Tiểu Dược Thê

Chương 22: 22: Buổi Tiệc Doanh Nhân 1




Editor: melbournje

?

Chương trình « sinh sôi không ngừng » đã sản xuất được 6 năm, cũng trải qua thời kì thăng trầm, ai mà không muốn làm tiết mục trở nên tốt hơn? Tổ thảo luận quyết định cải cách chương trình, cuối cùng cũng ổn định hơn chút."Sinh sôi không ngừng" là vì học sinh mà tạo ra, bọn họ đơn thuần mỹ hảo, mà đạo diễn tổ làm sao nhịn tâm mà không gia nhập "Trò chơi trưởng thành".

Tiểu Thái cuối cùng rời đi, "Đạo diễn cứ yên tâm đi. Hai trường học tranh đấu, lấy sự thông minh của bọn họ, thời khắc mấu chốt tuyệt đối không buông tha."

Trương đạo hút một điếu thuốc, "Chúng ta coi bọn họ là trẻ con, nhưng những đứa trẻ này so với chúng ta còn có ý tưởng hơn. Thời đại này quả nhiên là thuộc về người tuổi trẻ."

Tiểu Thái: "Ngài lại già quá. Mới có hơn ba mươi tuổi mà thôi! Bất quá, ngài cảm thấy đội nào sẽ thắng?" Mọi người đều đoán là 50/50.

Đạo diễn Trương lắc đầu: "Thật đúng là khó mà nói!"

Vào lúc tối, lúc bà Tần về nhà đã là 8h.

Tần Hành sớm đã tắm rửa xong, ngồi ở phòng khách xem « sinh sôi không ngừng », Tiểu Dã ngồi xổm ở bên chân của anh, ngẫu nhiên ngẩng đầu nhìn TV.

Bà Tần ồ lên một tiếng: "Sao con lại ở nhà? Thời khắc mấu chốt mà không đi chăm sóc Lâm Vu sao?"

Tần Hành ngẩng đầu: "Cô ấy chê con ảnh hưởng."

Bà Tần cười không ngừng, "Cũng đúng. Tối nay con đừng trêu con bé, để nó lặng tâm. Đứa nhỏ này làm sao thông minh như vậy chứ." Bà vừa nói vừa đổi dép lê.

Tần Hành bật cười.

Ông Tần nghe thấy động tĩnh, từ thư phòng ra."Trở về rồi sao!"

Bà Tần gật gật đầu, "Tôi đi tắm rửa. Hôm nay đi xem thi đấu, khẩn trương chết lên được, cần thư giãn một tí."

Ông Tần muốn nói lại thôi, "Việc tôi nhờ như thế nào rồi?"

Bà Tần nhìn mặt chồng mình, cũng không đành lòng lại đùa ông, từ trong túi lấy ra một tờ vé."Lấy về rồi đây."

Ông Tần cười, "Đã thật lâu không có đi xem trực tiếp."

Bà Tần ngoài ý muốn, "Làm sao lại như vậy? Tiệc của công ty, không phải ông tự lên sân khấu hát sao?"

...

Tần Hành rất lâu không có nghe ba mẹ nói chuyện phiếm như thế, mẹ được nuông chiều từ nhỏ, mọi thứ xuất sắc, mà ba của anh đều bảo vệ bà từ trước tới giờ, chưa bao giờ đỏ mặt.

Tần Hành không khỏi nghĩ sâu, mấy năm về sau, gia đình bọn họ sẽ như thế nào nhỉ? Anh cùng Lâm Vu sẽ có con... Anh cúi đầu xuống, à, còn có Tiều Dã.

Đang trầm tư thì điện thoại của anh có tin nhắn.

Lâm Vu: Ngày mai em thi đấu cuối cùng.

Tần Hành cúi đầu nhìn chữ trên điện thoại, ngón tay thon dài chạm trên điện thoại di động. Đúng như dự đoán của anh, Phùng Triết quả nhiên an bài như vậy. Có thể thấy được trận đấu này sẽ rất kích thích.

Tần Hành nhanh chóng gõ một hàng chữ: Bác sĩ Lâm tương lai, anh luôn bên cạnh em. Nghỉ ngơi sớm một chút đi! Ngày mai anh sẽ đến đúng giờ.

Anh sẽ luôn dõi theo cô, cả một đời, cho đến khi chết.

