Tiểu Đồ Nhi Cùng Bạch Sư Phụ

Chương 9: Diễn xuất chuyên nghiệp




Edit: HueKhanh92

Beta: RineAnh

Lệ Phi không thể chấp nhận việc An Bình công chúa đã không còn, tỉnh lại liền điên cuồng muốn gặp con gái. Nàng khóc nháo ầm ĩ, cuối cùng bất đắc dĩ phải đưa nàng tới Ngọc Hoa Cung.

Nghe bà vú kể lại mọi việc, Lệ Phi thiếu chút nữa lại ngất đi. Nàng khó thở lao tới tay đấm chân đá lên người bà vú: "Đều là lỗi của ngươi, vì sao ngươi không nhìn kĩ An Bình công chúa, An Bình đáng thương của ta. An Bình a, An Bình đáng thương a..."

Bà vú tự biết mình thất trách vì vậy quỳ trên mặt đất để mặc cho Lệ phi đấm đá. Các cung nhân khác nhìn thấy mà trái tim run rẩy, ai nấy đang quỳ đều run lên bần bật, vô cùng sợ hãi.

Lệ Phi đánh đấm nửa buổi, vừa là cố sức vừa là bi thống, cuối cùng đuối sức quỳ bệt trên mặt đất cực kỳ bi thương. Tú Hà hai mắt đẫm lệ mơ hồ đỡ nàng đứng dậy, tiếc thương cho An Bình công chúa.

Không biết qua bao lâu, Lệ Phi thất hồn lạc phách nắm lấy quần áo của An Bình công chúa, tựa hồ nhớ tới cái gì, lung lay đứng dậy. Tú Hà tiến lên đỡ nàng nói: "Nương nương, người muốn làm gì vậy?"

"Bổn phi muốn gặp An Bình. An Bình, con đâu rồi? Mẫu phi đã trở lại, mẫu phi không bao giờ để con ở một mình nữa, mẫu phi không đi đâu hết, con đang ở đâu?" Nói rồi nàng hất tay Tú Hà ra, ở trong phòng loay hoay tìm kiếm.

Tú Hà nhìn mà đau lòng không thôi, vội vàng phân phó cung nữ đi mời Hoàng Thượng lại đây nhìn một cái. Nàng an ủi Lệ Phi, để nàng ấy không làm bản thân bị thương.

Tề Diệp vội vàng đến, thấy Lệ phi thần trí không rõ, chật vật bất kham. Lệ Phi thấy hắn thì vội lao tới, "bùm" một tiếng quỳ trên mặt đất, nói: "Hoàng Thượng, thần thiếp muốn gặp An Bình. Hoàng Thượng, cầu xin người đưa An Bình cho thần thiếp có được không?"

"Lệ Phi, trẫm biết ngươi khổ sở trong lòng, trẫm cũng rất khó chịu. Nhưng người chết không thể sống lại, ngươi nên nén bi thương. An Bình công chúa đã không còn nữa." Hắn đỡ người đứng dậy, nghĩ tới An Bình đáng yêu cứ như vậy liền mất rồi, dù là ai cũng không thể tiếp thu nổi, huống chi là mẹ ruột vẫn luôn yêu thương nó.

"Hoàng Thượng, các nàng đều là gạt người có phải hay không? An Bình công chúa nhất định là trách cứ thần thiếp để nàng một mình ở hoàng cung, giận dỗi nên trốn tránh thần thiếp đúng hay không?" Lệ Phi khẩn cầu nhìn hắn, hy vọng sự tình giống như nàng nói.

Tề Diệp biểu tình phức tạp nhìn nàng một cái, nói: "Lệ Phi, An Bình công chúa đã không còn, người đã chết thì không thể..."

"Không!" Lệ Phi kinh hãi, nàng vẫn luôn không dám làm càn ở trước mặt hắn, lúc này lại dứa khoát đẩy hắn ra, lạnh lùng nói: "Các ngươi đều là kẻ lừa đảo. Các ngươi đều cho rằng ta dễ lừa gạt đúng không? An Bình công chúa còn rất tốt, ta còn nghe thấy thanh âm của nàng, An Bình... An Bình... An Bình... Mẫu phi đã trở lại, con đang ở đâu? Mẫu phi làm bánh đậu đỏ con thích nhất, con mau ra đây... An Bình..."

