Tiểu Gia Nô

Quyển 1 - Chương 42: Rửa tay nấu canh*




Đúng lúc này thì Hách Lôi ở phía sau mới chậm rãi tiến lên, từ trong túi áo quân dụng trên ngực trái lấy ra một tờ giấy, ánh mắt nhìn thẳng vào những hàng chữ trong đó, trầm giọng lớn tiếng tuyên đọc:

- Mộc Phi! Lưu Vũ Thành! Ni Cơ Áo! Phiền Dũng… Những người vừa được điểm danh phải lưu lại tiếp nhận sự điều tra. Còn những thành viên còn lại của Tiểu đội chiến đấu đặc chủng Biệt đội Cặp Mắt Ti Hí, phải trong vòng thời gian nửa tiếng đồng hồ, rút lui khỏi Tinh cầu Mặc Hoa này!

Ánh mắt của Hách Lôi khẽ lướt nhẹ qua phần đầu vai thẳng tắp mạnh mẽ như khối sắt của Lý Cuồng Nhân, sau đó lại liếc mắt nhìn về phía bầu trời xám xịt trên đầu, khẽ nâng tay lên một chút, nói:

- Phi thuyền chuyển vận của Hạm đội sẽ ngay lập tức đáp xuống đón người!

Trong ban ngành điều tra liên hợp có tổng cộng chín người bị Hách Lôi điểm danh, bị yêu cầu phải lưu lại tiếp nhận điều tra. Ngoại trừ Chủ nhiệm Bối Lý ra, còn có thêm sau gã quan viên điều tra cao cấp cùng với hai gã sĩ quan chỉ huy cao cấp của Tiểu đội chiến đấu đặc chủng thuộc Biệt đội Cặp Mắt Ti Hí. Những người này cũng đều là những người đã tham gia vào cuộc điều tra bí mật đối với Tiểu đội NTR của Sư đoàn Thiết giáp 17 mới, là người trực tiếp bày ra cùng với thi hành cái tràng mưu hại lãnh huyết vô sỉ kia.

Sư đoàn Thiết giáp 17 mới không chấp nhận lời thỉnh cầu được đứng trước Hội đồng Hiến Binh mà tự thú của Chủ nhiệm Bối Lý, mà là cực kỳ cường thế yêu cầu bọn họ phải lưu lại chấp nhận sự thẩm tra của chính mình. Những ý tứ hàm xúc che giấu trong chuyện đó đã dần dần được hiển lộ ra cực kỳ rõ ràng.

Đến lúc này thì đám quan viên của ban ngành điều tra liên hợp Liên Bang rốt cuộc cũng hiểu rõ ràng vì cái gì lúc trước Chủ nhiệm Bối Lý lại có biểu hiện như vậy rồi.

Bầu không khí nguy hiểm bắt đầu dâng lên tràn ngập khắp toàn trường, theo những đầu Robot MX sắt thép lạnh như băng cùng với những khẩu súng ống đen ngòm đang chỉa thẳng vào đây, thong thả mà mạnh mẽ ngẫm thẳng vào trong thân thể của tất cả mọi người, phảng phất như muốn làm đông lại toàn bộ nhiệt độ cùng với thanh âm ồn ào của toàn trường vậy.

Sắc mặt Chủ nhiệm Bối Lý nhất thời biến thành trắng bệch, ánh mắt xoay chuyển, liếc nhìn thẳng vào cặp mắt của Lý Cuồng Nhân, mấy đầu ngón tay đang đặt dọc theo thân chợt khẽ run rẩy nhàn nhạt.

Thế nhưng Chủ nhiệm Bối Lý sợ Lý Cuồng Nhân, cũng không có nghĩa là tất cả mọi người trong ban ngành điều tra liên hợp Liên Bang cũng đều sẽ sợ hắn. Bản thân ban ngành điều tra liên hợp Liên Bang có được quyền hạn cực cao, cực kỳ hiếm thấy bên trong Liên Bang, trực tiếp nhận mệnh lệnh đến từ Tổng thống tiên sinh cùng với Hội nghị Liên tịch Tham Mưu Trưởng. Trong suốt mấy năm gần đây, bọn họ càn quét khủng bố bừa bãi khắp nơi giới quan trường cùng với giới tư pháp tại Thủ Đô Tinh Quyển, căn bản chưa từng bao giờ gặp phải sự khiêu chiến chân chính đến từ bất cứ ai.

