Tiểu Đồ Nhi Cùng Bạch Sư Phụ

Chương 4: Không ngoài ý muốn




Lạc gia Vân Đô, mặc dù Vân Đô có rất nhiều nhà quyền thế cự phách, nhưng không hề ngoài ý muốn nhà họ Lạc chính là nhà quyền thế ở Vân Đô làm người khác chú ý nhất, đó là thế lực đại diện cho một trong những gia tộc giàu có nhất nhì Vân Đô.

Bởi vì Trung Quốc cận đại đã từng xảy ra một chuyện khiến cho bất luận là các nhà quý tộc lâu đời hay là gia tộc quyền thế đang nắm quyền lúc bấy giờ cũng bị tai hoạ ngập đầu. Từ bảng xếp hạng Forbes các công ty Trung Quốc đều thấy được, dù là công ty được thành lập một thời gian dài cũng không đủ bốn mươi năm.

Điều này cùng những gia tộc truyền thừa trăm năm của Hongkong hoàn toàn không có cách nào bằng được, đáng sợ là sự đứt gãy này cũng không phải là về tài phú.

Nhà họ Lạc trong thời kỳ kháng chiến cũng đã di cư sang Hongkong, lại tăng thêm ông cố của Lạc Ngạn là hoa kiều yêu nước ủng hộ Đảng, do đó lúc nhà họ Lạc trở về Vân Đô đã lấy được sự ủng hộ nhiệt tình của chính quyền Vân Đô.

Lúc ấy chiến tranh vừa đi qua, bất kể là xã hội kinh tế hay là phương diện ổn định cũng tồn tại những vấn đề khổng lồ, nhưng ông cố của Lạc Ngạn đã dám đánh cuộc một lần, và tất nhiên vị Lạc tiên sinh biết nhìn thời cuộc này đã thắng cuộc.

Lạc gia Vân Đô có lực ảnh hưởng rất lớn, cái này cũng không chỉ thể hiện trên phương diện kinh tế, ông cố Lạc Ngạn tuy tuổi gần bảy mươi nhưng vẫn đảm nhiệm chức vụ Hội nghị hiệp thương chính trị Vân Đô, và cũng đã từng có người đề cử ông cụ đảm nhiệm chức vị Phó chủ tịch Hội nghị hiệp thương chính trị của cả nước, chẳng qua là lúc đó bị ông cụ lấy lí do tuổi tác đã cao từ chối.

Thừa dịp Lạc Ngạn đi toilet, Thu Tử Thiện lấy điện thoại di động ra tìm tòi thông tin về nhà họ Lạc, sau khi lấy được lượng tin tức khổng lồ này quả thật khiến cô có hơi đau đầu.

Coi như đều là giai tầng phú hào nhưng cũng phân chia cấp bậc, Thu Tử Thiện luôn biết rõ, nếu cô và Lạc Ngạn thật sự ở bên nhau, đó cũng coi như là cao trèo rồi.

Chỉ là, nhà họ Thu tuy không tính là nhà quyền quý bậc nhất nhưng danh tiếng cũng khá lớn, ai bảo nhà bọn họ mở công ty giải trí đây. Huống chi, lấy quy tắc từ xưa đến nay, cưới nhà gái thường thường kém nhà trai một bậc, giống như vậy mới dễ dàng ổn định được cuộc hôn nhân.

Dĩ nhiên câu sau này là Thu Tử Thiện tự mình an ủi nên bịa chuyện ra ngoài.

Lạc Ngạn trở lại đã nhìn thấy Thu Tử Thiện dựa người trên ghế, cúi thấp đầu nhìn chằm chằm điện thoại di động trong tay, anh bèn ngồi xuống bên cạnh, nở nụ cười hỏi: "Còn sức sống không?"

"Đáng giá không? Nếu bất kì người nào cũng có thể khiến em tức giận, vậy em không phải tức chết," Thu Tử Thiện kéo nhẹ khóe miệng vô ý nói.

