Tiểu Gia Nô

Quyển 1 - Chương 37: Ính mạng như mành treo chuông




Một hồi động đất phát sinh xuất kỳ bất ý như thế này, nhất thời buông xuống trên toàn bộ phiến Cao nguyên Bỉ Cơ. Đấng Sáng Thế ngẫu nhiên mở mắt ra, giơ tay phóng xuất ra một tràng lửa giận nhỏ bé, dừng ở trên phiến thiên địa này, chính là một trang tai nạn khủng bố vô cùng vô tận, làm cho toàn bộ thế giới này cũng nhất thời phải biến sắc, phải thay đổi dung nhan…

Bất cứ những nên văn minh nhân loại có trình độ khoa học kỹ thuật tiên tiến đến đâu đi chăng nữa, bất cứ những gã quân nhân sĩ quan có ý chí chiến đấu kiên nghị đến đâu đi chăng nữa, những gã cường giả có năng lực khủng bố bất phàm đến đâu đi chăng nữa, thì cũng đều không có bất cứ kẻ nào có thể ngăn cản nổi cái loại uy lực khủng bố như thế này. Bọn họ cũng chỉ có thể hoảng sợ bất an, ở bên trong những đám bụi mù tối tăm mù mịt kia, cố gắng tìm kiếm những vị trí an toàn giữa những vết nứt nẻ sâu hoắm, phí công lớn tiếng la lên, cảnh báo cho đồng bọn của chính mình…

Một hồi chấn động khủng bố tương đương với vô số lượng thuốc nổ hạng nặng đồng thời bùng nổ, từ sâu bên dưới nền đất của khu Cao nguyên Bỉ Cơ này đen mặt đất giống như gỗ khô củi mục, quanh co tấn công thẳng lên trên mặt đất. Chỉ dùng một thời gian cực kỳ ngắn ngủi, liền đã một phen đem toàn bộ mặt đất tràn ngập đất đá sỏi vụn màu đen nóng bỏng biến thành một đống bánh bích quy mềm mại yếu nhược, một phen đem cả phiến đại địa mênh mông hoang vu rộng lớn biến thành một đống rác khổng lồ…

Đối với bên phía Quân đội mà nói, điều đáng sợ nhất cũng không phải là uy lực của loại chấn động cuồng bạo khủng bố kia, mà chính là loại sóng điện từ quấy nhiễu ngay từ khi trận động đất bắt đầu đã xuất hiện, sau đó ở trên không trung, cùng với đám đất đá, bụi mù bay hỗn loạn, biến thành một tràng gió lốc khủng khiếp, không ngừng tàn sát bừa bãi khắp nơi.

Bên trong hệ thống động cơ của bốn đầu Chiến đấu cơ Diều Hâu Xám của Quân đội Liên Bang chợt vang lên mấy tiếng thét gào thê lương, ngay sau đó liền rốt cuộc không nghe được thêm bất cứ thanh âm nào nữa cả. Những thân máy bay hình giọt nước màu xám đen xinh đẹp kia, ở trên không trung bay loạn một cách bất lực, cuối cùng biến thành một đầu diều hâu bị trúng đạn, hung hăng lao thẳng xuống dưới mặt đất, hóa thành mấy đống lửa hoa xinh đẹp cùng với vô số những mảnh kết cấu hợp kim bay lượn đầy trời.

Xa xa hơn ở đường chân trời, bốn đầu Chiến đấu cơ Vận binh Sâu Róm đang dùng tốc độ cao bay thẳng về phía này, ở bên trong đám bụi mù đất đá hữu hình xoay chuyển cực kỳ cuồng bạo cùng với những luồng sóng điện từ loạn lưu vô hình càng thêm cuồng bạo hơn rất nhiều, giống hệt như là một gã hán tử say rượu đã uống quá nhiều rượu nặng độ bình thường vậy, lảo đảo ngã nghiêng xiêu vẹo bên trong bầu trời đêm tuyết lạnh, miễn cưỡng chống đỡ được một đoạn thời gian ngắn, thế nhưng chung quy vẫn là không khỏi hai chân mềm nhũng ra, chật vật rơi thẳng vào trong đống rác khổng lồ bên dưới.

