Tiểu Gia Nô

Quyển 1 - Chương 47: Tin dữ kinh thiên




Tuyết vẫn như cũ từng bông từng bông rơi lãng đãng xuống.

Gã quan viên của ban ngành điều tra liên hợp Liên Bang mang theo thần tính khiếp sợ nhìn chằm chằm vào địa phương mà lúc trước chiếc xe đặc dụng kia đã từng nằm đó, mãi một khoảng thời gian dài sau đó cũng không nói nên lời nổi. Bên trong đôi mắt của hắn tràn ngập một nỗi sợ hãi, đầu ngón tay lúc này mới đưa lên mãi cho đến lúc hiện tại vẫn còn chưa hạ xuống nổi, trong cặp mắt vẫn còn vương lại một chút xấu hổ nhàn nhạt.

Đợi đến khi tất cả những cảm xúc này của hắn biến thành sự phẫn nộ ngập tràng, hai hàm răng của hắn bắt đầu nghiến lại trèo trẹo, thanh âm oán hận lớn tiếng chửi bới:

- Nơi này là Đặc khu Thủ Đô, để xem mày có năng lực chạy trốn được đến nơi nào đây?

Sau khi mắng chửi một lúc để xả bớt cơn giận trong lòng, hắn mới móc cái điện thoại trong túi áo ra, chuẩn bị hướng về phía cấp trên báo cáo tình huống, khởi động hệ thống lực lượng khủng bố bao trùm toàn bộ Chính phủ Liên Bang này để mà bắt đầu lùng bắt Lợi Hiếu Thông cùng với cái gã nam nhân trung niên đáng sợ kia, thì cái điện thoại của hắn đã giành trước vang lên một tràng dài.

Bên kia đầu dây điện thoại, thanh âm của vị thủ trưởng trực tiếp của hắn vẫn như trước cực kỳ bình tĩnh mà lãnh đạm, thế nhưng sâu bên trong thanh âm lại mơ hồ mang theo một cỗ cảm giác vui sướng không cách nào che giấu nổi được:

- Tạm thời dừng lại mọi hành động truy bắt Lợi Hiếu Thông, bởi vì, Thiết Toán Lợi Gia lập tức sẽ xong rồi!

o0o

Chiếc xe hơi chuyên dụng của Lợi Gia lúc này đang giống như một cơn bão táp lao cực nhanh trên con đường quốc lộ rời khỏi ngoại thành. Những cái bánh xe điên cuồng xoay chuyển, nghiền nát đám băng tuyết đọng mỏng manh trên con đường quốc lộ có trang bị hệ thống sưởi nóng mặt đường mùa đông, khiến cho phía sau cuồn cuộn nổi lên từng cơn từng cơn gió lốc màu trắng tinh.

Ngồi trên hàng ghế phía sau tài xế, Lợi Hiếu Thông bộ dáng thống khổ hai tay chống đầu, gục người xuống. Trong lòng hắn không ngừng nghĩ đến cái tin tức trong cú điện thoại vừa rồi kia, cặp lông mày nhịn không được không ngừng rung động rất nhanh…

Vị lão nhân cả đời vẫn luôn đội cái mũ quả dưa màu đen kia, vào buổi sáng ngày hôm nay đã từ bỏ thế giới này… Vào lúc này, vào giờ phút này, điều mà hắn vẫn luôn đăm chiêu suy nghĩ vốn dĩ cũng không phải là có nên cùng với Lợi Tu Thúc tranh đoạt quyền thừa kế Lợi Gia hay không, mà là sợ hãi ngơ ngẩn một điều… Mất đi sự chỉ dẫn đầy trí tuệ của vị lão nhân kia, Lợi Gia như thế nào mới có thể tiếp tục tồn tại truyền đời trong cái tràng chiến tranh tàn khốc này đây?

o0o

Trên con đường cao tốc quốc lộ rời khỏi nội thành Đặc khu Thủ Đô, một đoàn xe dán nhãn mác Chính phủ Liên Bang đang thong thả chạy đi. Trong những chiếc xe hơi kín mít phía trước cùng với phía sau chiếc xe chống đạn sâm nghiêm, một đám Đặc công của Cục Đặc Cần cảnh giác nhìn chăm chú bốn phía xung quanh. Bên trong những chiếc xe quân dụng màu xanh mặc lục bao bọc khắp nơi xung quanh chiếc xe chuyên dụng của Tổng thống Liên Bang, mười mấy gã binh lính trinh sát tinh nhuệ võ trang hạng nặng toàn thân của Sư đoàn Thiết giáp 7, chuẩn bị vô cùng cẩn thận, bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng nghênh đón kẻ địch tập kích.

