Tiêu Dao

Chương 30: Trước khi ly biệt triền miên




Cửu Đĩnh chần chờ nói, "Gia, bọn họ là người của thái tử."

Nhan Hi đôi mắt đẹp hẹp dài mị thành một đường cong, hắn không nên nhiều lời, Cửu Đỉnh cũng biết ý tứ chủ tử nhà mình. Nhan Hi biết người phía sau theo dõi hắn chính là ai, nhưng là bọn họ tự động đưa tới cửa, Duệ vương gia cho tới bây giờ sẽ không biết dùng hai chữ khách khí.

Nếu Nhan Hi đã sớm quyết định, Cửu Đĩnh cũng yên lòng, hắn không tiếng động mà dừng lại cước bộ, bất động thanh sắc xâm nhập vào đoàn người, đem mấy người không biết sống chết kia thành mục tiêu mà tới gần.

... . .

Đào Tiểu Vi trong trí nhớ còn động lại là trên đường phố xá nhộn nhịp, lúc nàng mở mắt đã thấy mình ngủ yên trên giường.

Sắc trời không rõ, nàng tiện tay lấy một kiện áo khoác khoác vào, người thiếu nữ khoanh chân ngồi, nỗ lực nhớ lại ngày hôm qua đến tột cùng là như thế nào trở lại vương phủ.

Xem hoa đăng, chơi đoán chữ, ăn vặt, sau đó Cửu Đĩnh tới! sau đó . . .

Không nhớ rõ.

Sẽ không là ngủ ngay trên đường chứ, nhớ tới thật mất mặt a, Nhan Hi nhất định hội cười cho.

May là hắn lúc nào cũng mặt lạnh, mặc dù là cười nhạo chắc cũng không biểu hiện rõ ràng, Đào Tiểu Vi thanh thản mà vỗ vỗ ngực, thở dài một ngụm.

Hình ảnh thái tử lại nhảy ra, Đào Tiểu Vi nhíu chặt hai mày, lẩm bẩm nói, "Lại gặp được hắn, quả nhiên là thái tử điện hạ, dáng vẻ hắn rất gần gũi càng có vẻ ôn nhu, thật không thể tin được hắn cư nhiên cùng Người xấu là thân huynh đệ."

Nàng trở mình ghé vào trên giường, Đào Tiểu Vi lùi về ổ chăn quyết định lại nằm xuống, "Kỳ quái, rõ ràng mới thấy qua hắn hai lần, vì sao luôn nghĩ quen thuộc như vậy, dường như là từ thật lâu trước đây đã biết rồi."

Thiên Sương định tới gọi Đào Tiểu Vi rời giường thì nhìn thấy tiểu thư nhà nàng bưng chăn bông, trừng mắt to mỹ lệ mà đờ ra, ngơ ngác nhìn vào một điểm.

Mặt của nàng đỏ như cua luộc, ánh mắt thoạt nhìn mơ mơ hồ hồ, không phải bộ dáng thanh tỉnh hàng ngày.

Vội vã để nước nóng trên bồn rửa mặt, Thiên Sương đi tới lo lắng xoa lên cái trán nàng, "Tiểu thư, người sắc mặt thoạt nhìn không thích hợp, có đúng hay không vì ngày hôm qua gió lạnh, bị cảm rồi?"

"Thiên Sương, ngươi thế nào tới sớm như vậy." Tiếng nói cũng vô tình mềm nhũn, Đào Tiểu Vi chột dạ mở mắt, không dám cùng Thiên Sương đối diện.

"Không có, mỗi ngày không phải đều là canh giờ này sao?"

Thiên Sương vô cùng kinh ngạc thu hồi tay lại, không có nóng, thế nhưng vì sao nàng thấy tiểu thư ngày hôm nay rất kỳ quái?

Dường như là sợ người biết được chuyện gì, ánh mắt cũng là không bình thường, nhìn chăm chăm một điểm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.