Nhất là cái đám quan viên cao cấp xuất thân từ Cục Hiến Chương Liên Bang này, lại sớm có thói quen với việc lạnh lùng đứng trên ngọn núi cao nhất, nhìn thấy đám đối tượng bị chính mình thẩm tra kia, giống như bị lạnh rung ở dưới chân mình vậy!

Gã quan viên tên Ni Cơ Áo vừa được điểm danh lúc nãy cũng chính là một người như vậy!

Sau khi tốt nghiệp xong Đại học liền trực tiếp tiến vào Cục Hiến Chương, ngoại trừ trong thời gian ba năm nay tiến vào trong ban ngành điều tra liên hợp Liên Bang, mới phải tiếp xúc với tầng lớp xã hội Liên Bang bình thường, còn lại thì gã Ni Cơ Áo này mãi vẫn một mực công tác bên trong cái cơ cấu thần bí cao cao tại thượng kia. Ở bên trong ánh sáng của Quang huy Đệ Nhất Hiến Chương thần thánh không gì có thể xâm phạm kia tắm rửa rất lâu năm rồi, khiến cho hắn phi thường tự nhiên hình thành nên một cái khái nhiệm rằng những quan viên của Cục Hiến Chương cũng đồng dạng là thần thánh không gì có thể xâm phạm được.

Hắn chậm rãi bình thản đi đến bên cạnh Chủ nhiệm Bối Lý, nhìn thẳng vào khuôn mặt của Lý Cuồng Nhân, nở nụ cười nhàn nhạt nói:

- Thật sự xin lỗi, tôi không thể dựa vào lời yêu cầu của các người mà lưu lại được. Bởi vì công tác nhân sự của tôi vẫn còn thuộc quyền quản lý của Cục Hiến Chương, tuy rằng Tiểu Lý Sư Đoàn trưởng cậu có gia thế cực kỳ kinh người, nhưng mà tôi nghĩ bản thân cậu vẫn như cũ không có được quyền hạn bắt giữ một quan viên của Cục Hiến Chương được!

Biểu tình trên mặt Ni Cơ Áo là vẻ mỉm cười, trong lời nói còn có câu xin lỗi nữa, nhưng mà ở dưới cái loại cục diện như thế này mà nói ra những lời nói như thế, bên trong những từ ngữ bình thản nhàn nhạt lại lộ ra một sự kiêu ngạo khinh miệt phi thường nồng đậm.

Cái cơ cấu Cục Hiến Chương thần bí mà cường đại kia, đó chính là một tòa núi cao sừng sững đứng thẳng ở giữa toàn bộ Liên Bang. Các ban ngành cơ cấu Chính phủ Liên Bang cho dù có cường thịnh đến đâu đi chăng nữa, cũng đều không dám làm trái với ý nguyện của cái cơ cấu khổng lồ này. Thậm chí ngay cả bên phía Nghị Viện cùng với Tổng thống tiên sinh cũng phải đối với cái tồn tại này mà thể hiện đầy đủ sự tôn kính.

Đây chính là một cái truyền thống hoặc là nói một loại quy củ đã sớm xâm nhập vào trong lòng của mỗi một con người trong Liên Bang, thậm chí ngay cả bên phía Quân đội Liên Bang cũng không thể không chấp nhận chịu chút uất ức mà tuân thủ cái quy củ bất thành văn này. Bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn một đám quan viên kỹ thuật giống hệt như một đám đại gia ở bên trong căn cứ quân sự, mang theo loại biểu tình khinh miệt cao cao tại thượng, tiến hành mở rộng cùng với khởi động mạng lưới Quang huy Đệ Nhất Hiến Chương tại tiền tuyến.

Bên trong vô số năm dài của dòng lịch sử Liên Bang, cũng chỉ từng có một người duy nhất, vào vài năm trước đây, ở trên chiếc Phi thuyền Chiến hạm trên Tinh cầu 3320 kia, chính là Hứa Nhạc, người có được quyền hạn cao cấp nhất toàn bộ Liên Bang, là có thể từng đứng trước mặt Cục Hiến Chương mà thể hiện sự kiêu ngạo qua một lần mà thôi!