Chính phủ Liên Bang chính thức hướng về phía Thất Đại Gia Tộc Liên Bang mà tuyên chiến, tuy rằng cái trận chiến tranh này ba năm trước đây cũng đã sớm bắt đầu rồi, nhưng mà ngày hôm nay cái tội danh vô cùng khủng bố mà bên phía Chính phủ Liên Bang đẩy ra trước toàn bộ các Nghị viên bên trong Tòa nhà Nghị Viện kia, mới chính thức khiến cho cái tràng chiến trường này từ phía sau tấm màn đen chính thức bước ra ngoài sân khấu, xé bỏ hết thảy mọi sự ngụy trang trước đây.

Đối diện với cái loại thế cục khẩn trương vi diệu như thế này, ai cũng không thể nói trước được cái đám Đại Gia tộc thực lực hùng hậu kia sẽ làm ra những chuyện tình điên cuồng như thế nào. Phải biết rằng ở trong dòng lịch sử lâu dài của Liên Bang, cũng không phải là chưa từng xảy ra những chuyện xưa mà Tổng thống Liên Bang bị đám người Thất Đại Gia Tộc Liên Bang ám sát qua.

Bầu không khí bên trong chiếc xe chuyên dụng đặc biệt của Tổng thống cũng không quá mức khẩn trương như là người khác tưởng tượng. Bên trong cái thùng xe bị ngăn cách thành một cái không gian riêng biệt cực kỳ kiên cố, Tổng thống Mạt Bố Nhĩ sắc mặt ngăm đen lẳng lặng ngắm nhìn những bông tuyết, bị lớp cửa kính chuyên dụng sẫm màu nhuộm thành một màu sắc rám nhạt, đột nhiên nhàn nhạt mở miệng nói:

- Ngay ngày đầu tiên khi chiến tranh chính thức bắt đầu, chúng ta đã liền đi thăm vị Lĩnh tụ quan trọng nhất của bên phía địch doanh. Nếu như lịch sử đời sau viết lại một đoạn chuyện xưa này, không biết sẽ có hình dung như thế nào a?

Đỗ Thiếu Khanh trầm mặc ngồi trên chiếc ghế dựa đội điện. Một thân chế phục Trung tướng thẳng thớm vô cùng, không một nếp nhăn, giống hệt như là được vẽ trên một tấm thép phẳng lỳ vậy. Biểu tình trên mặt của hắn đồng dạng cũng giống hệt như bộ chế phục trên người hắn, trầm mặc, túc lệ, góc cạnh rõ ràng.

Nghe được câu hỏi trào phúng của Tổng thống Mạt Bố Nhĩ, Đỗ Thiếu Khanh cũng không có mở miệng trả lời. Cặp mày vào lúc này cũng chậm rãi nhăn lại một chút, trầm giọng cất lời nói:

- Tôi không thích đám Biệt đội Cặp Mắt Ti Hí kia, cũng không cách nào thích nổi cái ban ngành điều tra liên hợp kia. Càng chuẩn xác hơn mà nói, tôi thật sự phi thường chán ghét cái đám người đó!

Tổng thống Mạt Bố Nhĩ lẳng lặng nhìn chằm chằm vào vị thuộc cấp trung thành nhất của chính mình, vị Tướng quân mà chính mình cũng nể trọng nhất, thoáng trầm mặc một lát sau mới nhàn nhạt hồi đáp:

- Tôi biết rất rõ ràng chuyện này, cho nên cái tràng xử bắn lần đó trên Tinh cầu Mặc Hoa đã không còn bất cứ kẻ nào nhắc lại nữa. Dựa theo lời đề nghị của cậu, toàn bộ công tác quản lý an ninh của bên phía Dinh thự Tổng Thống, tôi đều giao cho bên Cục Đặc Cần cùng với Sư đoàn Thiết giáp 7 các cậu quản lý.

