Tiểu Cô Nương Mỗi Ngày Đều Sợ Thành Thân

Chương 9: Chương 9




Chờ Lâm Yên xử lí xong chuyện của đội xe, khi trở lại biệt thự đã là đêm khuya.

Lo lắng sẽ đánh thức Bùi Duật Thành, Lâm Yên rón rén đẩy cửa vào.

Đổi dép lê, vừa đi tới trước cửa, chỉ thấy trong phòng khách lóe lên một chút ánh sáng mờ nhạt của đèn bàn, dưới ánh đèn dìu dịu, Bùi Duật Thành đang dựa nghiêng trên chỗ tựa lưng.

Nam nhân tháo kính mắt hái, tùy ý đặt trên văn kiện, hơi khép mắt, dường như ngủ thiếp đi...

Lâm Yên không ngờ Bùi Duật Thành đã trễ như vậy còn ở trong phòng khách, lập tức hô hấp vô thức thả nhẹ hô hấp một chút.

Bùi Duật Thành làm sao muộn như này còn chưa ngủ?

Thư phòng... Vì sao không vào thư phòng?

Bùi Duật Thành dường như ngủ không sâu, cơ hồ là Lâm Yên vừa mới tới gần, nam nhân liền chậm rãi mở mắt.

Ánh mắt nam nhân hơi có chút lay động, khi ánh mắt rơi vào trên người Lâm Yên trên thân lúc, mới dần dần khôi phục tiêu cự, duỗi tay cầm kính mắt ở một bên đeo lên.

"Đã về."

Lâm Yên nghe vậy gật gật đầu, "Hôm nay có chuyện thương lượng với ông ngoại, cho nên trở về hơi trễ, có phải quấy rầy đến ngài hay không?"

Từ sau lần trước Lâm Yên nói câu "Người ở trong lòng của tôi", Bùi Duật Thành liền không ngăn cản cô gọi hắn là "Ngài" nữa.

Bùi Duật Thành nhéo nhéo ấn đường đứng lên, "Đói không? Có để lại cơm cho cô."

Trong lòng Lâm Yên hơi hồi hộp một chút, nuốt nước bọt nói, "Cảm ơn Bùi tiên sinh, chỉ là, không cần, tôi đã ăn xong bữa tối, mà ngài cũng biết, nghề này của chúng tôi phải gìn giữ dáng người, không thể ăn quá nhiều..."

Bùi Duật Thành nghe vậy, cuối cùng cũng không có cưỡng cầu, "Ừm, nghỉ ngơi sớm một chút."

Lâm Yên liên tục gật đầu, "Ừm, được, Bùi tiên sinh cũng nghỉ sớm đi!"

Lâm Yên nói xong, lại thuận miệng hỏi một câu, "Bùi tiên sinh, trước đó ngài đang làm việc sao?"

"Không sai, sao vậy?" Bùi Duật Thành hỏi.

Lâm Yên gãi gãi đầu nói, "Không có gì, không có gì, chỉ là cảm thấy kỳ quái, chẳng lẽ ngài quen làm việc ở phòng khách hơn sao? Mà hôm nay cũng đã trễ như vậy, vì sao không vào thư phòng?"

Dù sao làm việc trong thư phòng cũng dễ chịu hơn ngồi ở trên cái ghế sa lon này một chút chứ?

Cô nhớ bản thân tựa hồ đã không phải lần đầu tiên thấy Bùi Duật Thành làm việc trên ghế sa lon ở phòng khách, mà hôm nay cũng đã trễ như vậy, hắn còn ở phòng khách, Lâm Yên khó tránh khỏi hơi nghi hoặc một chút, cho nên thuận miệng hỏi một câu.

Bùi Duật Thành nghe được lời của cô gái, đuôi lông mày khẽ nhếch lên, "Lâm tiểu thư... Là thật sự không biết?"

"A?" Lâm Yên nháy nháy mắt, một mặt mơ màng, "Tôi... Tôi hẳn phải biết sao?"

Vì sao cô sẽ biết chứ? Cô không hiểu cái logic này của Bùi Duật Thành!

Bùi Duật Thành thấy nữ hài thật sự là một bộ dáng mơ màng hoàn toàn không hiểu, đáy mắt xẹt qua một tia bất đắc dĩ, nhướng cặp con ngươi mê người kia lên, chuyên chú nhìn lại phía nữ hài, chậm rãi mở miệng nói, "Lâm tiểu thư, tôi đang chờ cô."

Tôi đang chờ cô...

Lâm Yên nháy nháy mắt, lại nháy nháy mắt, hơn nửa ngày mới phản ứng được ý tứ trong những lời này của Bùi Duật Thành.

Bùi Duật Thành có ý là... Hắn ở phòng khách... Là đang chờ cô về nhà!?

Không đợi Lâm Yên lấy lại tinh thần từ trong khiếp sợ, đã nghe thấy nam nhân tiếp tục mở miệng nói, "Ở phòng khách, cũng không phải bởi vì thói quen, mà là bởi vì, có thể nhìn thấy Lâm tiểu thư nhiều hơn."

Lâm Yên: "..."

Lời này của Bùi Duật Thành... Nói đến quả thực quá trực tiếp!

Lâm Yên nếu như còn nghe không hiểu, vậy thì không phải là thẳng nữ, mà là đầu óc có bệnh!

Bùi Duật Thành phát hiện nữ hài cuối cùng cũng nghe hiểu ý của mình, đáy mắt lúc này rốt cục mới hiện lên một tia ý cười hài lòng.

Bùi Duật Thành: Quả nhiên, dùng EQ của vợ tôi, nói lời tâm tình với cô tuyệt đối không thể quanh co (mỉm cười jpg)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.