Tiêu Dao - Truyền Thuyết Thánh Chiến

Chương 15




Váy cuốn ở bên hông, áo cũng tuột khỏi vai. Thanh Thần chỉ lẳng lặng nhìn anh có chút mê ly, môi của cô và anh chạm vào nhau dây dưa, cảm nhận được mùi vị của rượu.

Anh uống rượu.

Cho nên mới giọng nói của anh với dịu dàng như vậy khi nói chuyện với mình.

Tay anh không rời khỏi người cô, Thanh Thần tự hỏi, anh biết cô là ai sao?

Áo vừa rơi xuống, môi anh di chuyển trên cổ cô từ từ đi xuống, một tấc cũng không buông tha.

Thân mình run rẩy mãnh liệt, cầm cổ tay anh càng thêm nặng, anh xoay người một cái, ngã xuống ghế sô pha, cô ngồi trên người anh. Hiện tại anh biết cô là ai sao?

"Tiểu Nhược, tiểu Nhược..."

Anh say, xem cô thành cô ấy, Anh, anh là nhận nhầm người? Cô không muốn không minh bạch như vậy, cũng không muốn trở thành thế thân.

Bởi vì hiện tại, trong bụng cô có một đứa bé, cho dù là vì anh, cô cũng không thể lại hạ mình như thế....

Tay bất giác bắt đầu kháng cự, cô có chút hoảng, có chút rối loạn!

Giọt nước mắt rơi xuống, cô dùng sức nâng bả vai lên, sự giãy dụa của cô, sự kháng cự của cô, đều làm cho anh muốn chinh phục, muốn chiếm giữ.

Phản ứng của cô, như là đã bị đoán trước, cánh tay ôm chặt, Mạc Lãnh Tiêu đặt cô lên sô pha tơ tằm, người nằm úp lên.

Xem ra anh đối xử với cô và người kia khác nhau, ngay cả chỗ ở, cũng đặc biệt để ý.

Vừa lúc đó, Thanh Thần bỗng nhiên ngẩng đầu lên, có cảm giác bị người khác nhìn làm cho cả người cô run lên.

Mở mắt ra, nhìn giữa phòng khách là một bóng dáng xinh đẹp lẳng lặng đứng đó, ý thức Thanh Thần rốt cuộc cũng quay về: "A.... ..."

Giữa phòng khách là một nữ nhân môi mím lại, khuôn mặt nhỏ nhắn, có nước mắt, cả người giống như bị một màn hoạt sắc sinh hương trước mắt lúc trước làm cho sợ choáng váng.

Anh quay đầu, không hề bất ngờ khi nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt nhưng xinh đẹp kia, ánh mắt thẳng tắp nhìn bọn anh chằm chằm, trong ánh mắt chỉ có đau thương.

Thanh Thần cảm thấy thân thể anh cứng ngắc, cũng có thể cảm nhận hơi thở anh trở nên dồn dập, đều là vì ánh mắt của người kia.

Thân mình, hơi run run, cô ngẩng đầu lên nhìn mặt anh, khóe miệng nhợt nhạt lay động.

Vẻ mặt kia. lo lắng như vậy, không đành như vậy....

Vì sao trong mắt anh chưa bao giờ xuất hiện nửa phần nhu tình với thương tiếc đối với cô, chỉ có xuất hiện cùng ảo não.

Thanh Thần tựa vào lồng ngực anh, trái tim lại thấy đau. Có thể xuất hiện tại phòng này, là cô ấy....

Cô biết, cô gái kia là Tiểu Nhược, lúc trước Mạc Lãnh Tiêu uống say cũng gọi tiểu Nhược.

Bạch Tử Nhược, cô biết, tên của cô ấy rất đẹp, người cũng rất đẹp.

Cô ấy xinh đẹp như vậy, dường như chỉ liếc mắt một cái, có thể khiến cho mọi người đều chú ý đến cô ấy.

Ánh mắt không có độ ấm, dừng trên khuôn mặt gầy yếu của cô, mắt bỗng mở to: "Sao đến đây, em trở về như thế nào."

"Anh..." Trong mắt Thanh Thần mang theo hoang mang, cô muốn hỏi, tại sao anh lại đến, nhưng khi nói ra lại thành: "Cô là...."

"Đi ra ngoài." Tiếng nói lạnh lùng, bất cứ ai cũng không thể nhìn được thâm ý hiện lên trong mắt anh.

Mạc Lãnh Tiêu lạnh lùng mặc quần áo vào, nhìn cô: "Chờ tôi trở lại."

Mạc Lãnh Tiêu mặt lạnh lùng, cũng đi theo.

Thanh Thần đứng ở một bên, nhìn hai người, vốn còn muốn đi lại, bước chân lại không thể bước đi.

Chậm rãi mặc quần áo, Thanh Thần mím chặt môi, trong mắt chứa đầy chua xót.

Một hồi lâu cô không nói chuyện, chỉ mặc quần áo tử tế bước ra khỏi phòng khách.