Mặc dù luôn có người tuyên bố trên thế giới này người với người không giống nhau, nhưng bạn không thể phủ nhận một điều rằng trong giới thượng lưu luôn dễ dàng tồn cùng một loại người. Bọn họ bởi vì nguyên nhân giá trị quan hoặc là tài phú, tháng ngày tích lũy từ từ trở thành cùng một loại người trong mắt lẫn nhau.

Thu Tử Thiện mấp máy, hình như suy tư một chút mới lên tiếng: "Chỉ là suy nghĩ một chút, tính tình của người cô này và bác trai cũng kém quá xa."

"Cô anh tính tình tương đối mạnh mẽ, bố anh thì bình thản hơn một chút. Em đừng lo lắng, cô anh dù có bắt bẻ đi nữa, cô cũng không quản em đâu," sau khi nói xong, Lạc Ngạn vẫn không quên nháy nháy mắt với Thu Tử Thiện.

Thu Tử Thiện thoáng cái đỏ mặt, người đàn ông này giờ da mặt càng phát triển theo hướng càng ngày càng dầy.

Sau khi Lạc Ngạn sắp xếp người dọn dẹp sạch sẽ hồ bơi, Thu Tử Thiện đối với việc lựa chọn quần áo lót vẫn sinh ra một chút cải biên so vói thói quen.

Trước bởi vì không nghĩ tới sẽ đi bơi, nhưng nơi này phục vụ rất chu đáo, tính chất đồ bơi được cung cấp tuyệt đối thượng thừa, Thu Tử Thiện không có ý tốt cho rằng hồ bơi giữ độc quyền chiêu thức bán hàng là triển lãm mà không phải bán một số thứ.

Lúc Thu Tử Thiện bọc một áo choàng tắm đi ra đã nhìn thấy Lạc Ngạn đứng ở cửa, anh cũng mặc áo choàng tắm, chỉ là bên trong nới rộng thùng thình, lộ ra lồng ngực bền chắc bên trong.

Thu Tử Thiện vốn nghĩ sau khi hai người đánh tennis xong sẽ tìm đến mấy nơi thú vị để tán gẫu, nhưng ai ngờ trong lúc này đột nhiên cắm vào chuyện bơi lội này, khiến cô có chút bất ngờ.

Lúc cô nhìn thấy Lạc Ngạn bỏ đi áo choàng tắm lộ ra lồng ngực rắn chắc, hai chân thon dài có lực thì cô lại cảm thấy đây hình như cũng không phải một đề nghị tồi.

"Em không xuống nước sao?" Lạc Ngạn đứng bên bể bơi làm vài động tác vận động đơn giản, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn Thu Tử Thiện đang làm bộ uống nước trái cây, giọng bình thản đến không thể bình thản hơn hỏi cô.

Trên mặt Thu Tử Thiện nhanh chóng thoáng qua một tia ngượng ngùng, nhưng khi cô ló mặt ra khỏi ly nước trai cây, liền đứng đắn nói: "Em xem trước thực lực của anh như thế nào đã, chứ đến lúc anh nhường em nhiều vậy rồi lại nói là không công bằng."

Lạc Ngạn chỉ liếc mắt một cái, nụ cười trên mặt còn chưa tiêu, thân thể tựa như một con báo nhanh nhẹn nhảy vào bể bơi, tư thế xuống nước của anh phá lệ chuyên nghiệp lại đẹp mắt, thậm chí ngay cả bọt nước cũng không văng lên quá lớn.

Thu Tử Thiện thừa dịp Lạc Ngạn dưới nước không cách nào nhìn thấy mình, đứng lên nhìn nhìn anh, khoảng cách anh nhảy vào trong nước hồ đến lúc thò đầu ra đã cách bên cạnh bờ rất xa, anh dùng tư thế bơi tự do, hai cánh tay vẩy nước ưu nhã có lực, giống như một con cá voi theo gió vượt sóng mà đến.

