Tiểu Công Nhà Tôi Muốn Sinh Con

Chương 45: Thành bại tại nhẫn




Một cú ngã ghế phát ra tiếng vang động trời, tơ máu ở khóe miệng Lý Lân có màu đen, sắc mặt trong nháy mắt biến thành xanh lá.

Tất cả mọi người trong điện các đều bị hắn dọa sợ.

Thấy Lý Lân như vậy, trong lòng người ở đây còn không rõ sao? Đại hoàng tử rõ ràng là trúng độc.

Nhưng người ở đây đều bình an vô sự, sao chỉ có mình hắn xảy ra chuyện?

Đoan Phi đứng lên, ba bước đi qua đã có hai bước là chạy, vội hỏi: "Hoàng nhi, con sao vậy?" Đồng thời bà ta quay đầu phân phó, "Mau, mau đi truyền thái y."

Lệ Phi cũng vội đứng dậy, sai người đi gọi thái y.

Can Phong Đế tức giận tới lồng ngực phập phồng.

Ngàn dặn dò vạn dặn dò muốn hai người lo liệu tốt cung yến này, nhưng kết quả vẫn là xảy ra chuyện! Hơn nữa còn là nhi tử của mình gặp chuyện không may!

Hai kẻ vô dụng!

Can Phong Đế muốn trực tiếp ném chén rượu qua, nhưng quan lớn trong triều và hầu tước huân quý đều ở đây, thậm chí còn có nữ quyến, đặc phái viên của Đại Chu, còn cả phu thê Chiêu Vương và Chiêu Vương Phi. Ông ta không muốn làm mất phong độ, vì thế nắm chặt hai tay, ra lệnh cho cung nữ ngoài cửa đi mời thái y: "Gọi Kim thái y tới đây." Đang là cung yến, cho nên vài vị thái y đã chờ bên cạnh điện các, hơn nữa thân mình Can Phong Đế không tốt, Kim thái y và Từ thái y đương nhiên không dám ra về, mà Kim thái y là người am hiểu giải độc nhất.

Cung nữ gật đầu rồi nhanh chóng lui ra ngoài.

Can Phong Đế nhìn Lý Lân, hỏi: "Lão Đại, ngươi đây là như thế nào hả?" Nói rồi, ông ta quay đầu nhìn Uông công công bên cạnh, thấp giọng, "Đi xem, vừa rồi cung nữ và nội thị dâng rượu và thức ăn cho Đại hoàng tử có ai?"

Uông công công nhận lệnh:"Nô tài lập tức đi an bài người điều tra." Dứt lời, hắn liền xoay người đi phân phó.

Can Phong Đế nói với mọi người trong điện các một câu, liền cùng Chương Hoàng Hậu đứng dậy qua thiên điện.

Những người còn lại đều không hé răng, ngoại trừ vài khuê tú hậu trạch tính tình thiên chân còn mơ mơ màng màng, mọi người đều rõ chuyện này khẳng định có liên quan tới trữ vị.

Ngũ hoàng tử đang ở trong lao ngục, nếu Đại hoàng tử xảy ra chuyện, như vậy Hoàng Thượng sẽ chỉ còn lại một nhi tử duy nhất, Ngũ hoàng tử liền chính là người duy nhất được chọn cho trữ vị kia.

Tới lúc đó Hoàng Thượng còn định tội Ngũ hoàng tử sao?

Trong lòng mọi người đều nghĩ tới Trinh Phi.

Bởi vì Đại hoàng tử Lý Lân một khi xảy ra chuyện, người được lợi trực tiếp chính là Ngũ hoàng tử Lý Du.

Trinh Phi kinh ngạc một phen, sau đó nhíu mày đưa mắt nhìn Đoan hi.

Yến Xước sắc mặt lãnh đạm nâng chén rượu, làm như chưa từng thấy chuyện trước mắt. Phó Cửu Lận cả kinh một phen nhưng cũng nhanh chóng thu ánh mắt về.

Chu Hành mặt không biểu tình.

Dung Hoa nhìn Trinh Phi, sau đó nhìn sắc mặt cả kinh của Chương Hoàng Hậu.

Nữ nhân hậu cung đều là cao thủ diễn kịch, người có khả năng nhất chính là Chương Hoàng Hậu và Trinh Phi.

Chương Hoàng Hậu vì nhi tử chết yểu của mình, muốn trả thù Can Phong Đế, cho nên mới giết hại con ông ta.

Trinh Phi có thể sẽ vì nhi tử Lý Du mà hạ độc báo thù Lý Lân, chỉ là Trinh Phi hẳn sẽ không động thủ như vậy, bởi vì tất cả mọi người đều sẽ cho rằng kẻ hạ độc là bà ta.

Dung Hoa nhìn Chu Hành bên cạnh.

Ánh mắt Chu Hành thoáng nhìn qua hướng của Chương Hoàng Hậu, sau đó gật đầu với Dung Hoa.

Suy nghĩ của hai người cơ bản là nhất trí.

Trinh Phi, cho dù bà ta an bài tới thiên y vô phùng nhưng mọi người cũng sẽ trực tiếp hoài nghi bà ta.

