Tiểu "Đệ Đệ" Của Hoàng Đế

Chương 19: Tòa thành mười chín




-“Dạ, em hơi nhức đầu ạ.”

Phong bỗng dừng xe, quay lại khẽ sờ lên trán Dương, thở nhẹ:

-“Không sao, em không sốt”

Hà Anh nóng cả mắt, nhưng nghĩ những hành động yêu thương ấy là dành cho cô nên cũng được an ủi.

-“Vâng, em có nói em sốt đâu…”

-“Anh chỉ lo cho em thôi…”

Dương :’Ọe, mẹ ơi con nôn hết đây…’

Nghĩ lại, thực ra có người lo lắng cho mình cảm giác cũng hay đấy, em gái cô thật có phúc nha.

….

Cả buổi học, ngồi bên trên Phong, Hà Anh sung sướng vô kể, nhưng cái lớp Toán 2 này, khá là nhiều nữ, anh cũng được hâm mộ quá, điều đó làm cô không vui cho lắm.

Phải nói đây là buổi học ngắn nhất từ hồi đầu năm trở lại.

Bao nhiêu năm học chung, cô vẫn ngồi giữa anh và chị, tiếc là cấp 3 đùng một phát hai con người dở hơi lại đòi thi chuyên, hại cô không được cái niềm vui đó.

-“Em gái cậu đâu… ”

Hà Anh muốn lắm, nói ra câu, em đây, em ngay trước mặt anh đây mà, tiếc là cô còn muốn nhân hôm nay, hỏi anh một chuyện, một chuyện mà trước kia, dù thái độ cô có rõ ràng nhưng vẫn không dám mở lời.

-“Nó ốm về trước rồi, chắc tôi đành đi nhờ cậu thôi.”

-“Ừ, thế ta về thôi…”

-“Phong này”

-“Sao cậu?”

-“Hôm qua nghe Hà Anh kể nó được một bạn trai ở lớp tỏ tình”

-“Ừ, em ấy nổi bật thế, nhiều người thích là đương nhiên…”

-“Thế còn cậu?”

-“Tôi rất quý em ấy…”

Hà Anh không dám hỏi thêm, chỉ sợ nghe được đáp án đau lòng, thôi thì cứ làm người anh quý trước vậy, rồi một ngày, cô hi vọng từ đó chuyển thành “yêu”.

**********************

Hỏi trên đời mùi mà Hà Dương dị ứng nhất là gì? Cô không ngần ngại trả lời, là mùi bạc hà của thằng bàn dưới.

Hỏi trên đời mùi mà Vũ Phong dị ứng nhất là gì? Cậu không ngần ngại trả lời, là mùi ly ly của con bàn trên.

Người Hà Anh có mùi hoa hồng đậm đà, quyết rũ, còn Hà Dương lại có mùi của ly ly sớm tinh mơ, tươi mát tới phát ghét.

Ghét tới mức, trong giờ học, cứ mỗi lần Dương dựa vào bàn học là Phong bực hết cả mình, cáu kỉnh.

Thế rồi, điên tới mức không kiềm được, cậu ta lấy một tờ giấy nhớ, viết lên đó vài dòng chữ, lấm lét dán lên lưng bạn học.

Ra chơi, cũng không thể ngồi đọc truyện mãi được, Hà Dương tuy cảm thấy đó là việc vui thú nhất trên đời, nhưng ít ra cũng phải ra làm quen, thân thiết với một vài đứa, kéo bè kết đảng, sau này có tội còn có đồng minh.

Chiến dịch đó cô áp dụng được vài tuần rồi, thành quả giờ cũng là có rất nhiều bạn thân!

Hôm nay, không hiểu sao đi tới đâu cũng được mọi người nhìn bằng con mắt rất ư là trìu mến, chẳng nhẽ cô được yêu quý tới thế?

Dưới sự nháy mắt ngầm của thằng ngồi bàn cuối cùng – cũng chính là thằng lớp trưởng, tất cả chỉ dám nhìn, dám thương mà không dám nói!

