi. Những gã thuộc cấp cùng với đồng bọn của bọn họ cho dù có chết nhiều đến đâu đi chăng nữa, bọn họ cũng sẽ không cảm thấy sợ hãi. Nhưng mà một khi bọn họ gặp phải một con chó điên như là Lý Duy vậy, đối diện với một đám cô nhi tàn nhẫn lãnh khốc không sợ chết như thế này, bọn họ mới phát hiện ra rằng sinh mệnh của chính mình bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu cũng đều có thể bị chấm dứt, vì thế cho nên bọn họ mới bắt đầu sợ hãi…

Cái gã thanh niên không chút nổi danh nào so với Hàn Sở lại càng điên cuồng lãnh huyết hơn, so với Trương Tiểu Hoa lại càng thô bạo hiếu sát hơn rất nhiều. Nếu nói đến phương diện không từ thủ đoạn, cho dù là vị Quân vương thế giới ngầm Lâm Bán Sơn kia đi chăng nữa, cũng tuyệt đối không làm được một cách triệt để mà trực tiếp như cái gã thanh niên này.

Đám đầu lĩnh của Hội nghị Bách Mộ Đại rốt cuộc cũng đã không thể tiếp tục chống đỡ được nữa. Tuy rằng bọn họ biết rõ ràng là cái Cô Nhi Bang của Lý Duy đã sắp sửa cạn kiệt lương thực cùng với đạn dược rồi, cũng đã sắp sửa không thể tiếp tục chống đỡ thêm bao lâu nữa, nhưng mà bọn họ lại không dám cứ để cuộc chiến tranh này cứ như vậy tiếp tục kéo dài nữa. Bởi vì không ai có thể đoán trước được, trước khi Cô Nhi Bang kia toàn bộ bỏ mình hết, kẻ kế tiếp ngã xuống dưới những thủ đoạn khủng bố của đám Cô Nhi Bang kia sẽ là ai.

Dưới loại cục diện ác liệt như thế này, hai ngày trước đây, bên phía Hội nghị Bách Mộ Đại một lần cuối cùng nếm thử một lần tiến hành ám sát đối vớu Lý Duy. Sau khi xác nhận hành động thất bại, bọn họ đành hướng đối phương đưa ra yêu cầu đàm phán.

Đây cũng chính là lần đầu tiên kể từ sau khi song phương bắt đầu khai chiến cho đến nay, hai bên ngồi xuống trên mặt bàn tiến hành đàm phán. Đám người song phương gặp nhau ở hai đầu của một hẻm núi sâu không thấy đáy nằm tại ngoại thành của Gia Tư Thành, tiến hành nói chuyện trực tiếp. Cũng không mất bao nhiêu thời gian, hai bên liền thống nhất quyết định dùng loại phương thức thi đấu quyền anh sinh tử này để mà quyết định quyền sở hữu những lợi ích thuộc về chính mình.

Đám đầu lĩnh của Hội nghị Bách Mộ Đại đồng ý lựa chọn cái loại phương thức này, theo sự suy nghĩ của Địch Tạp Nhĩ tiên sinh xem ra thì đơn giản, thô bạo, nguyên thủy, huyết tinh thậm chí còn có chút ngây thơ nữa, để mà đi quyết định sự phân phối lợi ích quan trọng đến như thế, kỳ thật đó là một sự phi thường bất đắc dĩ cùng với nhục nhã vô cùng lớn.

Bởi vì đám bọn hắn chính là bị Lý Duy cùng với Cô Nhi Bang dùng những phương thức càng thô bạo, càng đơn giản, càng nguyên thủy, càng huyết tinh thậm chí càng có chút ngây thơ hơn nữa, mạnh mạnh mẽ mẽ đưa vào bàn đàm phán…

Vị Quân vương thế giới ngầm rời đi kia cũng không có lưu lại bên trong Vương quốc của mình bất cứ đại sát khí nào cả. Dưới cục diện hoàn cảnh u ám cực đoan như thế này, một đám cô binh đứng trên tường thành thủ hộ đạt được một cái cục diện như vậy, đã là một sự thắng lợi lớn rồi. Đây chính là thắng lợi lớn của Lý Duy, đây chính là thắng lợi lớn của một con chó điên, đây chính là thắng lợi lớn của một đám cô nhi.

Bất luận là ở Đông Lâm hay là ở Bách Mộ Đại, hoặc là ở Đế Quốc, bất luận hắn là một gã bán báo, hay một gã bưng trà châm nước, hoặc là nghiên cứu Robot…

Cô nhi, là kẻ vĩnh viễn không ai có thể chiến thắng!

o0o

Muốn cùng với Chính phủ Liên Bang tác chiến, Lâm Bán Sơn cần phải dốc hết toàn bộ lực lượng của chính mình. Cho nên Hàn Sở, Trương Tiểu Hoa còn có tuyệt đại đa số các bộ đội tinh nhuệ của chính mình cũng không có khả năng lưu lại Bách Mộ Đại được.