Mấy nội thị nâng Lý Lân tới tiểu thiên điện bên cạnh, Đoan Phi nước mắt ào ào đi theo.

"Hoàng Thượng, ngài qua xem đi, bên này đã có thần thiếp tiếp đón." Chương Hoàng Hậu săn sóc nói.

Nếu chỉ là huân quý và quần thần Đông Lăng, như vậy cũng không cần thiết, chỉ là... Can Phong Đế gật đầu, nói với Chu Hành và Trịnh Cầu Nguyên: "Chậm trễ Vương gia và Trịnh đại nhân."

"Hoàng Thượng quá lời." Chu Hành và Trịnh Cầu Nguyên khách sáo một câu.

Can Phong Đế đứng dậy qua tiểu thiên điện.

Cung nữ rất nhanh đã mời Kim thái y tới.

Bắt mạch cho Lý Lân, lại nhìn đồng tử và lưỡi của hắn, đồng thời cẩn thận xem xét thức ăn và rượu trên bàn, Kim thái y khom người đáp: "Khởi bẩm Hoàng Thượng, Đại hoàng tử trúng một loại độc tên Tam Nhật Duyên, có điều kỳ lạ là, thức ăn và rượu trên bàn đều không có độc."

Tam Nhật Duyên, tên như ý nghĩa, đó là nếu người trúng độc thì mạng chỉ còn ba ngày, ba ngày này có thể dùng để cáo biệt với bằng hữu thân thích.

"Cái gì? Sao có thể? Có phải Kim thái y ngươi khám sai không?" Sắc mặt Đoan Phi trắng như tờ giấy, đôi môi run run, "Đồ ăn không có độc? Trà và rượu cũng không có độc? Vậy đũa đâu? Chén đâu? Còn có ly nữa, đều không có sao? Kim thái y, ngươi cẩn thận kiểm tra lại xem."

Thức ăn, mọi thứ đều do bà tự mình lo liệu, một chút cũng không để Lệ Phi động tay.

Một lần lại một lần, kiểm tra hết lần này tới lần nọ.

Hoàng nhi sao có thể trúng độc?

Nhiều người như vậy, trúng độc sao chỉ có một mình hoàng nhi? Ý niệm đầu tiên chính là... Đoan Phi hung ác xuyên qua rèm châu nhìn qua Trinh Phi đang đứng bên ngoài.

Nắm chặt hai tay thành đấm, cực lực áp chế phẫn nộ xuống đáy lòng, nếu có thể, bà ta thật muốn nhào qua, trực tiếp cắn xé ả!

Khẳng định là ả hạ độc hoàng nhi!

Trinh Phi cười lạnh không chút lùi bước mà đón nhận ánh mắt của Đoan Phi.

Nếu có thể, bà thật muốn cất tiếng cười to.

Đoan Phi và Lý Lân cũng có ngày hôm nay sao?

Nhi tử mình chẳng qua chỉ ngồi tù, mạng vẫn còn, nhưng nhi tử của Đoan Phi?

Bọn họ hại nhi tử phải vào đại lao, nhưng nhi tử của ả chỉ còn lại ba ngày.

Đây đúng là... Đại khoái nhân tâm!

Thiên lý sáng tỏ, là báo ứng!

"Ngươi cẩn thận bắt mạch lại xem." Cho dù tức giận Đoan Phi và Lệ Phi, nhưng Can Phong Đế vẫn lo lắng cho Lý Lân, dù sao trước mắt, ông ta cũng chỉ còn hai nhi tử.

Thấy Trinh Phi như thế, Đoan Phi hận không thể nhào qua ăn thuốc uống máu ả ta, chỉ là trước mắt tính mạng nhi tử quan trọng, bà thu hồi ánh mắt, nhìn Kim thái y, hỏi: "Kim thái y, ngươi mau giải độc cho hoàng nhi."

Kim thái y cẩn thận bắt mạch lại cho Lý Lân, sau đó lắc đầu với Can Phong Đế và Đoan Phi, nhíu mày: "Đúng là Tam Nhật Duyên." Dừng một chút, hắn mới nói, "Bệ hạ, nương nương, d odojc này không có thuốc giải!"

Vậy là phải trơ mắt nhìn nhi tử chết.

Trước mắt Đoan Phi tối sầm, hôn mê bất tỉnh.

Cung nữ bên cạnh vội duỗi tay dìu bà ta tới giường nệm bên cạnh.

Cánh tay Can Phong Đế run lên, nhìn Kim thái y, hỏi xác nhận: "Thật là không có thuốc giải?" Tuy đã nghe thấy nhưng trong lòng vẫn ôm một tia hi vọng.

Kim thái y khom người gật đầu: "Vâng, Hoàng Thượng." Dứt lời, hắn lại tới bên cạnh Đoan Phi, dò xét mạch đập, sau đó lấy ra ngân châm châm cứu cho bà ta.

