Tiểu Dược Thê

Chương 5: 5: Còn Đâu Là Mặt Mũi Của Lục Gia




Translator: Nguyetmai

Husky một lần nữa dùng hành động để chứng minh sự thật rằng, thứ sinh vật ngốc nghếch như Husky, dù có đột phá cũng không ảnh hưởng gì tới trí thông minh của nó!

Đám đông nhìn thấy Husky lại phủ phục trên lưng Tam Pháo mà có cảm xúc muốn đập chết nó rồi làm một nồi lẩu chó siêu to khổng lồ!

"Husky!" Tô Oánh như sắp bùng cháy vậy: "Cái thằng nhãi này, xuống ngay cho tao!" Cô bước lên đạp con chó một cái.

Cú đạp này không nhẹ nhàng gì, Husky rú lên một tiếng, bị đạp bung ra, nó lặng lẽ nằm xuống một góc.

Tam Pháo vẫn đang suy sụp, không ngừng rơi lệ.

Mọi người nhìn biểu cảm của nó mà cảm thấy...

Hết cách rồi, ai bảo Husky thích mày chứ? Không chỉ cướp loại quả của mày, còn muốn ấy ấy ấy với mày, ầy...

"Tam Pháo à." Hồng Tiểu Phúc ngồi thụp xuống, không ngừng an ủi nó: "Mày đừng đau lòng nữa, tuy chưa được ăn loại quả này, nhưng mày vẫn còn bọn tao mà. Tao có cảm giác chúng ta sẽ nhanh chóng tìm được loại quả tương tự thôi, đến lúc đó mày ăn là được mà?"

Tam Pháo càng tủi thân hơn, cái đầu sói to đùng vùi vào lòng Hồng Tiểu Phúc mà òa khóc, khóc vô cùng thương tâm...

"Anh Phúc, làm sao bây giờ?" Triệu Minh không nhìn nổi nữa, cậu ta bước tới xoa lưng cho Tam Pháo rồi hỏi Hồng Tiểu Phúc: "Cậu xem, hay là... Chúng ta đi chỗ khác tìm thử xem?"

Sở Phi ở bên cạnh nhìn cảnh ấy mà cạn lời.

Có phải mình hiểu nhầm điều gì đó về dị cảnh này không? Tình bạn hòa hợp giữa người và sói phủ giáp thế này là thế nào đây?

Các quân nhân trong đội của Thạch Đào cũng đơ cả người – Có phải chúng tôi bỏ qua tình tiết đặc sắc gì không?

Nhưng bất kể thế nào, chắc chắn loại quả này rất hiếm có, mọi người cũng thấy Husky ăn xong có thể đột phá ngay, vậy thì tiếp đó...

"Tiểu Phúc à…" Hai anh bộ đội dè dặt hỏi: "Quả thì ăn rồi, nhưng cây thì..."

Ý tứ của hai người họ rất rõ ràng.

Không thể nào ngày ngày canh chừng cái cây này ở đây được.

Nhưng nếu họ đi, có lẽ loại cây này sẽ bị nhóm người thức tỉnh nào đó phát hiện và đào đi mất.

Nếu đã như thế, chi bằng chúng ta đào lên mang về luôn, nếu chăm sóc tốt, chưa biết chừng sẽ lại mọc ra quả, đúng không?

Cho dù linh khí trên Trái đất không đủ, nhưng sau này sớm muộn gì cũng sẽ khai thác bên trong dị cảnh, dù thế nào cũng đỡ hơn để nó ở đây.

Thứ này có thể khiến chó và sói đột phá, tuyệt đối sẽ có giá trên trời!

Đối với quốc gia, giá của thứ này có khả năng đáng vài triệu thậm chí chục triệu nhân dân tệ ấy chứ!

Tất nhiên Hồng Tiểu Phúc cũng hiểu được ý của hai người, cậu ngẫm nghĩ, lập tức gật đầu: "Cũng chỉ có thể làm như thế thôi? Vậy chúng ta bắt đầu ra tay nhé?"

Đám đông đưa mắt nhìn nhau rồi cùng gật đầu.

Hai anh bộ đội bắt đầu xử lý phần đất, từng chút một.