Vẻ mặt Đỗ Thiếu Khanh không một chút biểu tình, hồi đáp:

- Nhưng mà bọn hắn vẫn như cũ còn tồn tại. Tổng thống tiên sinh, trước kia tôi đã từng nói qua, Lý Tại Đạo hoàn toàn không phải là một gã quân nhân có đủ tư cách… Tuy rằng hắn quả thật xuất thân từ Phí Thành Lý Gia, nhưng mà hắn cũng không phải là Quân Thần đại nhân, cũng không phải là Lý Cuồng Nhân… Hắn nhiều lắm cũng chỉ có thể trở thành một gã chính khách âm hiểm vô sỉ mà thôi!

- Chủ tịch Lý Tại Đạo chính là đồng bọn chính trị quan trọng nhất của tôi. Ở trên con đường gian khổ này, hắn ta đã cấp cho tôi đầy đủ sự ủng hộ cần thiết. Tôi vĩnh viễn sẽ không bao giờ hoài nghị trình độ trung thành của hắn đối với sự nghiệp vĩ đại này. Tuy rằng tôi biết rất rõ ràng cậu thật sự rất phản cảm với cái loại thủ đoạn này của hắn, nhưng mà cậu cũng không nên phản cảm hắn…

Tổng thống Mạt Bố Nhĩ nhìn thẳng vào cặp mắt kiên nghị mạnh mẽ của Đỗ Thiếu Khanh, nghiêm mặt nói:

- Bất cứ một quá trình cải cách nào cũng luôn cần phải có những người như thế này đi gánh vác những công tác hắc ám, dơ bẩn, vô sỉ. Tôi không thể làm được, cậu không muốn làm vậy, hắn ta đã cam nguyện tự hắt bát nước bẩn này lên người chính mình, thật sự đáng được người khác tôn kính!

Đỗ Thiếu Khanh lạnh giọng hồi đáp:

- Tôi chỉ là một gã quân nhân, tôi không hiểu cái gì mà công tác chính trị. Nhưng mà lần này quay về Thủ Đô Tinh Quyển, tôi đã nhìn thấy được rất nhiều vấn đề trong hàn ngũ chúng ta.

Hắn ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào ánh mắt của Tổng thống tiên sinh, không hề có chút nào cố kỵ, nói thẳng:

- Hiện tại bên trong Chính phủ Liên Bang tràn ngập những giao dịch ngầm phía sau tấm màn đen chính trị, hơn nữa còn có một đám phế vật vô năng nữa. Tôi nghĩ thấy ngài nên có sự cảnh giác từ trước, hơn nữa phải chấn chỉnh thay đổi lại.

Tổng thống Mạt Bố Nhĩ đã nhận thức Đỗ Thiếu Khanh rất nhiều năm nay rồi, nếu như nói Lý Tại Đạo chính là người đồng bọn chính trị quan trọng nhất của ông ta, vậy thì Đỗ Thiếu Khanh chính là cái lá vương bài cuối cùng trong tay của ông ta. Ông ta biết rõ ràng tính cách thiết huyết của vị quân nhân trời sinh này, bên trong đôi mắt ngược lại lộ ra một vẻ tán thưởng nhàn nhạt:

- Không có người nào có thể dùng được, đây chính là một khó khăn cực kỳ không nhỏ trong số những vấn đề nghiêm trọng nhất mà hiện tại Chính phủ Liên Bang cần phải đối diện…

Tổng thống Mạt Bố Nhĩ nhìn chằm chằm Đỗ Thiếu Khanh, thanh âm chậm rãi nhàn nhạt nói:

- Tổng số nhân viên công vụ của Chính phủ Liên Bang vào năm 45 Hiến lịch 37 của Liên Bang cũng đã vượt quá con số 1200 vạn người rồi. Ở bên trong cái bộ máy hệ thống chính trị cứng ngắc cồng kềnh này, dưới sự không ngừng ăn mòn thẩm thấu của Thất Đại Gia Tộc, còn có bao nhiêu người có thể dùng được đây chứ?