Tần Hành đứng dậy, trở về phòng. Tiểu Dã cũng thảnh thơi đi ở phía sau anh, cuối cùng nằm ở thảm cạnh giường anh.

Tần Hành liếc nó một chút, "Ngày mai mày cũng muốn đi?"

Tiểu Dã vẫn như cũ mỉm cười, mặt hơi ngu ngu, lúc trước nó chính là như vậy, cùng Lâm Vu vui vẻ.

Tần Hành a một tiếng, "Mày ngược lại là rất cao hứng. Mập như vậy! Ai ôm nổi mày chứ!"

Lâm Vu lấy điện thoại di động, an tĩnh ngồi ở mép giường.

Hàn Dịch Tâm không nói một lời, từ buổi họp lúc xế chiều, cô liền không có nói chuyện. Sau tranh tài, năm người đảm nhiệm năm vị trí, cuối cùng, Phùng Triết, Chương Nhất Thiên, Chu Thiến đều cảm thấy Lâm Vu thi cuối cùng cũng tốt. Trong khoảng thời gian này ở chung, Hàn Dịch Tâm cùng Lâm Vu tiếp xúc lâu, cũng dần dần hiểu rõ Lâm Vu.

Yên tĩnh lạnh nhạt, nhưng sẽ không để cho người ta coi nhẹ cô.

Hàn Dịch Tâm nuốt một cái yết hầu, "Nghỉ ngơi chút đi. Sáng mai cố lên!"

Lâm Vu quay đầu, rất xinh đẹp."Chị cũng thế nhé."

Hàn Dịch Tâm ngơ ngác một chút, phần lớn con trai ấn tượng về con gái, vẫn là bề ngoài đi. Tần Hành quả nhiên cũng không ngoại lệ.

Sáng sớm hôm sau, mọi người trong nhà họ Tần đã chuẩn bị xong

Ông Tần vẫn như cũ mặc áo sơ mi quần tây, khi Ông muốn thắt cà vạt, bà Tần nói: "Ông mặc như kiểu đi họp thế này sao?"

Ông Tần lơ đễnh, "Rất tốt nha, bình thường đều như vậy."

Bà Tần một mặt ghét bỏ, từ trong tủ quần áo lấy ra một bộ đồ bình thường."Ông thấy quen là liền mặc như vậy à, đúng như kiểu chuẩn bị đi trao giải ấy."

Ông Tần cười khẽ một tiếng, cầm quần áo, "Cảm ơn bà đã đề cử."

Bà Tần cũng mặc một cái váy bình thường, hôm nay bà không phải lãnh đạo, là một người bình thường đi xem thi đấu. Mẹ Lâm Vu cùng bà cô không thể tới, mặc dù khá là đáng tiếc. Bất quá bọn họ cũng là người nhà tương lai của Lâm Vu, hôm nay đi cũng là danh chính ngôn thuận.

Ăn xong điểm tâm, Tần Hành cầm chìa khóa xe, "Cha, đem Tiểu Dã lên xe đi, mang theo cả xích nữa."

Ông Tần: "... Lúc này mới nghĩ đến ta."

Bà Tần: "Sao lại mang Tiểu Dã theo?"

Tần Hành nhẹ nhàng nói một câu, "Lâm Vu thích Tiểu Dã." Rất nhiều năm trước kia, anh cũng là dắt Tiểu Dã, ở cửa trường học cổ vũ cô cố lên.

"Thú nuôi khẳng định không thể đi vào."

"Đến lúc đó nó ở chỗ bảo vệ, con sẽ lo liệu tốt."

Hai đội đã sớm chuẩn bị ở sảnh. Chương trình đặc biệt vì bọn họ mà may đồng phục cho mỗi đội, quần áo của mỗi người đều có chỗ khác biệt.

Bọn họ chuẩn bị ở sau đài, chỉ còn chờ thời gian bắt đầu.

Người xem cũng bắt đầu xoát vé.

Bà Tần như thường quét vé đi vào, một đường gặp được mấy đồng nghiệp.

Có người đến bên chào hỏi: "Tần tổng, ngọn gió nào đã thổi mọi người đến đây vậy?"

Bà Tần hé miệng cười một tiếng: "Con nhà tôi tới tham gia tiết mục, ông Tần lâu rồi không có đi xem trực tiếp, tôi dẫn ông ấy tới xem một chút."