Muốn nhổ thứ này nhất định phải cẩn thận, không thể dùng tay kéo trực tiếp. Lỡ như kéo lên làm nó đứt luôn thì toi, cho nên chỉ có thể dùng dao với bàn chải cào từng tý đất.

Khi họ đang nhổ cây, Hồng Tiểu Phúc ôm Tam Pháo đáng thương ở bên cạnh chăm chú quan sát.

Triệu Minh ngồi bên cạnh tổ hợp một người một sói này mà thở dài: "Hầy, đúng là đáng tiếc. Cậu xem, Husky ăn vào mà còn thế kia, nếu để Tam Pháo ăn, vậy thì chắc sẽ đỉnh lắm!"

Đám người cùng nhau gật đầu.

Triệu Minh lại lên tiếng: "Nhưng anh Phúc, tớ cứ cảm thấy chuyện này không chỉ đơn giản như vậy."

Hồng Tiểu Phúc nhất thời sững người: "Hả?"

Triệu Minh đáp: "Cậu nghĩ mà xem, cậu là ai nào? Là Thần may mắn đấy! Theo lẽ thường sẽ không xảy ra sự cố như vậy! Chúng ta phân tích thử nhé, cậu nghĩ xem có phải như thế không? Ban đầu, hôm nay cậu chọn đi hướng Nam, khiến chúng ta gặp được Tam Pháo, đúng không nào? Tiện thể cứu mạng nó, đúng chứ?"

Câu này chắc chắn không sai được, bây giờ Hồng Tiểu Phúc mà thi trắc nghiệm chắc chắn sẽ là người đứng đầu thế giới!

Nhìn tuyến đường của hôm nay đi, từ cầu dị cảnh chạy thẳng tới vùng núi, sau khi tiến vào phát hiện ra Tam Pháo kẹt trong hốc đá, sau đó cứu nó ra.

Đúng không?

Sau đó, Tam Pháo kêu gọi đồng loại đến làm vật cưỡi cho bọn họ đến thẳng nơi này.

"Sau đó nhé…" Triệu Minh nói tiếp: "Đến đây rồi, đáng ra theo tình huống bình thường chắc chắn là Tam Pháo ăn loại quả kia, thế nhưng bị Husky ăn mất rồi, tại sao lại thế?"

Mọi người cùng nghĩ, đúng rồi nhỉ, tại sao lại thế?

Hồng Tiểu Phúc là Thần may mắn cơ mà, làm sao có thể xuất hiện kết quả như vậy được?

"Cho nên tớ khẳng định chắc chắn…" Triệu Minh giảng giải cho mọi người như một giáo sư đầu ngành: "Quả ban nãy, có lẽ không phải mục tiêu cuối cùng của chuyến đi lần này! Tớ dám đảm bảo, nơi này còn có bí mật!"

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, có khả năng này!

Thông thường, không thể nào có chuyện ngoài ý muốn xảy ra với Thần may mắn được!

Có vấn đề! Nơi này có vấn đề to lắm luôn!

Tâm trạng của mọi người bỗng chốc tràn ngập hy vọng.

Vấn đề nảy ra rồi đây, quả ban nãy đã bị Husky ăn mất một cách ngoài ý muốn, điều này có nghĩa, chẳng lẽ nơi này...

Quả nhiên, mọi người vừa nghĩ đến đây, hai anh bộ đội đột nhiên "Ồ" một tiếng: "Ấy, mọi người mau nhìn xem, thế này là thế nào?"

Mọi người lập tức ba chân bốn cẳng chạy tới đó.

Trước mắt họ, đừng tưởng loài cây này có phần trên không lớn, phần rễ bên dưới của nó không hề nhỏ, phải to như cánh tay.

Nếu chỉ như thế thôi thì không có vấn đề gì, nhưng vấn đề nằm ở chỗ, bên dưới phần rễ này còn chia làm rễ chính và rễ phụ.

Rễ chính to như cánh tay, kéo dài thẳng về hướng Đông Bắc của sơn động này.

Mà các rễ phụ chỉ to như ngón tay, cắm chặt vào lớp đất bùn.

Mọi người vừa thấy cảnh này đã sững sờ!

Cái quái gì đây?