Ngày hôm nay bên trong Khu Y3 căn cứ tiền tuyến của Quân đội Liên Bang này, còn ai lại có được cái quyền hạn khiến cho Cục Hiến Chương phải kinh sợ nữa chứ?

o0o

Ở bên cạnh những căn hầm mỏ bỏ hoang tại Đại khu Đông Lâm, Phong Dư đã từng giáo dục qua Hứa Nhạc, ở bên trong phiến thung lũng tại ngoại thành Đặc khu Thủ Đô, hắn cũng đã từng một lần nữa chỉ điểm qua cho Hứa Nhạc, Quang huy Đệ Nhất Hiến Chương mặc dù là phi thường cường đại, quyền hạn quả thật là vô cùng đáng sợ, nhưng mà chấp hành Đệ Nhất Hiến Chương chung quy cũng vẫn là con người. Cái này cũng liền chính là có ý nghĩa, mức độ quyền hạn cao nhất, cường đại nhất của Quang huy Đệ Nhất Hiến Chương chính là quyết định bởi mức độ quyền hạn cao nhất của năng lực người chấp hành nó.

Lý Cuồng Nhân quả thật cũng không biết cái vị thúc tổ đã từng cùng với Quang huy Đệ Nhất Hiến Chương đấu tranh cả đời kia của mình đã từng đối với loại tình huống như thế này có được những sự thiết kế tinh chuẩn nhất, bản thân hắn chỉ là đơn giản mà mộc mạc quán triệt cái loại chuẩn tắc cao nhất bên trong Quân đội: Ai nắm súng trong tay chính là Lão đại!

Cho nên hắn cũng không có lên tiếng nói cái gì, chỉ là bình thản giơ lên khẩu súng lục trong tay mình, nhắm thẳng vào mi tâm của gã quan viên Cục Hiến Chương tên gọi Ni Cơ Áo kia, vẻ mặt không một chút biểu tình, khu động cò súng!

Bằng!

Theo một tiếng súng nổ cực kỳ thanh thúy vang lên, phía sau đầu Ni Cơ Áo nhất thời phun ra một chùm huyết hoa xinh đẹp, sau đó trên mi tâm chậm rãi xuất hiện một cái lỗ máu thật sâu, giống hệt như là con mắt thứ ba đang cực kỳ kinh ngạc mà ngơ ngẩn của một đầu quái vật ba mắt vậy.

Bịch!

Một thanh âm trầm đục vang lên, thân thể của gã quan viên Cục Hiến Chương xấu số giống hệt như một cái bao tải được ngồi đầy loại quặng mỏ graphit cường lực, nặng nề mà té rớt thẳng xuống mặt đấy, khẽ run rẩy nhẹ một cái sau đó liền cứng ngắc, vô tri vô giác.

Thanh âm súng nổ thanh thúy vẫn còn lượn lờ quanh quẩn khắp nơi bên trong khu căn cứ tiền tuyến, mặc dù cũng không quá mức vang dội, thế nhưng lại chấn động khiến cho màng tai của bốn năm trăm con người có mặt tại đó cũng phải có chút run rên, trong đầu nhấc lên một hồi gió lốc mãnh liệt.

Đám quân nhân sĩ quan binh lính của Sư đoàn Thiết giáp 17 mới cũng không ngờ sẽ gặp phải một màn hình ảnh như thế này. Nhưng mà sau khi nổi khiếp sợ trong lòng bình thản lại, bọn họ ngay lập tức liền cảm thấy được một sự thống khoái mạnh mẽ từ trước giờ chưa từng có. Bọn họ vì những vị huynh đệ vô tội đã chết ở khu vực chiến khu Tây Nam bên kia mà đau buồn, vì sự trả giá cực kỳ lớn của đám quan viên điều tra âm hiểm kia mà cảm thấy sung sướng.

Bên trong một đầu Robot MX đứng ở phía Tây Bắc của sân tập trung, Hoa Tiểu Ty thông qua hệ thống quan sát quang học chăm chú nhìn chằm chằm vào động tĩnh xảy ra tại toàn trường, khóe môi có chút khẽ nhếch lên một chút, nở một nụ cười sảng khoái không một tiếng động.

Lúc trước ở trong Sư Bộ, Lý Cuồng Nhân đã từng nói qua với đám người bọn họ, muốn làm Sư Đoàn trưởng của Sư đoàn Thiết giáp 17 mới, muốn trở thành một thanh viên chân chính của Sư đoàn Thiết giáp 17 mới, nhất định phải đủ mạnh mẽ, phải đủ ngoan độc. Cái chết của gã quan viên Cục Hiến Chương kia, chính là một cái chứng cứ cực kỳ rõ ràng cho câu nói đó của hắn. Hóa ra cái này gọi là mạnh mẽ a, gọi là ngoan độc a!