Bên ngoài ban công phòng khách, một cô gái áo xanh lẳng lặng ngồi trên ghế: "Cô ấy, là vị hôn thê của anh sao?"

"Cô ấy, rất đẹp, anh thích cô ấy? Có phải không?" Người con gái áo xanh bình tĩnh hỏi, cô muốn biết, một người con gái xinh đẹp như thế, ở trong lòng anh, có phải hay không rất quan trọng.

Mạc Lãnh Tiêu nhìn chằm chằm cô, khuôn mặt tuấn tú có chút căng thẳng: "Cô cảm thấy, tôi nên thích cô ấy sao?"

Đối mặt với cô bé kia, cho dù lời nói có lạnh lùng thế nào, cũng không thể che dấu được sự dịu dàng trên tràn anh.

"Năm nay anh cũng đã ba mươi mốt, nên tìm người trong lòng rồi kết hôn đi. Bằng không.... bác trai bác gái đã nôn nóng rồi."

"Được" Anh nói, nhìn ánh mắt cô chứa đầy lo lắng.

Lông mi nhỏ dài vểnh lên, môi mỏng cong lên thành một đường đẹp mắt: "Nếu như cô cho là như thế, được. Tôi cưới cô ấy."

Mi mắt cô run rẩy khép lại: "Chúc các người hạnh phúc"

Giọng nói của cô ấy rất lạnh nhạt, lại che dấu không được sự bi thương trong đó.

"Bỏ chìa khóa xuống." Bỗng nhiên anh mở miệng.

Người con gái áo lam ngẩn người ra, nhưng cũng ngoan ngoãn giao ra chiếc chìa khóa ra.

"Tôi về trước." Đứng dậy, cô ấy nhìn anh từ biệt.

Mạc Lãnh Tiêu đứng ở chỗ cũ, không nhúc nhích: "Được"

Nước mắt rơi xuống, dừng ở trên khuôn mắt cô ấy, cô ấy đi qua anh, chậm rãi hướng ra ngoài cửa.

Mạc Lãnh Tiêu nhìn chăm chú cô ấy bước đi, đôi mắt lạnh lẽo khiến không ai dám nhìn thẳng vào.

"Về sau, đừng tới nơi này." anh lạnh lùng mở miệng, thanh âm kia, làm cho bước chân cô gái áo xanh nhanh hơn, gần như chạy ra cửa.

Bỗng nhiên, anh giật giật, nói vậy, cô ấy đã đi.

Do dự một lúc lâu, Thanh Thần vẫn đi đến: "Anh, không tiễn cô ấy sao? Đã trễ thế này, một cô gái như cô ấy....rất nguy hiểm"

Sắc mặt anh cứng đờ, chỉ đưa tay vuốt ve cô, trong mắt một mảnh ảm đạm: "Không quan trọng"

Ba chữ phía sau vừa ra khỏi miệng, giọng nói có chút cứng ngắc.

Không quan trọng, không quan trọng sao? Làm sao có thể không quan trọng!

Nhìn chiếc túi trên bàn, Thanh Thần thở dài: "Lãnh, túi của cô ấy....."

"Mộ Thanh Thần, cô có ăn cơm không?"

Đưa tay cầm lấy túi xách, Thanh Thần không chút do dự, cất bước hướng ra phía ngoài.

"Cô đi đâu?" Tiếng nói Mạc Lãnh Tiêu chứa đầy sự mất hứng.

"Tôi đi trả túi cho cô ấy, điện thoại và ví tiền của cô ấy đều ở trong túi, một cô gái nhỏ, tại sao có thể đi ra ngoài mà không mang theo mấy thứ này chứ?"

"Cô ấy tìm không thấy sẽ quay trở lại." con ngươi đen khẽ động, ánh mắt anh không giống với giọng nói bình tĩnh của anh.

Kỳ thật, cô cũng không rõ, anh sẽ không ở lại. Vừa mở cửa, sắc mặt anh phút chốc thay đổi, Thanh Thần còn chưa kịp phản ứng, thì anh đã cúi người xuống, ôm người bị ngã trên mặt đất vào ngực.

Sững sờ tại chỗ, Thanh Thần không biết phải làm sao, thậm chí có chút ghen tỵ.

Mạc Lãnh Tiêu sắc mặt tái mét, hối hận và có lỗi làm nét anh lần lượt thay đổi: "Thất thần cái gì, gọi điện nói Lâm Sách đến đây."

Không cho cô cơ hội phản ứng, Mạc Lãnh Tiêu đã ôm Bạch Tử Nhược vào ngực, vội vã đi lên lầu hai, đi vào phòng của anh.

Mạc Lãnh Tiêu vội vã rời đi, căn bản không có để ý, có một bóng hình đơn bạc ở cửa kia, mặt đã đầy nước mắt.

Trái tim, bỗng cảm thấy rất đau. Thì ra, cô nghĩ rằng cô không quan tâm, nhưng cô vẫn là không làm được.

Trái tim, đau. Thanh Thần đứng tại chỗ, nở nụ cười chua xót.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.