Lệ Phi nghiêng ngả lảo đảo, tìm tìm kiếm kiếm ở trong phòng, giống như thật sự An Bình công chúa đang trốn tránh nàng chứ không phải đã mất.

Tú Hà khẩn trương liếc mắt nhìn Tề Diệp một cái, hắn ra hiệu ý bảo nàng đi theo sau Lệ phi. Tú Hà gật đầu, không yên tâm theo Lệ phi để tránh nàng làm gì khiến bản thân bị thương.

Tề Diệp xoa xoa ấn đường, thở dài, nói: "Cho người đưa An Bình công chúa đi khâm liệm hậu táng đi! Đừng để cho Lệ Phi thấy."

"Vâng!" Quang Thuận công công gật gật đầu.

"Nương nương uống chút chè hạt sen đi." Hạ Bích cầm chén đặt lên bàn nói.

Nàng gật gật đầu, quấy một chút, hỏi: "Nhị hoàng tử thế nào?"

"Nhị hoàng tử có vẻ chơi mệt mỏi, lúc này đã ngủ rồi. Bà vú cùng cung nữ đang chăm sóc, nương nương đừng lo lắng. Nô tỳ đã để lại một ít chè, Nhị hoàng tử tỉnh dậy là có thể dùng."

Hạ Uyển Chi uống một ngụm chè hạt sen, thơm ngọt nhẹ nhàng, là hương vị nàng thích, còn có chút bùi, nàng chậm rãi uống vào thêm mấy ngụm. Không bao lâu sau, một chén chè hạt sen nhỏ được uống hết, trong bụng cũng lưng lửng, nàng xoa xoa miệng, đỡ bụng nhô cao, nói: "Lệ Phi bên kia như thế nào?"

"Nô tỳ nghe nói Lệ Phi nương nương có chút không ổn. Có vẻ nàng ta không thể tiếp nhận được việc An Bình công chúa không còn, ở Ngọc Hoa Cung luôn gọi An Bình công chúa. Hoàng Thượng cũng không ngăn cản, cho người cẩn thận chăm nom." Hạ Bích nói: "Hoàng Thượng đã phân phó xuống, làm hậu táng cho An Bình công chúa."

"Vậy sao? An Bình công chúa là đầu quả tim của nàng ta, vì An Bình công chúa, nàng ta không tiếc phản bội Hoàng Hậu, lại hãm hại Thục phi. Không nghĩ tới kết quả vẫn là không thể bảo hộ được An Bình công chúa, nàng ta cũng là người đáng thương."

Hạ Uyển Chi thở dài, có An Bình công chúa là vết xe đổ, nàng đối với Nhị hoàng tử càng thêm cẩn thận. Nàng không chịu được nỗi đau mất đi Nhị hoàng tử, vậy nên sẽ không để hắn phải chịu thương tổn.

"Còn không phải sao." Hạ Bích thổn thức một tiếng, thu thập chén muỗng cho cung nữ mang đi xuống, nàng ở một bên hầu hạ.

Từ khi Tề Diệp đi Ngọc Hoa Cung, không bao lâu sau sai tiểu thái giám lại đây truyền lời, nói là trong triều có việc muốn xử lý, đến bữa tối sẽ qua đây.

Còn cho người tặng một tấm da hươu lại đây, là thu hoạch của hắn trong lần đi săn này. Thịt hươu đã đưa vào phòng bếp nhỏ, Hạ Đồng hầm lên cho nàng.

Tới bữa tối, thấy Tề Diệp còn chưa đến, nàng cũng không cho người đi thúc giục, kiên nhẫn đút Nhị hoàng tử ăn cơm. Hắn rất nhanh đói, đói bụng liền phải lập tức ăn cái gì đó. Thông thường hắn đều ăn được rất nhiều. Nhìn hắn ăn ngon miệng, nàng đã thỏa mãn, móc khăn tay ra lau miệng cho hắn.

Trời đã sắp tối mà người còn chưa lại đây, nàng có chút đói bụng. Hạ Bích nói: "Nô tỳ cho người đi qua nhìn một cái xem sao?"

