Tiểu Đồ Nhi Cùng Bạch Sư Phụ

Chương 53: Thừa nhận đi, chị thích em




“Tính khí của Yến càng ngày càng không tốt, mới vừa rồi tôi tốt bụng khuyên cậu ấy uống ít đi mấy ly, cậu ấy lại có thể nổi giận với tôi, còn vứt ly chạy đi, em nói có phải tức chết tôi rồi không! Mèo nhỏ em nói lời công đạo, có phải lần nào Yến cũng như vậy, tâm tình không tốt lại phát tiết tức giận lên trên người người khác, vốn không suy nghĩ đến cảm nhận của người ta. Hơn nữa đặc biệt dễ bị chọc giận, giống như núi lửa bộc phát, đã xảy ra thì không thể ngăn cản, tôi đây thật sự chọn lầm bạn tốt mà!” Vẻ mặt Đoạn Tử Lang càng ngày càng buồn bã.

Hoắc Nhĩ Phi càng nghe càng cảm thấy là lạ, Đoạn lưu manh rốt cuộc có ý gì, chưa từng thấy nói xấu bạn tốt ở sau lưng như vậy? Hơn nữa còn càng nói càng giống như thật.

“Hai người không phải là bạn bè tốt nhất sao?” Hoắc Nhĩ Phi cực kỳ kinh ngạc hỏi.

“Cho nên tôi mới tìm em để oán trách!”

“Anh không cảm thấy cách làm như vậy của anh rất không đạo đức sao? Tôi với anh lại không quen, chẳng lẽ ở trước mặt bất kỳ ai anh đều mắng anh ta như vậy?” Hoắc Nhĩ Phi cực kỳ hoài nghi hỏi.

Nụ cười trong mắt Đoạn Tử Lang càng ngày càng sâu, “Em đây đang vì Yến mà bất bình sao?”

“Nào có! Tôi chỉ nói sự việc, giống như giữa tôi và Tuyết Nghê, Tiêu Tiêu nếu như có náo loạn mâu thuẫn die ennd kdan/le eequhyd onnn cũng sẽ trực tiếp nói rõ ràng, tuyệt đối không nói xấu hai cô ấy ở trước mặt người khác.”

“A, như vậy sao! Mà tôi cũng chưa từng nói xấu ở trước mặt người khác, tôi chỉ oán trách đôi ba câu ở trước mặt em thôi, còn không đến mức bị em nói không chịu nổi như vậy.” Đoạn Tử Lang cười đến không có ý tốt.

Hoắc Nhĩ Phi đột nhiên nhận ra mình tự làm tự chịu, Đoạn lưu manh này quá ghê tởm! Lại cố ý moi lời của mình.

“Anh rất nhàm chán!”

“Dĩ nhiên không tẻ nhạt rồi, ít nhất tôi hiểu biết rõ ở trong lòng em Yến cũng không phải một người xấu. Trong mắt của tôi, cậu ấy đối với em tốt không thể nói, cho dù là sáu năm trước hay là bây giờ, ngay cả tôi người làm anh em tốt này cũng phải ghen tỵ.” Đoạn Tử Lang đột nhiên xoay chuyển 180 độ.

Hoắc Nhĩ Phi tỏ vẻ nghi vấn rất lớn với câu nói kia “Cho dù là sáu năm trước hay là bây giờ” của anh, không phủ nhận, trong hơn nửa năm gần đây, anh đối với mình coi như không tệ, nhưng nói tới sáu năm trước, cái kia là đối tốt với mình sao?

Đoạn Tử Lang dĩ nhiên biết cô sẽ không tin tưởng, chậm rãi nói, “Cậu ấy mạnh mẽ nhốt em ở nhà cũ họ Thư, đó là cậu ấy độc tài bá đạo, nhưng em là người phụ nữ duy nhất cậu ấy đối xử đặc biệt; em cắn cậu ấy bị thương, quào trầy cậu ấy, cậu ấy không chút lưu tình để em ngã trên mặt đất, đó là cậu ấy bạo lực, nhưng cậu ấy cũng không ném em ra ngoài cho – sói ăn, càng không hung hăng trừng phạt em, còn mặc cho tôi đi điều trị cho em; em vô tình làm nũng có thể khiến cho cậu ấy vui mừng một ngày; ngược lại em quật cường chống lại cậu ấy, sẽ kích thích cậu ấy tức giận hơn, huyên náo hai bên tổn hại; hai ngày trước khi em định chạy trốn, Yến vốn chuẩn bị cho em một niềm vui bất ngờ - định đón cha mẹ em đến tham gia hôn lễ của hai người, mặc dù đây chỉ là cậu ấy đơn phương, nhưng ít nhất nói rõ cậu ấy yêu em, mặc dù cậu ấy yêu hơi bá đạo ngang ngược chút.”

Hoắc Nhĩ Phi không thể tin nhìn Đoạn lưu manh, anh vừa nói cái gì? Hôn lễ? Còn đón cha mẹ cô tới tham dự hôn lễ của bọn họ! Quả thật là lời nói vô căn cứ! Không thể là niềm vui bất ngờ? Chỉ có thể là kinh sợ!

