Tiêu Dao Lục

Chương 19




- Sao cô lại quay lại nữa?

Thấy Hà Tình bước vào, Diệp Khai liền tỏ vẻ ngạc nhiên.

Hà Tình cũng lấy làm bối rối, đến rồi lại đi, đi rồi lại đến, việc này thực sự khó nói.

- Nghe nói tìm được một số băng video...

Hà Tình nói.

- Sao cô lại biết?

- Bách Kiến Minh nói. – Hà Tình đáp.

Diệp Khai gật đầu, thầm nhủ tin này thực sự khó giấu được, không biết tên Bách Kiến Minh này đã bô ba với bao nhiêu người rồi, xem cách làm việc này của hắn, thật tình không dám đề bạt hắn lên làm phó cục trưởng thị cục.

Kỳ thực, vị trí phó cục trưởng thị cục rất quan trọng, Diệp Tử Bình quả quyết cần đề xuất một người của mình vào đó, tuy Diệp Khai tỏ ý có thể xét đến Bách Kiến Minh, nhưng ngẫm theo tình hình hiện tại, Bách Kiến Minh tuy có năng lực, nhưng lại không biết giữ mồm giữ miệng, vậy thì cũng không ổn.

Song Hà Tình đã nhìn ra suy nghĩ của Diệp Khai, bèn nói:

- Anh ấy là họ hàng với tôi, không lẽ phải giấu anh tôi sao? Huống hồ nội dung trong đó anh ấy cũng chưa xem mà.

Thấy Diệp Khai không nói gì, Hà Tình bèn hỏi:

- Đừng bảo anh định nuốt lời đấy chứ? Chuyện phó cục trưởng anh đã hứa với anh ấy rồi đấy.

- Hứa thì hứa, nhưng chuyện gì rồi cũng sẽ có thay đổi... – Diệp Khai ám thị.

Lời nói tùy tiện của lãnh đạo, thì có thể tranh cãi được không?

Hiển nhiên là không thể.

Nếu muốn tranh cãi với lãnh đạo, tức là cố ý trả giá với lãnh đạo, sau này có còn được sống yên thân không? Do đó chuyện này tuyệt đối không thể làm được.

Hà Tình nghe xong, lập tức trợn trừng mắt, bụng nghĩ rất có khả năng Bách Kiến Minh sẽ đánh mất cơ hội thăng tiến dễ dàng vì chuyện của Hà Thiên Lâm.

Có điều đây cũng là chuyện vô phương cứu chữa, giả như Bách Kiến Minh không làm vậy, thì Hà Thiên Lâm chắc chắn sẽ không hài lòng, đến lúc đó cũng chẳng có quả ngọt nào cho Bách Kiến Minh cả.

Còn về Diệp Khai, có thể hắn lại tìm được lý do khác rồi, chẳng hạn như nói Bách Kiến Minh lạnh nhạt, chẳng thèm nhắc nhở cho người nhà một tiếng, người như vậy ai mà yên tâm dùng hắn được?

Lỡ như có ngày này, dám chắc hắn sẽ đứng ở phía đối lập với ông Diệp.

Chắc chắn Diệp Khai cũng nghĩ vậy, không thể bàn cãi gì được.

Một lúc sau, Bách Kiến Minh gõ cửa vào.

- Diệp cục trưởng, để khỏi lộ tin tức, tôi đã cho tập trung các đồng chí tham gia hành động tại văn phòng kế bên, cấm sử dụng phương tiện thông tin, để họ tự giám sát lẫn nhau.

Bách Kiến Minh nói với Diệp Khai:

- Có điều đây không phải là kế lâu dài, thế nên anh xem xem chuyện này sớm yên thấm được chưa, chứ không thì mấy tiếng nữa là trời sáng rồi.

- Ồ? – Diệp Khai nghe xong, hai mắt liền sáng rỡ.

Thì ra Bách Kiến Minh không hề tiết lộ thông tin cho ai khác, vậy ra cũng không tồi.

Diệp Khai bèn nhìn hắn, hỏi:

- Trừ Hà bí thư ra, không còn ai khác biết nữa chứ?

- Tôi có quen biết gì với họ đâu mà phải báo cáo ạ?

Bách Kiến Minh gãi đầu lúng túng:

- Hà bí thư là anh họ tôi, nói sao thì cũng không thể không báo cho ánh ấy một tiếng, không thì ông anh này về sau chẳng còn đường sống nữa.

- Ừ, tôi biết rồi, anh cứ để ý họ là được, tối nay những người tham gia hành động được phát lương tăng ca gấp ba, khoản này thì tôi xin hứa.

- Diệp Khai nói – Không cần phải chờ đến sáng, chuyện này mới có thể giải quyết đâu, anh cứ yên tâm đi.

Hài lòng với cách làm này của Bách Kiến Minh, sự khó chịu ban nãy của Diệp Khai cũng tiêu tan phần nào.