"Đi đi!" Nàng không yên tâm gật gật đầu.

Cung nữ rời đi mới chốc lát liền trở về, nói: "Nương nương, Hoàng Thượng tới."

Nàng sửa sửa tóc cùng váy áo, vác bụng to tám tháng chậm rì rì đi ra ngoài. Thấy nàng đứng ở cửa cung, Tề Diệp nhíu nhíu mày: "Sao lại ra đây?"

"Không có việc gì, ngự y nói đi lại nhiều mới tốt, thần thiếp cũng không cảm thấy mệt." Nàng một tay đỡ eo, một tay bắt lấy bàn tay to của hắn.

Hai người ngồi xuống, nàng sai Hạ Bích vắt khăn rồi rửa mặt lau tay cho hắn, phân phó phòng bếp nhỏ đem thức ăn lên. Thức ăn đều là tỉ mỉ chuẩn bị, mùi thịt hươu hầm tỏa ra bốn phía, khiến cho người ta cảm thấy thèm ăn.

Nàng lại không động đũa, chỉ gắp thêm thức ăn cho hắn. Hắn nhìn, hỏi: "Làm sao vậy? Không hợp khẩu vị sao?"

"Thần thiếp không muốn ăn, nghĩ tới An Bình công chúa, thần thiếp liền tự trách, nếu thần thiếp..."

Lời nói còn chưa nói xong liền bị hắn đánh gãy, múc cho nàng thêm một chén canh thịt hươu, nói: "Đừng suy nghĩ lung tung. Ăn cơm đi. Chuyện An Bình công chúa không thể trách ngươi."

"Nhưng..."

"Nghe lời." Hắn cường thế đem cái muỗng nhét vào trong tay nàng, mặt mày nghiêm túc.

Nàng há miệng thở dốc, còn muốn nói, thấy hắn trừng mắt, liền cắn cắn môi, cúi đầu chậm rãi ăn canh. Nước canh ngọt thanh, mỹ vị ngon miệng. Khó trách nhiều người muốn ăn thịt hươu như vậy, hương vị xác thật không phải loại thịt khác có thể so sánh được.

Thấy nàng uống một chén canh, hắn sai Hạ Bích lấy thêm cơm, gắp không ít thức ăn bỏ vào trong chén nàng, nhìn nàng ăn hết lúc này mới yên tâm.

Ăn xong trời chưa tối hẳn, hai người ra ngoài đi dạo một chút. Nhị hoàng tử đi theo, ăn vạ phụ hoàng hắn, lười không chịu tự đi, thế nào cũng phải bắt ôm. Tề Diệp không có biện pháp, chỉ có thể ôm cái khối thịt mũm mĩm kia mà đi.

Bọn họ đi dạo quanh Ngọc hồ một chút. Dù sao cũng là tản bộ, không có khả năng chỉ đi loanh quanh trong Chiêu Hoa Cung. Đoàn người đi quanh Ngọc hồ trong chốc lát mới trở về, nửa đường nghe thấy giọng Lệ Phi. Nàng dừng bước chân nhìn lại, liền thấy Lệ Phi mang theo đèn lồng nhìn ngó xung quanh, miệng lẩm bẩm, không thể nghi ngờ là đang gọi tên An Bình công chúa.

Thấy bọn họ đi tới, nàng ta phảng phất giống như không phát hiện, đi qua bên cạnh bọn họ. Rồi giống như phát hiện cái gì, bỗng nhiên nàng ta quay đầu nhìn lại đây, nhìn chằm chằm Nhị hoàng tử.

Hạ Uyển Chi có chút kinh ngạc, lại thấy Lệ Phi chỉ là liếc mắt nhìn Nhị hoàng tử một cái, thu hồi ánh mắt tiếp tục gọi: "An Bình, An Bình con ở đâu? Mẫu phi nhận thua. Con mau ra đây, mẫu phi tìm không thấy con..."

"Hoàng Thượng?" Nàng ra vẻ kinh ngạc.

Tề Diệp thở dài, nói: "Nhất thời tâm trí nàng ấy không ổn định, cứ để nàng ấy vậy đi, chờ nàng ấy tiếp nhận rồi thì sẽ ổn."