Đoạn Tử Lang không để ý tới cô kinh ngạc, nói tiếp: “Nhưng em chạy trốn không thể nghi ngờ đã đánh đòn cảnh cáo cậu ấy, để cho cậu ấy có cảm giác mình bị phản bội, vì vậy trừng phạt em cũng đồng thời đang trừng phạt lòng cậu ấy, nhìn khuôn mặt sưng như bánh màn thầu và cặp mắt đỏ như thỏ của em, trong lòng cậu ấy vô cùng khó chịu; khoảnh khắc biết em mang thai cậu ấy vô cùng vui mừng, nhưng mà vui mừng đi qua cậu ấy lại rất đau lòng, bởi vì cậu ấy biết rõ em nhất định sẽ không muốn đứa bé này, đêm hôm đó là lần đầu tiên cậu ấy uống đến bất tỉnh nhân sự, trong miệng lại không biết bao nhiêu lần gọi tên của em, ngay cả tôi cũng không đành lòng nghe tiếp.”

Hoắc Nhĩ Phi hơi không dám tin những điều mình nghe được này, làm sao có thể, Thư Yến Tả khi đó, dữ với cô như vậy! Hư như vậy! Làm sao có thể...

“Cố chấp của Yến đối với đứa bé cũng vượt qua khỏi sự tưởng tượng của tôi, cậu ấy vì để cho em sinh ra đứa bé, thậm chí ký cái hiệp nghị rách nát kia với em, biết em không muốn nhìn thấy cậu ấy, nên để cho em ở trong biệt thự của mẹ cậu ấy mà yên tâm dưỡng thai; vì để ý đến tâm tình của em, cậu ấy chỉ có buổi tối lại len lén đến thăm em; càng thêm để vú Trần báo cáo nhanh mọi cử động mỗi ngày của em cho cậu ấy. Sở dĩ cậu ấy không sảng khoái đồng ý thả em rời đi, bởi vì cậu ấy vẫn ôm hy vọng với em, hy vọng em có thể vì giữ lại đứa bé, nhưng khi em nhìn thấy Yến thì hoàn toàn không bận tâm đến thân thể vừa mới sinh xong, vẫn cứ cứng đầu với cậu ấy, dưới tình huống đó em chỉ càng thêm chọc giận cậu ấy, cho nên tôi nói hai người đều quyết giữ ý mình giống nhau, hoàn toàn không suy tính đến cảm nhận của người khác, nghĩ cái gì làm cái đó, thật sự là một đôi oan gia trời sinh.”

Hoắc Nhĩ Phi càng nghe càng cảm thấy dfienddn lieqiudoon giống như là thật, khi ở biệt thự dưới quê, cô cũng cảm giác buổi tối có người đang ở bên cạnh nhìn cô, thì ra là anh.

“Thật ra Yến chính là một người không biết cách thể hiện ra như thế nào, phương thức thân thiện đối với em của cậu ấy hơi đặc biệt, theo ý cậu ấy thích sẽ phải đoạt lại, chính là vì đoạt lấy, cho nên yêu hơi oanh liệt! Dĩ nhiên, những lời tôi nói em đều có thể không tin, bởi vì sáu năm trước, em chỉ có hận Yến, hoàn toàn bị ý hận che mờ đôi mắt, nhưng tôi tin tưởng hai người trải qua hơn nửa năm chung đụng này, lòng của em cũng có thể cảm nhận được tôi nói là thật hay giả.” Đoạn Tử Lang rất tiêu sái đứng dậy.

Trước khi Hoắc Nhĩ Phi còn chưa kịp phản ứng lại, lại lành lạnh thổi tới một câu, “Cậu ấy yêu em suốt sáu năm, phần si tình này ngay cả tôi cũng mặc cảm, tôi cũng không có ý trách em, bởi vì tôi  biết rõ tình yêu không có trước sau, dễ dàng và phân đúng sai, nhưng mà em cũng nên thấy rõ ràng trái tim mình!”

Câu nói sau cùng hoàn toàn khiến cho Hoắc Nhĩ Phi ngẩn người, Thư Yến Tả yêu cô suốt sáu năm, chuyện này để cho cô hơi tiêu hóa không kịp, nếu như sáu năm trước như vậy được coi là yêu, thật sự chính là quá mức kịch liệt! Tim của mình...

“Nói thật, tối nay em xuất hiện rất không hợp thời, vốn Yến đã nghĩ thông suốt, trống vắng sáu năm, bên người khó khăn lắm mới xuất hiện một khuôn mặt mới, lại còn là một báu vật xinh đẹp như vậy, tối nay hai người bọn họ nhất định sẽ có một đêm đẹp mỹ mãn, nhưng em cố tình chạy ra, làm hại Yến ném người đẹp lại, một thân một mình uống rượu giải sầu, haizzz... Thật sự là nghiệp chướng!”