- Toàn bộ Liên Bang giống như là một đều Phi thuyền Chiến hạm khổng lồ, do vô số những đinh ốc cấu kiện nhỏ quá mà quan trọng cấu tạo thành, nếu nhưng những cái đinh ốc cấu kiện quan trọng nhất trong thân thể nó đã bị hư mòn không ổn định, như vậy làm thế nào mới có thể đánh thắng được hai tràng chiến tranh gian khổ nguy hiểm trước mắt đây?

- Thân là một vị Hạm trưởng, tôi chỉ có thể trong khoảng thời gian ngắn nhất mà tìm ra được những cái cấu kiện còn nghe theo những chỉ lệnh của tôi, tìm ra những cái đinh ốc vẫn còn chưa có hoàn toàn bị hư hỏng, ít nhất như vậy chúng ta mới còn có thể một phen đem chiếc Phi thuyền Chiến hạm Liên Bang này thúc đẩy tiến lên phía trước!

Đỗ Thiếu Khanh khẽ nhíu mày, mở miệng tỏ vẻ sự phản đối của chính mình:

- Vậy thì cái đám quan viên mà bản thân cũng đã trở nên cực kỳ hủ bại cùng với đáng ghét thì sao? Vậy thì nếu tất cả bọn họ cũng đều là loại người giống như gã Châu trưởng Nam Khoa Châu thì sao? Vậy còn cái đám gia hỏa mà ngay cả vật tư hậu cần của Quân đội cũng dám tham ô lũng đoạn thì sao? Tổng thống tiên sinh, thỉnh cho phép tôi nói thẳng, những gã quan viên như vậy đối với sự nghiệp của ngài chẳng hề có bất cứ sự trợ giúp gì cả.

Tổng thống Mạt Bố Nhĩ lẳng lặng nhìn thẳng Đỗ Thiếu Khanh, hỏi:

- Với khả năng tài hoa của cậu, bất luận dưới sự lãnh đạo của Chính phủ Liên Bang nào cũng vậy, cũng đều có thể trở thành một vị Tướng lãnh phát huy quang hoa chói mắt nhất trong toàn bộ phiến vũ trụ này. Chung Tư lệnh năm đó đã áp chế cậu hơn mười năm trời, cũng chỉ có thể trì hoãn cái thời gian này đến mà thôi. Như vậy thì cậu nói thử cho tôi biết, cậu vì cái gì lại nguyện ý đi theo tôi bước trên con đường chông gai hiểm ác này. Thậm chí còn không tiếc chịu đựng sự thống khổ, buông tha nguyên tắc nhân sinh của chính mình, cam nguyện để cho bộ quân trang của cậu bị những cái âm mưu chính trị này làm dơ bẩn?

Hai tay của Đỗ Thiếu Khanh khác hờ lên trên đầu gối, bộ dáng ngồi cực kỳ tiêu chuẩn. Sau khi trầm mặc một khoảng thời gian khá dài, hắn mới trầm giọng hồi đáp:

- Bởi vì tôi tôn trọng, hơn nữa đồng tình với lý tưởng của ngài!

Tổng thống Mạt Bố Nhĩ nhìn hắn, nở nụ cười nhàn nhạt, nói:

- Thân là Tổng thống Liên Bang, tôi đã từng nhận được sự kính yêu không một chút hoài nghi của toàn thể dân chúng Liên Bang, tôi đã từng có được sự ủng hộ tuyệt đối của vị phu nhân ở phía sau hậu sơn núi Mạc Sầu kia, tôi có được sự trung thành tuyệt đối của Quân đội, có được những nhân vật tinh anh giống như là cậu vậy, như vậy thì một vị Tổng thống như tôi có thể làm được cái gì chứ?

- Một vị Tổng thống Liên Bang như vậy, có thể suất lĩnh toàn bộ Liên Bang đánh thắng một hồi chiến tranh vũ trụ này, đạt được sự thắng lợi tràn ngập huy hoàng, có thể làm ra một chút sự thay đổi không đau không nhức cho cả Liên Bang, liền có thể để cho toàn bộ dân chúng Liên Bang cảm kích vài trăm năm. Hắn còn có thể cùng với Thất Đại Gia Tộc Liên Bang duy trì một mối quan hệ hợp tác tốt đẹp, sau khi nhiệm kỳ chấm dứt, liền có thể nhận được vô số những hậu đãi, hơn nữa còn hưởng thụ một tuổi già nhận được sự tôn kính của mọi người.