Nàng thở dài, nói: "Nếu là thần thiếp quan tâm kĩ hơn, An Bình công chúa cũng sẽ không..."

"Lại suy nghĩ lung tung, trẫm không thích nghe ngươi nói như vậy. Ngày sau đừng nói nữa, không phải ngươi sai, đừng tự trách." Tề Diệp nhéo nhéo tay nàng cảnh cáo.

Nàng gật gật đầu, biết hắn là thật sự không trách cứ chính mình, không đem chuyện An Bình công chúa đổ lên đầu nàng.

Lệ Phi tìm không thấy An Bình công chúa, tối khuya cũng không chịu quay về, náo loạn muốn tìm An Bình công chúa, nháo đến gà chó không yên. Tề Diệp nghe xong Quang Thuận công công hồi báo, nói: "Cho ngự y kê chút thuốc an thần cho nàng ấy uống đi. Sai người chăm sóc kĩ, đừng để xảy ra chuyện."

Quang Thuận công công gật gật đầu lui xuống.

Hạ Uyển Chi bưng một ly trà đặt vào trong tay hắn, nói: "Lệ Phi thật đáng thương."

"Đây cũng là chuyện không có cách nào, là An Bình công chúa phúc mỏng." Hắn xoa xoa bụng nhô cao của nàng hỏi: "Mấy ngày nay hắn có ngoan ngoãn hơn không?"

"Sao có thể ngoan ngoãn, mỗi ngày đều vô cùng hoạt bát. So với Sách Nhi lúc trước còn hoạt bát hơn, người xem đúng là tính tình không nhỏ, vừa mới nói hai câu hắn liền không an phận." Nàng nhe răng nhếch miệng, bắt lấy tay hắn áp lên một vị trí bị nhô cao.

Tề Diệp sờ sờ bụng nàng, cười nói: "Không ngoan, nên phạt, sao có thể hành hạ mẫu phi đây. Có biết mẫu phi ngươi vì ngươi mà chịu nhiều đau khổ không hả?"

Nàng nghe được cười: "Hắn còn nhỏ, nào biết mấy cái đó?" Lời nói là như thế, trong bụng lại bị tiểu gia hỏa đạp lợi hại hơn, giống như là đang tay đấm chân đá, làm nàng có chút sợ hãi, dựa vào trong lòng ngực hắn không dám động. Tề Diệp vuốt nơi này nhô ra nơi kia thụt vào trên bụng, cũng thấy không yên tâm.

Cũng may tiểu gia hỏa chơi đùa một lát liền ngoan ngoãn nằm yên, có lẽ là chơi mệt mỏi nên ngủ rồi.

Nàng rửa mặt ngâm chân xong mới nằm lên giường, nói: "Hoàng Thượng, thần thiếp gần đây thân mình không tiện, không bằng Hoàng Thượng đi trong cung khác nghỉ ngơi đi."

"Không ngại." Hắn lắc đầu, phân phó cung nữ chuẩn bị nước ấm, tắm gội một phen rồi ngồi ở trên giường vuốt ve hai chân sưng vù cho nàng. Nàng nhìn hắn bộ dáng nghiêm túc, tâm tình phức tạp. Những việc này căn bản không cần hắn đến làm, mà hắn lại không ngại, tựa hồ còn thích thú. Ấn hai chân cho nàng, nhìn chỗ lõm xuống rồi nổi lên, bộ dáng rất là mới lạ.

Lệ Phi bị bệnh, đây là chuyện người trong hậu cung đều biết. Từ nơi săn thú trở về biết được An Bình công chúa không còn, nàng liền bị bệnh, thậm chí có thể nói là mất hồn, cả ngày ở trong hậu cung tìm kiếm An Bình công chúa, đối với ai cũng không nhìn qua. Trong miệng nàng chỉ nhắc mãi An Bình công chúa. Khi thấy An Nhiên công chúa, nàng kích động lao đến ôm lấy không buông, biểu tình điên cuồng khiến An Nhiên công chúa sợ tới mức oa oa khóc lớn, kinh động Thái Hậu.