Đoạn Tử Lang cười đến không có ý tốt, khóe miệng từ từ dâng lên ý cười, tin tưởng liều thuốc mạnh này sẽ có tác dụng, lời phía trước để đánh thức cái đầu chậm chạp của mèo nhỏ, mà lời cuối cùng để đưa tới mèo nhỏ ghen tức, bởi vì anh tin tưởng mèo nhỏ không thể không có tình cảm với Yến, chỉ có điều còn chưa phát hiện ra lòng của mình mà thôi, quả nhiên là hai người nhạy cảm ngốc nghếch lại hồ đồ!

Quả nhiên nghe hết lời sau anh nói, Hoắc Nhĩ Phi mím môi chặt hơn, người phụ nữ tên Camilla đó không chỉ tên dễ nghe, dáng người lại đẹp như thế, hai người bọn họ quả thật rất xứng với nhau.

“Haizzz... Cũng không biết bây giờ Yến như thế nào đây? Chạy đi trốn tránh đau lòng đi, ôi, thời gian không còn sớm, tôi phải đi đón Lạc về nhà, mèo nhỏ, ngủ ngon.” Đoạn Tử Lang giả vờ thở dài, ý tứ trong lời nói đã rất rõ ràng, đứng dậy rời đi.

Đi ra ngoài cửa, Đoạn Tử Lang nhếch môi lên nở nụ cười chiến thắng, nếu như không ngoài dự đoán của anh, mèo nhỏ nghe lời của anh nói xong, nhất định sẽ không yên lòng về Yến, nói không chừng sẽ làm ra những chuyện không thể tưởng tượng được, nụ cười trong mắt càng sâu, vội lấy điện thoại di động ra chia ra gọi điện thoại cho người gác cổng và vú Thư quản gia của nhà cũ họ Thư, dặn dò bọn họ mấy câu.

Sau đó lại gọi điện thoại cho chú Đinh, để cho bọn họ sắp xếp một người giả bộ làm tài xế taxi đến bên cạnh khách sạn chờ, vả lại người này phải biết Hoắc Nhĩ Phi mới được.

Sau khi cúp điện thoại, giơ tay lên nhìn đồng hồ, Lạc chắc đã về nhà, vội quay đầu xe đi về phía nhà trọ của anh và Lạc.

Hoắc Nhĩ Phi ngồi trên giường, trong đầu vẫn còn mơ hồ, chỉ cảm thấy hôm nay cho cô kích thích quá lớn, đầu tiên là Thư Yến Tả mỉa mai cô; sau đó là Nhiễm Nhiễm nói cho cô biết, die,n; da.nlze.qu;ydo/nn thật ra thì mình đã yêu Thư Yến Tả, chỉ có điều bản thân mình không biết mà thôi; cuối cùng là Đoạn lưu manh tới kể chuyện xưa với mình, nói Thư Yến Tả yêu mình sáu năm, rõ ràng chửi mình không biết điều, làm tổn thương người đàn ông kia tới tận tim.

Một loạt chuyện liên tiếp bất ngờ cũng rõ ràng rồi, bao gồm cả chuyện Thư đại ca nói với cô người đàn ông nhà họ Thư đều rất si tình, còn nói Thư Yến Tả rất thích cô, chẳng lẽ mình thật sự chậm chạp đến như thế kia sao? Chậm chạp đến mọi người biết rồi cô mới hiểu được sao?

Hay là nói mình vẫn luôn lừa mình dối người đây? Đột nhiên nhớ tới tình cảnh buổi sáng mùng một đầu năm, chắc là lần đầu tiên Thư Yến Tả tặng lễ cho người lớn đi, nhìn dáng vẻ lo lắng của anh thật sự hiếm thấy, hốc mắt không khỏi hơi ướt át...

Anh lại có thể vì mình làm đến như vậy, đó chắc là yêu thôi.

Lời tác giả: Có lẽ đọc mấy chương này, các bạn sẽ cảm thấy Phi Phi rất đáng ghét, tình cảm cứ dao động không chắc như vậy. Nhìn tổng quát toàn bộ, từ vừa mới bắt đầu, hình tượng ác ma của Thư Yến Tả đã đi sâu vào trong lòng Phi Phi, có lẽ Yến đối xử tốt với cô, nhưng cô thật sự không biết, chỗ nào cô cũng thấy không tốt...

Yêu  một người có thể rất dễ dàng, cũng có thể rất khó – cá tính Phi Phi đó là kiểu cố chấp đơn thuần, quật cường, mạnh miệng, không chịu thua, sẽ khiến cho cô ấy ăn rất nhiều thua thiệt, nhưng cô ấy vẫn như thế. Có lẽ người tiếp tục tồn tại sẽ bị xã hội chảo nhuộm lớn mài tròn góc cạnh, nhưng tính tình của cô ấy rõ ràng cứ cố chấp, ghét cũng được thích cũng vậy, đều chân thật nhất của cô. Trước khi chưa nhìn rõ tâm ý của mình, cô có thể trong vô tình làm tổn thương Yến, sóng gió đi qua mới có thể thấy cầu vồng, tình cảm của hai người có lẽ là như vậy đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.