Tiêu Dao

Chương 23: Mệnh định nhân duyên




Đại đêm 30 liền tí tách rơi phiêu tán hoa tuyết, khí trời lạnh vô cùng, tuyết bị đóng hai bên đường xếp thành hình núi nhỏ nhưng nửa điểm cũng không thấy khó chịu. Thương gia hai bên đường liền xếp hình người tuyết, dùng hành cùng trái lê làm ra ngũ quan (mặt mũi), hình thái khác nhau, dáng điệu thơ ngây đứng ở cửa đón khách, làm cho cảnh mừng năm mới tăng thêm một chút ấm áp.

Bầu trời thì không có độ ấm, có lẽ là liên quan đến trận tuyết rơi quá lớn vừa rồi, trời sạch sẽ trong suốt, sao cùng ánh trăng đều có vẻ đặc biệt lớn, dường như chỉ cần vươn tay là có thể hái xuống. Mỗi năm một lần hội hoa đăng, hầu như hàng triệu bách tính từ trong và ngoài đều tới kinh thành, trong đám người rộn ràng nhốn nháo đó làm cho làn gió lạnh bị tản ra ít nhiều.

Thật nhiều người! Đào Tiểu Vi hưng phấn chỉ vào cách đó không xa đông nghịt ầm ĩ, "Đi vào trong đó, Người xấu, bên kia nhiều người lắm nha."

Đào Tiểu Vi khuôn mặt tuyệt sắc theo âm thanh phát ra mà đến, làm cho các nam nhân đều thất thần, nếu không phải Nhan Hi đang đứng bên người nàng, vừa nhìn ai cũng biết, không phải dễ chọc vào tiểu mỹ nhân tuyệt sắc này.., có lẽ sớm đã có người vì ngưỡng mộ mà tiến lên đến gần.

Nàng không hề có cảm giác mình là người gây nên tình trạng diễn ra trước mắt, để Nhan Hi lôi kéo tay nhỏ bé, một lòng muốn dạo hội.

Nhan Hi nhìn không ra trong đám người đông nghịt có cái gì lạc thú, dùng sức giữ lấy tiểu thân thể như chú ngựa hoang của Đào Tiểu Vi, dường như nếu chỉ cần buông lỏng tay, hài tử này sợ là lập tức liền biến mất trong biển người.

"Gia, bên này rất hỗn loạn, không bằng đến tửu lâu Hưng Thịnh ngồi, bên kia lầu có một gian phòng sát đường, mở cửa sổ là có thể thấy hoa đăng." Cửu Đĩnh phía sau Nhan Hi nhỏ giọng nói.

"Vậy đi vào đó." Nhan Hi chán ghét nhìn náo nhiệt cách đó không xa .

"Không nên, cách nơi này xa quá, cái gì đều thấy không rõ lắm!" Mắt mở trừng trừng nhìn náo nhiệt gần trong gang tấc lại muốn nàng đi, Đào Tiểu Vi thế nào cam tâm bỏ qua cơ hội này.

"Vi vi!" Nhan Hi trừng mắt.

Đào Tiểu Vi chu môi trông thật sự khả ái.

Nhan Hi mềm nhẹ ngữ khí, vuốt tóc nàng, "Hiện tại người đang đông, người người chen lấn, thị vệ không thể bảo hộ chu toàn, trái lại, chúng ta trước đi tửu lâu ăn cơm, chờ thêm một lát sóng người tản đi rồi sẽ lại qua nhìn."

Ở phía sau Thiên Đồng biết rõ lòng của nàng, tiếp lời thấp giọng nói, "Yên tâm đi tiểu thư, mứt quả, hình đồ chơi làm bằng đường, các quầy hàng này sẽ không dọn sớm như vậy, chỉ cần trên đường còn có người nhất định còn bán."

Đào Tiểu Vi lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, đi theo bên cạnh Nhan Hi hướng tửu lâu cách đó không xa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.