An Nhiên công chúa bị dọa không nhẹ, Lệ Phi lại dịu dàng mềm giọng dỗ dành, cầm bánh đậu đỏ đút nàng, nói: "An Bình ngoan, con xem mẫu phi chuẩn bị đồ ăn ngon cho con này. Mau há mồm, ăn rồi mẫu phi mang đi ra ngoài chơi, được không?"

An Nhiên công chúa oa oa khóc lớn, nước mắt nước mũi đều rơi đầy mặt, nào còn quan tâm đến ăn cái gì?

Thái Hậu vừa vào cửa liền nhìn thấy một màn này, liếc mắt nhìn Quế Tú ma ma một cái, ma ma hiểu ý, tiến lên đoạt lại An Nhiên công chúa từ trong lồng ngực Lệ phi. Lệ Phi sống chết ôm lấy không buông, hai người lôi lôi kéo kéo. An Nhiên công chúa đau nên đau gào khóc, nhất thời Ngọc Hoa Cung ồn ào náo loạn, cuối cùng vẫn là Lệ Phi buông tay. Nhìn An Nhiên công chúa khóc đến thiếu chút nữa nghẹt thở, nàng liền sợ hãi.

Quế Tú ma ma giao An Nhiên công chúa cho bà vú ôm đi ra ngoài. Thái Hậu khuôn mặt trầm xuống nhìn Lệ phi đang muốn đuổi theo, nói: "Lệ Phi, đủ rồi, ngươi nên thanh tỉnh. An Bình công chúa đã không còn."

Lệ Phi quay đầu nhìn bà một cái, trong miệng nhắc mãi: "An Bình công chúa không còn, An Bình không còn. Nàng không cần mẫu phi. An Bình không còn, không còn, tất cả đều không còn, An Bình..."

Thái Hậu nhìn thoáng qua người ngã trên mặt đất, biểu tình nhàn nhạt nói: "Kêu ngự y lại đây nhìn một cái, phân phó xuống dưới không được phép của ai gia thì không cho Lệ Phi tự mình đi ra ngoài."

Hạ Uyển Chi biết được chuyện bên Ngọc Hoa Cung, sai Hạ Bích tặng vài thứ đi Thọ Ninh Cung cho An Nhiên trưởng công chúa, xem như an ủi. Rốt cuộc một tiểu hài tử nhỏ như vậy bị Lệ Phi ôm khẳng định sẽ bị dọa sợ.

Hiện giờ Lệ Phi thật đúng là điên điên khùng khùng. An Bình công chúa không còn là một đả kích rất lớn đối với nàng ta.

Dù như thế, chuyện của Ngọc Hoa Cung không liên quan đến nàng. Hơn nữa, Lệ Phi đã bị cấm túc, cũng không lo lắng Lệ Phi gây sự, nàng cũng không cần để ý nhiều lắm, chỉ là an tâm dưỡng thai, hy vọng hài tử có thể bình bình an an sinh ra. Nàng đã có Nhị hoàng tử, vậy nên cái thai này mặc kệ là nam hay nữ nàng đều thích.

Có điều Tề Diệp lại hy vọng là một vị tiểu công chúa.

Bọn họ săn thú trở về không bao lâu là đến trung thu, nàng phân phó xuống cho chuẩn bị đèn lồng và bánh trung thu, hậu cung lại bận rộn một trận.

Bởi vì mỗi năm cứ tới dịp trung thu, Tề Diệp sẽ chuẩn bị gia yến ở Ngự Hoa viên, mời tông thất cùng ngắm trăng thưởng trà.

Yến hội rất náo nhiệt, Ngự Hoa Viên đèn đuốc sáng trưng. Nàng bố trí rất tốt, trên sân khấu đang xướng khúc mà Thái Hậu thích. Lệ Phi không được ra, hiện giờ trạng thái của nàng ta căn bản không thể tham gia yến hội, để tránh làm người khác sợ.

Nhị hoàng tử ở bên người nàng giãy giụa trong chốc lát, không cho bà vú ôm, tung ta tung tăng chạy đến bên chân Tề Diệp, non nớt nói: "Phụ hoàng, ôm một cái."