- Nếu như cái câu chuyện xưa này cứ như vậy mà tiếp tục phát triển đi xuống, tôi hoàn toàn có thể trở thành một vị Tổng thống Liên Bang thành công nhất trong toàn bộ lịch sử Liên Bang, hơn nữa cũng là vị Tổng thống nhẹ nhàng thoải mái nhất… Mà tất cả những cái này đều hoàn toàn có thể được ghi lại trên các sử sách giáo khoa lịch sử của Liên Bang, ở trên Quảng trường Hiến Chương thậm chí nói không chừng còn có thể có thêm một pho tượng cổ đồng giả cổ của tôi nữa…

Bên trong thùng xe nhất thời biến thành một mảnh trầm mặc, Đỗ Thiếu Khanh mơ hồ hiểu được ý tứ mà Tổng thống tiên sinh muốn nói. Dáng người của ông ta lúc này trở nên cao ngất, giống như là một khỏa đại thụ bảo hộ cả một ngọn núi sừng sững vậy.

- Nhưng mà tôi lại không có lựa chọn như vậy, tôi lại lựa chọn tiếp tục tác chiến…

Biểu tình của Tổng thống Mạt Bố Nhĩ phi thường lạnh lùng nói:

- Tôi đã lựa chọn rất nhiều năm rồi, liền lựa chọn một phiến chiến trường mà chưa từng có bất cứ vị Tổng thống Liên Bang nào từng lựa chọn qua. Tôi một phen đem cái đám Đại Gia tộc kia bức về phía mặt đối lập với cả Chính phủ Liên Bang, khiến cho toàn bộ Liên Bang trở nên gió giật mưa vần.

- Ngay hôm nay tôi bất cứ lúc nào cũng có thể bị buộc tội là lôi xuống đài, thậm chí còn có thể bị mang vào một cái xiềng chân, đem nhốt vào trong ngục giam, cuối cùng biến thành một vị Tổng thống Liên Bang xú danh rõ ràng nhất trong tất cả các tài liệu lịch sử của Liên Bang… Nhưng mà chính cái vị Tổng thống Liên Bang buồn cười nhất, hoang đường nhất này, lại muốn dùng cái loại phương thức hỗn đản nhất, thay toàn bộ Liên Bang mưu cầu một nền dân chủ chân chính, kết quả lại một phen đem chính mình oanh kích thành từng mảnh nhỏ!

- Vì cái gì mà tôi lại làm ra một sự lựa chọn nhìn qua giống như là ngu xuẩn cùng với gian nan nhất như vậy? Lý do của tôi cũng giống như là cậu vậy, chính là bởi vì tôi thật sự tôn kính hơn nữa đồng tình với lý tưởng của chính mình!

Từng câu từng chữ của Tổng thống Mạt Bố Nhĩ mạnh mẽ, kiên định, nặng nề như là một ngọn núi sừng sững đỉnh thiên lập địa. Sau đó thanh âm của ông ta đột nhiên thay đổi, nở nụ cười tự giễu nhàn nhạt, nói:

- Nhưng mà ở trên cái thế giới này, những người theo chủ nghĩa lý tưởng như cậu, như tôi vậy, lại có được bao nhiêu người đây chứ?

- Thế nhưng tôi thật sự cần phải có người cùng đi theo tôi mà chiến đấu, bởi vì những người này ít nhất là một mực trung thành với tôi, như vậy tôi có thể lấy cái gì để mà đi hấp dẫn bọn họ đây? Phất phới những lá chiến kỳ trong những ngọn khói thuốc súng hay sao? Hay là dùng những lời tuyên ngôn hùng hồn mạnh mẽ trên bục diễn thuyết mà thuyết phục bọn họ?

- Không, những người giống như là Vi Bố cùng với Địch Tạp Nhĩ như vậy, một khi có được đầy đủ quyền lực cùng với địa vị, thì lại làm sao có thể đổ mồ hôi, quăng nhiệt huyết, gần như vì lý tưởng của chính mình, thậm chí là lý tưởng của người khác, để mà đi chiến đấu cùng với Thất Đại Gia Tộc Liên Bang nhìn qua gần như không thể nào lay động được nổi kia chứ?