Chỉ mở miệng nói hai câu mà thôi, một gã quan viên cao cấp của Cục Hiến Chương Liên Bang ở dưới họng súng đen ngòm của Lý Cuồng Nhân đã biến thành một cỗ thi thể lạnh như băng. Sự cảm thụ của đám binh lính chiến đấu tinh nhuệ của Tiểu đội Cặp Mắt Ti Hí tự nhiên cùng với đám người Sư đoàn Thiết giáp 17 mới hoàn toàn tương phản nhau.

Đại đa số đám người bọn họ đều dùng sắc mặt không thể nào hiểu nổi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Lý Cuồng Nhân, ý đồ muốn từ trên khuôn mặt của gã Sư Đoàn trưởng trẻ tuổi này mà tìm ra một tia tình tự thô bạo hoặc là biến thái gì đó, thế nhưng lại căn bản chẳng thể tìm ra được bất cứ thứ gì, mà chỉ là một mảnh bình tĩnh, hoặc là nói lạnh lùng băng giá.

Có một số ít những gã chiến sĩ chiến đấu tinh nhuệ của Biệt đội Cặp Mắt Ti Hí vẫn còn chưa bị tước đoạt vũ khí, dưới loại đả kích tinh thần mạnh mẽ như thế này, liền có ý đồ muốn cầm lên những khẩu súng ống dưới chân mình, sau đó lại nghe thấy được bầu không khí phía sau lưng mình chợt chấn động một chút, giống hệt như một đám cương châm mạnh mẽ đánh thẳng vào phía sau lưng của bọn họ.

Hơn mười đầu Robot MX màu đen, giống như những người khổng lồ sắt theo to lớn lạnh như băng, khẽ có chút điều chỉnh tư thế của chính mình, thân thể máy móc khẽ nghiêng nhẹ về phía trước, những khẩu Cơ pháo Đạt Lâm phía trước cánh tay máy móc đồng loạt dùng tốc độ cao bắt đầu luân chuyển. Một loạt những thanh âm vù vù thê lương chồng điệp lại cùng một chỗ, chấn động tinh thần mọi người ở toàn trường.

Tư thái của Sư đoàn Thiết giáp 17 mới đã thể hiện ra phi thường rõ ràng, nếu như vào lúc này đám binh lính tinh nhuệ Biệt đội Cặp Mắt Ti Hí dám can đảm nổ súng đánh trả, nh ưvajay thì đám Robot MX chiếm cứ ưu thế tuyệt đối sẽ không có chút ngại hùng dùng mấy vạn viên đạn to lớn so với những đầu ngón tay còn thô to hơn, sẽ một phen đem toàn bộ đám người bọn họ biến thành những mảnh thịt vụn!

o0o

Toàn thân Chủ nhiệm Bối Lý cảm thấy vô cùng lạnh lẽo.

Ngay bắt đầu từ một khắc khi Lý Cuồng Nhân bước chân xuống khỏi chiếc xe quân dụng kia, vị quan viên chuyên gia âm mưu cực kỳ nổi tiếng đã từng làm vô số những Đại nhân vật bên trong Chính phủ cùng với các tầng lớp xã hội Liên Bang cảm thấy sợ hãi không thôi này, đã liền bắt đầu cảm thấy sợ hãi cùng với rét lạnh. Mãi cho đến lúc này, cỗ hàn ý xuyên thấu qua toàn bộ thân thể, chiếm cứ toàn bộ sau lưng ông ta, khiến cho mồ hôi dần dần thẫm đẫm chiếc áo quân dụng.

Ngay thời điểm ban đầu, ông ta mãi cũng đều không thể nào hiểu nổi, vì cái gì mà Sư đoàn Thiết giáp 17 mới cũng không muốn cùng với chính mình đối thoại, Lý Cuồng Nhân vì cái gì lại không thèm để ý đến chính mình, lúc này ông ta mới suy nghĩ cẩn thận lại, ai lại nguyện ý cùng với một người hẳn phải chết không nghi ngờ gì mà nói nhảm nhiều lời chứ?