Trước khi hắn rời đi, đám thuộc cấp của hắn cũng đã một phen phán đoán xem Lâm Bán Sơn sẽ đem cơ nghiệp của chính mình giao lại cho ai quản lý. Bởi vì tất cả đám thuộc cấp cũng đều biết được kỳ này Lâm Bán Sơn quay về Liên Bang sẽ làm những chuyện gì đó, lại càng biết được cái đám đầu lĩnh Hội nghị Bách Mộ Đại đã bị áp chế nhiều năm kia vẫn luôn một mực chờ đợi cái loại cơ hội như thế này để mà xuất động.

Đáp án trong những lời phán đoán của bọn họ thật sự có rất nhiều. Thậm chí trong một trường hợp cực kỳ tư mật nào đó, Hàn Sở từng nhìn thấy biểu tình cực kỳ bình tĩnh của Lâm Bán Sơn, nhịn không được lớn mật hỏi có phải là Hứa Nhạc đã chạy đến Bách Mộ Đại rồi hay không? Sau đó hắn còn kín đáo nhắc nhở là cái khối tảng đá kia chung quy cũng là người Đế Quốc!

Cũng khó trách Hàn Sở lại phán đoán kẻ đó chính là Hứa Nhạc. Bởi vì dưới cái loại hoàn cảnh mưa to bão táp rung chuyển như thế này, cũng chí có cái loại tuyệt thế mãnh nhân giống như là Hứa Nhạc vậy mới có đủ khác năng mà bảo trụ lại cơ nghiệp của Lâm Bán Sơn tại Bách Mộ Đại này.

Thế nhưng không một ai có thể ngờ đến được, đáp án của Lâm Bán Sơn đưa ra lại là một cái tên vô cùng lạ lẫm, Lý Duy!

Lâm Bán Sơn chính là một vị Quân vương thế giới ngầm tại Bách Mộ Đại, còn Lý Duy chỉ là một gã thủ lĩnh của một bang phái đầu đường không chút danh tiếng mà thôi. Càng khiến cho kẻ khác không thể nào hiểu nổi chính là, ngoại trừ vào hơn ba năm trước đây, khi Cô Nhi Bang mới thành lập, đã từng đắc tội với một gã đầu lĩnh trong Hội nghị Bách Mộ Đại, Lâm Bán Sơn đã từng mở miệng giúp đỡ một câu. Sau đó song phương trong mấy năm gần đây thật sự không hề lai vãng gì với nhau, thậm chí cũng chẳng có chút liên hệ nào, càng khỏi phải nói tới cái gì mà cảm tình này nọ.

Thế nhưng mà Lâm Bán Sơn lại cứ như vậy đơn giản, thậm chí còn có vẻ có chút qua loa đại khái mà ra quyết định, một phen đem đại bản doanh của chsinh mình, một cái cơ nghiệp khổng lồ mà chính mình dùng tâm huyết cả nửa đời người đánh tạo ra, cơ sở tài nguyên quan trọng nhất phía sau này, không hề lưu lại chút nào, toàn bộ giao hết cho cái gã cô nhi Đông Lâm tên là Lý Duy kia.

Cũng chỉ có tổng cộng năm người là biết được rõ ràng sự an bày của Lâm Bán Sơn mà thôi. Cả đời này Hàn Sở chưa từng một lần nghi ngờ qua bất cứ một quyết định nào của Lâm Bán Sơn. Hắn ta mặc dù không thể nào hiểu nổi, nhưng cũng vẫn mạnh mẽ phục tùng. Chỉ là hắn vẫn còn có chút hoài nghi năng lực của Lý Duy, có thể nào đủ khả năng bảo vệ cho cái phiến gia nghiệp này hay không mà thôi.

- Mấy năm trước đây, Hứa Nhạc đã từng mở miệng nhờ ta chiếu cố một chút cái tên tiểu tử tên Lý Duy này. Về sau ta đã tiến hành điều tra một phen, phát hiện ra được một chuyện tình vô cùng thú vị năm đó…

Vào lúc ấy Lâm Bán Sơn đã từng phi thường đơn giản mà giải thích, hơn nữa ngữ khí vô cùng kiên định hữu lực.

- Một kẻ có thể làm bằng hữu với Hứa Nhạc nhiều năm như vậy, hơn nữa lại có thể khiến cho Hứa Nhạc, từ trước đến giờ đều chưa từng cầu xin ai, thà rằng thiếu nợ Chung Gia một cái đại nhân tình, cũng muốn cố gắng bảo vệ, đáng giá cho tôi tín nhiệm!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.