Chẳng lẽ, thứ trước mặt họ chỉ là rễ phụ của loài cây này? Giống như cây dâu tây ấy, cắm một nhánh xuống là có thể lan ra thành một cánh đồng?

"Có vấn đề!" Hai mắt Hồng Tiểu Phúc sáng ngời, cậu vỗ vỗ đầu Tam Pháo và bảo: "Mày đừng cuống, chỗ này chắc chắn có vấn đề, nếu may mắn, chưa biết chừng bên trong vẫn còn quả nữa đấy!"

Bây giờ Tam Pháo cũng thông minh hơn rồi, có thể hiểu được ba phần những lời Hồng Tiểu Phúc và các bạn nói.

Những điều khác thì nó không hiểu, nhưng câu "chưa biết chừng vẫn còn quả nữa" nó hiểu được, bỗng chốc đứng phắt dậy.

Mọi người bắt đầu cùng nhau xử lý.

Quả nhiên, khi đào tiếp theo ngọn rễ chính, đào ra ngoài đến chín mét mới kết thúc, lúc này rễ cây đã ở độ sâu cách mặt đất nửa mét, đào thêm về phía trước chính là vách động.

Hồng Tiểu Phúc nhìn vách động, sau đó giơ tay gõ gõ...

Vách rỗng!

"Quả nhiên bên trong vẫn còn không gian!" Hồng Tiểu Phúc chỉ vào vách động: "Có thể phá được cái này không ạ?"

"Để anh thử." Người lớn tuổi hơn một chút trong số hai quân nhân này chính là người thức tỉnh hệ sức mạnh, anh lập tức lấy chiến đao LV2, chém một dao vào đó, "Keng" một tiếng cắm ngập vào trong luôn!

"Vách động không dày lắm đâu, mọi người tránh ra một chút!" Anh bộ đội kia lập tức cầm đao, vung vài nhát, vách động bị khoét thành một cái lỗ chừng một mét rưỡi, mọi người nhìn vào trong, quả nhiên, bên trong có không gian, nhìn qua to hơn một căn phòng ấy chứ!

Tất nhiên, chuyện này không quan trọng.

Điều thực sự quan trọng là ở vị trí trung tâm của cửa động có một quả còn to hơn quả ban nãy đang lặng lẽ nằm ở đó!

Đậu má!

Mọi người nhìn thấy khung cảnh ấy, thoáng chốc buột miệng chửi thề!

Tam Pháo nhìn đến mức ngây ra toàn tập!

Thế... Thế này là thế nào? Quả trước đó bị ăn mất đã khiến nó đau lòng lắm, thế mà bây giờ xuất hiện một quả to hơn!

Triệu Minh cười khà khà khoác vai Hồng Tiểu Phúc: "Ha ha ha ha, anh Phúc, quả nhiên cậu đỉnh thật! Thần may mắn vô địch như thế này đây!"

"Trời ạ!" Hai người quân nhân sững sờ: "Quả sinh đôi, quả này là quả sinh đôi kìa! Hơn nữa quả này to hơn hẳn quả trước!"

Có quả to hơn hẳn, lúc này Tam Pháo thông minh hơn rồi, không nói hai lời, xông thẳng vào trong!

Ai còn dám tranh giành với ông, ông cắn chết cha thằng đó!

"Đợi đã." Hồng Tiểu Phúc thấy nó sắp ăn luôn quả đó, vội vàng hô lên: "Tam Pháo mày đừng vội! Đợi tao lấy ít mẫu vật đã!"

Nói rồi, Hồng Tiểu Phúc lấy ra một con dao nhỏ, đi tới đó, khẽ khàng khoét một miếng nhỏ trên quả cây.

Miếng này cũng chỉ mỏng như tờ giấy, bấy giờ Hồng Tiểu Phúc mới cười: "Được rồi, ăn đi, tao phải lấy một ít về để nghiên cứu, đúng không anh?"

Hai quân nhân cùng gật đầu: "Đúng vậy, đúng vậy."

Tam Pháo nhanh chóng ăn quả cây to hơn này vào bụng.

Trong chớp mắt, khớp xương trên cơ thể Tam Pháo bắt đầu phát ra tiếng kêu răng rắc, nó cuối cùng cũng đột phá rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.