Sư đoàn Thiết giáp 17 mới điên cuồng mạnh mẽ mà đột nhập vào căn cứ tiền tuyến của Bộ Tư lệnh Liên Bang, căn bản là không muốn để cho đám người của ban ngành điều tra liên hợp phải cúi xuống cái đầu cao quý mà kiêu ngạo của chính mình, mà là muốn trực tiếp chặt luôn xuống cái đầu lâu của bọn họ…

Bọn họ đã nghĩ muốn như vậy đơn giản mà dễ dàng giết chết hết thảy tất cả mọi người ở nơi này? Chẳng lẽ bọn họ không cần tiến hành điều tra, không cần thẩm vấn, thậm chí ngay cả một cái tội danh cũng không cần phải an bày một chút nữa? Cũng không cần phải dựa vào tra tấn bức cung mà lấy một vài chứng cứ tượng trưng nào đó, hoặc là muốn đi giả tạo một chút chứng cứ nào đó hay sao?

Chủ nhiệm Bối Lý trừng lớn cặp mắt, nhìn chằm chằm vào Lý Cuồng Nhân đang đứng cách đó không xa, còn có một đám quân nhân sĩ quan binh lính của Sư đoàn Thiết giáp 17 mới đang đứng xung quanh, trên mặt tràn ngập vẻ phấn khởi cùng với trạng thái nguy hiểm cùng cực kia, căn bản không thể nào lý giải nổi cái loại hiện tượng mà đối với ông ta chính là vi phạm nghiêm trọng lý niệm chính trị mỹ học của ông ta.

Dưới sự uy hiếp mạnh mẽ của tử vong, Chủ nhiệm Bối Lý khẽ có chút run rẩy nhẹ cánh tay phải đã đến mức khó có thể khống chế được của mình di chuyển xuống bên hông, sắp sửa cầm lên khẩu súng lục giắt ở thắt lưng chính mình.

Tình thế một khi đã phát triển đến mức như thế này, tất cả mọi người ở nơi này cũng xác định rõ ràng một cái sự thật, một cái sự thật tàn khốc lạnh như băng mà không thể nào phủ định nổi được: Chín người vừa lúc nãy đã bị Hách Lôi điểm danh kia, ngày hôm nay sẽ bị đám người của Sư đoàn Thiết giáp 17 mới cực kỳ huyết tinh giết chết!

Trong số chín người đó, hiện tại đã có một người đã chết rồi, đang nằm dài trên mặt đất kia.

Trong số những người bị điểm danh có hai người là sĩ quan chỉ huy của Tiểu đội Chiến đấu đặc chủng thuộc Biệt đội Cặp Mắt Ti Hí. Thân là những quân nhân sĩ quan cao cấp mà tinh thần cùng với thân thể đồng dạng phi thường cường đại, bọn họ không cam lòng cứ như vậy mà chấp nhận cái chết. Đối diện với cái tiền cảnh tàn khốc khẳng định phải chết này, ánh mắt bọn họ bắt đầu hướng về phía toàn trường, nhẹ nhàng đảo qua một chút.

Cuối cùng ánh mắt của bọn họ cũng dừng lại, hai gã sĩ quan chỉ huy đối diện với cái chết bắt đầu giương mắt nhìn chằm chằm xuống mặt đất ngay dưới chân mình, nhìn qua tựa hồ như không hề có bất cứ sự trao đổi gì, thế nhưng thân thể chợt căng cứng lên một chút. Ngay sau đó hai người bọn họ giống hệt như hai đầu mãnh hổ phóng vọt thẳng về phía trước, trong tay chẳng biết từ lúc nào đã nắm chặt một con dao găm sáng lóa.

Mục tiêu tấn công của bọn họ chính là Lý Cuồng Nhân đang đứng ở trước nhất của bên phía đám người Sư đoàn Thiết giáp 17 mới. Trong đầu bọn họ chỉ suy nghĩ, chỉ cần chế phục được người này, như vậy thì Biệt đội Cặp Mắt Ti Hí liền có thể một lần nữa xoay chuyển tình thế, khống chế được thế cục trước mắt. Ít nhất cũng có được một con đường sống, hẳn là có thể bảo trụ được tính mạng của những sĩ quan chỉ huy cao cấp như bọn họ.

Hai đạo mãnh hổ khủng bố hung hăng lao tới, đổi lấy cuối cùng cũng chỉ là một thanh âm bịch bịch thanh thúy vang lên trầm đục.

Hai tên gia hỏa chẳng biết sống chết này, mỗ tên đều bị một bàn chân nhanh như tia chớp bổ trúng, bị mạnh mẽ chấn văng ra ngoài hơn hai mươi thước, hộc máu té thẳng xuống mặt đất, chấn lên một đám bụi mù mịt, chẳng biết sống chết ra sao.