Bách Kiến Minh không phải hạng thiếu suy nghĩ là được rồi, chỉ sợ vừa rồi hắn chăm chăm vào việc báo tin cho Hà Thiên Lâm mà buông lỏng việc quản thúc những người khác, nếu ai cũng tiết lộ tin tức đi khắp nơi, thì chức trưởng phòng phân cục này hắn cũng chưa làm tròn vai, Diệp Khai tuyệt đối sẽ không nâng đỡ hắn lên chức phó cục trưởng thị cục.

Vừa biết quan tâm đến người nhà, đồng thời lại có thể quản thúc cấp dưới, không để tin tức bị lộ, cách làm này còn khiến Diệp Khai chấp nhậ được.

- À, làm báo cáo tổng kết công việc gần đây của anh đi, làm đẹp một chút, chắc sẽ phải dùng đến đấy.

Đợi Bách Kiến Minh gần ra khỏi cửa, Diệp Khai dặn thêm một câu.

- Vâng.

Bách Kiến Minh nghe thế liền mừng rỡ, biết đây là dấu hiệu cho việc cậu hai nhà họ Diệp định đề bạt hắn, lập tức đáp lời lại rồi đẩy cửa đi ra.

Hà Tình ở một bên nghe vậy, cảm thấy thái độ của Diệp Khai đối với Bách Kiến Minh đã thay đổi trong chốc lát, nhưng lại không biết là có ý gì, lúc nãy hình như hắn còn có vẻ không hài lòng về Bách Kiến Minh cơ mà.

“Không biết anh ta đang bày trò gì nữa.” - Hà Tình nghĩ bụng, nhưng rồi thư thái trở lại, dù gì thì cô cũng đã đến rồi, Diệp Khai sẽ phải cho cô một câu trả lời thỏa đáng, còn về chuyện của Bách Kiến Minh, Diệp Khai cũng đã gợi ý rồi, coi như đêm nay là một đêm hoàn hảo.

- Cô tự xem rồi lấy cuốn băng của bí thư Hà ra đi.

Diệp Khai bảo Hà Tình, chỉ vào đống băng đã bỏ vào thùng.

- Lấy ra rồi làm gì nữa? – Hà Tình hỏi.

Diệp Khai liền liếc cô một cái, giọng buồn bực:

- Thì xem như tôi không biết chuyện này đi được không? Cứ bắt tôi phải nói ra mới được sao?

- À, tôi hiểu rồi. – Hà Tình lập tức đưa ngón tay lên che miệng – Để tôi tự xử lý.

Lục lọi mãi một hồi, cô tìm được hai cuốn băng có đề tên Hà Thiên lâm, thời gian vào khoảng một năm trước, và một cuốn vào nửa đầu năm của năm nay.

Diệp Khai bỏ cuốn băng vào đầu video, xem lướt qua một chốc, xác nhận trong đó không có nhiều vấn đề nghiêm trọng mấy, bèn vứt sang cho Hà Tình.

- Cảm ơn anh! – Hà Tình cầm lấy cuốn băng rồi đi khỏi.

- Để cô ấy cầm đi vậy ư? – Tạ Ngọc Quân ở bên cạnh hỏi.

- Ừ, không thì biết làm thế nào được?

Diệp Khai nói:

Hà Thiên Lâm dù gì cũng là cán bộ cấp phó tỉnh, là một viên cốt cán dưới trướng bố tôi, buộc phải giữ thể diện cho anh ta, nếu dâng lên cuộc họp thường vụ thì có hơi bất nhân, thực ra kể cả Hà Tình không đến, tôi cũng sẽ giữ lại cuốn băng này.

Chỉ có điều Hà Tình đã tự mình chạy đến đây, chắc chắn là ý của Hà Thiên Lâm, thế nên vô hình trung không những biểu đạt thành ý của Hà Thiên Lâm, mà còn nợ Diệp Khai thêm một món nợ ân tình, dẫu sao thì thứ này mà bị mang lên cuộc họp thường vụ, trước mặt bao nhiêu người, bất kể trong đó có nội dung gì thì cũng đều là một chuyện vô cùng khó xử.

Xem lại giờ giấc, đã một giờ sáng rồi.

- Giờ này thì thật tình tôi không muốn quấy rầy giấc ngủ của bố tôi. – Diệp Khai cảm khái một câu.

Có điều xảy ra chuyện như vậy, nhất định phải cho Diệp Tử Bình biết đầu tiên, nên dù Diệp Khai không muốn đến đâu, cũng phải nhấc điện thoại lên mà gọi vào di động của Diệp Tử Bình.

Qua một hồi chuông reo, Diệp Tử Bình nghe máy.

- Vâng, tôi là Diệp Tử Bình, cho hỏi ai vậy ạ?

Diệp Tử Bình nói trong điện thoại.

- Bố, con Diệp Khai đây, có chuyện lớn rồi. – Diệp Khai đáp.

- Hả?

Diệp Tử Bình liền ngớ ra, hiển nhiên biết “chuyện lớn” mà Diệp Khai nói chắc chắn không hề nhỏ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.