Đoan Phi vô lực mở mắt, hoảng hốt ngồi bật dậy, khẩn cầu nhìn Kim thái y: "Kim thái y, ngươi phải cứu hoàng nhi của ta." Bà chỉ có một nhi tử, nếu hắn xảy ra chuyện, sau này muốn bà phải sống sao?

"Nương nương thứ tội." Kim thái y thở dài, khom người đáp.

"Thật sự không có thuốc giải?" Can Phong Đế nhíu mày hỏi, "Vậy có thể làm thuyên giảm không?"

Nếu có thể kéo thêm thời gian phát độc, có lẽ Thái Y Viện sẽ nghiên cứu ra thuốc giải cũng không biết chừng!

"Vi thần sẽ tận lực, chỉ là nhiều nhất cũng chỉ lùi lại thêm một hai ngày." Kim thái y trả lời.

Một hai ngày? Vậy chỉ là có thể sống được bốn năm ngày sao? Đoan Phi vừa đứng lên liền lảo đảo một cái: "Hoàng Nhi." Thê lương gọi Lý Lân rồi liền nhào qua.

Sắc mặt Can Phong Đế vô cùng âm trầm, trầm mặc một lát phân phó Kim thái y: "Thái Y Viện các ngươi phải nghiên cứu chế tạo thuốc giải cho Đại hoàng tử."

Lý Lân trúng độc, chính ông ta cũng trúng độc, đám người Thái Y Viên đúng là vô dụng, thời gian lâu như vậy cũng không có tiến triển.

Chẳng lẽ trưởng tử của mình phải chết như vậy sao?

"Vi thần tuân chỉ." Kim thái y gật đầu, lập tức thi châm cho Lý Lân.

Điện các cách vách an tĩnh đến không có một thanh âm, tất cả mọi người đều chú ý động tĩnh bên này, nghe Lý Lân trúng độc Tam Nhật Duyên thì càng an tĩnh.

Đoan Phi khóc tới kêu trời gọi đất, nắm chặt hai tay bỗng nhiên đứng lên, vén màn châu bước nhanh tới trước mặt Dung Hoa và Chu Hành: "Thỉnh Vương gia và Vương phi cứu hoàng nhi của ta." Nói rồi, bà ta uốn gối.

Lưu Tô tay mắt lanh lẹ vội bước tới, duỗi tay nâng thân mình Đoan Phi lên.

"Nương nương mau đứng dậy." Dung Hoa duỗi tay, nhẹ giọng.

"Nghe nói đại phu bên Vương gia y thuật phi phàm, thỉnh Vương gia và Vương phi cứu hoàng nhi." Nghe đồn lúc trước Chiêu vương gia bệnh tình nguy kịch, chỉ còn mấy tháng để sống, nhưng hôm nay y vẫn rất khỏe mạnh.

Chiêu vương gia ở biên quan chinh chiến nhiều năm, tuổi lại còn trẻ, sao có thể đoản mệnh? Đoan Phi đương nhiên rõ ràng chuyện xấu trong cung, trong lòng thầm nghĩ Chiêu Vương khẳng định bị người ta hạ độc, nói là bệnh nguy kịch, chẳng qua là bị hạ độc người thường không giải được thôi.

Nhưng hiện tại y vẫn sống sờ sờ ngồi đây, khẳng định đã không có việc gì.

Đại phu đó có thể giải độc cho y, vậy hoàng nhi của mình không phải còn một tia hi vọng sao?

Can Phong Đế cũng nhìn qua đây, ánh mắt đầu tiên dừng trên Yến Xước vân đạm khinh phong, sau đó mới nhìn Dung Hoa và Chu Hành.

"Đó chỉ là lời đồn mà thôi, đại phu của bổn vương chẳng qua là tiểu lang trung, nào có thể so được thái y của Thái Y Viện?" Chu Hành mặt không biểu tình, lãnh đạm nói.

"Vương gia..." Thấy Chu Hành lạnh nhạt, Đoan Phi liền quay đầu nhìn Dung Hoa, "Vương phi, cầu hai người giúp đỡ, cứu lấy hoàng nhi của ta."

Mặc kệ được hay không, đây rốt cuộc cũng là một tia hi vọng, không phải sao?

"Nương nương... Nếu có thể, chúng ta nhất định sẽ ra tay tương trợ, nhưng chúng ta thật sự bất lực." Dung Hoa khó xử nhìn Đoan Phi.

"Bệ hạ, ngài giúp thiếp nói chuyện đi." Đoan Phi cầu xin nhìn Can Phong Đế.

Can Phong Đế nhìn Dung Hoa và Chu Hành, sau đó là Yến Xước và Phó Cửu Lận, ánh mắt lộ tia tàn nhẫn, thái dương cũng lộ gân xanh.

Là bọn họ sao?

Chính mình đã nghiêm túc dặn dò Đoan Phi và Lệ Phi, còn cố ý cho người để tâm lưu trình yến hội, sao có thể xảy ra ngã rẽ như vậy?

Là bọn họ muốn trao đổi Vân Như Tuyết?

Bọn họ không chỉ hạ độc mình, còn muốn duỗi tay tới trên người hoàng nhi?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.