Mơ hồ có những thanh âm nổ mạng vang lên, một đám khói lửa cuồng bạo bốc lên, những đầu Chiến đấu cơ Vận binh Sâu Róm kia không biết đã bị bao nhiêu thương tổn, cũng không biết đám chiến sĩ tinh nhuệ của chi bộ đội chiến đấu đặc chủng trực thuộc Biệt đội Cặp Mắt Ti Hí đang được đám Chiến đấu cơ Vận binh Sâu Róm kia vận chuyển đến, có bao nhiêu người bởi vì trận động đất bất chợt này mà phải táng thân nơi tha hương…

o0o

Trong một mảnh đất thâm cốc nhỏ bên cạnh Cao nguyên Bỉ Cơ, bầu trời đêm trước đây vốn dĩ là một mảnh tinh quang yêu dị không một gợn mây, vào lúc này lại trở thành một mảnh bụi mù đất đá mênh mông. Bất luận nhìn về phương hướng nào đi chăng nữa, thì cũng đều đồng dạng là một mảnh mênh mang, không hề có chút nào cảm giác phương hướng cả.

Hứa Nhạc, mặt mày cùng với cả người đều tràn ngập bụi đất, bất chấp cặp môi trắng bệch bởi vì quá mức khô nứt mà tươm ra một ít máu tươi, mạnh mẽ chống đỡ thân thể đã sớm mỏi mệt đến cực điểm, cùng với Hùng Lâm Tuyền, một mạch nương theo ánh sáng leo loét của ngọn đèn quân dụng cầm tay nhỏ mà tiến hành kiểm tra lại nhân số của đội ngũ. Kiểm tra đến cuối cùng, xác nhận cẩn thận tất cả mọi người cũng đều còn sống toàn bộ, hai người nhất thời liếc mắt nhìn nhau, khó có thể che giấu được cảm giác may mắn cùng với nỗi khiếp sợ vẫn còn lưu lại bên trong đôi mắt của mỗi người.

Trên cao nguyên căn bản không có bất cứ kiến trúc lớn hoặc là các tảng đá lớn nào có thể tiến hành trú ẩn an toàn được, các thiết bị công kích hỏa lực mạnh của bộ đội Liên Bang đã bị các dòng sóng điện từ loạn lưu phá hủy, ở vào thời khắc nguy hiểm nhất, thì những chỉ dẫn phương hướng của Phỉ Lợi Phổ đã phát huy ra tác dụng hữu hiệu nhất. Nhưng mà mặc dù là có được những điều kiện như vậy, thì chi Tiểu đội cô độc, bao gồm những thành viên còn sót lại một cách ít ỏi của chi bộ đội đã từng thân chinh bách chiến này, có thể không bị bất cứ tổn hại nào đi ra khỏi khu vực địa chấn, thành công đi đến được phiến sơn cốc này, ngoại trừ hai chữ kỳ tích ra, cũng không có bất cứ từ ngữ nào khác có thể hình dung được nữa.

Dùng từ ngữ không bị bất cứ tổn hại nào thì khẳng định là không phải thật sự chính xác. Trên người, trên mặt tất cả đám đội viên cũng đều mang theo đủ các loại vết thương các dạng. Đạt Văn Tây vừa mới tỉnh lại không bao lâu, hiện tại lại lâm vào hôn mê, hơn nữa còn bắt đầu phát sốt. Còn Đông Phương Ngọc thì lúc tràng chấn động diễn ra, ngay tại thời khắc nguy cấp nhất, hắn không muốn trở thành gánh nặng của người khác, nên đã liều mạng giãy dụa nhảy khỏi cáng cứu thương, kiên trì tự mình chạy đi, kết quả là phần miệng vết thương ở chỗ ngực bụng lại một lần nữa bục ra, máu loãng không ngừng tươm trào ra ướt đẫm mảnh băng gạc, nhìn qua có chút khủng bố.

Nhưng mà ít ra thì tất cả mọi người cũng vẫn còn sống, thậm chí ngay cả cái đầu Robot cực kỳ rác rưởi, được tiến hành chữa trị lâm thời, hoặc là nói chính xác là tiến hành chắp vá lại với nhau, cũng đều không bị tràng chấn động kia khiến cho hỏng mất, vẫn kiên trì chạy được vào bên trong khu sơn cốc.

o0o

- Nếu như không có trận động đất bất ngờ này, ngày hôm nay chỉ sợ tất cả mọi người chúng ta cũng đều phải chôn thây ở nơi này hết rồi…

Hùng Lâm Tuyền thong thả mà chăm chú nhấm nuốt một trong bốn điếu thuốc lá cuối cùng còn lại trong đống đồ cấp dưỡng hậu cần, sau đó thong thả ngẩng đầu lên, dùng loại ánh mắt cực kỳ chăm chú thậm chí có chút quái dị, giương mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhìn qua phi thường bình thường, thậm chí bởi vì dưới loại tình huống như thế này, vẫn như cũ có vẻ vô cùng bình thường, do đó biến thành phi thường không bình thường của Hứa Nhạc, ngữ khí có chút kỳ lạ quái dị, nói:

- Lão đại, chẳng lẽ thật sự là Đấng Sáng Thế đặc biệt sủng hạnh cậu hay sao?