"Tần Hành tham gia tiết mục gì vậy?" Làm sao đều không có nghe nói.

Bà Tần một mặt bình tĩnh: "Là người yêu Tần Hành. Không nói nữa, chúng tôi vào trước đây."

Để lại người đồng nghiệp kia đứng đơ ra.

Ông Tần nhìn qua vợ mình, không khỏi cười một tiếng. Bà rõ ràng đang cố ý thả tin tức, xem ra trong lòng đang cảm thấy kiêu ngạo

Tần Hành cất xe, ở cửa ra vào chờ Triệu Ngọc Tuyền. Không bao lâu, Triệu Ngọc Tuyền đón xe đến.

"Tần Hành ——" cô kêu một tiếng, "A Vu thế nào? Chị không dám cùng con bé liên hệ."

"Rất khá. Cô ấy thi đấu cuối cùng."

"A! Áp lực lớn vậy." Triệu Ngọc Tuyền nhìn thấy samoyed, "Chó cũng có thể vào sao?"

Tần Hành cười, "Chị Tuyền, chị đợi em một chút, em tìm chỗ gửi nó."

Triệu Ngọc Tuyền cười gật đầu. Ngày đó cô đang nói chuyện với khách, nghe điện thoại Tần Hành, cùng ngày cô định trở về. Tranh tài như vậy, cô thật sự là mừng thay cho Lâm Vu.

Tần Hành bảo người trông Tiểu Dã, lại chụp một tấm hình, phối hợp chữ: "Cố lên!" Anh đem tin nhắn gửi cho Lâm Vu. Sau đó, anh cùng Triệu Ngọc Tuyền cùng đi với chủ nhiệm Hách.

Hách chủ nhiệm đã đợi bọn họ ở cửa ra vào.

Tần Hành nhanh chóng chạy tới, gặp được mấy vị giáo viên hồi xưa của mình.

Bốn năm, không dài không ngắn, có thể là bọn họ thay đổi, trên người bọn họ đã lưu lại dấu vết thời gian.

Tần Hành bắt chuyện từng người, trong lòng khắc chế kích động của mình.

Trương Cần vỗ vỗ đầu vai của anh, "Thật là làm cho chúng tôi lau mắt mà nhìn!"

Cô Âu Dương hôm nay mặc một bộ sườn xám, khí chất vẫn như cũ ưu nhã. Cô trêu ghẹo nói: "Hách chủ nhiệm, lúc trước ông hay bắt mấy cặp đôi yêu nhau như vậy, cuối cùng vẫn bị sót một đôi!"

Hách chủ nhiệm: "Tần Hành cùng Lâm Vu cũng không phải yêu sớm." Ông vỗ vỗ con gái, "Nhìn thấy không? Nhìn anh và chị mà học tập, đừng suốt ngày chơi điện thoại."

Tiểu cô nương một mặt ngượng ngùng, "Ba, ba thật rất phiền nha!"

Hách chủ nhiệm: "..."

Đào Mạn ôm con gái, đứa bé mới hai tuổi rưỡi.

"Anh ơi ôm —— "

Tần Hành cười ôm bạn nhỏ đó. Lúc bọn họ tốt nghiệp, cô Đào đã kết hôn, hiện tại con đã đi mẫu giáo rồi.

Đào Mạn dở khóc dở cười, "Thật sự là tiểu nhân tinh."

Tần Hành nhìn cửa xoát vé, "Chúng ta đi vào đi."

Ông bà Tần đã sớm ngồi ở đó.

Lúc này người xem lục tục ngo ngoe đi vào, hai ông bà nhìn thấy giào viên của họ hồi xưa liền đứng lên chào hỏi.

Tần Hành lại giới thiệu nói: "Cha mẹ, đây là chị của Lâm Vu."

"Chào cô!" Bà Tần một mặt thân thiết.

Triệu Ngọc Tuyền mấy năm này chính mình là chủ của một cửa hàng, chuyên môn về trang phục dân tộc, bán hàng online cũng cực kì đắt khách."Chào chú dì ạ"

Hai ông bà đã từng nghe Tần Hành kể qua về Triệu Ngọc Tuyền, chính ông cũng là người làm ăn, biết Triệu Ngọc Tuyền một mình tại Tấn thành xông xáo, mở tiệm mở xưởng, cái tuổi này, không có một chút bối cảnh, thật sự là không dễ dàng. Thế nên ông đối với cô tăng thêm mấy phần hảo cảm.