Nhận được tin nhắn của ba, nói ba mẹ đi hâm nóng tình cảm, trưa không về ăn cơm, cô cũng chưa vội suy xét về thái độ yêu thương của bạn bè, sang lớp bên cạnh bảo Hà Anh.

-“Ơ, ba cũng nhắn em thế…”

-“Ừ, biết rồi thì thôi”

-“Chị ơi…hay là mình bảo bác giúp việc mang cơm tới trường ăn đi…”

Hà Dương nhìn Hà Anh, lại dại trai rồi…

-“Trưa nắng thế này, muội cứ bắt tội bác ý… ”

-“Ặc, tỷ cũng bắt bác ý dọn nhà vệ sinh mà”

-“Chuyện đó khác, nếu ta không bị phạt thì việc đó cũng là của bác ý mà, đằng này bác còn được thêm tiền.”

-“Thôi, xin tỷ…tỷ xem, trưa tỷ ở lại, vừa có thời gian đọc truyện nhé, thời gian đi đường tỷ đọc được mấy chap liền ý chứ?”

-“…”

Hà Dương nghĩ ngợi, con bé nói cũng có lý…

-“Đi mà…đi mà…làm ơn,,,, mai sau có thành, con chúng em xin nhận tỷ làm mẹ đỡ đầu”

Mẹ, con thằng Phong đó ư? Chắc chắn sẽ đáng ghét như nó rồi, ai thèm?

-“Đi mà…năn nỉ…”

-“Thôi được, ta về lớp đây…”

Dương chưa kịp đi, Hà Anh đã gọi lại, giật lấy tờ giấy sau lưng cô:

-“Tỷ, đứa nào láo toét thế này…trời đất…chữ này…chẳng phải của…”

Hà Anh đau lòng, chồng tương lai và chị gái không hòa hợp, cô biết làm sao?

Đại loại nội dung tờ giấy là:

“My name is Ha Nguyet Duong. I am a lonely blond dog…Please kiss me…”

Hà Dương giận tím mặt tím mày…

Nhưng không sao, chơi với bà hả con, đợi đấy!

-“Nguyệt Anh, dán lại cho tỷ, nhanh!”

-“Hả, tỷ có sốt không thế…”

-“Bảo muội dán lại thì muội cứ dán đi…làm gì phải xoắn…”

Hà Anh sững sờ không hiểu, nhưng tỷ đã dặn, sao dám cãi.

Hà Dương hùng dũng bước về lớp, vẻ mặt thản nhiên ngây thơ, còn cười toe toét với các bạn, Phong bên dưới tha hồ đắc chí.

Mấy đứa bạn thân của cô thì thấy tội nghiệp thay, nhưng ai mà dám gây thù với lớp trưởng.

Giờ Địa Lý.

Theo thói quen, mọi khi cô giấu điện thoại dưới gầm bàn đọc truyện, nhưng hôm nay thì khác, dơ tay lên phát biểu rất hăng hái.

-“Em nào xung phong lên vẽ lại bản đồ cho lớp…”

Việc vẽ bản đồ trên giấy đã ngại, giờ ông thầy quái gở còn bắt vẽ bảng phấn, chẳng đứa nào chịu, vậy mà bên dưới Hà Dương nhiệt tình:

-“Em, em…thầy để em…”

Vũ Phong khá là đơ, không hiểu là con bàn trên ăn phải bùa gì nữa…đến khi cậu hiểu ra, tất cả đã quá muộn, cô ta đang cầm thước và phấn, thầy giáo đứng ngay bên dưới, vẻ mặt hơi nhăn lại.

Thầy tới gần cô học trò ngoan, giật một phát tờ giấy nhớ, giọng nghiêm trọng:

-“Là ai làm?”

Cả lớp im phắc, Hà Dương quay lại nhìn Phong, nở nụ cười gian trá.

-“Sao các em lên cấp ba rồi mà còn nghịch ngợm thế hả? Nếu là nữ, thật đáng xẩu hổ, là nam, càng không chấp nhận được, sao có thể đối xử với bạn gái như này…”

-“Còn là người thì mau nhận tội, bằng không tôi tra ra, người đấy khó mà sống sót!”