Hai con người nhìn qua giống hệt như hai đầu hung hổ mạnh mẽ lao thẳng tới, sau đó biến thành hai đầu bệnh miêu bị đá văng ra, đó chính là bởi vì cái gã Sư Đoàn trưởng thiếu niên mà bọn hắn tập kích mới thật sự là một đầu mãnh hổ khủng bố, ở trong ngực bụng đã sớm thẫm đẫm khí thế của Lão đầu hổ Tây Lâm, sau đó dần dần phát triển lên ở trên chiến trường tràn ngập thiết huyết khủng bố.

Vẻ mặt Lý Cuồng Nhân không một chút biểu tình thu hồi lại cái đùi phải đang nâng lên của hắn, quay đầu lại, lạnh lùng giương mắt nhìn thẳng vào khuôn mặt của Chủ nhiệm Bối Lý, cũng chẳng thèm để ý đến bàn tay đang đặt trên khẩu súng bên hông của ông ta, ánh mắt lại dần dần trở nên thô bạo bốc cháy lên, giống hệt như hai thanh roi rực lửa quanh co hung hăng quật thẳng về phía trước.

- Nếu như giết chết chúng ta, cậu như thế nào hướng về phía toàn bộ Liên Bang giao phó đây?

Thanh âm của Chủ nhiệm Bối Lý nhất thời trở nên âm trầm xuống, hỏi:

- Cho dù cậu có là Lý Cuồng Nhân đi chăng nữa, cũng không ai có thể bảo vệ được cho cậu đâu!

- Đó là vấn đề của tôi, không cần ông phải lo lắng. Tôi mang theo bộ đội của tôi đi đến căn cứ này, đương nhiên chính là muốn giết các ông. Chẳng lẽ ông lại trông cây vào tôi đem đám các ông đưa ra Tòa án Quân sự, còn muốn thuận tiện hướng về phía đám quân nhân sĩ quan binh lính Liên Bang mà giáo huấn một chút tinh thần pháp chế hay sao?

Lý Cuồng Nhân nhàn nhạt nói:

- Vừa rồi tôi cũng đã nói qua rồi, phương pháp giải quyết vấn đề của quân nhân, từ trước đến nay vẫn luôn tương đối bạo lực cùng với trực tiếp, huống chi là tôi?

Toàn bộ Khu Y3 của căn cứ tiền tuyến biến thành một mảnh im lặng, hoặc là nói tĩnh mịch. Kể từ sau khi Sư đoàn Thiết giáp 17 mới tiến vào khu căn cứ, tất cả các bộ đội Liên Bang ở trong căn cứ phảng phất như là toàn bộ rút lui khỏi khu căn cứ rồi, tất cả các loại vũ khí hỏa lực hạng nặng phảng phất như là đồng thời mất đi hiệu lực vậy.

Chủ nhiệm Bối Lý liếc mắt nhìn về phía phương hướng của Bộ Tư lệnh, biết rằng có một vài người nào đó đang từ một nơi bí mật gần đó mà lạnh lùng nhìn thấy một màn này. Hắn biết rõ ràng ngày hôm nay sẽ không có bất cứ kẻ nào đến đây mà cứu mình nữa. Sau khi lâm vào trong sự tuyệt vọng chân chính, sau đó ông ta mới quay đầu lại, nhìn thẳng vào ánh mắt giống hệt như hai sợi roi lửa của Lý Cuồng Nhân trước mặt mình.

Tựa hồ như là bị sự nóng bỏng khủng bố bên trong ánh mắt kia làm tổn thương vậy, tay phải của ông ta không thể khống chế được, nắm chặt vào khẩu súng bên hông, rút mạnh ra, nhắm thẳng về phía thân thể Lý Cuồng Nhân ở phía trước!

Ngay hôm nay, tiếng súng thứ hai đã vang lên!

Họng súng đen ngòm trong tay của Lý Cuồng Nhân bốc lên từng đợt từng đợt khói xanh nhàn nhạt. Những luồng khói này cũng không phải là đang muốn sầu não tế bái vị Chủ nhiệm Bối Lý đang nằm trong vũng máu trên mặt đất, mà là muốn tế bái những chiến hữu vốn hẳn là nên chết trên chiến trường, nhưng lại là chết trong tay đám tiểu nhân!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.