Ánh đèn sân khấu, âm hưởng, đều đã chuẩn bị kỹ càng.

Đạo diễn đang nói chuyện cùng nhân viên.

Ngay sau đó hai đội tuyển thủ dự thi từng người lên sân khấu.

Người xem một nháy mắt tự động an tĩnh lại. Trên sân khấu mười tuyển thủ, hai người chủ trì, hào quang rạng rỡ.

Bành Xướng cùng Cao Tuyết ngươi một lời ta một câu, giới thiệu hai đội, đồng thời mời đội trưởng phát biểu.

Cao Tuyết: "Trải qua hai trận đấu, hôm nay chúng tôi đều đặc biệt chờ mong trận đấu này, ngay cả tôi đều có chút khẩn trương."

Bành Xướng: "Đúng thế. Như vậy thì bắt đầu chúng ta bắt đầu đi!"

Người đầu tiên của đại học B là Hàn Dịch Tâm, bắt đầu cần ổn định, Hàn Dịch Tâm lão luyện, không luống cuống, vừa đi lên liền hạ đối phương.

Cao Tuyết cùng Bành Xướng lấy trình độ dẫn chương trình chuyên nghiệp của mình, nghe bọn họ đọc đề cũng là một loại hưởng thụ. Bất quá hôm nay trận chung kết nên đề có khó hơn, độ mở rộng của câu hỏi càng lớn.

Thực lực của đại học P cũng không thể khinh thường, tuyển thủ của hai đội đều có sở trường riêng.

Tranh tài kịch liệt, sau một tiếng, đại học P đánh bại vị trí thứ tư của đại học B là Phùng Triết, chỉ còn lại có Lâm Vu, mà đại học P còn hẳn hai người, Lý Duy Tịch cùng một nam sinh.

Trong thính phòng, Tần Hành sắc mặt vẫn như cũ, tựa hồ nhìn không ra khẩn trương, kỳ thật không phải.

Triệu Ngọc Tuyền liếm liếm khóe miệng.

Mấy người khác sắc mặt căng cứng, trận đấu này nhìn thật là khiến người ta khẩn trương.

Bành Xướng: "Hiện tại đại học B chỉ còn một thí sinh! Mọi người chúng ta đều đã biết Lâm Vu. Bài thi tiếp tục!"

Lâm Vu gật gật đầu, thần sắc trầm tĩnh như biển sâu, không có một tia gợn sóng, đứng ở đằng kia. Cho tới nay, vô luận là căng thẳng lo lắng như nào cô đều bình tĩnh cố gắng vượt qua.

Liên tiếp hai mươi tám câu hỏi.

Bành Xướng: "Xin nghe đoạn nhạc sau!"

Mười mấy giây âm nhạc,ca từ đều không có.

Bành Xướng: "Bài hát này tên là gì?"

Bạn học nam ở đại học P đứng ở đó, lắc đầu.

Thời gian đã hết

Bành Xướng thở dài một hơi, bất kể là ai bây giờ rời đi, anh đều cảm thấy đáng tiếc. Sau đó anh nhìn về phía Lâm Vu, "Lâm Vu biết đáp án không?"

Lâm Vu bình tĩnh nói: "«Khô khốc»."

Bành Xướng trêu ghẹo nói: "Biên đạo cùng tôi nói, âm nhạc là nhược điểm của cô, hiện tại xem ra tin tức này không đáng tin."

Nam sinh kia cùng Lý Duy Tịch gật gật đầu, "Cố lên." Nói xong anh nhìn về Lâm Vu, vươn tay, "Cố lên!" Thật là một nam sinh toả nắng.

Lâm Vu nhàn nhạt cười một tiếng, "Cám ơn!"

Dưới sân khấu vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.

Tần Hành bất đắc dĩ lắc đầu, anh cũng không hi vọng Lâm Vu lại có khác người theo đuổi.

Tranh tài đến bây giờ, có ai hơn tổ đạo diễn chứ, đây mới là thứ bọn họ mong chờ nhất, mỹ nữ học bá quyết đấu, có thể tưởng tượng tỉ lệ người xem nhất định sẽ bùng nổ.

Bành Xướng thanh âm hơi câm, "Hiện tại là trận quyết đấu của hai nữ sinh."