Thu Tử Thiện cứ như vậy ngồi chồm hổm bên cạnh cái ao ngây ngốc nhìn nhìn anh bơi tới bờ bên kia, lúc này cô lại nghĩ tới trận đánh cầu vừa rồi, anh đứng dưới ánh mặt trời, quả banh vàng nhạt bị anh nâng lên cao rồi đánh ra, cả người anh có lực nhảy lên, cánh tay kiên cố dùng sức quất mạnh quả banh.

Bịch một tiếng, cây vợt đánh vào trái banh tennis tạo ra âm thanh thanh thúy lại vang dội, tựa như quất vào trong lòng cô.

Người đàn ông như vậy, càng hiểu biết bạn lại càng bị anh ta hấp dẫn, anh ta cũng không dương dương khắp nơi lại lộ ra tự phụ, anh ta cũng không khoe khoang, nhưng vô luận anh ta làm chuyện gì cũng hoàn mỹ đến không chê vào đâu được.

Lạc Ngạn bơi về đến bên cạnh Thu Tử Thiện, cánh tay anh chống đỡ bờ hồ bơi, ngẩng mái tóc ướt nhẹp đang không ngừng nhỏ xuống nước, bởi vì mới vừa ngâm trong nước, giọng nói anh còn mang theo khàn khàn hấp dẫn: "Đang nghĩ gì vậy?"

"Nghĩ tại sao anh lại thích em, anh nhìn anh xem, dáng dấp tinh tế đẹp mắt như vậy, lại có tiền, vóc người cũng tốt năng lực cũng tốt, vận động tốt. Làm sao anh cứ như vậy phải thích em đây," Thu Tử Thiện tay nâng má ngồi chồm hổm bên cạnh hồ bơi, giọng chân thành đến không thể chân thành hơn, hình như là thật sự nghi ngờ chuyện này, lại giống như là bất bình thay Lạc Ngạn.

Nhưng ánh mắt cô chớp động mang theo chút giảo hoạt, cô chắc mẩm Lạc Ngạn cũng sẽ không phản bác lời mình nói.

Nhưng mà lần này Lạc Ngạn cũng cười cười: "Vậy được, anh nói thật với em."

Thu Tử Thiện bày ra một bộ dáng khiêm tốn tiếp nhận, nhưng cũng là yếu ớt chờ Lạc Ngạn khen cô là độc nhất vô nhị nhân gian ít có.

Lạc Ngạn giọng điệu cười giỡn, trêu tức nói: "Được rồi, anh thừa nhận, anh nhất thời nhìn lầm."

Nhìn, lầm, mắt, Thu Tử Thiện hít vào một hơi, rất tốt. Sau đó cô chuẩn bị đứng dậy, chỉ là cô còn chưa kịp đứng lên liền bị một cái tay bắt được cổ tay mảnh khảnh trắng noãn kéo xuống.

Thu Tử Thiện một ngụm nước thiếu chút nữa là sặc, cô nhất thời không kịp phản ứng, giống như một người không biết bơi lội ở trong bể bơi quẫy đạp, cho đến lúc Lạc Ngạn ôm cô trong ngực, cô mới chặt chẽ bắt được thân thể cường tráng của người kia.

Da thịt là thứ không làm giả được, khi da thịt ấm áp xuyên qua màn nước dán chặt vào người Thu Tử Thiện thì cô không nhịn được than thở một tiếng.

Cô ôm cổ anh, lợi dụng sức lực để người nổi trên nước, áo choàng tắm trên người cô đã sớm bị chìm vào đáy nước, lúc này nửa người trên của anh và mảng lớn da thịt  mình cứ như vậy không giữ lại chút nào ôm chặt nhau. Giờ khắc này, Thu Tử Thiện hình như có thể hiểu tại sao mọi người đều thích ôm nhau.