- Thế nhưng Chính phủ Liên Bang có thể cung cấp được cho bọn họ cái gì? Tôi chỉ có thể dùng cái loại cảm giác hư vinh do quan chức cao cấp mang lại, loại cảm giác thành tựu do quyền lực mang lại, cái loại ích lợi về mặt tiền tài do tham ô lũng đoạn mang lại mà hấp dẫn bọn họ, đổi lấy sự ủng hộ của bọn họ. Vì thế nên tôi thậm chí có thể mở to ánh mắt mà nhìn thấy cảnh một đám gia hỏa sâu mọt kia tham ô lũng đoạn vật tư hậu cần của Quân đội mà không thèm để ý chút nào hay sao?

Vẻ mặt Tổng thống Mạt Bố Nhĩ vô cùng ngưng trọng nhìn thẳng Đỗ Thiếu Khanh, mạnh mẽ nói:

- Cái đám Đại Gia tộc kia che giấu thực lực quá mức cường đại. Chúng ta cần phải đoàn kết hết thảy mọi lực lượng có thể đoàn kết được, mới có thể tìm thấy được một ít cơ hội thắng lợi nhỏ bé…

- Dùng một loại giai tầng đặc quyền thế hệ mới nhất để mà đi lật đổ một giai tầng đặc quyền cổ xưa vững chắc kia, nhìn qua giống như là một hồi trào phúng nực cười vậy. Nhưng mà cậu cần phải nhớ kỹ, cái đám quan viên bên trong nội bộ của Chính phủ Liên Bang kia, cùng với cái đám tiền bối của bọn họ mà so sánh, có một chỗ thiếu hụt trời sinh lớn nhất, đó chính là bọn họ không có sự ủng hộ phía sau to lớn khủng bố như là Thất Đại Gia Tộc Liên Bang. Bọn họ chính là một đám lục bình không có chỗ nào bám díu, chỉ cần một cơn mưa gió thổi quét qua, liền hoàn toàn biến mất trên mặt hồ nước phẳng lặng…

Tổng thống Mạt Bố Nhĩ bình tĩnh nói:

- Thiếu Khanh, tôi cam đoan với cậu một chuyện, chỉ cần hai tràng chiến trang này, không, chỉ cần cái tràng chiến tranh cùng với Thất Đại Gia Tộc Liên Bang này có thể đạt được sự thắng lợi toàn diện, thì Liên Bang lập tức sẽ nghênh đón một hồi mưa gió to lớn. Đến lúc đó bên trong Chính phủ Liên Bang sẽ trở nên cực kỳ sạch sẽ!

Đỗ Thiếu Khanh trầm mặc lẳng lặng suy nghĩ một lúc khá lâu, sau đó mới hồi đáp:

- Tổng thống tiên sinh, ngài không cần phải cam đoan với tôi cái gì cả. Tôi hiểu được ý tứ của ngài. Cái này xem như là khó khăn tạm thời đi… Tôi sẽ vẫn như xưa, toàn lực ủng hộ ngài, mãi cho đến khi nào toàn bộ Liên Bang trở thành một mảnh thanh bình đi.

Một hồi đối thoại cực kỳ lâu dài phát sinh giữa hai gã nam nhân phi thường cường đại này, trong suy nghĩ của Mạt Bố Nhĩ chính là phi thường cảm động. Ông ta thưởng thức cùng với xem trọng Đỗ Thiếu Khanh, cho nên ông ta cần phải hướng về phía đối phương phô bày không chút nào giữ lại toàn bộ những suy nghĩ trong lòng mình, từ đó đạt được sự ủng hộ mạnh mẽ không chút giữ lại nào của đối phương.

Mà nếu như theo như sự đánh giá của Phong Dư mà nói, thì đây chính là thêm một hồi diễn thuyết cực kỳ thành công nữa của vị Tổng thống thích trét xi đánh giày lên mặt mình. Mà người nghe hắn diễn thuyết lại chỉ có duy nhất một người, một người cực kỳ quan trọng.

Tổng thống Mạt Bố Nhĩ lại một lần nữa thành công lừa gạt được đối phương, mà có lẽ cũng chính là đang tự lừa gạt chính bản thân mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.