Cao Tuyết: "Căng thẳng không thua đấng mày râu!"

Bành Xướng: "Ở chỗ này, tôi muốn cùng mọi người nói một bí mật nhỏ. Lâm Vu cùng Lý Duy Tịch đều là người Tấn Thành, hơn nữa còn là bạn học chung cấp ba."

Dưới sân khấu truyền đến một chút bối rối.

Hách chủ nhiệm một mặt đắc ý, "Học sinh của tôi thật tuyệt!"

Bành Xướng: "Lý Duy Tịch là khoá XX thi đại học được thủ khoa, mà Lâm Vu là khóa XX thi đại học cũng được thủ khoa ( Vì 2 người nay chung lớp nhưng Lâm Vu học chậm 1 năm nhé mng). Hôm nay hai vị thủ khoa gặp nhau, quyết đấu, ai thắng ai thua? Tôi cũng giống như mọi người chờ mong, sau đây mời xem tranh tài."

Ánh mắt Lâm Vu cùng Lý Duy Tịch trên không trung có chút giao hội, hai người nhàn nhạt cười một tiếng.

Thời gian kiểu gì cũng sẽ có sự trùng hợp.

Bành Xướng: "Thơ của Lý Bạch, bình lâm mạc mạc khói như dệt, câu tiếp theo —— "

Lâm Vu: "Hàn Sơn một vùng thương tâm bích."

Bành Xướng: "Thơ Đỗ Phủ, khởi lâm ngại nhật Ngâm Phong lá, câu tiếp theo —— "

Lý Duy Tịch: "Lồng trúc cùng khói nhỏ lộ sao."

Bốn mươi câu sau đó, Bành Xướng khàn cả giọng, ngay tại lúc đó, kho đề như muốn phát nổ.

Tổ tiết mục nhanh chóng tăng thêm số câu hỏi, rất nhanh tiết mục lại tiếp tục.

Ở trường quay mọi người như bùng nổ, da đầu căng lên vì khẩn trương, thật giống như chính mình cũng đi thi vậy.

Lâm Vu cùng Lý Duy Tịch hai người lại bình tĩnh vãng lai.

Bành Xướng: "Theo định luật, màu của một chùm ánh sáng đều có dung dịch sắc, có dung dịch sắc độ hút sạch cùng gì có quan hệ trực tiếp. A. Dung dịch nhiệt độ B. Dung dịch độ chua độ C. Dung dịch nồng độ "

Lâm Vu: "C."

Dưới trận thầy Tôn dạy Hoá kích động nói: "Xinh đẹp!"

Bành Xướng: "Dùng 721 hình phân quang kế làm phân tích định lượng là lý luận cơ sở của (......) A. Định luật ô, B. Những vật này chất lượng phản ứng quy tắc C. Định luật chuồng cỏ." (? thật ra mình kh hiểu đâu mình dịch bừa đó đừng bắt con ngu như tôi dịch cái này huuuhu pls ám ảnh ạ)

Lý Duy Tịch thoáng suy ngẫm, đây không phải phạm vi kiến thức cấp ba. Cô thật sự không biết đáp án.

Mười tám giây trôi qua, còn có ba giây, cô trả lời: "Tôi không biết."

Tranh tài kết thúc.

Hai câu hỏi cuối cùng, Lâm Vu thắng.

Tất cả mọi người kích động không thôi, người xem tự động đứng lên vỗ tay, trọn vẹn hơn một phút đồng hồ, tiếng vỗ tay như sấm động.

Bà Tần khóe mắt ướt át, "Ông à, Lâm Vu thắng rồi." Đứa bé này lớn lên khó khăn như vậy, cô từng bước một đi đến hôm nay, phải tốn biết bao nhiêu mồ hôi nước mắt.

Bành Xướng: "Chúc mừng Lâm Vu, chúc mừng đại học B. Đồng thời cảm tạ bốn đội của chúng ta đã đem đến một màn thi đấu xuất sắc."

Lâm Vu cùng Lý Duy Tịch đi vào chính giữa sân khấu, hai người nhìn nhau, Lâm Vu giang hai cánh tay, ôm Lý Duy Tịch.

Lý Duy Tịch: "Chúc mừng cậu!"

Lâm Vu ngạnh lấy yết hầu, "Cậu cũng rất tuyệt!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.