- Này, đừng có tùy tiện dùng cái loại từ sủng hạnh như vậy với tôi…

Hứa Nhạc khẽ nhíu mày, có chút bất lực phản bác.

Cổ họng của hắn hiện tại đã là phi thường đau đớn, mỗi một chữ nói ra khỏi cổ họng, phảng phất như là có cảm giác như đang có một sợi dây gai đang ma xát kỳ cọ nơi cổ họng của hắn đến mức bật máu ra vậy. Không biết là bởi vì lúc trước hô hấp phải quá nhiều bụi bặm đất đá, hay là bởi vì khi động đất phát sinh, bụi mù dâng lên che khuất tất cả mọi thứ xung quanh, hắn phải liên tục không ngừng cố gắng hết sức hét lên, nhằm thông báo phương vị rút lui cho đám đội viên.

Nhưng mà Hứa Nhạc quả thật xác định cái trận động đất khủng bố xuất kỳ bất ý, đột nhiên buông xuống ngày hôm nay, chính là một lần sự kiện có xác suất cực kỳ nhỏ, cũng không phải là một sự sủng ái đặc biệt của Đấng Sáng Thế đối với chính bản thân mình. Nếu như nói là một loại may mắn cực kỳ đặc biệt, hay là muốn khoác trên người một cái áo khoác mang tính chất thần thánh nào đó mà nói, như vậy thì còn không bằng nói rằng nguyên nhân chính là nhờ Phỉ Lợi Phổ đã dùng cái năng lực tính toán cùng với năng lực phân tích phi thường cường đại của hắn, thay chi Tiểu đội cô độc này tính toán ra một con đường trốn chết tốt nhất. Cái con đường trốn chết này mặc dù nhìn qua thì trải đầy bụi gai, lởm chởm khó đi, thế nhưng cuối cùng thì lại là hoa tươi nở rộ, vô cùng xinh đẹp.

Hùng Lâm Tuyền thoáng trầm mặc một lát sau, mới hạ thấp thanh âm, trầm ngâm nói:

- Tôi thật sự không muốn chính mình cuối cùng lại phải chết trong tay của người một nhà… Cái trận động đất này cũng chỉ có thể giúp chúng ta tạm thời che giấu được hành tung trong lúc nhất thời mà thôi. Ngài mai chúng ta đã đi đến bình địa Qua Lan rồi, tôi cuối cùng vẫn nghĩ thấy nơi này thật sự rất nguy hiểm!

Hứa Nhạc dùng thanh âm càng lúc càng khàn khàn của chính mình, hồi đáp:

- Chiếc Phi thuyền vũ trụ tới đón chúng ta cần phải lặng lẽ tránh thoát khỏi sự phong tỏa không trung của Hạm đội Liên Bang cùng với mạng lưới phòng không bên dưới mặt đất mới tới đây được. Căn cứ vào sự tính toán, thì bình địa Qua Lan chính là địa điểm tiếp đất tốt nhất của nó. Cái bình địa này cách xa khu vực chiến khu chủ chốt của Quân đội Liên Bang, hơn nữa thời gian để chúng ta tiến tới đó hội hợp cũng vừa khớp chính xác, có thể trước khi bên phía căn cứ kịp thời phản ứng lại, để cho chúng ta tiến lên trên Phi thuyền thành công.

Trong lòng nghĩ đến sự nguy hiểm mà vừa rồi Hùng Lâm Tuyền mới sầu lo nhắc tới, Hứa Nhạc chậm rãi nheo nhẹ cặp mắt nhẹ giọng nói:

- Có một chuyện tình mà các cậu cần phải biết trước một chút. Căn cứ vào kết quả tính toán, thì nếu như bên phía căn cứ ngày mai có thể phát hiện ra được hành tung của chúng ta, như vậy bọn họ khẳng định là sẽ phái chi Đại đội Robot ở bên phía chiến khu eo biển đang triệt thoái về hậu phương phía sau tiến tới chỗ chúng ta, ý đồ đương trường hoàn toàn diệt sạch chúng ta!

- Bởi vì bên đó gần với chúng ta hơn à?

Hùng Lâm Tuyền nghe thấy vậy, cặp mày nhất thời nhíu lại, hỏi.

- Ngoại trừ nguyên nhân này ra, còn là bởi vì bên đó rất mạnh!

Vẻ mặt Hứa Nhạc đột nhiên trở nên cực kỳ thoải mái, quay sang nhìn Hùng Lâm Tuyền, nở nụ cười nhàn nhạt, nói:

- Là Doanh đoàn Robot cận vệ của Lý Cuồng Nhân!