Bàn cuối cùng, Vũ Phong từ từ đứng lên.

-“Là em hả, lớp trưởng mà không làm gương…Tôi không thể tưởng tượng nổi…”

Vũ Phong bị thầy chỉ trích một hồi, sau cùng thầy cho cậu ta hai sự lựa chọn.

Một là về làm một cái biển, ghi dòng chữ:

”My name is Vu Huynh Phong. I am a BD dog”

Đeo trong vòng 1 ngày.

Hai là dọn hố xí một tuần.

Cả hai việc đều không vinh dự chi, nhưng lớp trưởng đã dũng cảm chọn việc thứ hai.

….

Buổi trưa, bác giúp việc mang cơm, Hà Dương thân làm chị, tất nhiên ra cổng trường lấy.

Bác hôm nay mang ba hộp cơm, IQ của cô mách bảo, một trong ba hộp này là của kẻ thù.

Tuy buổi sáng hắn đã lĩnh một bài học, nhưng cô không nghĩ nên dừng lại, phải cho hắn chừa thực sự.

Cũng không khó để biết hộp cơm nào của Phong. Ngoài việc hai cái hộp hình Kitty chị em cô hay dùng, thì hộp thứ ba, có nhiều chả lá lốt hơn hai hộp còn lại, đó là món hắn thích ăn mà.

Nghe con em lải nhải nhiều, giờ cô cũng thuộc cả sở thích của hắn luôn.

Lập tức chọn một chỗ kín đáo, đem chả, trứng, rau liếm qua liếm lại, sau đó còn nhổ tý bòn bọt trộn vào cơm.

-“Chị Dương, lại đây.”

Phong và Anh đã đợi cô ở căng tin trường, ba ly nước cũng được gọi sẵn.

Nhanh chóng đỡ cơm từ tay Dương, Hà Anh ngọt ngào:

-“Anh Phong, của anh này, ăn thôi…”

-“Oa, ngon quá, cảm ơn nhé!”

Hà Dương với Vũ Phong, dù có tức giận tới mấy, trước mặt Hà Anh vẫn là đình chiến.

Ba người bắt đầu ăn, khóe môi Dương khẽ nhếch, lòng không kiềm được sung sướng, đợi giây phút tên đó nôn ọe…

Tiếc là cậu ta ăn rất ngon lành, còn khen ngợi chứ, thật có chút thất vọng.

Đoạn cô với ly nước dâu tây, hút chụt chụt, thì lại để ý cậu ta nhìn mình, ánh mắt cười thâm hiểm…lẽ nào hắn bỏ độc trong ly…không phải chứ, vẫn rất ngon mà!!!

Hà Anh nói chuyện với Hà Dương, Hà Anh nói chuyện với Phong, tuyệt nhiên anh chị không nói gì với nhau cả, căng thẳng quá, căng thẳng quá!

…..

Chuyện mà Hà Dương không biết.

Tan học, con bàn trên nhận điện thoại rồi chạy biến…

Cậu nhất định phải đuổi theo, dần cho nó một trận.

Ai ngờ, phát hiện nó nhận ba hộp cơm từ tay bác giúp việc lại lén lén lút lút đi vào chỗ khuất. Vũ Phong nín thở bám theo.

Ặc, hành động của nó là gì kia?

-“Anh Phong, làm gì đấy, hôm nay em được ở lại, ăn trưa với bọn em nhé…”

Vũ Phong dường như đã hiểu, dắt Hà Anh ra căng tin đợi, đồng thời cũng bảo mình đi lấy nước.

Anh uống ca cao, Hà Anh uống nước cam, Hà Dương uống nước ép dâu tây, trước nay vẫn vậy.

Phong nhìn ly dâu tây đỏ mọng, không thương tiếc nhổ một phát, sau đó lại dùng thìa khuấy đều…trông vẫn rất là ngon lành.

Ha…ha…ha…

Hà Nguyệt Dương, vẫn chưa kết thúc đâu!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.