Tề Diệp sủng Nhị hoàng tử là chuyện ai cũng biết, nếu không cũng sẽ không đưa lên một cái khóa ngọc trân quý như vậy vào yến tiệc tròn một tuổi.

Hắn cười nhéo một cái trên mặt Nhị hoàng tử, khom lưng ôm lên đặt ở trên đùi.

Nhị hoàng tử không để bụng ánh nhìn như có như không của mọi người, ngồi ở trên đùi phụ hoàng hắn vui sướng đung đưa cẳng chân, mặt hướng về phía mẫu phi, mềm mại nói: "Mẫu phi!"

Nàng cười nói: "Ngoan, đừng lớn tiếng ồn ào."

Nhị hoàng tử nghe lời gật gật đầu, che miệng cười trộm, biểu tình hàm hậu đáng yêu, hồn nhiên trong sáng làm người khác buồn cười.

Quý Tiệp dư nhìn, ánh mắt trầm xuống, trong lòng khẽ đau. Nàng nhìn thoáng qua Tam hoàng tử bị bà vú ôm ngồi ở một bên không người hỏi thăm, xem Tam hoàng tử chỉ lo ăn thạch lựu, Hoàng Thượng cũng không nhìn hắn chút nào, tựa hồ Tam hoàng tử này căn bản không tồn tại.

Nghĩ vậy, Quý Tiệp dư âm thầm bóp bóp nắm tay, nhìn người ngồi ở bên cạnh chủ vị đang ăn từng viên từng viên thạch lựu, nhìn Quang Thuận công công đưa thạch lựu mà Hoàng Thượng lột xong đến trước mặt nàng ta, cẩn thận tỉ mỉ sủng ái đến mức nàng hận không thể nhào lên đó.

Nếu biết sẽ có ngày hôm nay, ngày trước nên nhân lúc nàng ta cánh chim chưa cứng mà diệt trừ đi. Lúc này cũng sẽ không bị nàng ta đè ép đến không thấy ánh mặt trời, không được ân sủng, bị vắng vẻ như vậy.

Cảm giác một ánh mắt bất thiện nhìn chằm chằm chính mình, Hạ Uyển Chi ngẩng đầu nhìn qua liền đụng phải ánh mắt Lâm Huệ không kịp thu hồi. Nàng ta kinh hoảng vội dời mắt lẩn tránh. Hạ Uyển Chi chỉ cười khẽ một chút liền thu hồi ánh mắt, nhìn Nhị hoàng tử bắt lấy một quả nho đút cho Tề Diệp ăn. Động tác hắn có chút vụng về, mà Tề Diệp lại ăn thật sự vui vẻ, yêu thương xoa xoa đầu nhỏ của hắn, vẻ mặt sủng ái.

Lâm Huệ ngồi bên dưới nhìn người trên chủ vị đùa giỡn với Nhị hoàng tử, trong lòng liền khó chịu. Nàng nghĩ đến hài tử của mình nếu là bình an ra đời thì thật tốt biết bao. Nàng không cầu được sủng ái, chỉ hy vọng có hài tử ở bên người như vậy là đủ rồi, chỉ tiếc nàng không bao giờ có thể làm mẹ được nữa.

"Lâm Sung Dung đây là làm sao vậy?" Người đang cúi đầu gạt lệ bỗng nhiên nghe thấy thanh âm hơi kinh ngạc.

Thái Vi quay đầu lại nhìn Khang Ninh Vương đứng đó có chút ngạc nhiên, lại vẫn hành lễ, nói: "Thỉnh an Khang Ninh Vương."

Lâm Huệ hoảng loạn lau nước mắt, đứng dậy hành lễ, nói: "Đa tạ Khang Ninh Vương quan tâm, tần thiếp cũng không có việc gì. Tần thiếp ra ngoài đã được một lát, mong Khang Ninh Vương thứ lỗi, tần thiếp xin cáo lui trước."

Khang Ninh Vương gật gật đầu, nhìn thoáng qua người đang bước chân vội vàng rời đi, nhịn không được khẽ cười. Hắn ngửa đầu nhìn ánh trăng sáng tỏ trên bầu trời đêm, thở dài nói: "Thật là tròn!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.