Nghe được mấy chữ Lý Cuồng Nhân, Hùng Lâm Tuyền ngẩng người một lúc lâu sau đó, mới tức giận phẫn nộ đem đám bã thuốc lá đã sớm chua xót trong miệng mình phun phẹt một cái xuống mặt đất, liếc mắt nhìn về phía Hứa Nhạc một cái, nhịn không được lắc lắc đầu.

Thân là một trong những quân nhân sĩ quan ưu tú nhất toàn bộ Quân đội Liên Bang, Hùng Lâm Tuyền biết rất rõ ràng cái gã quân nhân sĩ quan trẻ tuổi tên gọi Lý Cuồng Nhân kia có năng lực quân sự cùng với thực lực cá nhân cường hãn khiến kẻ khác phải kính sợ đến như thế nào. Tuy rằng hiện tại đối phương cũng chỉ là mang quân hàm Thượng tá, thế nhưng đối phương cũng vẫn là một gã cường giả mà chính mình xa xa cũng không có khả năng chống lại được. Căn cứ vào những tin tức tình báo mà Cố Tích Phong nghe trộm được từ bên phía căn cứ Quân đội Liên Bang, thì lần tác chiến tại chiến khu eo biển này, hoàn toàn là do một tay người này chỉ huy cùng với trực tiếp tác chiến.

Hắn chính là truyền nhân hoàn toàn kế thừa vinh quang của Quân Thần đại nhân tại Phí Thành Lý Gia, ngay chỉ mới mười sáu tuổi thôi đã có được uy danh đánh khắp Quân đội không địch thủ. Những khỏa ngôi sao màu vàng đại biểu cho số lượng giết chết Robot của quân địch đã sớm bao phủ toàn bộ hai tay hai chân máy móc cường tráng của đầu Robot MXT Trảm Hỉ tiên tiến nhất, là một gã cường giả bất thế cùng với Công chúa Hoài Thảo Thi của Đế Quốc nổi danh ngang hàng…

Đúng vậy, quả thật vị Lão đại cường đại khủng bố nhất của bọn họ đã từng có lần đánh bại đối phương, ít nhất về mặt thực lực cá nhân tuyệt đối sẽ không yếu hơn cái gã người điên kia chút nào, nhưng mà chẳng lẽ bọn họ lại có thể trông cậy vào Lão đại của mình đi điều khiển một đầu Robot rác rưởi lắp ráp chắp vá thất tao bát loạn mà đi đống kháng với đầu Robot MXT tiên tiến nhất, dưới sự điều khiển của Lý Cuồng Nhân hay sao?

Cơn động đất xuất kỳ bất ý ngày hôm nay có thể cho là một hồi sự kiện thần thoại may mắn mà ông trời cấp cho bọn họ, nhưng mà nếu như Hùng Lâm Tuyền vẫn còn mong đợi Hứa Nhạc ở trong trạng thái tệ hại như thế này, lại còn có thể đủ thực lực mà đi đánh bại được Lý Cuồng Nhân, hơn nữa cái chi Tiểu đội cô độc này lại còn có thể ở trong trạng thái tuyệt cảnh như thế này mà sống sót chạy thoát khỏi khỏa Tinh cầu Mặc Hoa này, thì như vậy đó cũng không phải là một hồi thần thoại nữa, mà là một sự chê cười!

Hứa Nhạc chú ý đến một cái động tác lắc lắc đầu rất nhỏ của Hùng Lâm Tuyền thể hiện ra lúc trước, biết rõ trong lòng hắn đang suy nghĩ cái gì, hay nói chính xác hơn là đang lo lắng cái gì. Ngẫm nghĩ trong chốc lát, Hứa Nhạc nở nụ cười ôn hòa rạng rỡ, khiến cho cặp môi vẫn như cũ khô héo nứt nẻ lại tươm ra thêm một chút máu tươi.

Trong lòng thầm nghĩ đến cảnh ngày mai sau khi rời ra khỏi cái sơn cốc này, rất có thể sẽ gặp được thân ảnh của cái tên gia hỏa thô bạo mà kiêu ngạo cực độ kia, tâm tình của Hứa Nhạc nhất thời trở nên có chút quái dị khác thường, cũng không phải là sự lo âu, mà là sự bình tĩnh một cách dị thường.

- Tôi phi thường hiểu rõ hắn…

Hứa Nhạc đứng thẳng người lên, đưa tay vỗ vỗ nhẹ bả vai của Hùng Lâm Tuyền, kiên định nói:

- Cho nên tôi hoàn toàn có thể đối phó hắn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.