Ngón tay Lạc Ngạn giữ chặt cằm cô, sức lực lớn mà Thu Tử Thiện chưa từng tiếp xúc qua, hình như là vừa cấp bách vừa không có kiên nhẫn, môi anh mang theo nóng rực dính sát vào. Cô có thể cảm giác lưỡi anh giống như cần gạt nước, tinh tế vuốt ve mỗi một chỗ trong miệng cô, đây là một nụ hôn thấm ướt lại áp bức, còn mang theo tình ý ngang ngược.

Lúc Thu Tử Thiện cảm thấy mơ hồ, liền cảm giác Lạc Ngạn buông mình ra, sau đó cả người anh giống như rơi xuống nước chìm vào đáy ao.

Cô còn mang theo chút hoảng hốt, chỉ nhớ tới lồng ngực cứng rắn mình mới dán chặt vào, cánh tay ôm lấy eo mình, lộ ra nhiệt độ cùng sức sống tại một chỗ.

Thu Tử Thiện cũng không phải cô gái không biết gì cả, đừng nói cô đã sống một đời, đời trước Thu Tử Thiện cũng không phải là một người tinh khiết.

Khi Lạc Ngạn lần nữa vọt ra khỏi mặt nước thì Thu Tử Thiện đang chăm chú nhìn anh.

Cô nhìn Lạc Ngạn đang từ từ bơi lại chỗ mình, lần này cánh tay anh chỉ ôm nhẹ eo cô, không còn buộc chặt như trước, mặt anh hơi bất đắc dĩ nói: "Anh không dọa đến em chứ?"

"Không có việc gì, thật ra thì em hiểu, đàn ông mà..." Thu Tử Thiện nói tới chỗ này liền dừng lại, bởi vì nếu tiếp tục nói nữa thì giống như là cô đang cố ý dẫn dụ người đàn ông trước mặt này.

Cánh môi thật mỏng của Lạc Ngạn dưới ánh nước càng phát ra trơn bóng, con người màu sắc cực kỳ nhạt nhẽo giống như nước suối trong dính vào một tầng cảm xúc, anh nói: "Anh không gấp, em vẫn còn nhỏ, chúng ta có thể từ từ."

Tận tới đêm khuya sau khi Lạc Ngạn đưa Thu Tử Thiện về nhà, cô vẫn đứng ở cửa sổ phòng ngủ mình trên lầu hai, sau rèm cửa sổ lay động nhìn xe anh dần dần biến mất trong màn đêm.

Mười tuổi, con số này không chỉ là sự khác biệt thông thường, trong này bao hàm sự khác nhau một trời một vực. Khi cô còn hồn nhiên theo đuổi tình yêu, thì tình yêu của Lạc cũng đã xây được cả tầng.

Nhưng hiện tại lại có chút không giống, bởi vì trong thân thể cô đã là một một cô gái hai mươi bảy tuổi, cô đã trải qua chuyện mà cả đời này người khác cũng không trải qua. Cô không thể nào bởi vì bị tổn thương qua một lần, liền hoàn toàn cách xa tình yêu cách xa đàn ông. Chỉ là lần này cô cần học tập thông minh một chút, sau đó sẽ thông minh một chút.

Khoảng nửa tiếng sau, Thu Tử Thiện tính toán chắc giờ này Lạc Ngạn cũng về đến nhà rồi, cô ngồi trên mép giường từng chữ từng chữ gõ tin nhắn điện thoại: "Ngủ ngon, bạn trai."

Gửi xong, cô lập tức nhảy dựng lên thu dọn đồ đạc chuẩn bị tắm. Hình như cô có chút thẹn nếu thời điểm này nhận được điện thoại Lạc Ngạn.

Sau khi cô tắm xong đi ra ngoài, vừa lau tóc vừa đi đến đầu giường, lấy điện thoại di động ra nhấn nút một cái, đã nhìn thấy màn hình xuất hiện một tin nhắn: "Ngủ ngon, bạn gái."

Thu Tử Thiện ngã xuống ghế sofa, nắm điện thoại di động cười ngây ngô, thật là trẻ con mà.

Chỉ là, cô rất thích.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.