Tiêu Dao

Chương 43: Sắc tính không thay đổi




"Chẳng hay hoàng nhi chọn trúng khuê nữ nhà ai, nói ra, phụ hoàng làm chủ cho ngươi, cũng đã trưởng thành rồi nên sớm ngày thành hôn, sang năm trẫm lại có thêm một tôn nhi mập mạp." Hoàng đế vẻ mặt từ ái nói.

Thái tử trong lòng bỗng nhiên có dự cảm cực kỳ không tốt, bởi vì khi Nhan Hi nói ra trong đầu hắn hiện lên một cái tên, ánh mắt hắn lãnh liệt thủy chung gắn chặt lên người nào đó.

Nữ hài thần bí kia đến nay vẫn chưa điều tra ra thân phận, chẳng lẽ hắn muốn bẩm báo cho phụ hoàng biết… ?

Nhan Hi hạ mắt cung kính, thanh âm trầm thấp vang lên một cái tên, "Đào Tiểu Vi."

"Họ Đào?" Hoàng đế nâng cằm, cố gắng nhớ cho được nhưng vẫn không ra có đại thần nào có dòng họ cổ quái này, "Vậy cô nương kia là hòn ngọc quý của vị ái khanh nào?"

"Không cha không mẹ."

Ách, là một cô nhi. Hoàng đế tự động triển khai trí tưởng tượng, hắn so sánh một hồi liền bảo, "Lão Thất, ngươi hiện tại thân phận không phải tầm thường, cho dù ngươi trước kia là hoàng tử đi nữa, việc thú một bé gái mồ côi làm Vương phi như vậy, có đúng hay không ủy khuất rồi?"

Thái tử vội vã tiếp lời phụ họa, "Phụ hoàng nói rất có đạo lý, thất đệ là thân vương duy nhất trong các hoàng tử, lại là địa vị thân vương cao nhất Duệ thân vương, thế nào có thể thú một bé gái mồ côi vô danh vô phân?"

Nhan Hi chậm rãi ngẩng đầu, "Đó là chuyện của nhi thần, phụ hoàng chỉ cần gật đầu đáp ứng."

Hoàng thượng bị động nói không ra lời, hắn có hảo tâm lại bị cho rằng lòng lang dạ thú nên thấy mình ủy khuất. (chết cười với ông hoàng đế này, hai cha con đấu nhau mà cười đau cả ruột)

Thái tử chút nào cũng không tha, kích động nói, "Thất đệ, phụ hoàng cho ngươi chọn mười người mỹ nữ, đây chính là tâm ý của thiên tử, ngươi sẽ không phải là muốn bỏ qua một bên chứ?"

"Thích thì cho ngươi."

Đơn giản một câu nói đã làm thái tử đứng ở một bên, nửa ngày cũng nói không ra nửa chữ.

"Lão Thất, không thì trẫm sẽ loại ra một người trong mười vị cô nương, để lại vị trí trắc phi cho Đào cô nương kia, thế nào?" Hoàng đế tự động tự phát lui một bước, hắn cũng không muốn cùng Nhan Hi đối lập, ai kêu hắn chỉ có thể trông cậy vào nhi tử này đâu.

Nhan Hi mặt vô biểu tình chuyển hướng phụ hoàng cười thành khẩn, "Nhi thần chỉ cần một người tân nương nhập môn, về phần những cô nương phụ hoàng đã chọn, không bằng cho thái tử điện hạ, nhi thần thấy hắn tựa hồ rất hứng thú."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.